Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 884

Đường Vũ Lân nhìn nàng và im lặng một hồi, trong lòng thầm nghĩ, thực lực của Cổ Nguyệt không hề kém mình, thậm chí còn mạnh hơn mình, nhưng nàng bây giờ đã hoàn toàn biến thành một đứa trẻ cần được hắn chăm sóc.

"Không có chuyện gì đâu, ta sẽ bảo vệ nàng." Đường Vũ Lân sờ sờ mái tóc dài của nàng, Cổ Nguyệt cũng thuận thế dựa vào trong ngực hắn, vẻ mặt hài lòng nói: "Ba ba là tốt nhất."

Bàn tay Đường Vũ Lân cứng lại, về sau nàng tỉnh lại, nàng sẽ đối mặt với chính mình như thế nào?

Thầm than một tiếng, đồng thời cũng bình tĩnh lại, hắn bắt đầu phán đoán tình huống xung quanh.

Tôi luyện ở Ma Quỷ Đảo đã dạy hắn phải cố gắng hết sức giữ tỉnh táo dù tình huống có khó khăn đến đâu. Dù tâm tình chấn động cực lớn thì cũng phải tỉnh táo lại trong thời gian ngắn nhất có thể. Bởi vì chỉ khi giữ được tỉnh táo, hắn mới có thể đối mặt tốt hơn với mọi khó khăn.


Bình tĩnh lại, Đường Vũ Lân cảm thụ tất cả xung quanh, đồng thời nghiêm túc phán đoán.

Không hề nghi ngờ gì nữa, đây là một khu rừng nguyên sinh, đã có suy đoán Thăng Linh Đài lúc trước, hiện tại hắn càng cảm thấy nơi này là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm được mô phỏng trong Thăng Linh Đài. Điểm khác biệt duy nhất là, thực vật ở chỗ này tươi tốt hơn trong Thăng Linh Đài mà hắn từng nhìn thấy, và chúng trông già hơn.

Hắn tự đặt cho mình một giả thiết. Giả sử đây là trong Thăng Linh Đài thì nó tuyệt đối không phải là Thăng Linh Đài trung cấp. Trước kia hắn đã từng đến Thăng Linh Đài trung cấp, thực vật ở đó không rậm rạp như ở đây, cũng sẽ không dễ dàng gặp phải hồn thú cường đại như thế, thực lực không hề thua kém mình.

Dựa theo năng lực mà Xích Hỏa Hầu Vương thể hiện ra, nếu muốn chiến thắng nó, chỉ sợ Đường Vũ Lân phải mặc Đấu Khải mới có thể làm được.


Đừng nhìn hiện tại hồn lực của hắn chỉ có 55 cấp, nhưng dù là cường giả Lục Hoàn bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn. Cộng thêm tăng phúc từ Đấu Khải hay Hoàng Kim Long Thương, bây giờ trong giới hồn sư, Đường Vũ Lân có thể coi là một tiểu cao thủ rồi.

Như vậy xem ra, con kia Xích Hỏa Hầu Vương kia là hồn thú có tu vi khoảng 2 vạn năm.

Thăng Linh Đài cao cấp? Cho tới giờ hắn chưa từng tìm hiểu về tồn tại này. Hắn chỉ từng nghe Cổ Nguyệt nói mơ hồ rằng Thăng Linh Đài cao cấp mới là tài nguyên quan trọng nhất ở Truyền Linh Tháp.

Tuy nhiên hắn vẫn có một số phán đoán cơ bản như, hồn thú càng cường đại thì số lượng càng ít. Bởi vì mỗi hồn thú cường đại đều có lãnh thổ riêng của mình, người khác không thể xâm phạm. Rất rõ ràng, chỗ bọn họ đang đứng là lãnh thổ của Xích Hỏa Hầu Vương.


Mà đi sâu vào bên trong thì có thể sẽ gặp các hồn thú khác.

Tuy nhiên, câu hỏi quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để thoát khỏi nơi này.

Nếu như là Thăng Linh Đài truyền thống thì có trang bị chuyên biệt để ra ngoài, lúc rời đi chỉ cần nhấn nút là có thể. Hoặc là chết trong Thăng Linh Đài thì cũng được rời đi, chỉ là sẽ phải thừa nhận một ít trùng kích về mặt tinh thần.

Vấn đề hiện tại là, trên người bọn họ không có nút bấm nào có thể rời đi, cũng không thể dùng phương thức bình thường để đi ra ngoài. Nhưng dùng phương pháp tử vong có được hay không?

Đường Vũ Lân không biết, bây giờ cũng không có biện pháp thử, nếu thật sự chết thì phải làm sao?

Hơn nữa, Đường Vũ Lân sớm nghe nói qua, Thăng Linh Đài đỉnh cao nhất là thế giới thực, nếu hiện tại mình và Cổ Nguyệt đang ở đó, một khi chết rồi thì cũng là chính thức tử vong.
Cho nên, dù như thế nào hắn đều phải dùng phương thức cẩn thận nhất để đối mặt.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng về chuyện này, hắn không vội vàng đi về phía trước. Khu vực này là lãnh thổ của Xích Hỏa Hầu Vương, ít nhất bây giờ hắn đủ chống lại con Xích Hỏa Hầu Vương này, do vậy ở đây tương đối an toàn. Hơn nữa hắn có thiên nhãn có thể quan sát xung quanh và nhanh chóng phát hiện ra bất kỳ nguy hiểm nào. Chi bằng ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, sau đó xác định cẩn thận phương hướng rồi lại nói.

Nếu đây thật sự là Thăng Linh Đài cao cấp trong truyền thuyết thì chỗ kia rất có thể là khu hạch tâm của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm vẫn còn tồn tại, thậm chí là đại hung chi địa. Đó là nơi có thể gặp phải hồn thú 10 vạn năm.

Nếu như mạo muội xâm nhập, chỉ cần gặp phải một con hồn thú 10 vạn năm, hắn và Cổ Nguyệt đều xong rồi.
Và nếu thật sự là chỗ kia, chỉ cần hắn lựa chọn phương hướng chính xác, dần rời xa khu hạch tâm thì bọn họ có thể đi ra ngoài.

Chỉ dựa vào mắt, Đường Vũ Lân đương nhiên không thể xác định mình nên đi hướng nào. Nhưng thông qua biến hoá của Lam Ngân Hoàng, hắn có thể hỏi. Hỏi ai đây? Thực vật, tất cả thực vật xung quanh, bọn nó hiểu rõ thế giới này hơn hắn.

Nghĩ tới đây, Đường Vũ Lân nói với Cổ Nguyệt ở bên cạnh: "Cổ Nguyệt, ta muốn minh tưởng trong chốc lát, tìm kiếm hướng rời đi, nàng ở bên cạnh ta, đừng có đi xa."

"A." Cổ Nguyệt ngoan ngoãn đáp ứng một tiếng.

Nhìn nàng như vậy, Đường Vũ Lân không khỏi thất thần. Trong suy nghĩ của hắn, Cổ Nguyệt là một cô nương sống độc lập và luôn có nhiều tâm sự. Giữa bọn họ luôn có một cảm giác gần gũi đặc biệt. Tình cảm của bọn họ vô tri vô giác được vun đắp trong nhiều năm qua.
Cổ Nguyệt lúc này không giống với Cổ Nguyệt trong suy nghĩ của hắn nữa rồi. Nhưng hắn lại có chút hy vọng nếu Cổ Nguyệt luôn ngây thơ như vậy thì sẽ bớt đi rất nhiều phiền não. Đặt mình vào vị trí của Cổ Nguyệt và nghĩ lại, lúc nàng rời đi hẳn là rất đau đớn, nhưng chỉ cần nàng yêu hắn, nỗi đau của nàng sẽ không kém nỗi đau của hắn.

Chỉ khác là nàng biết cách tìm được hắn, còn hắn thì luôn không tìm được nàng.

Lần này nàng đã trở về, nói thế nào cũng không thể để nàng rời đi. Tất nhiên, hắn phải chứng minh suy đoán của mình trước, cô gái có khuôn mặt Na Nhi này có thực sự là Cổ Nguyệt của hắn hay không. Nếu không, dù muốn thân mật với nàng hắn cũng không dám.

Khoanh chân ngồi xuống, Đường Vũ Lân tập trung tinh thần, tinh thần lực phóng thích theo Lam Ngân Hoàng, dần dung hợp với thực vật xung quanh, từng bước câu thông.
Trước khi thực vật mở ra linh trí thì chỉ là sinh vật đơn giản, bọn chúng giống như kim loại khi hoàn thành Linh Rèn, có sinh mệnh nhưng không có trí tuệ.

Mà một khi mở ra linh trí, trở thành hồn thú hệ thực vật, nó có khả năng mạnh hơn hồn thú thông thường. Chỉ là số lượng hồn thú hệ thực vật thật sự quá ít và hiếm.

Nhưng mà, Đường Vũ Lân có biện pháp của hắn. Hắn căn bản không cần liên hệ với thực vật có linh trí, chỉ cần chúng chỉ cho hắn biết hướng nào nguy hiểm, hướng nào an toàn là được.

Ngay sau đó hắn đã có câu trả lời.

Thực vật bình thường trên mặt đất cũng không có phản hồi gì nhiều, có vẻ như không biết gì, mà tin tức những cây cao gửi đến đã chỉ dẫn cho hắn rõ ràng. Trong cảm giác mà những thực vật này cho hắn, một hướng là vực sâu, còn một hướng là ánh nắng tươi sáng. Không hề nghi ngờ, đáp án đã có.
Đã có phát hiện như vậy, Đường Vũ Lân rất vui mừng. Hắn mở mắt ra, từ mặt đất nhảy lên.

Nhưng làm hắn kinh hãi là, Cổ Nguyệt không có ở bên cạnh hắn.

Hắn theo bản năng vội vàng phóng thích tinh thần lực, dùng thiên nhãn đi tìm nàng. May mắn thay nàng không đi xa, ở cách hắn khoảng 300 mét. Sau đó nàng cúi đầu, cười tủm tỉm tìm được cái gì đó trong bụi cây. Trong tay trái nàng đang cầm một bó hoa dại rực rỡ, nhìn qua rất cao hứng.

Nhìn bộ dạng vui vẻ của nàng, Đường Vũ Lân trong lòng chua xót. Với tư cách là học viên Học Viện Sử Lai Khắc, bọn họ đã sớm không có niềm vui giống bạn bè cùng lứa tuổi. Đúng a! Thiếu nữ thích hoa, có ai lại không thích hoa?

Đúng lúc này, đột nhiên trong thiên nhãn của hắn có hai thân ảnh xuất hiện, một cái nhào về phía hắn, còn một cái rõ ràng lao về phía Cổ Nguyệt.
Hai thân ảnh này xuất hiện phi thường đột ngột, hơn nữa tốc độ vô cùng nhanh, không có chút nào dừng lại.

Không tốt!

Bình Luận (0)
Comment