Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Chương 26

Mặc dù có chút chế giễu, nhưng Cố Bồng vẫn rất quan tâm đến Văn Tắc, người này chỉ sống có một mình, ngộ nhỡ thực sự có chuyện gì xảy ra thì cũng chẳng có ai biết.

"Ngao ngao?" Anh làm sao vậy? Bị bệnh nặng lắm à?

Cố Bồng nhả dây dắt trong miệng xuống, nhìn thấy chân mình không bẩn thì nhanh như chớp nhảy lên giường, nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên cậu lên giường của Văn Tắc.

Trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc này, cũng không cần thiết, không biết Văn Tắc có nổi giận không?

Người này thực sự rất thích sạch sẽ đấy!

Mặc kệ, Cố Bồng thấy Văn Tắc dùng tay chắn mặt, liền tiến lại gần, dùng mũi chạm vào trán đối phương. Mũi cậu rất nhạy, chạm vào là biết nóng hay lạnh ngay.

Bác sĩ Cố: Nhiệt độ cơ thể bình thường.

Vậy thì có vấn đề gì? Chẳng lẽ là đau bụng à?

"Hey?" Văn Tắc đang giả vờ ốm, không để ý đến Cầu Tuyết Nhỏ nhảy lên. Cho đến khi đối phương dùng mũi chạm vào trán anh, một cảm giác quen thuộc truyền đến mới khiến anh mở mắt ra ngay. Không phải anh khó chịu, chỉ là không muốn bị lật tẩy.

Dù sao thì với chỉ số thông minh này của Cầu Tuyết Nhỏ, anh chắc chắn sẽ không bị lật tẩy đâu.

Nói cho cùng, cho dù có bị lật tẩy thì thế nào?

Một tên nhóc không thể nói, ngay cả các từ trên nút giao tiếp cũng không biết...

Văn Tắc xoay người kéo chăn lên, nói: "Tôi không khỏe, đừng làm phiền tôi, em ra ngoài chơi đi."

Người bình thường nghe thấy vậy thì đã ra ngoài, nhưng Cố Bồng từ nơi khác đến vẫn đầy lo lắng nhìn Văn Tắc, sao vậy, nhìn bộ dạng có vẻ rất nghiêm trọng nhỉ?

"Ngao ngao?" Cố Bồng nghĩ thầm, nếu không khỏe thì anh hãy đi bác sĩ đi, đừng nằm yên ở đó.

Anh có biết làm vậy sẽ khiến người khác lo lắng không?

Cậu lại nhảy lên, không, không nhảy qua được, cậu bị kẹt trên người Văn Tắc, ba chân bốn cẳng mà bò xuống, lăn lộn một hồi mới qua được bên kia.

Cố Bồng dùng đầu củng vào bụng Văn Tắc, thể hiện là anh đau bụng đúng không?

"Em... Làm gì vậy?" Văn Tắc không thể giả vờ bị bệnh nữa, anh nghiến răng, duỗi tay kéo con vật lông ngắn không biết xấu hổ kia ra xa, nhảy trên người anh thì được, nhưng cái này thì không thể chịu nổi: "Ra ngoài."

Cố Bồng hiểu từ này, cậu chớp mắt, có vẻ Văn Tắc muốn yên tĩnh một mình, được rồi, cậu sẽ không làm phiền anh nữa.

"Ngao ngao." Nghỉ ngơi cho tốt nhé.

Cố Bồng để lại một ánh mắt lo lắng, sau đó lưu luyến xoay người rời đi.

Sau khi lừa được Cầu Tuyết Nhỏ ra ngoài, Văn Tắc lại cảm thấy hơi tội lỗi. Dù sao anh cũng phải dậy, nằm một lúc rồi dậy làm bữa sáng cho đối phương.

Chủ yếu vẫn là sợ tên kia lo lắng.

Nhưng rất nhanh Văn Tắc không còn nghĩ thế nữa. Anh mở cửa phòng đi ra, thấy Cầu Tuyết Nhỏ kẹt nửa người trong ngăn kéo, rõ ràng là đang lục lọi đồ ăn vặt.

"Có vẻ không đủ cao nhỉ, cần tôi giúp không?" Văn Tắc đứng phía sau.

Nửa người Cố Bồng bị kẹt trong ngăn kéo, giống một củ hành lộn ngược. Cậu nghĩ, nếu Văn Tắc bị bệnh, chắc chắn không có ai chuẩn bị đồ ăn cho cậu, việc lấy đồ ăn vặt là chuyện hiển nhiên đúng không?

Tên xấu xa Văn Tắc cố tình đặt đồ ăn vặt ở ngăn kéo thứ hai, khiến cho việc ăn trộm đồ ăn của cậu trở nên đặc biệt khó khăn.

Khi thấy sắp lấy được rồi, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Cố Bồng như nhìn thấy quỷ, hoàn toàn kinh sợ, không phải tên Văn Tắc kia bị bệnh nặng đến mức không thể rời khỏi giường sao?

Cậu nhanh chóng rút đầu ra, rồi lại nghĩ lại, mình sợ cái quái gì, chẳng lẽ đói bụng thì không có quyền được ăn đồ ăn à?

"Ngao?" Dậy rồi à? Vậy nhanh chóng đi nấu cơm đi.

Cầu Tuyết Nhỏ không hề cảm thấy chột dạ, còn tỏ ra đúng lý hợp tình, khiến Văn Tắc không biết tìm lỗi chỗ nào. Dù sao thì trước đó anh đã lừa đối phương một phen, nên sau khi suy nghĩ kĩ, anh đành tốt bụng nhấc cậu xuống đất.

Cố Bồng: Cảm ơn anh nhé! Tui cực khổ lắm mới leo lên được!

"Ăn cái này dễ béo, tôi sẽ nấu cho em." Văn Tắc nói một cách không thể phản bác khiến Cố Bồng chỉ biết trơ mắt đứng nhìn anh đóng ngăn kéo lại.

Ghét thật.

Cố Bồng nghĩ thầm trong lòng: "Tên đàn ông này thật sự đáng bị đánh."

Nhưng Văn Tắc đã khỏi bệnh, cậu vẫn cảm thấy vui cho đối phương. Với tấm lòng bao dung và độ lượng của mình, cậu vẫn vui vẻ đi theo người ta, dù sao thì tài nấu nướng của Văn Tắc cũng không tệ.

Thời buổi này, người đàn ông biết nấu ăn chính là báu vật, lại còn bao ăn bao ở, thật tốt.

Cố Bồng không biết nấu ăn, trước đây trong bếp, cậu chỉ làm người phụ giúp và đứng xem. Cậu luôn cảm thấy, những người biết nấu ăn đều có một sự dịu dàng đặc biệt, vì ăn uống quan trọng hơn trời, người lo việc ăn uống chính là trời.

Bất tri bất giác, Cố Bồng đã len lén bò đến bên chân Văn Tắc, cơ thể dựa vào chân của người ta.

Một cục nhỏ mềm mại ấm áp khiến cơ bắp chân của Văn Tắc căng cứng, không dám di chuyển chân dễ dàng.

Anh tranh thủ nhìn xuống Cầu Tuyết Nhỏ, chỉ thấy một cái đầu lông xù và đôi tai hồng hồng thỉnh thoảng run rẩy.

Lúc này, hai bên vẫn không thể giao tiếp, nhưng Văn Tắc đột nhiên có thể hiểu được tâm trạng của Cố Bồng trong giờ phút này.

Anh vừa mới giả vờ ốm.

Cầu Tuyết Nhỏ lo lắng cho anh, không có cảm giác an toàn.

Nói đơn giản chính là sự ỷ lại.

Văn Tắc phân tích một cách lý trí và kết luận rằng, nếu người chăm sóc cho Cầu Tuyết Nhỏ là một người khác, Cầu Tuyết Nhỏ cũng sẽ thể hiện sự ỷ lại với người đó, vì vậy, anh không phải là đặc biệt.

Nếu ai cũng giống nhau, thì việc chia tay cũng không cần phải cảm thấy nặng nề...

Nhưng thật sự có phải là như vậy không?

Văn Tắc lại nhìn nhóc con bên chân, có chút tự giễu. Chỉ vì một động tác ỷ lại của Cầu Tuyết Nhỏ, anh lại đưa quyết định đã được đưa ra từ lâu vào lại khu vực chờ xác nhận.

Đây chính là hậu quả của việc mềm lòng.

Hành động của Cố Bồng thực sự là sự ỷ lại. Đối với cậu mà nói, Văn Tắc chính là tất cả cuộc đời này. Nếu như Văn Tắc xảy ra chuyện gì, cậu sẽ bị đưa đi, chắc chắn sẽ không cảm thấy an toàn.

Điều quan trọng nhất là, nếu là người khác, chắc chắn họ sẽ không chiều chuộng cậu như vậy, ít nhất là không cho cậu ăn cơm hàng ngày.

Hôm nay lại là một ngày nữa Cầu Tuyết Nhỏ trở thành ông hoàng.

"Ăn uống ngon miệng thật." Văn Tắc nói với tâm trạng rất phức tạp, sau đó đã đặt trên mạng một cái bánh xe chạy bộ, sau này không đưa Cố Bồng ra ngoài chạy bộ thì có thể chạy ở nhà.

Anh vẫn rất quan tâm đến việc Cầu Tuyết Nhỏ bài xích cơ sở chăm sóc, cho nên hôm nay dứt khoát cho cậu học các từ vựng liên quan đến vấn đề này, để tìm hiểu nguyên nhân là gì.

Cố Bồng nhìn nội dung trên bảng trắng, rất nhanh hiểu được. Văn Tắc hỏi tại sao cậu phải chui vào lỗ trốn, đang sợ cái gì?

Câu hỏi dễ hiểu, nhưng cậu không biết làm thế nào để diễn tả câu trả lời.

Một con lông xù làm sao có thể giải thích cho con người câu phức tạp như: "Tui không muốn rời xa anh."

Điều này thật sự quá khó khăn đối với cậu.

Văn Tắc lại chăm chú nhìn cậu, dường như đang chờ câu trả lời của cậu.

Cố Bồng trợn mắt, nghĩ rằng tên này thiếu sự đồng cảm quá, sao lại hy vọng "chó" biết nói chuyện chứ, đúng là chuyện không thể tin nổi!

May mắn là đối phương không phải là thú cưng bình thường.

Sau một lúc suy nghĩ, Cố Bồng miễn cưỡng nghĩ ra một cách, rồi bước những bước nhỏ tiến lại gần, sau đó lập tức tựa đầu vào cánh tay của anh.

Cậu đã thấy trong video thú cưng ngắn. Trong các video, khi thú cưng làm như vậy, chủ nhân thường rất ngạc nhiên và vui mừng: Ồ, nó yêu tôi.

Đối với hai người đàn ông, hành động này có vẻ quá dính mắc, nhưng đối với một người chủ và một thú cưng, thì sự gắn kết này lại hoàn toàn phù hợp.

Văn Tắc rất ngạc nhiên, có lẽ vì đã ở cùng Cầu Tuyết Nhỏ ngốc lâu rồi nên anh lại dễ dàng tiếp thu câu trả lời của Cầu Tuyết Nhỏ: Không muốn rời xa anh.

"Khụ, cho nên, em nghĩ là cơ sở chăm sóc muốn mang em đi à?" Vì thế nên cậu mới sợ hãi và đào một cái hố để trốn.

Hóa ra là vậy, lúc đó Văn Tắc còn tưởng cậu chỉ nghịch ngợm thích chơi, giờ nhìn lại, anh đã hiểu nhầm cậu rồi.

Nhờ vậy mới có thể thấy được... Do việc giao tiếp giữa hai bên không được thuận lợi, nên khả năng hiểu lầm giữa anh và Cầu Tuyết Nhỏ vẫn có thể tiếp tục xảy ra.

Về việc còn có những hiểu lầm cụ thể gì thì giờ không thể làm rõ, chỉ có thể để sau này tính tiếp.

"Xin lỗi, tôi đã hiểu lầm em rồi."

Cảm giác đầu mình được người khác v**t v*, Cố Bồng lập tức ngẩng đầu lên, quan sát biểu cảm của Văn Tắc. Anh quả thực rất giống người trong video, cười rạng rỡ, vui đến mức không thể che giấu được.

Cố Bồng cười thầm: Mấy lần như này mà vẫn không làm anh mê chết sao?

Tìm được nguyên nhân rồi, tiếp theo là đúng bệnh hốt thuốc.

Văn Tắc v**t v* tai của Cầu Tuyết Nhỏ, rơi vào trầm tư, vì anh không có thuốc, Cầu Tuyết Nhỏ không muốn trở lại cơ sở chăm sóc, nghĩa là cậu chỉ có thể luôn ở bên anh.

"..." Tất cả đều là lỗi của anh vì đã đưa ra phán đoán sai lầm, không lâu trước đây anh còn thề thốt chắc chắn với Diệp Vân Nùng rằng Cầu Tuyết Nhỏ sẽ không thích anh.

Kết quả bây giờ lại thành ra như thế này.

Cố Bồng tựa một lát rồi lại đứng dậy, không thể giao tiếp thực sự rất đau khổ, những gì cậu có thể giao tiếp với Văn Tắc không chỉ có thế này, nên cậu dự định sẽ cố gắng hơn nữa.

Cố Bồng đưa chân đẩy cây bút tới trước mặt Văn Tắc, biểu thị: Đến đây đi, hãy để cơn bão học tập càng thêm mãnh liệt hơn nữa.

"Được." Văn Tắc nhận bút và tiếp tục dạy thêm, anh không ngại dành tất cả thời gian dư thừa hàng ngày cho Cầu Tuyết Nhỏ, cũng không cảm thấy miễn cưỡng.

Hơn nữa, ở trong nhà cố gắng học tập còn tốt hơn là ra ngoài làm trò cười.

*

Trong thời gian này, Văn Tắc bận rộn chăm sóc Cầu Tuyết Nhỏ, các cuộc hẹn không quan trọng đều bị anh hoãn hết, tính ra đã khá lâu rồi không ra ngoài dự các buổi tiệc xã giao.

Những gì có thể tránh đều đã tránh, những gì không thể tránh thì chỉ còn cách đi một chuyến.

Khi xác định được lịch trình, Văn Tắc nhìn Cầu Tuyết Nhỏ đang cuộn tròn trong tay mình, cùng anh đi công tác, cảm thấy bối rối.

Bây giờ trước mắt anh có hai con đường: Một là mang Cố Bồng đi cùng, hoặc là đưa cậu đến ở nhà Hạ Thời Sơ hai ngày.

Lựa chọn trước sẽ rất bận rộn, đồng thời Văn Tắc cũng không thể tập trung vào công việc, gần như không có cách nào để xem xét.

Nhưng nếu chọn lựa cái sau, Văn Tắc lại lo lắng Cố Bồng sẽ bị rối loạn lo âu chia ly, với cái đầu nhỏ không ai có thể hiểu được có thể sẽ nghĩ ngợi lung tung.

Cũng không trách Văn Tắc lo lắng thái quá, gần đây hành vi của Cầu Tuyết Nhỏ quả thật có chút dính người.

Đi đâu cũng theo.

Tắm thì đứng ở cửa chờ, đi vệ sinh cũng đứng ở cửa chờ, nếu không phải Văn Tắc không cho vào thì có lẽ cậu còn làm quá hơn.

Cố Bồng: Đó là trách nhiệm mà.

Nhà vắng vẻ, chỉ có hai sinh vật sống, nếu không ở cùng Văn Tắc thì còn có thể ở cùng ai?

Đã khuya rồi, Văn Tắc cũng không có ý định quấy rầy Cầu Tuyết Nhỏ đang ngủ say, anh như thường lệ bế cậu về ổ.

Dáng ngủ của nhóc con này trông thật dễ thương.

Khi Văn Tắc giúp Cầu Tuyết Nhỏ kê gối, anh chợt nảy ra ý nghĩ này.

Ngày hôm sau trước khi lên lớp, anh sẽ thử hỏi Cầu Tuyết Nhỏ nghĩ thế nào về chuyện anh đi công tác?

"Ngao?" Cố Bồng đầu tiên là ngẩn người.

Thông qua việc tăng cường học thêm gần đây, nền tảng của cậu đã có sự nâng cao vững chắc, việc hiểu ý của Văn Tắc cũng trở nên dễ dàng hơn.

Nếu cậu không hiểu lầm thì ý của Văn Tắc là: Sắp tới anh phải đi công tác hai ngày, muốn gửi cậu đến nhà bạn.

Cố Bồng ngẩn ra là vì, Văn Tắc thà gửi cậu đến nhà bạn còn hơn là nhờ cha mẹ.

À, giới trẻ thời đại tinh tế thật ngầu, nói độc lập là độc lập, không làm phiền gia đình chút nào.

Văn Tắc làm việc vất vả để kiếm tiền nuôi gia đình, Cố Bồng đương nhiên không có ý kiến, lập tức gật đầu đồng ý.

Nhanh như vậy đã đồng ý rồi?

Văn Tắc còn tưởng Cầu Tuyết Nhỏ ít nhất sẽ có chút bất mãn, có vẻ như cậu có ấn tượng rất tốt với Hạ Thời Sơ, nếu không thì không thể đồng ý dễ dàng như vậy.

"Được, vậy tôi đi nói với cậu ấy." Văn Tắc nói.

Anh nhận được sự đồng ý của cậu mới báo cho Hạ Thời Sơ.

Hạ Thời Sơ: "Hả? Cậu muốn giao nhiệm vụ này cho tôi?!"

Nhìn dấu chấm than là biết anh ta rất lo lắng.

Mặc dù Cầu Tuyết Nhỏ khá nghịch ngợm, nhưng Hạ Thời Sơ vẫn lo lắng, chủ yếu là vì quan điểm giáo dục của anh ta và Văn Tắc không giống nhau, gia đình anh ta tuyệt đối không bao giờ có chuyện cho nằm trên bàn ăn cơm như vậy.

Vì vậy anh ta từ chối khéo: "Không được, không được..."

Văn Tắc: "Chia cho cậu một bộ đồ bóng đá."

"Tôi... Cái gì?" Hạ Thời Sơ bị cám dỗ một chút, nhưng: "Đó không phải của Cầu Tuyết Nhỏ nhà cậu sao?"

Là của Cầu Tuyết Nhỏ, nhưng cũng không quá quan trọng với cậu, có lẽ giờ đã quên từ lâu.

Văn Tắc nói: "Em ấy sẽ đồng ý."

"Vậy thì tốt." Tuy nhiên, Hạ Thời Sơ đã nói rõ trước: "Nếu không chăm sóc tốt thì đừng trách tôi, tôi chỉ có thể đảm bảo cậu ấy sống khỏe mạnh thôi."

Về giáo dục, vệ sinh các kiểu, những thứ như vậy, anh ta không chắc là mình làm được.

"Không sao, chỉ có hai ngày thôi, chắc không bị bẩn lắm đâu... Chỉ cần chịu ăn uống và ngủ là được." Yêu cầu của Văn Tắc rất thấp.

Hai bên đạt được đồng thuận.

Văn Tắc bắt đầu thu dọn đồ dùng hàng ngày của Cầu Tuyết Nhỏ, nghĩ rằng trong hai ngày sẽ không cần nhiều lắm, nhưng không ngờ khi thu dọn thì lại ra cả một đống.

"?" Cố Bồng ngồi cạnh nhìn mà lo lắng, nhiều như vậy? Thật sự chỉ ra ngoài ở hai ngày sao, không phải lừa mình đó chứ?

Sau khi thu dọn xong hành lý của Cầu Tuyết Nhỏ, Văn Tắc bắt đầu thu dọn hành lý của mình, chỉ có một vali nhỏ, đúng là khối lượng cho một chuyến đi hai ngày.

Cố Bồng cảm thán, đúng là thú cưng ngày nay sống còn tinh tế hơn cả con người, đống hành lý giống như ngọn núi kia, đó nào phải là hành lý, nó là tình yêu thương vô bờ bến.

"Em còn muốn bổ sung thêm gì không?" Văn hỏi Cầu Tuyết Nhỏ, người đang giám sát.

Cái này rất đơn giản, Cố Bồng chỉ cần dựa vào cử chỉ là có thể hiểu được ý đối phương.

Còn muốn mang thêm gì sao?

Cố Bồng nghĩ một chút, trong đống đồ như núi kia chắc là đã có đủ mọi thứ rồi, nếu không có thì có thể dùng đồ của Echo, cậu nghĩ Echo chắc chắn sẽ không phiền.

"Để tôi đưa cho em thêm một món đồ của tôi." Văn Tắc hơi ngập ngừng nói, nghe nói như vậy sẽ tốt hơn, anh cũng là vì suy nghĩ cho Cầu Tuyết Nhỏ.

Vì thế hành lý của Cố Bồng lại thêm một món, đó là áo sơ mi của Văn.

Đây là thao tác gì vậy?

Cố Bồng không hiểu lý do, cũng không có cơ hội hỏi, rất nhanh cậu đã bị đóng gói và đưa đi.

Văn Tắc tự mình đưa cậu đến nhà của Echo.

Cố Bồng: Oa?

Cậu vốn cho rằng Văn Tắc đã giàu có rồi, không ngờ nhà của Echo lại lớn như vậy!

Một căn biệt thự cao cấp.

Cố Bồng nhìn đến không rời mắt.

Ở đây trong đây hai ngày cũng không uổng, ở một tuần cũng được.

"Anh Cầu, đến rồi, chào mừng chào mừng!" Hạ Thời Sơ ra đón họ, Echo cũng ra ngoài khi nghe tin Cầu Tuyết Nhỏ đã đến.

Hai sinh vật lông xù gặp nhau, Cố Bồng lập tức giãy giụa muốn xuống đất.

Văn Tắc đành phải thả cậu xuống.

Echo lập tức dẫn Cầu Tuyết Nhỏ đi tham quan biệt thự, để lại hai người kia ở lại xử lý hành lý.

"Nhiều vậy sao?" Hạ Thời Sơ nhìn một chút, má nó, sao đồ của Cầu Tuyết Nhỏ lại nhiều như thế, có phải hàng second-hand không?

Không trách được nhiều như vậy.

"Em ấy thích đồ lớn." Văn Tắc bất đắc dĩ, lần thứ hai giải thích với người khác.

Hạ Thời Sơ cười: "Được, tôi lo được, còn cậu thì sao, bây giờ cậu đi luôn à?"

"Còn chút thời gian." Văn Tắc ở lại thu xếp rồi mới đi.

Cầu Tuyết Nhỏ nhỏ bé như vậy, cả hai đều không nỡ để cậu ở một phòng riêng, nên ở chung với Echo, dù sao thì Echo cũng không phản đối.

"Ở nhà cậu, cậu ấy ở một mình một phòng à?" Hạ Thời Sơ thuận miệng hỏi.

"..." Không phải, mà là để cạnh giường của anh.

Lúc mới về nhà, anh sợ Cầu Tuyết Nhỏ cảm thấy không an toàn, không ngờ sau này vẫn luôn ở chỗ đó không rời.

Hạ Thời Sơ kinh ngạc: "Không phải chứ, anh Cầu của tôi không phải nên ở phòng riêng sao?" Với tính cách của Cầu Tuyết Nhỏ, những chuyện nhỏ nhặt như vậy sao lại làm khó được cậu?

"Em ấy khá nghịch ngợm, đóng cửa lại rồi thì đố ai biết được em ấy đang làm gì bên trong, tôi sợ lắm." Văn Tắc lo lắng như vậy không phải không có lý do.

Lý do này rất hay, lập tức thuyết phục được Hạ Thời Sơ.

Văn Tắc hỗ trợ bố trí ổ cho Cầu Tuyết Nhỏ, rồi ném một cái áo sơ mi của mình vào trong, Hạ Thời Sơ nhìn thấy vậy thì quay mặt qua chỗ khác cười.

Cứ luôn miệng nói sẽ đưa Cầu Tuyết Nhỏ đi, giờ thì hầu hạ còn chu đáo hơn bất kỳ ai.

Tuy nhiên, Văn Tắc luôn như vậy, chỉ cần là việc anh muốn làm tốt thì sẽ rất tỉ mỉ.

Văn Tắc: "Tôi đi nói với em ấy một tiếng."

Thời gian đã gần tới, Văn Tắc ra ngoài tìm Cầu Tuyết Nhỏ, nghe thấy tiếng của anh, Cầu Tuyết Nhỏ liền chạy về.

Sắp đi rồi phải không?

Cố Bồng không có gì để nói, chỉ tiến lại gần cọ cọ tay của Văn Tắc.

"Tôi đi đây." Văn Tắc cũng rất dứt khoát, chỉ xoa đầu Cầu Tuyết Nhỏ.

Sau khi Văn Tắc đi, Echo dẫn Cố Bồng đi tham quan phòng.

Cố Bồng: Hả?

Khi Cố Bồng thấy áo sơ mi của Văn Tắc trong ổ của mình, cậu mới hiểu ra mục đích của nó, Văn Tắc thật sự rất tận tâm và chu đáo.

Echo cũng nhìn thấy, cười thiện chí, cậu ấy nhấn một vài nút từ trên mặt đất, ghép thành một câu đơn giản: "Bạn, thích."

Gần đây Cố Bồng rất chăm chỉ học tập, vừa lúc hai từ đơn giản này nằm trong kiến thức của cậu, cậu đoán Echo đang hỏi cậu có thích Văn Tắc không.

Cố Bồng tiến lại nhấn nút: "Thích."

Văn Tắc khá tốt, sao cậu lại không thích?

Hạ Thời Sơ đứng gần đó xem họ chơi đùa, vô tình nghe lén cuộc trò chuyện của hai thú nhân bán thành niên, anh ta có lỗi, nhưng nội dung rất thú vị nha!

Quả nhiên, bạn bè khi tụ tập thì cái gì cũng nói.

Hạ Thời Sơ vừa cảm thấy hâm mộ vừa cảm thấy ghen tị. Anh ta rất khâm phục và ngưỡng mộ sự thẳng thắn, nhiệt tình của Cầu Tuyết Nhỏ. Nghĩ lại việc Echo và anh ta đã sống chung hơn bốn tháng, thế mà Echo vẫn chưa một lần tỏ ra thích anh ta.

Hạ Thời Sơ gửi tin nhắn cho Văn Tắc: "Tôi vừa mới nghe lén được một tin nóng, Echo hỏi Cầu Tuyết Nhỏ có thích cậu không."

"Ừ." Văn trả lời một chữ.

Hạ Thời Sơ sốt ruột: "Cậu không hỏi đáp án của Cầu Tuyết Nhỏ là gì sao?"

Văn Tắc chăm chú nhìn vào tin nhắn này, dừng một chút rồi từ từ trả lời lại: "Không cần hỏi cũng biết."

Bình Luận (0)
Comment