Nói thì nói vậy, chứ sau đó cứ cách một đoạn thời gian ngắn là Cố Bồng vẫn vô tình hữu ý liếc nhìn cổ tay của Văn Tắc.
Cho đến khi vết đỏ trên cổ tay đối phương hoàn toàn biến mất, cậu mới thôi không chú ý nữa.
Văn Tắc để ý tới hành động của Cầu Tuyết Nhỏ, anh không khỏi nhướng mày, như thể cuối cùng cũng hiểu tại sao lại có nhiều người thích Cầu Tuyết Nhỏ đến vậy.
Hài hước vui nhộn, đôi khi còn rất chu đáo và ấm áp, hẳn là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều người.
"Được rồi, hôm nay học bù đến đây thôi."
Văn Tắc đóng bút lại, giờ dạy học ngắn hơn bình thường một chút vì anh không biết Cầu Tuyết Nhỏ đã trốn vào thư phòng chơi quang não từ lúc nào, chỉ thấy tinh thần của đối phương có vẻ hơi mệt mỏi, đoán có thể là buổi trưa không nghỉ ngơi tốt.
Kết thúc tiết học, cuối cùng Cố Bồng cũng không nhịn được ngáp một cái thật lớn, thân hình nhỏ bé cũng lắc lư theo.
"Tôi đưa em về ổ nhé?" Văn Tắc thấy thế thì vươn tay ra giúp đỡ.
Cố Bồng quá buồn ngủ, có người sẵn lòng giúp thì tại sao phải tự đi chứ? Cậu không chút áp lực mà bò vào tay Văn Tắc, mí mắt đã không thể khống chế được nữa, dần khép lại.
Mặc dù Cầu Tuyết Nhỏ không sợ gì cả, mỗi ngày đều dán mặt xuống đất mà cọ tới cọ lui.
Nhưng Văn Tắc vẫn không đành lòng, anh cảm thấy hơi xấu hổ thay cho đối phương.
Thừa dịp Cầu Tuyết Nhỏ đang ngủ, cuối cùng Văn Tắc cũng có thời gian lên mạng xem chuyện tên nhóc kia học tiếng gà gáy có gây ồn ào không.
Chỉ có thể nói Cầu Tuyết Nhỏ quả thật là ngôi sao mới nổi, độ hot không phải chối cãi, Văn Tắc vừa lên mạng là thấy ngay.
Anh không click vào xem nội dung cụ thể, nhưng có lẽ cũng chỉ là khen Cầu Tuyết Nhỏ đáng yêu hài hước... Mà đúng thật là rất dễ thương, rất hài hước, mất hết mặt mũi.
Văn Tắc cũng như lần trước, lại chi tiền tìm người xoá hết những tiêu đề đó để tránh gây ra thảo luận và lan truyền rộng rãi hơn.
Khi những nội dung về Cầu Tuyết Nhỏ bị xoá đi, những người theo dõi Cầu Tuyết Nhỏ trên mạng đều mỉm cười hiểu ý.
Hỉu gòi hỉu gòi, chắc chắn lại là bạn đời của Cầu Tuyết Nhỏ làm!
Cộng đồng mạng: Tình yêu thật đẹp, thật tuyệt, chó độc thân thật hâm mộ!
Văn Tắc nhìn lướt qua, trong lòng không hề gợn sóng mà nghĩ, mấy người cắn nhầm đường rồi.
*
Sáng hôm sau, Cố Bồng dậy sớm, cậu vẫn còn nhớ thương Văn Tắc nói sẽ dẫn mình ra ngoài kết bạn, không biết lời nói của đối phương có còn tính không.
Văn Tắc còn đang rửa mặt đã thấy Cầu Tuyết Nhỏ ngậm cái túi chờ ở cửa nhắc nhở.
"..." Anh buồn cười, làm một động tác tay ra hiệu rằng mình không quên, không cần phải gấp gáp như vậy.
"Đi ra ngoài." Rửa mặt xong, Văn Tắc muốn đi vệ sinh, anh liếc mắt một cái, lại phát hiện Cầu Tuyết Nhỏ đang ngồi xổm trên ngạch cửa, hoàn toàn không có ý định tránh đi, anh đành phải chỉ chỉ ra bên ngoài.
Cố Bồng quay đầu lại nhìn một cái, cái gì cũng không thấy, cậu lại quay đầu về, tiếp tục nhìn Văn Tắc.
Không hiểu được sao?
Văn Tắc trầm mặc, trong lòng thầm thở dài một câu bé ngốc, tự thân vận động đi qua đẩy đối phương ra, rồi sau đó đóng cửa lại.
Cố Bồng nhìn cánh cửa đang ngăn cách mình và Văn Tắc, thầm thở dài, Văn Tắc này da mặt mỏng thật đó.
Còn cậu thì khác à nha.
Cho dù Văn Tắc có đứng ở cửa nhà vệ sinh của cậu thì cậu vẫn có thể thoải mái xi xi.
Có lẽ đó là sự khác biệt giữa việc mang khăn trùm đầu và không mang khăn trùm đầu. (ý là bé cưng đội lốt thú cưng còn anh thì không)
Văn Tắc cho rằng Cầu Tuyết Nhỏ sẽ rời đi, kết quả là khi anh mở cửa, tên nhóc này vẫn êm đẹp đứng yên ở cửa.
Giống như một chú cún quấn chủ.
"Có muốn tôi bế em không?" Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu khiến Văn Tắc hơi động lòng, cầm lòng không đậu duỗi tay qua.
Cố Bồng nhìn cái tay kia tự hỏi một chút, rồi đặt cái túi vào tay đối phương: Có phải ý này không??
"Cầu ngốc..." Văn Tắc liếc nhìn cái túi trong tay, nhỏ giọng châm chọc, cười xoa đầu nhóc ngốc.
Không hiểu thì thôi vậy, anh đỡ phải bế.
Bây giờ còn sớm, bọn họ ăn sáng rồi mới xuất phát.
Trước khi lên xe, Văn Tắc nhét một miếng đồ ăn khô vào giữa những móng vuốt của Cầu Tuyết Nhỏ, dọc theo đường đi cũng chỉ nghe được tiếng Cầu Tuyết Nhỏ cắn ăn răng rắc.
Cầu Tuyết Nhỏ ăn rất nhanh và rất ngon, khung cảnh tràn ngập hơi thở chữa lành.
"Em tự nhặt mấy vụn đồ ăn lại đi." Văn Tắc chỉ vào bụng cậu.
Cố Bồng: Làm ngay đây!
Cậu trực tiếp cúi đầu, đưa miệng đến l**m.
Ngay khi sắp l**m đến gót chân, Văn Tắc lại ghét bỏ cậu bẩn, kịp thời dùng tay chắn lại: "Đây là chân của em..."
Thật sự rất tò mò, không biết làm sao mà Cầu Tuyết Nhỏ l**m được vậy?
Cho dù trước khi ra ngoài đã được rửa sạch sẽ, không có đi xuống đất, nhưng cũng vẫn là chân.
Từ "Chân" này bọn họ học rồi, Cố Bồng gật gật đầu, đúng đúng, chân.
Chân lông xù dễ thương, cậu không chê.
"..." Em còn gật đầu? Văn Tắc lười không muốn quan tâm nữa.
Nơi hẹn với Hạ Thời Sơ là công viên giải trí dành cho thú nhân bán thành niên, khác với sự ồn ào của công viên giải trí bình thường, nơi này thật sự khá yên tĩnh.
Không phải do chất lượng, mà bởi vì ở đây ít người, thú nhân bán thành niên cũng không thích kêu gâu gâu ẳng ẳng.
Hai bên gần như đến cùng một lúc.
"A Tắc!"
Cố Bồng bị giọng nói quen thuộc thu hút, lúc này cậu bị Văn Tắc kẹp ở bên hông, vì đối phương không muốn để cậu xuống đất, lại phải trình giấy tờ cho nhân viên để vào trong.
Cố Bồng đoán mò, chắc là giấy chứng nhận sức khoẻ và vắc-xin phòng bệnh gì đó, lại có lẽ còn cần giấy chứng nhận nhận nuôi.
Những suy nghĩ miên man của cậu bị sự xuất hiện của một người quen cắt đứt, hoá ra đây chính là bạn chó của Văn Tắc!
Người đó cũng dẫn theo một con chó... Có lẽ vậy, thoạt nhìn cũng có chút giống chó Great Pyrenees, tứ chi thon dài, lông màu nâu nhạt, đôi mắt to rất đẹp, dáng vẻ rất có khí chất.
Ngược lại với mình, cách lên sân có vẻ không được thanh lịch cho lắm.
Nhưng Cố Bồng không quan tâm, cậu lập tức vẫy vẫy móng vuốt chào hỏi người bạn khổng lồ màu nâu nhạt: Chào cậu nhé!
Tâm trí của thú nhân bán thành niên sắp thành người đã khá chín chắn, Echo ở nhà của Hạ Thời Sơ còn chín chắn hơn, thường ngày còn khá hướng nội và kiêu ngạo.
Tuy nhiên cậu ấy đã xem rất nhiều video về Cầu Tuyết Nhỏ, từ ban đầu ngỡ ngàng, xấu hổ, đến cuối cùng cảm thấy, nhóc này thực sự rất đặc biệt.
Không giống với đại đa số người khác.
Rất tự do phóng khoáng, từ phương diện nào đó cũng rất... Lợi hại.
Echo rụt rè một chút, tư thế hơi vụng về, nhẹ gật đầu với Cầu Tuyết Nhỏ.
Cố Bồng sửng sốt, chớp chớp mắt, ủa, vừa rồi cậu nhìn lầm rồi sao?
Hình như con chó khổng lồ ấy gật đầu đáp lại mình.
Nhưng cũng phải thôi, thú cưng nơi này đều rất thông minh, trước đó ở "sở thu dụng", những con vật nhỏ còn có thể dùng nút bấm phát ra âm thanh để giao tiếp với con người.
Cố Bồng nghĩ thầm, chờ khi nào cậu học xong văn hoá cậu cũng sẽ làm được.
"Đến rồi à?" Văn Tắc vừa mới giải quyết xong thủ tục với nhân viên, quay đầu lại chào Hạ Thời Sơ, còn có Echo, anh cũng hỏi thăm một câu: "Xin chào, Echo."
Hạ Thời Sơ đi tới, tóm được Cố Bồng thì gọi: "Anh Cầu, hello!"
Anh ta cười rạng rỡ, thái độ thì nhiệt tình, dù sao Cầu Tuyết Nhỏ cũng đã giúp đội bóng mà anh ta yêu thích thắng trận, làm người phải có chút tín ngưỡng chứ.
Cố Bồng rửng mỡ, lúc này cũng rất phấn khích múa máy tay chân dưới cánh tay của Văn Tắc: "Ngao ngao."
"Tới đây tới đây, chúng ta bắt tay cái nào." Hạ Thời Sơ cúi người rất thấp, cẩn thận bắt tay với cái móng vuốt nhỏ của cậu.
Cố Bồng rất nể tình, nhưng cậu thứ quan tâm không phải là chàng đẹp trai này, mà là anh bạn lông xù đang được chàng đẹp trai đang ôm.
Sau khi bắt tay với Hạ Thời Sơ, Cố Bồng lập tức đưa cái móng nhỏ tới gần cái vuốt lông xù của con chó khổng lồ: Làm quen nha?
Hạ Thời Sơ nhất thời có hơi lo lắng, vì Echo không thích giao tiếp với người khác, có chút lạnh lùng.
Anh ta đang chuẩn bị hoà giải thì thấy Echo không thích giao tiếp tự mình đưa móng vuốt của mình ra, chạm nhẹ vào móng vuốt của Cầu Tuyết Nhỏ.
Hạ Thời Sơ ngu người, không thể không thán phục khả năng giao tiếp của Cầu Tuyết Nhỏ, sau đó lưu loát giới thiệu hai bên với nhau: "Cầu Tuyết Nhỏ, đây là Echo, chắc là lớn hơn cậu khoảng nửa tuổi."
Có qua có lại, Văn Tắc chuẩn bị giới thiệu Cầu Tuyết Nhỏ với Echo, nhưng vừa mở miệng ra thì Hạ Thời Sơ đã ho nhẹ nói: "Không cần đâu, Echo đã biết rõ về Cầu Tuyết Nhỏ nhà cậu rồi."
Văn Tắc nhớ lại chuyện hôm qua, vẫn là Hạ Thời Sơ thông báo cho anh, anh cười nhạt, cảm thấy ngại thay cho quả cầu lông nào đó.
"Ừm, vậy vào trước đã."
Hạ Thời Sơ đi theo sau bọn họ, đột nhiên nhớ ra hỏi Echo: "Hai em đều ra cùng một nơi, chẳng lẽ trước đây không quen nhau sao?"
Echo lắc đầu, làm sao mà quen được.
Tuổi tác khác nhau nên phân vào các lớp khác nhau, cuối cùng còn phải phân chia theo tiến độ học tập và kích thước nữa.
Cầu Tuyết Nhỏ chắc chắn là lớp có kích thước nhỏ nhất, là đối tượng bảo vệ trọng điểm, bảo mẫu thường không cho bọn họ chạy lung tung.
"Ồ." Hạ Thời Sơ quan sát một vòng công viên giải trí, cảm giác rất tuyệt, anh ta đã muốn dẫn Echo tới chơi từ lâu, nhưng Echo chê chỗ này quá trẻ con.
Kỳ thực cũng không tệ, Cầu Tuyết Nhỏ chơi rất vui...
Trông nhóc ấy rất có hứng thú với mọi thứ khiến Echo vốn không có hứng thú cũng muốn thử một lần.
"Chơi gì vậy?" Hạ Thời Sơ đến hỏi.
Văn Tắc: "Bắn từ trên cao xuống, em ấy nói muốn chơi cái này..."
"Tạm biệt." Hạ Thời Sơ ôm Echo muốn về nhà, tất nhiên không thực sự về, anh ta cho Echo xem phần giới thiệu hàng mục, xem xong thì da đầu tê dại: "Sao công viên giải trí cho thú nhân bán thành niên lại có loại hạng mục này? Từ khi xây dựng đến giờ đã mở cửa rồi à?"
"Tôi cũng không biết." Văn Tắc chậm rãi nói: "Dù sao hôm nay cũng sẽ khai trương."
Cầu Tuyết Nhỏ nhìn nó với ánh mắt trông mong, hôm nay không chơi không về.
Không chỉ cái này, mà là tất cả các hạng mục thú vị trong công viên giải trí, Cố Bồng đều muốn chơi.
Hạ Thời Sơ rất muốn nói: "Vậy hai cậu cứ chơi đi." Nhưng vào trận lại lùi bước không hợp với phong cách của anh ta, hơn nữa Echo cũng không phản đối: "Được rồi, liều mình bồi quân tử vậy."
Một cái cầu vừa vặn có bốn chỗ ngồi, thiết bị bảo vệ có thể điều chỉnh kích thước, Cầu Tuyết Nhỏ và Echo ngồi ở giữa, mở to đôi mắt tò mò nhìn ra ngoài cửa kính.
Không lâu sau, quả cầu được phóng ra, bọn họ bị ném lên cao, quả cầu còn xoay đủ mọi góc độ.
Cầu Tuyết Nhỏ: Aaa! Thật kí.ch thích!
Quả cầu pha lê lướt qua bầu trời xanh như một đường parabol khiến người trải nghiệm cảm nhận được sự phấn khích khi được bên cạnh mặt trời.
Echo: Cũng không tệ lắm.
Có một nhóm cổ vũ rất nhiệt tình ở bên cạnh khiến cho hạng mục ban đầu 5 điểm có thể lên đến 8 điểm.
Hai người lớn đi cùng: Mấy em vui là được rồi.
Hạng mục tiếp theo, Cố Bồng và Echo đi chơi lái xe, trong khu vực còn có những thú nhân bán thành khác.
Văn Tắc và Hạ Thời Sơ thở phào nhẹ nhõm, nói cách khác là bọn họ có thể lười biếng đứng bên ngoài, cầm một cốc đồ uống từ từ chờ đợi.
"Nhóc ấy có tinh lực thật tốt." Hạ Thời Sơ hơi đồng cảm nhìn Văn Tắc, dù sao thì Văn Tắc cũng khá trầm tĩnh, không phải kiểu người thích hoạt động: "Bình thường chăm sóc cậu ấy chắc cũng mệt mỏi lắm nhỉ?"
Văn Tắc: "Cũng ổn, cho em ấy một quả bóng là có thể tự chơi, thỉnh thoảng thì chơi cùng."
"Cũng đúng..." Hạ Thời Sơ nói: "Cậu ấy còn biết tự tìm niềm vui cho mình nữa mà."
Văn Tắc không còn lời nào để nói, uống một ngụm nước để giảm bớt sự xấu hổ: "..."
"Hahaha, xin lỗi mà." Hạ Thời Sơ tuyệt đối không cố ý, nhưng nghĩ đến lại không nhịn được cười.
Trong khu vực lái xe, Cố Bồng điều khiển chiếc xe nhỏ như cá gặp nước, đại sát tứ phương, bạn cậu là Echo có vẻ hơi câu nệ, rất nhanh đã bị một nhóc lông xù khác đâm vào.
Tuy rằng đối phương trông rất dễ thương, có thể không phải cố ý, nhưng Cố Bồng rất bao che cho con, cậu lập tức lái xe đâm lại, không cho xe khác chen vào làm khó Echo.
Những nhóc lông xù khác không ngờ rằng tên nhóc lùn chỉ nhỏ bằng hai bàn tay này lại có tác phong mạnh mẽ như vậy.
Echo là người không thích hợp với môi trường này nhất, vừa vào đã có chút hối hận, nhưng hành động của Cầu Tuyết Nhỏ khiến cậu ấy rất cảm động, có một người bạn tốt chơi cùng lập tức có cảm giác an toàn.
Echo đi theo lộ trình Cầu Tuyết Nhỏ mở ra, dần dần tìm thấy niềm vui, chơi càng ngày càng vui vẻ.
Đặc biệt là khi vượt qua những chiếc xe khác, có một loại cảm giác thành công trong việc cạnh tranh, điều mà Echo trước đây rất ít khi trải nghiệm được.
Cố Bồng thì quá quen với việc cạnh tranh, hay nói đúng hơn là cậu có tính hiếu thắng.
Chơi lái xe chán rồi, Cố Bồng vậy mà lại dẫn Echo đến sân bóng, cùng một nhóm lông xù chơi trò tranh bóng.
Những ai có gan vào sân tranh bóng đều có vóc dáng rất cao, không nói là so với Cầu Tuyết Nhỏ, thậm chí còn cao hơn Echo rất nhiều.
"Cái này có ổn không đây?" Hạ Thời Sơ do dự hỏi Văn Tắc, cái này nhìn thế nào cũng thấy là sân chơi cao cấp.
"Không sao đâu." Văn Tắc rất bình tĩnh.
Rất mau Hạ Thời Sơ đã biết sự bình tĩnh của Văn Tắc đến từ đâu, chỉ thấy Cầu Tuyết Nhỏ thân hình nhỏ nhắn, lại đặc biệt linh hoạt, kĩ thuật tranh bóng cực kì tốt, những thú nhân bán thành niên khác hoàn toàn không linh hoạt bằng cậu, chỉ cần lơ là một chút là bị cậu đẩy bóng đi rồi.
"Vờ lờ..." Hạ Thời Sơ vỗ tay khen ngợi, vui vẻ nhìn Cầu Tuyết Nhỏ chuyền bóng cho Echo.
Echo không biết chơi, rất nhanh bóng đã bị cướp đi, lúc này Cầu Tuyết Nhỏ lại cướp bóng về và chuyền cho cậu ấy.
Một lần lại một lần hỗ trợ, cuối cùng Echo cũng thành công đẩy bóng vào khung thành.
Cầu Tuyết Nhỏ nhảy cẫng lên, trông còn vui sướng hơn cả đối phương.
Hai người đứng ở bên ngoài đều cười, Cầu Tuyết Nhỏ thật biết kết bạn, không hổ là phần tử xã giao kh*ng b*.
"Tính cách của cậu ấy thật tốt." Hạ Thời Sơ liếc nhìn Văn Tắc đang mỉm cười, ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng ngẫm lại vẫn là không nói.
Haiz, cho dù sau này Cầu Tuyết Nhỏ không ở bên Văn Tắc nữa thì cũng có thể tiếp tục làm bạn với Echo.
Chỉ là anh ta cảm thấy hơi tiếc mà thôi.
Sau đó Cầu Tuyết Nhỏ chơi cái gì, Echo cũng đi theo chơi cái đó, cho dù là thứ gì lạ lẫm, dưới sự dẫn dắt của Cầu Tuyết Nhỏ, mọi thứ đều trở nên dễ dàng, cứ như thể nắm chắc trong tay.
Chơi đến 2 giờ chiều, Văn Tắc đề nghị về: "Cầu Tuyết Nhỏ còn phải học bù nữa."
Hạ Thời Sơ: "Nhanh vậy sao?"
Echo chơi vui đến vậy, anh ta có hơi không muốn về sớm.
"Tôi cũng muốn để em ấy chơi thêm một lát, nhưng môn học văn hoá của em ấy không ổn, chỉ có chơi thể thao là tạm được." Văn Tắc vừa nói vừa dọn dẹp đồ đạc.
"Thôi được." Hạ Thời Sơ cũng đã nghe nói về trình độ văn hoá của Cầu Tuyết Nhỏ, vỗ vỗ vai Văn Tắc cổ vũ: "Vậy cậu dạy cậu ấy cho tốt, xem sau này có thể cùng Echo vào đại học không."
"Điều đó không có khả năng." Văn Tắc chắc chắn nói: "Trừ khi em ấy có phép thuật."
Cố Bồng đã được triệu hồi về, câu há mồm thở hổn hển, hoàn toàn không dự đoán được hai người này đang chê bai trình độ văn hoá của mình.
Cậu tìm nước uống như một chú gấu trúc nhỏ.
Văn Tắc đưa bình nước trong tay cho cậu, thấy tên nhóc này nằm nghiêng uống, còn Echo một bên dù mệt nhưng vẫn giữ vẻ thanh lịch.
Kể từ khi chơi với Cầu Tuyết Nhỏ, Echo đã phá vỡ tư tưởng truyền thống, cảm thấy đôi khi thả lỏng một chút cũng rất vui.
Vì thế cậu ấy cũng nằm sấp lên bàn, mặt đối mặt với Cầu Tuyết Nhỏ nằm nghiêng uống nước, hai bên còn so xem ai hút to tiếng hơn.
"..." Hai người bên cạnh xịt keo cứng ngắc, sao Echo lại học hư theo Cầu Tuyết Nhỏ rồi?
Đối mặt với tình huống này, Hạ Thời Sơ không dám nói gì, sợ Echo nghĩ nhiều, chỉ có thể yên lặng chấp nhận.
Đồng thời lại một lần nữa cảm thán sức lôi cuốn của Cầu Tuyết Nhỏ.
Dường như trên người nhóc con này có một loại ma lực, có thể khiến mọi người trở thành phiên bản thứ hai của nhóc.
Chỉ có Văn Tắc tạm thời không bị ảnh hưởng.
"Tạm biệt."
Dọn dẹp đồ đạc, ai về nhà nấy.
Đến giờ ăn tối, Văn Tắc nhận được tin nhắn phấn khích từ Hạ Thời Sơ: "Trời ơi, vậy mà tối nay Echo ăn được một bát cơm!"
"Dĩ nhiên rồi, hôm nay tiêu hao nhiều như vậy." Văn Tắc nhìn bát cơm đã thấy đáy, Cầu Tuyết Nhỏ cũng ăn gần một bát.
"Không bình thường, ngày thường em ấy chỉ ăn có một nửa." Hạ Thời Sơ cầu xin anh: "Ngày mai còn ra ngoài không? Mỗi ngày đều ăn như vậy thì Echo sẽ nhanh chóng béo lên."
Hôm qua cơ sở chăm sóc còn bảo cậu ấy chú ý gia tăng thể trọng.
"Không phải tôi không muốn, mà là Cầu Tuyết Nhỏ đâu có nhiều thời gian ra ngoài chơi như?" Văn Tắc bất đắc dĩ từ chối, nếu như điểm văn hoá của Cầu Tuyết Nhỏ tốt như Echo thì anh nhất định sẽ rất vui.
Hạ Thời Sơ thở dài: "Haiz, nỗi buồn của người học dốt... Xem ra chúng tôi chỉ có thể đi một mình rồi."
"Ừm." Nhưng Văn Tắc cảm thấy, không có Cầu Tuyết Nhỏ thì chắc là không được, nhiều khi bạn chơi cùng còn quan trọng hơn cả trò chơi.
Văn Tắc đoán không sai, Hạ Thời Sơ nhanh chóng nói với anh: "Không có Cầu Tuyết Nhỏ, Echo không muốn đi."
Vậy thì đành bó tay.
Cố Bồng cũng mong Văn Tắc sẽ lại dắt mình đi chơi, đáng tiếc là lần sau đó có vẻ là giấc mộng xa vời, cuộc sống của cậu mấy ngày kế tiếp đều bị học hành chiếm hết.
Cố Bồng: Không sao cả, tui yêu học tập.
Sáng hôm đó, Văn Tắc bận rộn xong với mọi thứ của Cầu Tuyết Nhỏ, chuẩn bị ngồi xuống xử lý công việc thì bất ngờ nhận được thông báo từ nhân viên của cơ sở chăm sóc, có một cuộc thăm nhà đột xuất.
Hiện tại nhân viên công tác đang đợi ở cửa, nhờ anh ra mở.
Cố Bồng đang chơi ở trên cỏ, bỗng nhìn thấy một chiếc huyền phù có biểu tượng "Sở thu dụng động vật" mà cậu rất quen thuộc xuyên qua hàng rào vườn hoa.
Xe này đến đây làm gì vậy?
Cố Bồng có chút nghi ngờ, hơi sợ xe huyền phù này đến là để bắt mình đi. Để phòng trường hợp xấu nhất, cậu lén lút đến một góc bí mật trong vườn đào một cái hố, trốn vào trong rồi nhìn vọng ra.
Cuộc thăm nhà đột xuất, Văn Tắc thì không có gì không hợp tác, nhưng anh phát hiện Cầu Tuyết Nhỏ đã biến mất.
Văn Tắc ra mở cửa chào đón nhân viên công tác, đồng thời nhìn ra bãi cỏ trống rỗng, nhíu mày.
"Cầu Tuyết Nhỏ?"
Ngày thường chỉ cần gọi là cậu sẽ chạy đến ngay, hôm nay Văn Tắc hô to vài tiếng mà vẫn không thấy bóng dáng của nhúm lông trắng đó đâu.
Anh lập tức không còn thời gian chào hỏi nhân viên công tác, vội vàng mở camera giám sát lên kiểm tra.