Đồ vật nhanh chóng được đưa đến, sau 30 phút làm lạnh, hai bên không khỏi ngại ngùng khi lần nữa nhìn thấy món quà tình yêu này.
Cố Bồng đỏ mặt, cụp mắt không nói gì.
Văn Tắc vẫn rất thản nhiên: “Anh mang vào phòng ngủ để nhé, tối dùng.”
Nếu anh bình tĩnh như vậy, Cố Bồng cũng thả lỏng hơn: “Được đó, nhân tiện anh cũng nghiên cứu một chút luôn đi, không thì đến lúc đó lại loay hoay không biết dùng.”
Tuổi của hai người cộng lại cũng hơn bốn mươi, nếu buổi tối không thuận lợi thì đúng là trò cười.
Bị trêu chọc, Văn Tắc liếc nhìn Cố Bồng, như muốn phản bác điều gì, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu tiếp thu: “Ừm, để anh xem trước.”
Ánh mắt người này sáng quắc, có tầm nhìn như thế, Cố Bồng đâu dám đối diện lâu với anh, đang giữa ban ngày ban mặt mà hai người không làm gì lại ngồi ở đây liếc mắt đưa tình.
Sinh viên dự bị thì nên nỗ lực học tập mới phải.
“Ò, anh nghiên cứu đi. Trường gửi giáo trình rồi, em ôn tập một chút.”
Quyết định này quả là sáng suốt, quả nhiên Văn Tắc không quấn lấy cậu nữa.
Sau khi nghiên cứu một hồi, nỗi lo về công cụ tình yêu cũng được gỡ bỏ, Văn Tắc quay lại xử lý công việc của mình.
Cố Bồng vốn không thích học hành, vậy mà cảm thấy thời gian trôi nhanh một cách kỳ lạ, chớp mắt đã đến tối.
Câụ còn chưa học được bao nhiêu, quyết định học thêm chút nữa.
“Vẫn chưa xong sao?” Ánh mắt Văn Tắc u ám bước đến bên cạnh.
“Đừng giục em, em thích học mà.” Cố Bồng nói dối không chớp mắt, dường như quên mất rằng trước kia lên lớp toàn ngủ gật, chỉ có mỗi Văn Tắc là nhẫn nhịn cậu, chưa từng trách mắng gì.
“Em thích học cái shit ấy.” Anh nhẹ nhàng khịa một câu, cũng chả giục nữa mà quay người bước đi.
Cố Bồng có chút chột dạ, rõ ràng là mình trêu người ta trước, gạo sắp thành cơm thì lại sợ, cũng không thể trách cậu được. Cậu không có hứng thú làm top, mà như vậy thì đương nhiên Văn Tắc sẽ là top rồi.
Nghe nói sẽ rất đau.
Hơn nữa Văn Tắc chưa có kinh nghiệm, không lo lắng mới là lạ, cậu càng nghĩ càng hồi hộp.
Không học nổi nữa, Cố Bồng lén tra mạng, kết quả khiến cậu đỏ bừng cả mặt, không ngờ có nhiều người nói rằng lúc lúc đầu có đau cũng đừng sợ, qua được là mê như điếu đổ, xông lên anh em ơi.
Đặc biệt là nếu thể trạng của người yêu tốt, sau này hận không thể dính lên người người ta cả ngày.
Thể trạng của Văn Tắc thì chắc chắn là tốt rồi, lần trước tắm cùng nhau ít nhiều cậu cũng thấy được một chút.
Cố Bồng để lại bình luận: “Lập tức đi thử, nếu lừa tôi là tôi báo cáo mấy người vì tuyên truyền tin sai sự thật.”
Cố Bồng vừa bước ra thì nhìn thấy Văn Tắc đang dọn dẹp nhà cửa, dáng người cao lớn, từng cử động đều khiến người ta cảm thấy đẹp mắt. Cậu bước sát đến bên cạnh anh, áy náy nói: “Xin lỗi, để anh chờ lâu rồi, đi tắm nhé?”
Văn Tắc khựng lại, đặt đồ trong tay xuống rồi gật đầu: “Ừm.” Xém bị cho leo cây, anh có chút buồn, nhưng khi Cố Bồng đến sát anh như vậy, mọi buồn phiền đều tan biến hết.
“Vậy em đi xả nước trước, anh mang đồ vào nhé.” Cố Bồng xoay người đi, đầu bị bàn tay anh xoa nhẹ, mang theo ý an ủi.
Cậu quay đầu lại thì thấy Văn Tắc đã vào phòng ngủ.
Cố Bồng xả đủ nước thì nhắm mắt thư giãn ngâm mình trong bồn, không lâu sau, cậu nghe tiếng Văn Tắc bước vào, âm thanh rất nhỏ, như đang c** đ*.
Cố Bồng không dám mở mắt, chỉ cảm thấy như Văn Tắc đã đến làm khuấy loạn bồn nước.
“Buồn ngủ rồi à?” Văn Tắc nhẹ giọng.
Nước nóng trong bồn làm má Cố Bồng đỏ ửng, hơi nước khiến đôi mắt mờ mịt, môi càng thêm ướt át.
Cố Bồng mở mắt, bị gương mặt dịu dàng, thanh tú của Văn Tắc làm cho sững sờ, mà anh cũng bị dáng vẻ cậu lúc này thu hút, thế là hai người hôn nhau, rồi chuyện gì đến cũng đến.
Có thể cảm nhận được rằng Văn Tắc quả thực chưa có kinh nghiệm, có điều lại rất thận, không hề lúng túng.
Anh dựa vào lý thuyết xem trước đó, từng bước từng bước mà hoàn thành.
Cũng không thể nói là cứng nhắc như vậy, dù sao thì Cố Bồng vẫn thấy khá ổn, không khó chịu, bởi vì Văn Tắc luôn hôn để trấn an cậu.
Trong phòng tắm chỉ xem như làm tâm thế chuẩn bị, đợi chuẩn bị xong, Văn Tắc buông đôi môi ra, trực tiếp dùng chiếc khăn tắm lớn quấn lên người cậu rồi bế ra phòng ngủ.
Cố Bồng cảm thấy mình mềm như bãi bùn, đáng lẽ ra phải nặng nề, vậy mà Văn Tắc lại bế như không dùng tới chút lực nào, ắt hẳn đây là cái gọi là thể trạng tốt…
Lần đầu tiên, quả thật có chút chật vật.
Cố Bồng từng đọc bình luận nói, giai đoạn đầu tuy có khó chịu nhưng chỉ cần kiên trì sẽ đến lúc lật ngược tình thế, vì thế cậu rất tích cực.
Thành ra Văn Tắc không hề hay biết cậu chịu đựng thế nào, còn tưởng mình thiên phú dị bẩm, thấy bạn đời không kêu than lấy một tiếng.
Cố Bồng cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng cũng đợi được lúc “phản công”, cậu muốn khóc, đó là sự thật, cư dân mạng không hề lừa cậu.
“…” Văn Tắc cứ tưởng đã xong, ai ngờ Cố Bồng lại chủ động dính lấy anh, thế là tiếp tục.
Trong chăn có một luồng nhiệt nóng hổi, Cố Bồng ngượng ngùng thỉnh thoảng xốc một góc lên để hít thở chút không khí.
Nhưng Vắc Tắc nhanh chóng lại đắp lại cho cậu, sợ cậu bị cảm lạnh.
Cố Bồng nghĩ bụng, theo nhiệt độ cơ thể của hai người họ thì tỷ lệ cảm lạnh bằng không.
Qua một thời gian khá lâu, Văn Tắc thở một hơi, trong phòng trở nên im lặng, chỉ nghe thấy sự loạn nhịp trong hơi thở.
Mồ hôi rịn khắp mặt Cố Bồng, toàn thân cũng vậy, bị chăn đắp kín đúng là có vấn đề. Cậu xoay người ôm Văn Tắc: “Em đi tắm… Ướt hết rồi…”
Một tay đặt trên lưng cậu, sờ trên tay ướt mồ hôi, Văn Tắc lập tức bế cậu lên, giữa đường còn tiện tay thay luôn chăn gối.
Cố Bồng: Đàn ông tốt.
Cậu lên mạng, tìm lại cái bình luận trước kia của mình rồi trả lời: “Hì hì, tôi thử rồi, sau này mỗi ngày tôi sẽ ở trên người anh ấy không buông.”
To gan lên tiếng, nhanh chóng thu hút sự trêu ghẹo của các “chị em”.
Bọn họ hóng hớt quá rồi, tuỳ tiện hỏi thể trạng người yêu của người khác, Cố Bồng đương nhiên không nói cho họ nghe rồi.
“Đang xem gì thế?” Văn Tắc đi đến, cậu ngoảnh đầu, Cố Bồng quay đầu lại, dưới ánh đèn, nhìn thấy trên người anh đầy dấu vết mình để lại, cậu xấu hổ đỏ mặt.
Văn Tắc cúi xuống cũng nhìn thấy những dấu vết đó.
“Cầu Tuyết Nhỏ, em có thù với cơ bụng anh à? Sao lại tàn nhẫn thế.” Trên đó đầy vết cào, vết cắn.
“…”
Đêm khuya, Cố Bồng nằm trên giường đã được thay chăn ga khô thoáng, trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu toàn nghĩ đến chuyện khai giảng. Cậu vẫn hy vọng Văn Tắc có thể đưa đi.
Mặc dù có bạn thân là Echo đồng hành, nhưng Văn Tắc vẫn là người thân thiết với cậu nhất trên hành tinh này.
“Nghĩ gì đó, sao vẫn chưa ngủ?” Giọng Văn Tắc khẽ vang, tay vươn qua xoa mặt cậu.
“Không có gì?” Cố Bồng đáp: “Ngày mai anh đưa em đi đi, nhưng anh đeo khẩu trang vào, che bớt gương mặt một chút.”
Văn Tắc bất lực, với gương mặt anh thì một cái khẩu trang nhỏ có tác dụng gì chứ. Nên bị phát hiện thì vẫn sẽ bị phát hiện, nhưng anh cũng không phản bác lại lời của Cố Bồng.
Sáng hôm sau, Echo như đã hứa đến đón Cố Bồng tới trường, phát hiện Văn Tắc cũng đi, hai người họ nắm tay nhau, bước lên xe còn chẳng buông ra.
Echo cười cười, như đã nhận ra điều gì.
Cố Bồng ngại ngùng: “Echo, chào buổi sáng. Hôm nay Văn Tắc cũng đi, anh Thời của cậu đâu rồi, chẳng phải ngày thường anh ta đều đi cùng cậu sao?”
Echo: “Chào buổi sáng, công ty của Thời có việc cần xử lý, thi thoảng mới đưa tôi đi.” Thật ra cậu ấy cũng không muốn Hạ Thời Sơ đưa đón, mặc dù đối phương không cảm thấy phiền hà.
“Ò.” Cố Bồng gật đầu, im lặng, thỉnh thoảng chột dạ sờ sờ miếng băng cá nhân trên cổ của mình.
Còn hoàn toàn không dám giao tiếp ánh mắt với Văn Tắc, sợ rằng Echo sẽ nhìn ra điều gì đó.
Echo: “Hoạ tiết của băng cá nhân đáng yêu đó, gửi đường link cho tôi đi”
Cố Bồng: “!” Tên này bị gì vậy? Sao lại cứ nhìn chằm chằm miếng dán của người khác làm gì?
“Là tôi mua đó, lát nữa gửi cho cậu.” Văn Tắc cười nhẹ.
Hai người vẫn còn nắm tay, Cố Bồng lập tức muốn rút ra, nhưng Văn Tắc không chịu buông, thế là giằng co kéo qua kéo lại.
Cuối cùng Echo không nhịn được nữa: “Cầu Tuyết Nhỏ, không cần để ý tới tôi, tôi cũng đâu phải trẻ vị thành niên nữa đâu.” Về phương diện này rõ ràng cậu ấy là đàn anh của hai người họ, có gì mà phải che giấu chứ.
Cố Bồng: “…”
Cân nhắc kỹ lời của Echo nói, cậu không nhịn được tò mò: “Này Echo, cậu với anh Thời tiến triển đến bước nào rồi?”
Trông quan hệ của hai người họ không hoà hợp lắm, đừng nói là đến tay còn chưa nắm nhá, hô hô, Hạ Thời Sơ thật đáng thương.
“Tôi nói cậu đừng kiêng dè, vậy mà hỏi thật hả?” Echo dở khóc dở cười, nhưng cũng giải đáp tính tò mò của Cố Bồng: “Lúc nãy không phải tôi hỏi cậu về link mua băng gạc cá nhân sao? Tôi cũng giống như hai người.”
Gì?!!
Cố Bồng ngây người, vãi chưởng, từ lúc nào thế?
Thật là uổng công thấy Hạ Thời Sơ đáng thương, không ngờ tên kia giả vờ giả vịt, hóa ra sớm đã ăn sạch Echo rồi, còn ra vẻ vô tội.
“Làm sao đây, thực sự bây giờ em muốn xử bạn của anh.” Cố Bồng giơ nắm đấm lên.
Văn Tắc cười: “Cứ tự nhiên.” Chỉ cần đừng ảnh hưởng tới anh là được.
Cả trường học đều biết hôm nay sẽ có một đại mỹ nam hoặc một mỹ nữ đến nhập học.
Ngay cả giới tính cũng không biết thì làm sao biết được người ta đẹp trai xinh gái chứ?
Bởi vì lớp học dự bị là nơi các thú nhân sau khi hóa thành người sẽ học tập, mà điểm chung của họ là nhan sắc cao.
Mỗi lần lớp dự bị có một học sinh mới đến nhập học là y như rằng cả trường sẽ có một cuộc đại loạn, ai cũng muốn đi làm quen.
Dù sao chỉ cần người đó chưa kết hôn, chen chân vào mối quan hệ của người khác cũng không phạm pháp, cùng lắm thì bị chỉ trích về mặt đạo đức, mọi người đều không quan tâm.
Văn Tắc nghe Cố Bồng đeo khẩu trang và đội mũ, vốn dĩ thật sự có thể có chút hiệu quả ẩn thân. Nhưng cái hình tượng này của anh đã xuất hiện rất nhiều lần trước đây, cả video cũng có, thế nên chỉ một giây là bị nhận ra.
Cố Bồng cũng đeo khẩu trang, nhưng cậu là học sinh mới lớp dự bị, thân phận này không thể giấu diếm được, chỉ cần nhìn Văn Tắc và cậu đi cùng nhau, hành động thân thiết thì căn bản mọi người đã đoán ra cậu là ai.
Lớp học cực kỳ hiện đại, học sinh có thể tự chọn bàn ghế trên mạng, robot sẽ vận chuyển đến.
Văn Tắc xắn tay áo, giúp Cầu Tuyết Nhỏ đặt bàn học vào vị trí thích hợp.
Vì Echo nhập học sớm nửa năm nên học khác phòng, vì vậy nên Văn Tắc mới lo Cố Bồng mới vào, lạ lớp, sợ bị bắt nạt.
Cố Bồng ngồi trên bàn, nhìn Văn Tắc ngồi ghế bên cạnh: “Chẳng lẽ anh không lo em bắt nạt bạn cùng lớp à?”
“Em không hiểu.” Mặc dù biết đó là khả năng thấp nhưng mà vẫn lo.
Họ đến khá sớm, trong lớp học vẫn chưa có ai.
Nhưng rất nhanh đã có một học sinh bước vào, nhìn thấy hai người, cậu ta sửng sốt, đảo mắt qua lại giữa Văn Tắc với Cố Bồng: “Woa, Cầu Tuyết Nhỏ?!”
Cố Bồng: “???”
Sao người này lại biết cậu!!!
Ngược lại Văn Tắc không hề ngạc nhiên, hôm qua anh đã nói trước với cậu rồi, dù có xảy ra chuyện gì thì tuyệt đối đừng cố chấp, bị nhận ra thì bị nhận ra, không làm sao cả.
Cố Bồng: Dễ nói thế, không phải anh bị nhận!
Cố Bồng giả vờ bình tĩnh: “Có phải cậu nhận nhầm người rồi không?”
“Không nhận nhầm đâu.” Cậu bạn kia nói hết thảy chân tướng mà cậu ta biết: “Người đứng bên cạnh cậu chẳng phải Văn Tắc sao?”
Cố Bồng bỗng nhiên hiểu ra, đáng ghét, tại sao Văn Tắc lại dễ dàng bị nhận ra như thế? Anh thật sự nổi tiếng vậy à?
“Bạn ơi, anh ấy là Văn Tắc thì cũng đâu thể chứng minh tôi là Cầu Tuyết Nhỏ.” Cố Bồng tiếp tục ngoan cố đấu tranh: “Thôn bạn đã kết nối internet chưa, không biết Văn Tắc và Cầu Tuyết Nhỏ BE rồi à?”
“Cái gì? Cậu chen chân giữa Cầu Tuyết Nhỏ à?” Cậu bạn này trừng to mắt, không biết lại nghĩ ra điều gì, giận dữ nói: “Chả trách chỉ có trapboy nói ra lời chia tay, Cầu Tuyết Nhỏ lại không có phản hồi.”
Cố Bồng: “?”
Vãi chưởng, chuyện này bắt buộc cậu phải giải thích rõ, không thì fan của Cầu Tuyết Nhỏ sẽ nhấn chìm họ mất: “Không phải tôi chen chân Cầu Tuyết Nhỏ, bạn học, đừng nghĩ linh tinh, sau khi anh ấy và Cầu Tuyết Nhỏ chia tay thì chúng tôi mới đến với nhau.”
“Vô phùng hàm tiếp*, đồ cặn bã!” Vị bạn học này như rất đồng cảm với Tiểu Tuyết Cầu, chẳng buồn nghe giải thích.
(*Vô phùng hàm tiếp: nói đến việc bắt đầu một mối quan hệ mới ngay sau khi kết thúc một mối quan hệ mà không có bất kỳ khoảng thời gian nào xen vào. Kiểu hành vi này thường bị coi là vô trách nhiệm với mối quan hệ trước đó và cũng có thể không công bằng với đối tác trong mối quan hệ mới.)
“Không phải…” Cố Bồng cạn lời, sao nói kiểu gì cũng không rõ được vậy? Cậu quay sang cầu cứu Văn Tắc, nào ngờ anh cũng đang cười, xem kịch rất vui có phải không?
“Tôi phải bóc phốt hai người.” Cậu bạn mở khoá màn hình chuẩn bị đăng bài.
Cố Bồng: “Đợi chút, đợi chút! Được rồi, tôi thừa nhận tôi chính là Cầu Tuyết Nhỏ.”
Cậu tưởng rằng nói như vậy đối phương sẽ dừng lại, thế nhưng bạn học này lại không tin cậu nữa: “Cậu bớt bịa chuyện đi, làm sao chứng minh cậu là Cầu Tuyết Nhỏ?”
Cố Bồng kiệt quệ về cả tinh thần lẫn thể xác, chỉ bất lực nói: “Tôi thật sự là Cầu Tuyết Nhỏ mà.”
Văn Tắc ở bên cạnh đã cười đau không thể thắng lưng, không phải anh dễ cười, mà là Cầu Tuyết Nhỏ buồn cười quá.
Có cố gắng, nhưng không đáng kể.
“Tôi không tin, trừ khi cậu kêu ngao ngao hai tiếng tôi nghe.”
Cố Bồng nghe đến đây, lập tức ngộ ra mình bị chơi đểu, phắc.
Giữa bạn học với nhau có thể có tình nghĩa một chút không.
Đây là ai ai ai, đợi này cậu nhất định sẽ không làm bạn với cậu ta, tâm kế nhiều quá.
Ngày đó lên lớp, cả trường đều biết học sinh mới đến là Cầu Tuyết Nhỏ, người đưa cậu đến là Văn Tắc, hai người họ không hề BE.
Cư dân mạng nửa vui nửa buồn, nhanh chóng hỏi Văn Tắc, nếu hai người không BE thì tại sao lại thông báo như vậy?
Cố Bồng đang giữ mật khẩu tài khoản của Văn, trả lời: “Chỉ đùa với mọi người cho vui thôi.”
Thông báo BE cũng đã xoá đi, chỉ cần cậu không nói sẽ không ai biết bởi vì cậu bị mất mặt quá nhiều nên mới tự biên tự diễn màn kịch này.
Nhưng cậu quá ngây thơ.
Có người từng trải lên phát biểu một tràng phân tích tâm lý vô cùng chi tiết, rất rất dài, tổng kết lại là: “Cầu Tuyết Nhỏ lúc nhỏ làm ra nhiều chuyện đáng xấu hổ, khi trưởng thành không thể chấp nhận quá khứ của bản thân, vì thế không muốn để người khác biết cậu chính là Cầu Tuyết Nhỏ.”
Cư dân mạng: “Cầu Tuyết Nhỏ đã làm ra chuyện rất xấu hổ sao? Trừ lần nhảy múa gợi cảm trước công chúng thì không còn nữa nhỉ?”
“Đứng chổng ngược ăn mừng chiến thắng, bạn quên à?”
“Phát trực tiếp học tiếng chó, bạn quên à?”
“Đội tóc giả phong cách rock and roll điên loạn, bạn quên à?”
“Tôi là hàng xóm của cậu ấy, xin tiết lộ, trên tường nhà cậu ấy dán chữ nghiêm cấm cho ăn, các bạn tự bình phẩm.”
“Tôi cũng là hàng xóm của cậu ấy, ngày nào Cầu Tuyết Nhỏ cũng kẹp đầu vào lan can bắt chuyện với người qua đường, tôi còn chụp ảnh chung với cậu ấy nữa đó hahaha.”
“Không có ai nhìn thấy Cầu Tuyết Nhỏ bị dắt sao? Lúc đó tôi sợ ngây người, nhìn từ xa cứ tưởng một con chó, đến lại gần mới biết đó là Cầu Tuyết Nhỏ! Mẹ ơi, mấy bạn phải biết biết cảm giác của tôi lúc đó.” Một từ thôi, sốc!
Cầu Tuyết Nhỏ im hơi lặng tiếng suốt nửa năm, nay bỗng lại nổi tiếng khắp mạng xã hội rồi, đều trách hàng xóm nổ tin quá buồn cười.
Cầu Tuyết Nhỏ phát rồ: “Văn Tắc! Chuyển nhà, chuyển ngay trong đêm.”
Cái nơi không có tình người này, cậu không muốn ở lại một giây nào nữa.
Văn Tắc vừa buồn cười vừa thương: “Khụ, được, vậy chúng ta về nhà nội đi.”
An ninh ở nhà nội kiên cố như chiếc thùng sắt, Cầu Tuyết Nhỏ ở đó sẽ không lo bị lan truyền những lịch sử đen nữa, anh có để bảo đảm.
Hơn nữa, hiện tại mọi thứ đã đi vào quỹ đạo, Văn Tắc cũng phải suy nghĩ về tiếp quản việc kinh doanh của gia đình.
Cha mẹ nghe tin họ sắp chuyển về, trong chốc lát không tin được điều đó là sự thật, cứ tưởng rằng thanh niên trẻ bọn họ mới đến với nhau, còn muốn tận hưởng thế giới riêng của hai người.
Văn Tắc: Vốn định như vậy, nhưng mà aiz.
Cố Bồng quả nhiên nói được làm được, cả đêm dọn đồ, vô cùng chọc người khác thương cảm: “Nửa đêm chúng ta đi.”
Lần này Cầu Tuyết Nhỏ bị bóc lại chuyện cũ, người được hưởng lợi nhiều nhất quả nhiên lại là cha mẹ của Văn Tắc.
Họ chờ đợi con trai trở về rất nhiều năm rồi, bây giờ không chỉ con trai trở về mà còn đưa về thêm một bé cưng nữa.
Sau này bên cạnh chắc rất náo nhiệt đây.
Cuộc sống có Cầu Tuyết Nhỏ, nghĩ thôi đã rất mong chờ.
HẾT CHÍNH TRUYỆN