Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Chương 10

Khi còn là con người, Cố Bồng cảm thấy mức độ xấu hổ của cậu rất thấp, ngay cả những món ăn thử không ngon thì cậu vẫn sẽ mua một ít.

Nếu không, cậu sẽ cảm thấy rất áy náy.

Bây giờ, với tư cách là một động vật nhỏ, Cố Bồng hận không thể nếm thử tất cả các món ăn thử trong khu đồ ăn vặt, còn về việc ăn xong có mua không, thì đó không phải điều mà bé đáng yêu này phải nhọc lòng, mà đó là điều phiếu cơm đẹp trai phải nhọc lòng.

"Aa." Cố Bồng ăn hết miếng thịt khô trong miệng, lại duỗi chân ra muốn thử các món khác.

Hành vi mất mặt của tên nhóc này... Làm cho Văn Tắc khó lòng đối diện với nụ cười của nhân viên công tác, anh nhanh chóng ngăn cái chân không biết xấu hổ của cầu tuyết nhỏ lại: "Đây là đồ ăn thử, không thể ăn mãi được."

Sau đó quay qua nói với nhân viên công tác: "Cảm ơn, xin hãy lấy cho tôi một phần thịt khô khi nãy"

"Được, cậu ấy rất dễ thương, thật đáng yêu~" Nhân viên công tác không biết nhìn đâu cho hết, một bên là anh chàng đẹp trai lạnh lùng, bên còn lại là một bé thú nhỏ dễ thương ngọt ngào đến không thể tả, không biết nên chú ý đến ai trước.

"Cảm ơn..." Văn Tắc cũng không cảm thấy kỳ lạ, vì bản thân anh mang cầu tuyết nhỏ ra ngoài sẽ rất thu hút sự chú ý, dù sao thì vẻ ngoài của tên nhóc này quả thực rất dễ bịp người.

Cuối cùng, Văn Tắc cũng không mua quá nhiều đồ ăn vặt, mua nhiều khó bảo quản, anh cảm thấy ăn hết rồi lại mua tiếp thì sẽ tốt hơn.

Cơ thể Cố Bồng nho nhỏ nhưng tham vọng lớn lớn, trong mắt cậu, số đồ ăn vặt đó rất ít, căn bản không đủ để cậu khoe khoang. Vì vậy cậu thật sự không hiểu, phiếu cơm đẹp trai không phải là không có tiền, vậy tại sao lại tiếc tiền mua đồ ăn vặt cho cậu?

Vẫn còn nhiều điều mà cậu không hiểu, cậu cũng đang nghiêm túc tự hỏi, rốt cuộc chuyện dạy thú cưng học tập là có ý nghĩa gì?

Vì để con người hơn thua với nhau sao?

Khi gặp mặt sẽ nói: "Cậu biết không? Thú cưng nhà tôi có thể ghi nhớ bảng nguyên tố hóa học đó!"

Như vậy sẽ có thể diện hơn chăng?

Cố Bồng khó hiểu, nếu muốn có một người bạn cùng sinh hoạt thông minh, chẳng phải tìm một bạn đời là loài người sẽ tốt hơn sao?

Có thể cùng nhau trò chuyện về thiên văn địa lý, về gió hoa tuyết trăng*, về cách mặt trời mọc, về cách làm sao hoa nở!

(*风花雪月 - phong hoa tuyết nguyệt - Thành ngữ này thường được dùng để chỉ những cảnh đẹp tự nhiên hoặc những tình cảm lãng mạn, thơ mộng. Trong văn học và thơ ca Trung Quốc, nó thường liên quan đến những chủ đề lãng mạn và huyền bí.)

Làm ơn, hãy để thú cưng làm những việc mà thú cưng nên làm, chẳng hạn như ăn no chờ chết.

"Mua đồ ăn vặt cho em rồi, có vui không?" Văn Tắc giơ món đồ trong tay lên, quơ quơ trước mặt cầu tuyết nhỏ.

Khi cầu tuyết nhỏ phấn khích sẽ phát ra âm thanh 'ngao ngao', mềm mềm mại mại, sẽ không chói tai, cũng không khiến người ta nghĩ rằng cậu đang vô cớ gây rối, tựa như cậu đang rất nghiêm túc nói chuyện, chỉ thiếu mỗi việc mở miệng ra nói chuyện mà thôi.

Thật đáng tiếc khi ở trạng thái thú, cấu trúc dây thanh quản của thú nhân bán thành niên bị khiếm khuyết nên không đủ khả năng để nói chuyện.

Cố Bồng đã âm thầm thử rất nhiều lần, chỉ có thể phát ra một số âm thanh đơn điệu, như là gâu gâu, ộp ộp, a a ô ô linh tinh.

"Hừ." Còn có giọng mũi nhỏ kiêu ngạo này nữa!

Một cái túi nhỏ xíu như vậy thì dỗ dành được ai chứ?

"..." Văn Tắc phát hiện, âm thanh của cầu tuyết nhỏ này thực sự rất phong phú, không cho thử đồ ăn nên giận dỗi sao? Hay là không hài lòng vì mua ít như vậy?

Văn Tắc cười khẩy: "Chịu mua cho em đã là tốt lắm rồi, lại còn ghét bỏ à, em biết những thú nhân bán thành niên khác sống như thế nào không, họ chỉ ăn những thứ lành mạnh thôi, còn đồ ăn vặt, không tốt cho sức khỏe."

"Hừ hừ hừ." Mặc kệ phiếu cơm đẹp trai có nói gì đi nữa, Cố Bồng đều dùng âm thanh này để bày tỏ sự bất mãn.

"... Nếu em còn hừ nữa, tôi sẽ trả lại ngay lập tức." Văn Tắc uy h**p.

Nhóc mù chữ Cố Bồng: "Hừ!"

Văn Tắc, người luôn nói một là một hai là hai không nói nên lời, sau một hồi giằng co, anh chỉ có thể nhéo nhéo tai cầu tuyết nhỏ: "Em đúng là tên nhóc cậy sủng mà kiêu."

Lần đầu tiên anh vả mặt chính mình, xấu hổ cầm đồ ăn vặt tiếp tục đi tính tiền.

Trong số các sản phẩm được mua lần này, cuối cùng cũng có một món trang sức phù hợp để cầu tuyết nhỏ đeo.

Sau khi về nhà, Văn Tắc đã đeo cho cậu một món trang sức có chuông không phát ra tiếng, khá là xinh đẹp.

Cố Bồng chui đầu vào đống sản phẩm tìm tới tìm lui, cố gắng tìm một sợi dây xích, có dây xích có nghĩa là cậu có thể ra ngoài biệt thự đi dạo, còn có thể làm quen với các động vật nhỏ khác, sau này sẽ cùng nhau chơi đùa.

Trước đây Cố Bồng rất muốn có một bé thú cưng, nằm mơ được cùng những người nuôi thú cưng dắt chó đi dạo, nhìn thấy một đàn chó tụi tập gần nhau chơi đùa tự do, cậu thậm chí còn có thể cười đến tỉnh từ trong giấc mơ.

Đáng tiếc là tính chất công việc của cậu không thích hợp để nuôi thú cưng, nếu không thể thực hiện được ước mơ dắt chó đi dạo cùng mọi người, vậy thì cậu sẽ trở thành một con chó để mọi người cùng nhau dắt đi dạo.

Dây xích đâu rồi?

Đồ vật quan trọng như vậy, thế mà phiếu cơm đẹp trai lại không có mua!

Chẳng lẽ đối phương chưa từng nghĩ tới việc sẽ dẫn cậu ra ngoài đi dạo?

Quỷ lười!

"Em đang tìm cái gì?" Văn Tắc hoàn toàn không hiểu được hành động của cầu tuyết nhỏ, chờ anh thu dọn đồ đạc xong, lập tức lấy ra tài liệu giảng dạy cơ bản, xách đối phương đi học.

"Thưởng một que thịt khô, tiếp theo hãy nghiêm túc nghe, nếu đồng ý thì bắt tay tôi." Văn Tắc cầm một que thịt khô, lắc lắc trước mặt cầu tuyết nhỏ.

Cố Bồng duyên dáng ngồi xổm xuống, nhìn nhìn thịt khô, lại nhìn nhìn những tài liệu đó, lập tức hiểu được, nhưng cậu lại giả vờ không hiểu, ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh.

Học tập khổ cực, học tập mệt mỏi, học tập còn phải trả học phí!

Văn Tắc đành phải tăng thêm phần thưởng, đặt một bình sữa lên bàn: "Như vậy đã đủ chưa?"

Cố Bồng theo bản năng l**m l**m môi, mặc dù lý trí tự nói rằng không được uống, nhưng cơ thể lại rất thành thật, móng vuốt cậu cũng đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

"Thỏa thuận không?" Văn Tắc ghé sát vào đối phương, nhỏ giọng dụ dỗ, dùng ngón tay khều khều móng vuốt của cầu tuyết nhỏ.

Cố Bồng vốn đã dao động, lại bị trai đẹp mê hoặc như vậy, cậu lập tức vứt bỏ lý trí, đặt móng vuốt lên tay thú hai chân: Muốn uống, muốn uống!

Văn Tắc dụ dỗ thành công, trên mặt hiếm khi lộ ra nụ cười khiến người ta ngây ngốc, lập tức nắm lấy móng vuốt Cố Bồng lắc lắc hai cái: "Ok, chốt kèo."

Cố Bồng ngơ ngác, sau khi phản ứng lại mới phát hiện, nhất định đối phương cố ý.

Tức thật đó, đúng là một tên đàn ông không biết xấu hổ, dùng mị lực lên chính thú cưng của mình, rốt cuộc là người như thế nào chứ?

Nụ cười Văn Tắc chợt thoáng qua, ngay sau đó đã khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng thường ngày. Anh bày ra tài liệu dạy học hoạt hình từ một đến mười: "Không cần nhìn vào ngón tay của tôi, nhìn vào tài liệu dạy học, tôi dạy em cách nhận biết các con số."

Bàn tay của Văn Tắc rất đẹp, thon dài sạch sẽ, cổ tay đeo một cái vòng tay thiết bị cá nhân*, ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn.

(*Đây là một thiết bị đeo tay thường dùng để truy cập thông tin cá nhân hoặc chức năng liên quan đến công nghệ.)

Anh dùng ngón tay chỉ vào tài liệu có số '1': "Đây là một." Sau đó, đặt một khối xếp hình màu sắc bên dưới: "Đây là hai." Tiếp tục đặt hai khối xếp hình màu sắc bên dưới, và cứ như vậy.

"Ngao ngao." Cố Bồng đã hiểu rõ.

"Trước tiên, hãy học năm con số." Văn Tắc chỉ cho cậu xem trong hai phút, sau đó để tất cả tài liệu giảng dạy sang một bên, đặt số '3' ra, chỉ vào các khối gỗ, yêu cầu cầu tuyết nhỏ tự mình lấy ra số khối tương ứng.

Cái này rất đơn giản, trong lòng Cố Bồng có dự tính, dùng móng vuốt đẩy ba khối gỗ qua.

Văn Tắc nhướng mày: "Không phải là rất thông minh sao?"

Nói xong, anh cầm lấy bình sữa, đưa đến miệng cầu tuyết nhỏ.

Cố Bồng còn chưa uống được mấy ngụm, bình sữa lại bị lấy đi, cậu chỉ có thể nhìn theo bình sữa mà thở dài.

"Năm." Văn Tắc vừa đọc vừa bày ra con số, cầu tuyết nhỏ lại làm đúng, được thưởng hai ngụm sữa.

Từ một đến năm rất dễ nhớ, tiếp theo là từ sáu đến mười, hơi phức tạp hơn một chút, tuy nhiên Cố Bồng đã là một linh hồn trưởng thành, điều này không thể làm khó được cậu.

"Từ một đến mười em đã ghi nhớ rất tốt, tiếp theo là học các ký hiệu cộng trừ." Văn Tắc cầm lấy tài liệu giảng dạy, giải thích ý nghĩa của phép cộng và phép trừ cho cầu tuyết nhỏ, dùng một ví dụ minh họa: " Giả sử có hai que thịt khô, em ăn một cái thì dùng phép trừ, trừ đi một que, còn lại một que, hiểu không?"

Cố Bồng: Quao, hóa ra đây là ký hiệu phép trừ!

Nếu phiếu cơm đẹp trai dạy cậu điều này trước một ngày thì cậu đã không phải xấu hổ trong lớp học online.

Lần này, cầu tuyết nhỏ đã trả lời đúng tất cả các câu hỏi, rõ ràng là học một kèm một rất hiệu quả, nhưng Văn Tắc lại tưởng rằng đó là tác dụng của việc khen thưởng.

"Hiểu rồi, lần sau học online sẽ chuẩn bị cho em một bình sữa." Văn Tắc xoa xoa ấn đường, mặc dù cách làm này có hơi lố bịch và xấu hổ, nhưng có vẻ như không còn cách nào khác.

Bất tri bất giác đã trôi qua một tiếng, Cố Bồng đã chinh phục được phép cộng trừ một chữ số, nhưng lại không gây ấn tượng gì với người nhận nuôi... Thực ra, Văn Tắc, một cử nhân tốt nghiệp từ trường danh tiếng chỉ nhìn Cố Bồng như nhìn một tên ngốc.

Trong xã hội ngày nay, việc dạy kèm rất tốn kém, với điều kiện của Văn Tắc, dù có bán cầu tuyết nhỏ đi thì cũng không đủ tiền thuê gia sư.

"Không tồi, ăn đi." Sau khi kết thúc bài học, Văn Tắc gãi gãi cằm cầu tuyết nhỏ, đưa ra que thịt khô mà đối phương thèm muốn bấy lâu.

Được gãi cằm vô cùng thoải mái, Cố Bồng không có bất kỳ gánh nặng nào mà ngửa đầu lộ ra cái cổ, đôi mắt nheo lại, phát ra âm thanh vui sướng: "Ỏ~"

Vừa rồi Cố Bồng đã uống sữa no, tạm thời không muốn ăn thịt khô, cậu ngậm chặt que thịt khô, giấu vào một vị trí bí mật... Trong ly cà phê mà phiếu cơm đẹp trai không sử dụng.

Cậu đã quan sát qua, thấy đối phương chỉ sử dụng ly đầu tiên, còn ly thứ hai thì chưa bao giờ dùng đến.

Đồ ăn vặt mà Cố Bồng ăn không hết, cậu sẽ bỏ vào trong ly thứ hai.

Văn Tắc đi pha cà phê đã phát hiện ra bí mật của cầu tuyết nhỏ, lập tức nhướng mày, anh quay đầu nhìn thoáng qua cầu tuyết nhỏ, quả nhiên phát hiện tên nhóc kia đang lo lắng nhìn mình.

"..." Văn Tắc còn có thể làm gì khác ngoài việc giả vờ như mình chưa phát hiện gì cả.

Thực ra, anh không khỏi cười thầm, thật ngốc, mịa nó.

Cố Bồng vô cùng xấu hổ, cậu biết đối phương đã phát hiện ra, đối phương cũng biết cậu biết mình đã phát hiện ra, nhưng cả hai bên đều giả vờ như không biết gì.

Thôi, động vật nhỏ thì cần gì mặt mũi!

Chỉ cần mặt cậu đủ dày là lập tức có thể sống một cuộc sống hạnh phúc.

Phiếu cơm đẹp trai bưng cà phê đi vào thư phòng, Cố Bồng cũng nhảy nhót vào theo, bò đến lên đùi đối phương, lăn lộn xin được v**t v*.

"..." Văn Tắc dựa lưng vào ghế nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng, lúc vừa học xong, tên nhóc này hận không thể cách anh mười ngàn dặm, giờ thì lại tới đây quấn quýt.

Văn Tắc cười nhạo: "Nghe nói em nặng ba cân rưỡi, chắc ba cân trong số đó là lương tâm ha?"

Cố Bồng chỉ hiểu được một từ 'ba', điều này không quan trọng, cậu kề cổ vào tay phiếu cơm đẹp trai, hy vọng đối phương biết điều, nhanh tay xoa xoa bé thú nhỏ đáng yêu này đi!

Nghe nói thú nhân bán thành niên khi đến nhà mới sẽ có một thời kỳ không đáp ứng*, không nhanh chóng làm quen với người khác.

(*Nguyên văn:不应期- không ứng kỳ- là giai đoạn khi động vật cần thời gian để quen với môi trường và con người mới.)

Có lẽ 3011 không có.

Cậu hoàn toàn giống như một đứa bé nghịch ngợm, có tính cách mạnh mẽ thô lỗ, không biết nhút nhát là như thế nào.

Từ khi về nhà đến nay chưa từng khóc, cũng chưa bao giờ quá sợ hãi.

Văn Tắc vẫn khá thích, so với kiểu người nhạy cảm yếu đuối thì như này dễ phục vụ hơn nhiều, anh nghĩ, đành phải chấp nhận rồi dùng một tay để gãi ngứa toàn thân cho cầu tuyết nhỏ, tay còn lại thì thao tác trên quang não.

Từ lâu Cố Bồng đã cảm thấy rất hứng thú với cái quang não này, lúc này khẽ meo meo chú ý đến cách thao tác.

Trong thời đại phồn hoa hiện nay, mấy bước thao tác quang não cũng không còn phức tạp, Cố Bồng chỉ cần xem qua mấy lần đã có thể hiểu rõ ràng

Bởi vì sáng nay cậu thức dậy quá sớm, cộng thêm Văn Tắc v**t v* làm cả người khoan khoái thoải mái, cậu bất tri bất giác rầm rì nhắm mắt lại, tứ chi ôm cả tay của đối phương rồi ngủ luôn.

Dáng vẻ vô cùng đáng yêu, ngoan không thể tả.

Nhưng nếu Văn Tắc dám động đậy, cố gắng rút tay ra thì cầu tuyết nhỏ sẽ lập tức tỉnh dậy.

"..." Văn Tắc đành phải giữ nguyên hiện trường.

Anh cử động tay còn lại, dùng quang não tìm kiếm: "Một thú nhân bán thành niên ngủ trưa trong bao lâu là hợp lý?"

Văn Tắc tìm được câu trả lời từ website chính thức của Chính phủ: Ngủ đến khi tự tỉnh, bởi vì thú nhân bán thành niên vẫn đang trong giai đoạn phát triển cơ thể, cần ngủ đủ giấc để đảm bảo não bộ phát triển bình thường.

"Đảm bảo não bộ phát triển bình thường..." Vẻ mặt Văn Tắc cứng đờ, cam chịu thở dài: "Quên đi, để em ngủ vậy."

Lý do này quá mức mạnh mẽ, cho dù ông Thiên Vương có đến thì hôm nay vẫn phải để cho cầu tuyết nhỏ ngủ đủ giấc.

Nếu lỡ như thiếu hụt chỉ số thông minh thì phải lấy cái gì bù đắp đây?

Vào lúc này, có một tin nhắn được gửi tới: "A Tắc, ngày mai chúng ta cùng đi xem trực tiếp nhé?"

Người gửi tin nhắn bạn của Văn Tắc - người đã từng làm nô lệ cho thú nhân bán thành niên - Hạ Thời Sơ. Cậu ta đang đề cập đến trận đấu bóng đá mà Văn Tắc đã mong chờ từ lâu.

Văn Tắc: "Cậu rảnh không?"

Hà Thời Sơ: "Để cha mẹ tôi trông chừng em ấy một ngày, hiện tại em ấy đã quen với cha mẹ tôi rồi, tôi được giải thoát rồi!"

"Em ấy" ở đây ám chỉ thú nhân bán trưởng thành mà Hạ Thời Sơ mới đưa về nhà được hai tháng.

Trước đây, Văn Tắc không hẹn được Hạ Thời Sơ, bây giờ thì Hạ Thời Sơ cũng không hẹn được Văn Tắc: "... Không được, tôi sẽ xem trực tuyến vậy."

Hạ Thời Sơ: "? Không phải cậu đã nói rằng xem trên mạng không có không khí sao!" Vất vả cậu ta lắm mới dành ra được một ngày, thế mà Văn Tắc lại không cảm kích.

Xem trên mạng thì không thú vị, nhưng Hạ Thời Sơ có thể nhờ cha mẹ trông coi giúp, còn Văn Tắc thì có thể tìm ai trông đây?

"Thật sự không đi sao? Đây là trận đấu đầu tiên của 'Tam Giác Sắt' đó, bỏ lỡ thì thật đáng tiếc." Hạ Thời Sơ cảm thấy rất bất ngờ, tuy rằng Văn Tắc không phải loại cổ động viên cuồng nhiệt, nhưng cậu ta cũng biết rằng, Văn Tắc đã chờ mong trận thi đấu này rất lâu.

"Có việc không đi được." Văn Tắc cũng thấy rất bối rối.

"Có việc lớn đến mức nào?" Hạ Thời Sơ khó hiểu: "Không phải chính cậu cũng đã nói sao? Khi cuộc sống thuận lợi thì nên vui vẻ hết mình, dù cho trời có sập xuống cũng không được để bản thân không thoải mái."

Văn Tắc: "..."

Đúng là anh đã nói như vậy, nhưng anh thừa nhận rằng lúc đó mình đã nói quá quyết đoán.

"Khụ, A Thời, tôi không đi được, cậu đi một mình đi." Văn Tắc nói.

Nhưng điều đó không có nghĩa là anh thực sự không đi.

Ngày mai anh có thể mang theo cầu tuyết nhỏ lén lút đi, chỉ cần không để Hạ Thời Sơ phát hiện là được.

Sẽ rất xấu hổ nếu bị phát hiện.

Nhất định sẽ bị Hạ Thời Sơ cười chết.

_________

Tác giả có lời muốn nói:

Cầu tuyết nhỏ: Tui không thể gặp người được à?

Bình Luận (0)
Comment