Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Chương 29

Người ngoài không biết câu chuyện đằng sau việc 'khoe khoang' là gì.

Họ chỉ nhìn thấy Cầu Tuyết Nhỏ là một chủng loại hiếm có, tính cách khoa trương, có rất nhiều đề tài để bàn tán, mà mỗi ngày Văn Tắc đều mang theo "siêu sao" ra khỏi nhà, không phải khoe khoang thì là cái gì?

Văn Tắc: Nếu không thì mấy người xem thử...

Anh có nỗi khổ có nói, không còn cách nào khác...

Trường hợp ngày hôm nay, trước đây cho dù có đánh chết anh cũng không tham gia, hiện tại tới đây chỉ đơn giản là để giành một vị trí vào trường cho Cầu Tuyết Nhỏ.

Sau khi buổi tọa đàm kết thúc, tiếng vỗ tay nồng nhiệt đã đánh thức Cố Bồng, cậu lăng lốc bò dậy, mắt còn chưa mở đã vỗ tay theo.

Tốt quá, kết thúc rồi, nói không tồi không tồi, rất tốt.

"Phụt." Cái gì vậy chứ...

Văn Tắc dời tầm mắt, bộ dạng cố nhịn cười, cảnh này vô tình lọt vào tầm mắt người khác, khiến người ta không khỏi cảm thán, thì ra Văn Tắc cũng có những biểu cảm sinh động như vậy, cứ tưởng anh lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Nhóm sinh viên tốt nghiệp này thỉnh thoảng mới quay lại, hợp lại mời giáo sư một bữa cơm, giáo sư khó lắm mới thấy họ một lần, không thể từ chối sự nhiệt tình đó nên đã vui vẻ đồng ý.

Ăn uống là chính, ôn lại chuyện cũ mới là mười.

Cố Bồng còn đang buồn ngủ đã bị Văn Tắc bế lên, cậu mềm mại dựa vào vai Văn Tắc, thấy mọi người đứng dậy chuẩn bị rời đi thì không khỏi tò mò, là muốn đi đâu vậy?

Về nhà sao?

"Văn Tắc, có thể đi cùng các cậu không?" Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Vừa lúc Cố Bồng đối mặt với người vừa mở miệng, là một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú, tuổi xấp xỉ với Văn Tắc, xét theo việc người kia trực tiếp gọi tên Văn Tắc, có lẽ là bạn học cùng giới?

Văn Tắc và Hạ Thời Sơ cùng nhau quay đầu lại, khi thấy rõ là ai, Văn Tắc hơi nhíu mày, nhưng không dễ thấy, Hạ Thời Sơ buột miệng nói: "Lớp trưởng."

Người vừa nói tên là Tống Tiêu Hà, là lớp trưởng trong lớp đại học của Văn Tắc, trước đây quan hệ rất hòa hợp, Hạ Thời Sơ nghĩ vậy, cho nên anh ta lanh mồm lanh miệng nói: "Có thể, đi đi đi, chúng ta ngồi cùng bàn."

Cái thằng này...

Văn Tắc chỉ chậm một chút, bỏ lỡ cơ hội lên tiếng.

Không phải là anh có vấn đề gì với Tống Tiêu Hà, chỉ là hơi xấu hổ thôi, đêm trước khi tốt nghiệp, Tống Tiêu Hà đã... Tỏ tình với anh, nhưng anh từ chối, sau đó cũng không để trong lòng, không nghĩ tới sẽ còn gặp lại.

"Văn Tắc, cậu không chào đón tôi à?" Tống Tiêu Hà cười cười, dường như cũng không xấu hổ, thoải mái nói: "Bạn tốt của tôi chưa đến, cho nên tôi chỉ biết mỗi mình các cậu thôi."

Văn Tắc cười cười nói: "Chào đón, càng đông càng náo nhiệt mà." Nếu đối phương đã không để ý, anh cũng không để ý.

Ba năm trôi qua, mọi người đều đã trưởng thành, đã không còn ai cố chấp với các câu chuyện vườn trường.

Hạ Thời Sơ thích náo nhiệt, lập tức giới thiệu bạn đời của mình với lớp trưởng cũ: "Lớp trưởng, giới thiệu với cậu một chút, đây là Echo."

"Xin chào." Tống Tiêu Hà rất khách sáo cúi người, phong thái cực kỳ lịch sự: "Khi còn đi học, thực sự không thể tưởng tượng được cậu lại kết thúc tình trạng độc thân sớm đến vậy, chúc mừng nha."

Lại còn lựa chọn thú nhân bán thành niên, điều này có nghĩa là một lòng một dạ tới già.

Cố Bồng sửng sốt nhìn, người này rất lịch sự, là một nhân loại nam tính chất lượng cao.

"Lớp trưởng, tôi rất tốt." Hạ Thời Sơ chỉ vào Văn Tắc ở bên cạnh, cười đến không khép được mồm: "Người này sẽ càng khiến cậu kinh ngạc."

Chủ đề dời đến trên người mình, Văn Tắc không có chút dấu vết liếc nhìn Hạ Thời Sơ một cái, anh vốn không định giới thiệu Cầu Tuyết Nhỏ, cũng không phải là Cầu Tuyết Nhỏ không xứng.

Anh chỉ là không hy vọng, khuyết điểm của Cầu Tuyết Nhỏ lộ ra rồi bị người ta cười cợt.

Tuy nhiên bây giờ không giới thiệu không được.

Văn Tắc âm thầm thở dài một tiếng, nhìn Tống Tiêu Hà rồi chỉ chỉ nhóc đáng yêu màu trắng như tuyết nằm trên vai mình, giới thiệu: "Lớp trưởng, đây là Cầu Tuyết Nhỏ."

"Cậu ấy thật đáng yêu." Tống Tiêu Hà cười nói, ánh mắt dừng trên người mình thích.

Khi nghe tọa đàm, Tống Tiêu Hà ngồi sau lưng Văn Tắc, thật ra anh ta đã sớm nhìn thấy từng hành động của Văn Tắc, cũng thấy đối phương luôn che chở cho bạn đời tương lại.

Thì ra Văn Tắc thích kiểu này, dễ thương nghịch ngợm, cá tính, hoàn toàn trái ngược với Văn Tắc.

"Cảm ơn." Văn Tắc vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, làm người khác khó để nhìn ra cảm xúc thật của anh.

Cố Bồng chớp chớp mắt, cậu biết vừa rồi Văn Tắc đã giới thiệu mình cho người này, nhưng người đối diện không cúi chào lịch sự như lúc trước, hử, sao lại có sự phân biệt đối xử thế nhỉ?

Cái quái gì thế, Cầu Tuyết Nhỏ tôi không xứng sao?!

Không phải Cố Bồng lạ da nhỏ nhen, cậu chỉ là nghi ngờ thôi, tâm tư động vật nhỏ rất nhạy bén, cậu cảm thấy người này có hứng thú với Văn Tắc hơn, cũng không thích mình.

Thật trùng hợp, Cố Bồng cũng không có hứng thú với con người, trừ khi đối phương đối xử với cậu đặc biệt nhiệt tình, cậu mới nguyện ý kết bạn, ví dụ như Hạ Thời Sơ.

Vì vậy Cố Bồng lập tức không nhìn người này nữa, dù cho đối phương đi theo, cùng họ lên huyền phù, hay là quen thuộc với Hạ Thời Sơ và Văn Tắc.

Thực ra thì cũng rất tốt, họ chỉ nói về tình hình gần đây, tâm sự về những chuyện trong quá khứ, đều là những câu chuyện rất nhàm chán.

Đa số là Hạ Thời Sơ nói, thỉnh thoảng Văn Tắc cũng nói vài câu, điều này khiến Cố Bồng đoán được Văn Tắc không muốn tán gẫu với đối phương, chỉ là ngại mặt mũi nên mới miễn cưỡng nói chuyện.

Vậy thì cậu sẽ có lòng tốt giải cứu anh.

Cách Cố Bồng giải cứu Văn Tắc rất đơn giản, chính là để Văn Tắc bận rộn, cậu lay lay ba lô, lúc thì muốn uống nước, lúc thì tỏ vẻ mắt không thoải mái, muốn nhỏ thuốc nhỏ mắt, một hồi lại giơ chân lên đòi lau, bận rộn đến nỗi chẳng ai phiền bằng cậu.

Hạ Thời sơ cũng dần phát hiện, anh Cầu của anh ta rất biết cách giày vò, khiến Văn Tắc lo tới lui không hết việc.

"Còn chỗ nào nữa?" Nhưng Văn Tắc rất bình tĩnh, thậm chí còn muốn cảm ơn Cầu Tuyết Nhỏ đã giày vò anh, để anh có thể lập tức quanh minh chính đại im lặng.

Cố Bồng lay lay lỗ tay tỏ vẻ ngứa, muốn anh ngoáy tai giùm.

Hạ Thời Sơ phụt cười một tiếng: "Anh Cầu, anh đổi cách giày vò A Tắc đi, trên xe không thịnh hành việc ngoáy lỗ tai đâu."

Tống Tiêu Hà nghe vậy, cảm thán nói: "Các cậu thực sự rất kiên nhẫn, tôi cảm thấy hổ thẹn vì không bằng các cậu."

Hạ Thời Sơ giải thích: "Ngày thường không thế này đâu, khả năng cao là A Tắc đã chọc giận Cầu Tuyết Nhỏ, nên cậu ấy mới cố ý giày vò như vậy." Dù sao anh ta cũng đã nhìn ra.

Văn Tắc không nghĩ vậy, chậm rãi nói: "Cầu Tuyết Nhỏ không hề giày vò tôi, cũng không tức giận." Rõ ràng đây là thần trợ giúp, rất thông minh, anh cười thầm.

"Phải phải phải, là cậu vui vẻ chịu đựng." Hà Thời Sơ không hiểu gì, chỉ nghĩ rằng họ đang thể hiện tình cảm, quay đầu lại hứng thú bừng bừng kéo Tống Tiêu Hà bình luận: "Trước đây tên thằng nhõi này kiên quyết nói mình theo chủ nghĩa độc thân, kết quả gặp Cầu Tuyết Nhỏ thì hoàn toàn đầu hàng, đâu còn nhớ gì đến hình tượng lạnh lùng tuyệt tình của chính mình."

"A Thời, nín mỏ." Văn Tắc nói.

"..." Tống Tiêu Hà miễn cưỡng nở nụ cười, bản thân ít nhiều cũng có chút hối hận khi lên chiếc xe này

Anh ta thật sự không có ý gì khác, chỉ là muốn nhớ lại chút thanh xuân ngày xưa, thuận tiện xem mẫu người Văn Tắc thích là như thế nào.

Vừa rồi nhìn còn khá ổn, không ngờ lại là một nhóc quậy?!

Quan trọng là Văn Tắc chiều hết tất cả, một chút cũng không miễn cưỡng.

Hóa ra khi thích một ai đó, con người sẽ trở nên khiêm nhường như vậy.

Rất nhanh đã tới khách sạn, cuối cùng Cố Bồng cũng hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi, không cần đóng vai nhóc quậy nữa.

Khách sạn này là do mọi người cùng nhau bình chọn, Văn Tắc cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, vừa vặn lại là tài sản thuộc sở hữu của gia đình mình.

Khách sạn chỉ là một tài sản nhỏ của nhà họ Văn, chiếm tỷ trọng rất nhỏ, nhiều người thậm chí còn không biết nó thuộc về nhà họ Văn.

Thật tốt khi được ăn ở khách sạn của nhà mình, ít nhất có thể cảm thấy yên tâm khi ăn.

Diệp Vân Nùng nghe nói về chuyện của họ, cũng để ý xem họ có đặt ở khách sạn của nhà mình không, không ngờ lại thật sự là vậy.

Ngay khi Cầu Tuyết Nhỏ và Echo bước vào cửa, lập tức có hai nhân viên công tác chuyên môn đã đến chào đón họ.

"Thưa tiên sinh, mọi thứ đã được sắp xếp tốt, xin mời anh đi theo chúng tôi."

Diệp Vân Nùng đã đặc biệt chọn trước chỗ ngồi cho Cầu Tuyết Nhỏ, đương nhiên sẽ là vị trí tốt nhất, chỗ đó đã sớm có một cái ghế dựa thích hợp.

Hạ Thời Sơ ngạc nhiên hỏi Văn tắc: "Cậu đã sắp xếp trước sao?"

Văn Tắc lắc đầu: "Không có." Nhưng đã đoán được là do mẹ anh sắp xếp.

Đây là chỗ ngồi có vị trí tốt nhất, giáo sư cũng sẽ ngồi ở bàn này, các vị trí còn lại thì người khác phải tự mình tìm cách.

Người bình thường đúng là không dám ngồi đây, chỉ có mấy người có thân phận nổi bật, vừa ngồi xuống đã thấy tất cả toàn là người quen.

Hạ Thời Sơ lại bắt đầu xấu hổ, khéo léo nói: "Hôm nay mọi người đến thật đông đủ."

"Văn Tắc." Người này là người sau lưng nói Văn Tắc khoe khoang, nhìn Văn Tắc mở miệng: "Không phải cậu không thích náo nhiệt sao? Vậy tại sao vừa tới đã ngồi ngay bàn chính vậy?"

Mọi người nhìn Văn Tắc, trên mặt lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, trong ấn tượng của bọn họ, người này khiêm tốn kín đáo, luôn một thân một mình.

Ba năm không gặp, tự nhiên lại thấy anh như biến thành người khác, thường mang theo một thú nhân bán thành niên đi rêu rao khắp nơi.

Lông mày Hạ Thời Sơ giật giật, hòa giải nói: "Là nhân viên công tác dẫn chúng tôi tới đây, ai mà biết nó có phải là bàn chính hay không?"

"Đúng vậy, chúng tôi đã sớm tới đây." Tống Tiêu Hà có sao nói vậy.

Đều đã giải thích rõ ràng, Văn Tắc cũng không cần phải nói gì nữa, nhưng trong mắt người khác, anh là đang lười không muốn trò chuyện với lời khiêu thích của người khác, thái độ rất ngạo mạn.

Người nọ có mối hận thù trong lòng, mọe, anh ta nhìn như thế nào cũng rất ngứa mắt: "Haha, các cậu còn trẻ cũng hay tranh cãi như vậy." Giáo sư nói: "Được rồi, đừng tranh cãi nữa, nói cho tôi biết gần đây các cậu đang làm gì đi."

Người đàn ông vừa rồi lại nhắc đến Văn Tắc: "Gần đây Văn Tắc có phải đã trở thành người nổi tiếng trên internet không?"

Cái gì?

Văn Tắc trở thành người nổi tiếng trên internet?

Vẻ mặt mọi người đều rất kỳ lạ, không phải coi thường những người nổi tiếng trên internet, chỉ là cảm thấy... Nghề này có vẻ không liên quan gì đến Văn Tắc.

Trong ấn tượng của họ, gia thế của Văn Tắc rất tốt, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không bao giờ trở thành người nổi tiếng trên internet.

"Hả?" Giáo sư cũng rất ngạc nhiên.

Lần này chính Văn Tắc tự mở miệng giải thích nói: "Không có, chỉ là mấy ngày trước có đi ra ngoài, hơi nổi tiếng một chút."

"Đúng vậy." Hạ Thời Sơ nhanh chóng nói: "Làm sao A Tắc có thể trở thành người nổi tiếng được, cậu ấy đang tự mình điều hành một công ty."

Lúc này, nhân viên công tác khách sạn bưng ra hai phần ăn tinh xảo, đặt trước mặt hai thú nhân bán thành niên: "Tiên sinh, đây là quà của ông chủ chúng tôi tặng, hãy từ từ dùng."

Hà Thời Sơ: "?"

Nhân viên khách sạn giải thích: "Tiên sinh không cần lo lắng, ông chủ của chúng tôi chỉ là thích thú nhân bán trưởng thành thôi."

Văn Tắc biết là do mẹ anh sắp xếp, nhưng nếu không nói rõ ràng, chỉ sợ Hạ Thời Sơ sẽ không dám tùy tiện cho Echo ăn, đành phải nói: "Được rồi, không phải lo, tôi biết ông chủ ở đây."

Người vừa nói anh khoe khoang: Mé mé mé, lại khoe khoang!

Đừng nói là người nọ, Hạ Thời Sơ cũng bị sốc rồi...

Đậu móa, không biết Văn Tắc còn bao nhiêu thứ khoe khoang mà anh ta không biết!

Cố Bồng không quan tâm đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng nhìn chằm chằm vào cơm trưa: "Ngao ngao." Đừng tán gẫu nữa, ăn cơm mới là đại sự.

Nghe thấy âm thanh của Cầu Tuyết Nhỏ, Văn Tắc lập tức chuyển từ nhà vua sang tiểu nô, hạ giọng nói: "Đừng ngao nữa, tôi lập tức cho em ăn."

Nhìn thấy anh bắt đầu động tay, Cố Bồng lập tức yên tâm ngồi xuống chờ đồ ăn.

Nếu Cầu Tuyết Nhỏ đã bắt đầu ăn thì Hạ Thời Sơ cũng không còn nghi ngờ nữa, dù sao thì chắc chắn đồ ăn có thể ăn.

Hạ Thời Sơ thương lượng với Echo: "Em xem Cầu Tuyết Nhỏ kìa, còn được đút cho ăn, hay anh cũng đút cho em vài miếng nhé?"

Echo lắc đầu, cậu ấy cũng không phải là trẻ con, có thể tự mình ăn thì tại sao phải cần người khác đút chứ?

"Em cảm thấy Cầu Tuyết Nhỏ quá ngây thơ sao?" Hạ Thời Sơ thất vọng, anh Cầu của anh ta ngầu như vậy mà còn làm nũng, làm cho Văn Tắc mê mẩn đến mức sửng sốt, tại sao Echo lại không làm nũng với mình chứ.

Echo trừng mắt nhìn Hạ Thời Sơ một cái, cảnh cáo anh ta đừng châm ngòi ly gián, Cầu Tuyết Nhỏ là Cầu Tuyết Nhỏ, miễn là Cầu Tuyết Nhỏ thích lại được.

Những người còn lại đang cùng giáo sư nói chuyện phiếm ôn chuyện, chỉ có Văn Tắc bận rộn, rõ ràng đây là một cảnh tượng quỷ dị, nhưng lại có cảm giác đặc biệt hài hòa.

Thì ra Văn Tắc cũng có một mặt như vậy.

Tống Tiêu Hà là người kinh ngạc nhất, nhưng lại nghĩ tới những hình ảnh mình đã thấy trong xe huyền phù, lại bình thường trở lại.

Chỉ là không khỏi chút chua: "Thì ra cậu thích kiểu này."

Văn Tắc dừng lại một lúc, ặm ờ một tiếng, rồi tiếp tục đút cơm.

"Thích tính cách của cậu ấy à? Thậm chí sau này cậu ấy như thế nào cậu cũng không biết." Tống Tiêu Hà không phải là cố ý tìm rắc rối, chỉ là thật sự có chút nghi ngờ, vì sao lại có người thích mở blind box như vậy chứ?

Thứ lỗi vì anh ta nói thẳng, anh ta sẽ không bao giờ làm vậy.

Người bên cạnh nghe được lời này thì nói: "Haha, cậu không hiểu đâu, cậu không biết thú nhân bán thành niên toàn là trai xinh gái đẹp à?"

Nghe nói không hề khó coi.

Văn Tắc hơi nhíu mày, cho nên anh luôn luôn không bao giờ thích trường hợp này, vì cơ hội đi học của Cầu Tuyết Nhỏ mà hôm nay anh đã phải trả giá rất nhiều.

"..." Tống Tiêu Hà cũng có chút xấu hổ, rất thức thời mà nói tránh đi: "Xin lỗi Văn Tắc, không nói chuyện này nữa, tôi cho cậu một bát canh."

Văn Tắc không chút suy nghĩ đã từ chối: "Không cần đâu." Rồi cúi đầu nhìn đôi mắt to tròn của Cầu Tuyết Nhỏ, nhân tiện lấy Cầu Tuyết Nhỏ làm lý do, chỉ chỉ nói: "Cậu không thấy đôi mắt lớn của em ấy đang nhìn mình chằm chằm à?"

Hy vọng rằng Tống Tiêu Hà nhìn thấy chính chủ đang ở đây sẽ biết cách tránh gây hiểu lầm.

Quả nhiên Tống Tiêu Hà hơi ngượng ngùng, ôi, được thiên vị quả nhiên có lý.

Nếu là anh ta, sao dám hành hạ Văn Tắc như vậy.

Hết đút nước tới đút cơm...

Sau khi ăn trưa xong, mọi người náo nhiệt lên xe huyền phù của giáo sư tặng quà, Văn Tắc cũng tặng, vừa lúc gặp người không thích anh.

"Xùy, sao cái hộp nhỏ như vậy, cậu cũng dám tặng?" Người nọ đi ngang qua Văn Tắc, còn cố ý đụng vào vai Văn Tắc.

Anh ta cười nhạo một chút, Cố Bồng mới chú ý tới tên nhóc này, cái thái độ gì đếy bạn ơi?

Đối phương còn quá đáng hơn nữa, còn dám cố ý đụng vào người?

Lúc đó Cố Bồng không nghĩ gì cả, lập tức vươn móng vuốt cào một cái.

Người nọ cũng không hề phòng bị, che mặt hét lên một tiếng, trừng mắt nhìn Cố Bồng chất vấn: "Sao cậu lại cào tôi?!"

Văn Tắc cũng không ngờ tới Cầu Tuyết Nhỏ sẽ đột nhiên cào người, phản ứng đầu tiên của anh là bảo vệ Cầu Tuyết Nhỏ, sau đó nói với người nọ: "Xin lỗi, em ấy tưởng rằng cậu muốn tấn công tôi, không phải cố ý."

Dừng một chút lại nói: "Nhưng nếu cậu muốn đối chất với em ấy thì cũng được, nhưng nhất định cậu sẽ không thắng được vụ kiện này."

Nói đến đây cũng có vài phần đồng tình.

Chỉ khi đầu bị kẹt cửa mới đâm thưa kiện thú nhân bán thành niên.

Đúng vậy, chắc chắn không thắng.

Cho nên người này cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, càu nhàu vài câu với bọn Văn Tắc rồi bực bội rời đi!

Cố Bồng thỏa mãn trong chốc lát, nhưng sau khi cào xong lại bắt đầu sợ hãi, không phải sợ người kia trả thù mình, mà là sợ Văn Tắc tức giận.

Chuyện thú cưng cào người có thể lớn có thể nhỏ, nhìn bộ dạng hùng hổ của đối phương, chắc sẽ không đi báo án đâu nhỉ?

Nhưng ngoài dự đoán là Văn Tắc không có mắng cậu, chỉ là trầm mặc nhìn cậu hồi lâu, sau đó giơ tay xoa xoa đầu cậu.

"Không sao, không trách em, nhưng mà..." Văn Trạch đổi chủ đề, xoa bóp móng vuốt nhỏ của cậu: "Lần sau không được xúc động như vậy, có chuyện gì tôi sẽ giải quyết."

Cố Bồng lười suy nghĩ Văn Tắc nói cái gì, cậu chỉ tập trung quan sát biểu cảm của đối phương, ồ, tên nhóc này còn rất vui vẻ, cậu lập tức làm những cần làm.

So với Cố Bồng có đầy đủ kỹ năng quan sát, Hạ Thời Sơ trông như một tên ngốc, anh ta xem náo nhiệt còn chưa đủ: "A Tắc, thật vất vả mới gặp được, cậu có muốn đi uống một chén với lớp trưởng không?"

Văn Tắc vô cùng cạn lời với người này, trực tiếp từ chối nói: "Tôi còn có việc, các cậu tự đi đi."

Hà Thời Sơ vòng tay qua vai anh không chịu buông ra: "Anh Cầu của tôi không đi là có ý gì?"

Văn Tắc thấy Tống Tiêu Hà không có ở đây, dứt khoát nói rõ với tên nhóc này: "Cậu không nhìn ra gì sao?"

"Cái gì cơ?" Hạ Thời Sơ bối rối.

Văn Tắc trầm mặc, ám chỉ rõ ràng như vậy rồi còn không nhìn ra?

Hạ Thời Sơ rất ghét những người chỉ nói một nửa, vội la lên: "Người khôn ăn nói nửa lời hả? Nói cho tôi đi, nhìn ra cái gì?"

Văn Tắc không đầu không đuôi nói như thế thì làm sao anh ta biết được?

"Tống Tiêu Hà, cậu ta đang muốn cạy góc tường anh Cầu của cậu" Văn Tắc nói rõ ràng, từng chữ từng chữ truyền vào tai Hạ Thời Sơ.

"Voãi, cạy góc tường..." Từ từ, cái gì cơ? Hạ Thời Sơ dừng lại một chút, sau đó như gặp quỷ nhìn trừng mắt nhìn Văn Tắc, góc tường anh Cầu của anh ta còn không phải là...

Tống Tiêu Hà thích Văn Tắc?!

Đậu móa, tin tức này cũng quá kinh khủng rồi, chuyện từ khi nào...

Đừng nói với anh ta là từ khi còn đi học nha...

"Im miệng, nói cho cậu biết chứ không cho cậu đi nói nhảm." Văn Tắc chỉ muốn nhắc nhở sau này anh ta đừng làm việc gì một cách bừa bãi nữa.

Điều này đã nói với Tống Tiêu Hà rồi đúng không?

Đối phương cũng không phủ định.

Văn Tắc thật sự không hiểu nổi, thứ nhất là anh đã từ chối rõ ràng, thứ hai là Cầu Tuyết Nhỏ còn đang ở đây.

Hạ Thời Sơ hít một hơi thật sau, chủ yếu là vì anh ta cảm thấy có lỗi với anh Cầu, thiếu chút nữa là đã dẫn sói vào nhà, đây chính là hạnh phúc cả đời của anh Cầu của anh ta đó!

"Tôi đã sai, tôi sám hối, sau này tôi sẽ không bao giờ làm những chuyện ngu ngốc như vậy nữa." Hạ Thời Sơ thề: "Ai dám cạy góc tường anh Cầu tôi, sau này sẽ là kẻ thù của tôi."

Văn Tắc: "Cậu cố lên..."

Không đi uống rượu, họ cùng nhau rời đi.

Lần này trong xe không có người khác, Cố Bồng cũng không giày vò Văn Tắc nữa, chỉ cùng Echo đuổi tới đuổi lui.

Hai nhân loại phải chịu không ít đấm đá từ họ.

Chưa đầy hai ngày sau, Văn Tắc nhận được tin nhắn từ giáo sư, cảm ơn về món quà hào phóng của anh.

Đây cũng không phải lời khách khí, chỉ là món quà này quá quý, giáo sư được nhận cũng vô cùng thấp thỏm.

Văn Tắc biết trong lòng giáo sư chắc chắn cảm thấy không yên tâm, lập tức không vòng vo, trực tiếp hỏi về chuyện lớp học bổ túc.

"À, thì ra cậu là vì việc này." Giáo sư bừng tỉnh hiểu ra, không trách Văn Tắc lại tích cực tham gia buổi tọa đàm, còn dẫn theo bạn đời tương lai cùng tới, ông ta cười nói: "Còn tưởng là có chuyện gì khó" Ý là. việc này không khó.

"Cảm ơn giáo sư." Văn Tắc ngầm hiểu.

Xong việc, anh cười cười, duỗi tay chọt vào gáy Cầu Tuyết Nhỏ: "Nhóc mập mạp, em có lớp học rồi."

Bình Luận (0)
Comment