Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 896

Dù ra-đa mạnh đến đâu, chỉ cần không phải chuyên môn nhằm vào lòng đất thì rất khó có thể phát hiện sâu trong lòng đất trăm mét có cái gì.

Cổ Nguyệt nằm ở trên lưng Đường Vũ Lân, hai tay ôm cổ hắn. Đường Vũ Lân dùng đôi Kim Long Trảo mở đường, đào đất đi về phía trước.

Hắn không có hoảng hốt chạy bừa, mà khi nhảy xuống khỏi cứ điểm, hắn nhìn thấy cách đó không xa có một con sông lớn. Đây là dòng sông xuyên qua Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, về sau vì rừng bị chặt phá quá nhiều nên mới lộ ra. Sông rộng khoảng 100 mét, độ sâu không rõ, mà đó là lựa chọn tốt nhất để chạy trốn.

"Không có. Đã mất đi dấu vết của bọn họ."

"Thảm thức điều tra, dùng máy dò xét dưới mặt đất."

Truyền Linh Tháp nhanh chóng bao vây cánh rừng này, nhưng tất cả trang bị dò xét đều không tìm được dấu vết của Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt, dường như bọn họ đã hư không tiêu thất vậy.


Mấy phút sau, cửa động mà Đường Vũ Lân đào ra đã bị phát hiện, nhưng nó đã bị lấp kín, cần phải đào lại. Nhưng nếu đào lại thì làm sao có thể tìm được đường Đường Vũ Lân đã đi?

Khi lượng lớn dụng cụ dò xét dưới mặt đất hoạt động thì đã là 15 phút sau. Tìm kiếm trong phạm vi mấy chúc dặm dưới mặt đất cũng không phát hiện bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh nào. Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt Na đã biến mất rồi.

"Xao xao ..." Trong tiếng nước chảy, Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt đồng thời từ trong nước nhô lên.

Dòng nước mát lạnh chảy xuôi, đẩy thân thể họ tiến về phía trước.

Đường Vũ Lân quay đầu lại nhìn, cứ điểm Tinh Đấu đã cách bọn họ hơn mười dặm, không sai, hắn chỉ đào đường xuống sông, lại mượn dòng chảy đưa bọn họ ra ngoài. Bọn họ vẫn luôn xuôi dòng mà đi, không tốn nhiều khí lực cũng đã cách xa cứ điểm.


Đường Vũ Lân kéo tay Cổ Nguyệt, ôm nàng vào trong lòng, ôn nhu hỏi: "Có lạnh hay không?"

Cổ Nguyệt lắc đầu. Tuy rằng nàng mất trí nhớ, nhưng tu vi vẫn còn, nào có sợ lạnh.

"Ba ba, vừa rồi ngươi thật đáng sợ. Khi ngươi gầm lên với bọn họ, ta cũng bị doạ rồi." Cổ Nguyệt bất mãn nói.

Đường Vũ Lân cười nói: "Nếu không nói như vậy, bọn chúng làm sao có thể tin tưởng ta có thể uy hϊếp sinh mệnh của nàng. Không sao, bọn họ không thể phát hiện ra chúng ta. Đi tới một nơi xa hơn ở hạ lưu, lên bờ ta sẽ giúp nàng hoá trang, sau đó chúng ta đổi y phục thì không còn vấn đề gì."

"Ừ ừ, ba ba, ta đói." Cổ Nguyệt ôm cổ hắn. Lúc này, y phục của bọn họ ướt đẫm, khi nàng dán vào thì Đường Vũ Lân lập tức cảm thấy toàn thân khô nóng. Cơ thể tràn ngập khí tức thanh xuân ở trong lòng quả thực kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn không nhỏ.


"Cổ Nguyệt, nàng có nhớ vì sao bọn họ gọi nàng là Cổ Nguyệt Na không?" Đường Vũ Lân hỏi. Nghi vấn này như mây mù trong lòng hắn, thật lâu không rời đi.

Cổ Nguyệt mờ mịt lắc đầu, chỉ là ôm sát hắn.

Đường Vũ Lân trong lòng thầm than một tiếng, xem ra chỉ có thể đợi đến lúc Cổ Nguyệt khôi phục trí nhớ rồi lại hỏi.

Tiếp tục xuôi dòng chừng 5, 6 km, khi Đường Vũ Lân nhìn thấy cách bờ sông không xa có một đường cao tốc thì mới mang Cổ Nguyệt lên bờ.

"Đổi quần áo khô đi, ba ..., ta dẫn nàng đi tìm đồ ăn." Đường Vũ Lân theo bản năng suýt chút nữa tự xưng là ba ba, chuyện này làm hắn không khỏi lúng túng.

"Ba ba, ta không biết." Đôi mắt to của Cổ Nguyệt đầy vẻ hồn nhiên.

Khoé miệng Đường Vũ Lân run run, không biết thay quần áo sao?

Lúc này, thân hình yểu điệu của Cổ Nguyệt gần như lộ ra hoàn toàn trước mặt hắn vì quần áo ướt sũng, Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy mặt đỏ tim đập nhanh.
"Nàng là tiểu yêu tinh tra tấn người." Đường Vũ Lân rên lên một tiếng, tìm một góc bên đường, lấy một bộ y phục trong vòng tay trữ vật của Cổ Nguyệt, đỏ mặt đổi cho nàng. Cổ Nguyệt không có vấn đề gì, ngược lại Đường Vũ Lân phản ứng rất mạnh.

"Ba ba, ngươi rất nóng sao? Sao mặt ngươi lại đỏ như vậy?" Cổ Nguyệt nháy mắt hỏi.

"Ba~!" Đường Vũ Lân đưa tay vỗ mông nàng, "Trật tự!"

"A ..." Cổ Nguyệt bất mãn mím môi.

Đường Vũ Lân dùng nghị lực rất lớn không kém gì lúc kiềm chế đau đớn khi đột phá huyết mạch Kim Long Vương mới khiến mình không làm gì sự tình xúc động gì.

Cho dù là lưỡng tình tương duyệt, hắn cũng không muốn làm bất cứ điều gì khi Cổ Nguyệt mất trí nhớ.

Thay xong quần áo cho nàng, Đường Vũ Lân cũng nhanh chóng đổi quần áo khô cho mình. Sau đó mới kéo Cổ Nguyệt lên đường cao tốc, lấy ra xe tác chiến Đường Môn, nguỵ trang thành cỗ xe bình thường, dẫn Cổ Nguyệt đi dọc theo con đường nhanh chóng rời đi.
Đã có xe tác chiến, tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Thông qua các cột mốc đường, Đường Vũ Lân nhanh chóng nhận ra con đường này đi về phía đông.

Không có nóng lòng trở về thành Sử Lai Khắc, hắn lái xe trên đường tới khi đến thành phố nhỏ gần nhất, xuống đường cao tốc và đi vào thành phố. Trên xe, hắn hoá trang cho mình và Cổ Nguyệt.

"Ba ba, sao ngươi lại già rồi." Cổ Nguyệt nhìn Đường Vũ Lân hoá trang thành bộ dạng già yếu, nhíu mày nói.

Đường Vũ Lân bất đắc dĩ nói: "Nàng luôn gọi ta là ba ba, như vậy trông mới tự nhiên. Tiếp theo nàng đừng nói nhiều."

"A, nhưng mà trông rất khó coi." Cổ Nguyệt lầm bầm một câu.

Đường Vũ Lân dẫn nàng xuống xe, đi vào một khách sạn nhỏ, thuê hai căn phòng, trước tiên an toạ.

Mở Hồn Đạo ti vi trong phòng lên, sắc mặt của hắn dần trầm xuống.
Thành Sử Lai Khắc xảy ra tai hoạ lớn như vậy, hắn tin lúc này trên ti vi sẽ có tin tức liên quan.

Trải qua kịch biến, lại có trải nghiệm ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, tâm tình Đường Vũ Lân giờ đã hoàn toàn bình tĩnh. Chuyện đã xảy ra rồi, càng bi thương càng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Đầu tiên phải đối mặt với tình huống trước mắt, sau đó tìm biện pháp thay đổi. Hắn ở lại chỗ này chủ yếu là vì muốn làm rõ những suy nghĩ của mình, đồng thời xác định tiếp theo mình nên làm gì.

Hắn biết rõ mình có thể nhanh ổn định lại như vậy là vì có Cổ Nguyệt ở bên cạnh. Có người yêu bên người, hắn có động lực rất lớn.

"Thành Sử Lai Khắc đột nhiên gặp tai nạn trước đó chưa từng có, Liên Bang không thể đổ trách nhiệm cho người khác. Nghị viện Liên Bang tuyên bố giải tán và tổ chức cuộc bầu cử mới vào một ngày gần nhất."
"Theo thống kê, số lượng người tử nạn ở thành Sử Lai Khắc là 1200 vạn người, người bị thương khoảng 200 vạn. Diện tích thành phố còn khoảng một phần ba, tổn thất không thể tính toán. Học Viện Sử Lai Khắc hoàn toàn bị phá huỷ, tổng bộ Đường Môn bị tàn phá không còn hoàn chỉnh. Theo nhân chứng và hình ảnh vệ tinh, vào thời khắc cuối cùng, nếu không phải đương đại Các chủ Hải Thần Các Kình Thiên Đấu La Vân Minh toàn lực ngăn lại hai quả Thí Thần cấp Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo thì chỉ sợ tổng bộ Truyền Linh Tháp ở phía xa cũng bị sóng xung kích ảnh hưởng."

"Quân đội Liên Bang đã thành lập tổ điều tra để xác định nguyên nhân hai quả Thí Thần cấp Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo mất tích. Tổng tư lệnh quân đội nói rằng sẽ không tiếc bất cứ giá nào để tìm được hung thủ. Thảm án vô nhân tính này là chưa từng có trên đại lục. Quân đội xin gửi lời chia buồn sâu sắc tới các nạn nhân."
"Trên khắp đại lục, các học viên tốt nghiệp Học Viện Sử Lai Khắc đã cử hành các hoạt động tưởng nhớ nạn nhân tử nạn trong thảm kịch Sử Lai Khắc."

"Đường Môn tuyên bố tuyên chiến với Thánh Linh Giáo. Nhưng theo người trong cuộc, lần này Đường Môn tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Tổng bộ bị huỷ, ít nhất có hơn bốn vị Đường chủ vẫn lạc, Điện chủ Đấu La Điện không rõ tung tích. Trước mắt các phóng viên của chúng tôi đang theo dõi những thông tin mới nhất."

"Thánh Linh Giáo tuyên bố chịu trách nhiệm lần khủng bố này, nhưng trước mắt không có bất kỳ tung tích nào của bọn họ. Ở chỗ này, chúng tôi kêu gọi tất cả người dân khi phát hiện kẻ tình nghi thì lập tức báo cho cơ quan hành chính địa phương."

"Có tin đồn rằng quả Thí Thần cấp Định Trang Hồn Đạo Đạn Pháo thứ ba cũng đã mất tích. Nếu đó là sự thật thì tiếp theo, thành phố nào sẽ bị tập kích? Chính Phủ Liên Bang rốt cuộc đang làm gì?"
Các tin tức phân tích không ngừng truyền ra từ Hồn Đạo ti vi. Đường Vũ Lân vừa xem vừa nắm chặt hai tay trong vô thức. Ngay cả móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không nhận ra.

Ngay lúc trước thôi hắn còn hy vọng tất cả đều là ảo cảnh, giống như là ảo cảnh do các lão ma tạo ra trên Ma Quỷ Đảo. Nó chỉ là một cơn ác mộng thôi.

Nhưng sự thật bày ra trước mắt, không hề nghi ngờ đây không phải là ác mộng. Nhìn hai hố sâu khổng lồ trong thành Sử Lai Khắc, nhìn các bức tường đổ nát và tàn tích xung quanh, Đường Vũ Lân không khỏi đỏ mắt.

1200 vạn người chết! Đây chính là 1200 vạn sinh mệnh, cứ như vậy đã biến mất.

Thành thị đệ nhất đại lục, Nhật Bất Lạc Sử Lai Khắc, Học Viện Sử Lai Khắc hơn hai vạn năm truyền thừa đã không còn nữa.

Địch nhân sao mà tàn nhẫn, sao mà nhẫn tâm.
Tắt ti vi, Đường Vũ Lân ngồi bất động ở chỗ đó hồi lâu. Hắn bình tĩnh lại và phân tích những tin tức vừa nghe được.

Bình Luận (0)
Comment