Từ khi còn nhỏ Cố Bồng đã thích chơi bóng đá, có một khoảng thời gian cậu còn mơ ước sẽ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp.
Nhưng thể lực của cậu không đủ để giúp cậu trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp, nó chỉ có thể giúp cậu trở thành một idol chuyên nghiệp hát hay và nhảy giỏi.
Bây giờ đã được trút bỏ được gánh nặng công việc, trở thành thú cưng được người khác nuôi dưỡng, cậu thật sự rất vui.
Cảm giác thật tuyệt khi được ra ngoài vui chơi sau khi ăn no xong, Cố Bồng đẩy quả bóng gần như che khuất tầm nhìn của mình, chạy lung tung trên con dốc trải đầy cỏ xanh, tiêu xài thời gian.
Sau khi Cố Bồng vui vẻ chơi, rốt cuộc cậu cũng nhớ ra mình là thú cưng làm bạn với người nhận nuôi, gánh vác nhiệm vụ quan trọng là làm cho người nhận nuôi vui vẻ.
Anh chàng đẹp trai nhận nuôi cậu thoạt nhìn là một tinh anh trong xã hội, cuộc sống vô cùng nhàm chán, khô khan và vô vị, thật sự cần một thú cưng dễ thương, hoạt bát để thêm gia vị vào cuộc sống nhạt nhẽo của mình.
Cố Bồng đá quả bóng đến trước người nhận nuôi, ngẩng đầu nhìn đối phương, dùng móng vuốt đẩy đẩy quả bóng, ra hiệu rằng đến lượt anh!
"..." Văn Tắc đang đứng bên ngoài xem chăm chú, đột nhiên có một quả bóng lăn đến dưới chân anh, cùng lúc đó cũng xuất hiện một đôi mắt ngây thơ tràn đầy mong đợi, rõ ràng đối phương đang muốn anh cùng chơi chung...
Văn Tắc khoanh tay, nhìn trời không nói nên lời, ở bên cạnh giúp đỡ thôi không được sao? Còn phải chơi chung nữa à?
Anh không muốn chơi cái trò đá bóng trẻ con này.
Lo lắng đối phương không hiểu ý mình, Cố Bồng lại đẩy quả bóng về phía chân của người nhận nuôi, đôi mắt xanh như muốn nói: Đến chơi!
"Một mình em chơi là được rồi." Văn Tắc lịch sự từ chối, cái này thật sự rất trẻ con, anh chịu ở đây nhìn cậu chơi là đã quá đủ rồi, hy vọng cầu tuyết nhỏ này sẽ không được voi đòi tiên.
Cố Bồng vừa mới chạy xong vài vòng, có hơi mệt nên ngồi chồm hổm xuống há miệng thở hổn hển, giống như một chú chó con vậy, ngay cả đầu lưỡi cũng thè ra, không hề quan tâm đến hình tượng của mình.
Văn Tắc cho rằng đối phương đang bướng bỉnh chờ mình, điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, cầu tuyết nhỏ này chưa bao giờ để ý đến sự từ chối của anh, thật sự rất tùy hứng.
Dù vậy Văn Tắc vẫn không thể nào ghét đối phương, chỉ có thể khẽ lẩm bẩm trong lòng, tên nhóc này đang hành hung người khác bằng sự dễ thương của mình.
Dưới sự công kích từ ánh mắt bướng bỉnh của cầu tuyết nhỏ, Văn Tắc một lần nữa bất đắc dĩ đồng ý: "Được rồi, tôi chơi với em nửa tiếng."
Chỉ nửa tiếng thôi, nửa tiếng nữa anh có một cuộc họp hội nghị.
"Cẩn thận." Văn Tắc nhẹ nhàng đá bóng ra, Cố Bồng – người vừa mới ngồi dưới đất thở hổn hển nhanh nhẹ chạy theo quả bóng, chỉ thấy thân thể nhỏ nhắn của cậu giống như một cái động cơ nhỏ, vượt qua nửa sân cỏ, vô cùng uyển chuyển mà đá quả bóng quay lại.
Dáng vẻ tràn đầy sức sống quả thật rất dễ thương.
Nhìn quả bóng dưới chân, Văn Tắc bất giác cảm thấy khá yêu thích, giống như... Cảm giác nuôi một chú chó, cảm giác thật thú vị: "Khụ, chúng ta tiếp tục nhá?"
Lần này anh lén lút quay video, nguyên nhân chủ yếu là vì thú nhân bán thành niên giống như chó này quá vui vẻ, cảm giác thật ngốc nghếch.
Văn Tắc lại đá bóng ra ngoài, trong lúc vô thức, khóe miệng anh không nhịn được nhếch lên.
Thật ra để cầu tuyết nhỏ chạy thêm hai vòng nữa cũng được, tránh cho đối phương ban ngày không thể dậy, ban đêm không ngủ được, hôm nay anh quyết tâm, nhất định phải thay đổi thói quen của cầu tuyết nhỏ.
Nửa tiếng rất nhanh đã trôi qua, Văn Tắc hoàn toàn không để ý đến thời gian.
Trợ lý không tìm được người, vội vàng liên lạc: "Tổng giám đốc Văn, anh đâu rồi??"
Cuối cùng Văn Tắc cũng nhớ ra mình còn có việc phải làm, không thể tưởng tượng được anh lại chơi cùng một bé 'chó' đến mức quên cả thời gian, anh không khỏi tự cười nhạo chính mình: "Không chơi nữa, coi chừng cảm nắng."
Cố Bồng cũng chơi chán rồi, nhìn thấy Văn Tắc ra hiệu cất bóng, cậu lập tức nằm xuống trên cỏ, há miệng hà hà hà thở hổn hển.
Văn Tắc không thể để cậu ở nhà một mình, suy nghĩ một lúc thì trực tiếp bế cậu lên, mang thẳng vào nhà.
Nhiệt độ bên ngoài đang là đầu hè, nhiệt độ bên trong phòng luôn luôn ổn định, Cố Bồng lười di chuyển, Văn Tắc để cậu ở đâu thì cậu nằm bẹp dí ở đó luôn, thấy Văn Tắc đang xoa xoa lông mày, như vậy rất dơ!
"Đứng dậy, đừng trực tiếp đặt bụng xuống mặt sàn." Chẳng lẽ giáo viên không dạy qua phải chú ý vệ sinh vùng kín sao...
Cố Bồng nghiêng đầu, ngây thơ nhìn anh: "Hà hà hà hà..." Nước miếng của c** nh* xuống bãi cỏ.
Việc giao tiếp không có hiệu quả, Văn Tắc không nói nên lời mang cả Cố Bồng và quả bóng vào phòng tắm, quả bóng thì cho vào máy vệ sinh sau đó khử trùng để đảm bảo vệ sinh, cả người cầu tuyết nhỏ bẩn thỉu chỉ có thể tự chủ động làm sạch.
Hiển nhiên hôm nay đối phương phải tắm rửa, nhưng bây giờ chỉ có thể chà rửa móng vuốt và vệ sinh vùng kín đơn giản thôi.
"..." Thật ra tối qua nên tắm rửa sạch sẽ rồi mới đi ngủ, mà Văn Tắc lại quên mất, nếu như Văn Tắc trong quá khứ biết mình phải làm những thứ này thì anh nhất định sẽ từ chối.
Nhưng bây giờ sự chấp nhận của anh đối với cầu tuyết nhỏ... Đã tăng vọt.
Văn Tắc lấy một ít sữa tắm chuyên dụng tắm cho đối phương, đặt móng vuốt ở dưới vòi nước rửa lại cho sạch sẽ, sau đó lau khô bằng khăn tắm, sau khi đã chà xong bốn cái móng thì vừa ôm cậu vừa dùng máy sấy sấy cho khô.
Nếu là mùa đông, trước khi sấy khô móng thì phải thoa lên một chút kem chống khô da...
Bây giờ lại tiết kiệm được một bước, Văn Tắc xé một miếng khăn ra thấm nước, sau đó lại có chút do dự giơ lên không trung... Anh không chống cự, nhưng không có nghĩa là tuyết cầu nhỏ không chống cự.
Cố Bồng tưởng làm sạch móng chân thôi là đủ rồi, không ngờ còn có, rửa mặt nữa hả?
Cậu ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, nhưng đối phương lại không hề nhúc nhích mà lại nhìn vào mông của cậu...
Tắm, mông.
Được rồi, Cố Bồng cũng có chút không tự nhiên, nhưng nếu đã là dáng vẻ của một thú cưng thì phần này cũng không tránh khỏi, cậu chuẩn bị tinh thần một chút rồi quay mặt đi, nằm dang rộng tay chân vô cùng thoải mái.
Tới đi anh đẹp trai!
Một lần nữa Văn Tắc bị Cố Bồng làm cho mù mắt, là anh lo xa rồi, anh thề, sau này anh sẽ không bao giờ dùng suy nghĩ bình thường để suy đoán cầu tuyết nhỏ nữa, tên nhóc này bên ngoài trông có vẻ nhỏ nhắn vậy thôi chứ bên trong lại rộng lớn như vũ trụ, thật là không thể đoán được.
Thời gian không còn nhiều, Văn Tắc cũng không suy nghĩ gì thêm, mặc dù động tác không thành thạo lắm nhưng anh rất cẩn thận giúp cầu tuyết nhỏ rửa sạch cái mông: "Được rồi, tôi đi làm, em có việc gì thì cứ bấm chuông gọi tôi."
Mỗi một 'người nhận nuôi' đều có một hệ thống chuông trong nhà, được đặt ở nơi rộng rãi nhất để tạo điều kiện cho thú nhân bán thành niên không biết nói bày tỏ yêu cầu của mình.
Văn Tắc cảm thấy rất kỳ lạ, từ khi cầu tuyết nhỏ đến nhà anh, chưa bao giờ thấy cậu nhấn chuông.
Để đối phương không bị nhàm chán, Văn Tắc mở TV lớn trong phòng khách, trên bàn lại để một vài bánh kẹo tốt cho sức khỏe như bánh quy vị sữa que, các loại que làm sạch răng.
"Chờ một chút..." Văn Tắc đang chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho đối phương thì phát hiện loại dung dịch hôm qua mang từ bệnh viện về còn chưa cho đối phương uống.
Có vẻ như lưỡi của cầu tuyết nhỏ đã lành, nhưng để đề phòng thì tốt nhất vẫn phải uống cái đó.
Dung dịch uống có dạng bình sữa nhỏ, chỉ cần cắt một lỗ nhỏ trên ty núm là đã có thể uống.
Cố Bồng ôm bình sữa, khoanh chân ngồi trên ghế sofa, vừa uống vừa nghiêng đầu xem TV.
Văn Tắc đem tới cho cậu một cái điều khiển TV từ xa, cái này được thiết kế ra để cho cầu tuyết nhỏ - người không quá thành thạo có thể sử dụng TV thoải mái hơn.
Thật đáng thương vì Cố Bồng là một người mù chữ, xem TV cũng chỉ có thể nhìn được hình ảnh hoặc là thưởng thức một chút ca nhạc.
Phát hiện sau khi Văn Tắc bước vào thư phòng thì lập tức khóa cửa lại, Cố Bồng có thể hiểu, dĩ nhiên sẽ không muốn bị thú cưng của mình làm phiền khi đang tập trung làm việc.
Người nhận nuôi có thể yên tâm, cậu tuyệt đối tuyệt đối không phải cái loại thú cưng không hiểu chuyện, cậu rất hiểu chuyện.
Lúc Văn Tắc vào phòng họp đã trễ nửa tiếng, là một người luôn đúng giờ, khi đã làm trì hoãn nửa tiếng đồng hồ của gần một trăm người, anh cần cho mọi người một lời giải thích hợp lý, nếu không sẽ không bao giờ quản lý được.
Lý do đã có sẵn, Văn Tắc không cần suy nghĩ mở mic nói: "Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn. Hôm qua mang theo một con chó con về nhà, vừa nãy bận chăm sóc nó mà bỏ quên mất thời gian, lần sau tôi sẽ chú ý."
Hạng mục 1 Lý Duy: "Oa, Tổng giám đốc Văn, anh nuôi một con chó ư! Thật hâm mộ!"
Mọi người trong công ty khi nghe Văn Tắc nuôi thú cưng đều tỏ ra ghen tị, đặc biệt là các nhân viên nữ, ý định nuôi thú cưng của các cô càng mạnh mẽ hơn.
Các thủ tục nuôi thú cưng rất rườm rà, cũng gần như đánh giá điểm, trước hết cần phải nộp đơn, nhanh nhất là phải tốn ba tháng mới được duyệt qua, bị ghen tị là chuyện rất bình thường.
Nhân viên phân tích hệ thống Anya: "Tổng giám đốc Văn, con chó nhỏ của anh tên gì? Anh có thể chia sẻ mấy bức hình đáng yêu của nó không!"
Cũng hơi làm khó Văn Tắc rồi, thú cưng anh nuôi... Không phải là chó thật.
Nhưng nếu không nói sẽ tỏ ra rất kỳ lạ, dù có bảo vệ quyền riêng tư tới đâu cũng không có ai mà không nói tên của thú cưng nhà mình, anh không thể làm gì khác ngoài việc nhắm mắt trả lời: "Là cầu tuyết nhỏ, nếu cho xem hình thì không hay lắm, mấy cậu cứ tưởng tượng đi."
Cầu tuyết nhỏ... Tên này thật sự rất có cảm giác hình ảnh, có người đã bắt đầu liên tưởng, đồng thời có thể cảm nhận được là một vật nuôi rất dễ thương, nhưng: "Tổng giám đốc Văn, tôi không thể tưởng tượng nỗi, không thể gửi một tấm hình à?"
Hạng mục 5 Ben: "Xin anh đó Tổng giám đốc Văn! Hãy thương xót cho những người dù muốn nuôi thú cưng nhưng không có điều kiện để nuôi như chúng tôi, ngày nào cũng phải thức đêm làm việc, thật sự là rất cần một con vật dễ thương để hít ke mới có thể hồi máu lại!"
Dĩ nhiên Văn Tắc vẫn kiên quyết từ chối, anh không thể đăng ảnh, điều này tương đương với xâm phạm quyền hình ảnh của cầu tuyết nhỏ.
Anh từ chối một cách tàn nhẫn: "Bắt đầu họp, đừng có mơ mấy giấc mơ viển vông như vậy."
Không ngoài dự đoán, mọi người trong công ty sẽ vĩnh viễn không bao giờ được thấy hình dáng của cầu tuyết nhỏ.
Chiều nay chỉ có một việc duy nhất là họp hội nghị, khi Văn Tắc đi ra thì phát hiện cầu tuyết nhỏ còn đang coi phim, Dark Mech: Worm Tide Returns, chỉ nhìn tên phim thôi đã thấy đây là một bộ phim rác, nhưng cầu tuyết nhỏ lại xem rất chăm chú, thậm chí còn không chớp mắt.
"Đừng coi nữa, đi thôi, tôi dẫn em đi tắm." Văn Tắc đưa tay ôm cầu tuyết nhỏ, nhưng cầu tuyết nhỏ lại dùng chân đẩy anh ra mà không hề quay đầu lại.
Văn Tắc biết người này rất ham chơi, cũng không phải cố ý làm phiền, tưởng là anh nhiệt tình như vậy sao?
"Buổi tối em còn có lớp học online, nếu không đi tắm thì sẽ muộn. Nếu lúc đó người khác sẽ sạch sẽ, còn em thì lại bẩn thỉu, em thấy có hợp lý không?" Cầu tuyết nhỏ không cần mặt mũi, nhưng Văn Tắc cần mặt mũi.
Cuối cùng Cố Bồng vẫn phải bị ôm lên, cậu gào lên từ chối, đang đến khúc gây cấn! Để cho cậu coi xong không được sao?
"Ngao ngao..." Một tiếng mềm mại vang vọng cả nhà Văn Tắc, mang theo sự bất mãn mãnh liệt.
Văn Tắc không thể làm gì khác ngoài việc tìm cách ứng phó: "Được rồi được rồi, em có thể tiếp tục xem."
Một lúc sau, Văn Tắc chuyển bộ phim rác mà cầu tuyết nhỏ thích xem từ màn hình lớn sang màn hình nhỏ, gác trên bồn tắm.
Cố Bồng ngồi ở trong bồn tắm lớn, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ, giơ móng vuốt lên để cho phiếu ăn vô cảm giúp cậu tắm rửa.
"Nhắm mắt lại, gội đầu, nước vào mắt cũng đừng có mà la."Văn Tắc lời ít ý nhiều, đáng tiếc cầu tuyết nhỏ vẫn làm theo ý mình.
Anh không còn cách nào khác ngoài việc tắm rửa thật cẩn thận.
Thân thể cầu tuyết nhỏ sau khi ngâm nước dần trở nên mềm mại, ngón tay chạm vào chỗ nào cũng đều có cảm giác mềm nhũn khiến cho anh không nhịn được nhẹ tay một chút, nhẹ nhàng đến kỳ lạ.
Bởi vì cậu có chút xíu, tắm cũng rất nhanh, xong chuyện, Văn Tắc lấy một chiếc khăn tắm thật mềm bế cậu ra ngoài.
Văn Tắc dùng máy sấy tóc chuyên dụng có đường kính rất nhỏ, cẩn thận sấy khô bộ lông hơi xoăn và ẩm của cầu tuyết nhỏ, sau đó dùng lược chải cho mượt.
Ngoài ra còn có loại sấy khô toàn thân, nhưng nghe nói dùng không thoải mái, thế nên chủ động sấy khô là cách tốt nhất.
Trong quá trình này Cố Bồng rất ngoan ngoãn, liên tục xem phim, cậu không thể không khen một tiếng, phim điện ảnh có kỹ xảo quá đẹp, những cảnh chiến đấu trong phim vô cùng xuất sắc, giống như coi phim 3D mà không cần dùng kính!
So với một Cố Bồng nhàn nhã không chút lo lắng thì Văn Tắc lại cực kỳ bận rộn.
Cố Bồng phải tham gia lớp học online vào lúc 8 giờ, bây giờ đã là 6 giờ rưỡi, anh chỉ có một tiếng rưỡi để nấu xong bữa tối, cho ăn, dọn dẹp,...
Tạm thời với tư cách là người giám hộ, Văn Tắc có nghĩa vụ phải cùng tham dự với Cố Bồng đến hết tiết học, giáo viên có thể nhìn thấy hình ảnh của anh.
Anh có thể tùy ý trước mặt cấp dưới của mình nhưng lại không thể tùy ý trước mặt giáo viên của cầu tuyết nhỏ.
Cầu mong trong lớp học cầu tuyết nhỏ sẽ biểu hiện tốt một chút, đừng làm anh mất mặt là được.
______
Tác giả có lời muốn nói:
Cầu tuyết nhỏ: tâm trạng hốt hoảng.jpg
Bé thụ thật sự không hiểu, tương tác chủ yếu dựa vào phán đoán, thỉnh thoảng sẽ đoán đúng (trong phần bình luận có bạn nói đây là một bug, không phải đâu!)
Không biết mọi người đã thử giao tiếp với người khác ngôn ngữ chưa, tuy có hơi khó, nhưng thật sự không phải hoàn toàn không hiểu.