An Hòa Dật rất ngạc nhiên khi nghe Ôn Tu Viễn nhắc tới An An.
Dù có nghe thế nào cũng khó mà tưởng tượng ra được mình như vậy.
“Nếu cũng là ta, vậy tại sao nhất định không muốn đến gần ta?”
Ôn Tu Viễn cười khẽ,”Song sinh kính là bảo vật do một vị tiền bối đã phi thăng để lại. Vị đó tin rằng một con người hoàn chỉnh thực sự được tạo nên từ một thân thể vật chất, một phần chấp niệm và hai phần tiếc nuối. Song sinh kính phản chiếu một phần đó. Nhưng sư tôn đã phong ấn ký ức trong quá khứ, cũng có nghĩa là đã vứt bỏ phần chấp niệm và tiếc nuối kia đi.
“Nói cách khác, sư tôn đã bỏ rơi An An.”
An Hòa Dật tránh mắt đi, bàn tay vô thức vân vê vạt áo.
Hóa ra bởi vì vậy nên mới bị ghét bỏ.
“Sư tôn muốn đi xem không?” Mắt Ôn Tu Viễn tràn ngập ý cười dịu dàng, từ khi bắt đầu ở bên An Hòa Dật, tính cách của hắn ngày càng ôn hòa hơn, mặc dù cũng chỉ giới hạn với sư tôn mà thôi.
Ôm eo An Hòa Dật, Ôn Tu Viễn xoay người một cái đã tưới bên ngoài Vân Kính.
Núi non trùng điệp, con đường gập ghềnh, nơi này giờ nhìn như khu đất hoang.
Bất tri bất giác đã qua một năm, cảnh vật bên ngoài Vân Kính đã thay đổi, chỉ có chuyện mỗi năm các tu sĩ phải tới đây là không thay đổi gì mấy.
Ôn Tu Viễn thấy đám người tấp nập, mắt cong cong, đùa giỡn nói, “Còn nhớ khi đó sư tôn đi theo ta, làm ta tưởng là tu sĩ nào đó có mưu đồ bất chính cơ.”
Nghe hắn chọc ghẹo mình, An Hòa Dật lườm một cái, “Giờ thì biết là không phải người xấu à?”
Biểu cảm của Ôn Tu Viễn rất khoa trương, ánh mắt buồn bã, “Giờ thì… quả nhiên là người xấu thật.”
Nói rồi cả người dán sát lại, ngón tay m*n tr*n bên eo, mập mờ nói, “Sư tôn, người đã lừa thân thể này của đồ nhi mà.”
Hắn dán môi lên vành tai y, “Sư tôn chịu trách nhiệm đi, nếu sư tôn bỏ rơi đồ nhi, thì quả thật đồ nhi đã chọn sai phu quân để trao tấm chân tình rồi.”
An Hòa Dật nghiêng người, quay lưng về phía ma tu đang diễn sâu nào đó.
Thấy sư tôn làm vậy, Ôn Tu Viễn càng vui vẻ hơn. Dù sư tôn đã ở bên hắn bao lâu, y vẫn luôn giữ vẻ ngượng ngùng, ngây ngô như thuở ban đầu.
Hắn vươn tay lên, giữ lấy vai sư tôn, mắt sáng lấp lánh. Khi những người xung quanh tò mò nhìn về phía này, hắn lập tức trừng đôi mắt sắc lạnh để cảnh cáo bọn họ.
An Hòa Dật thì chẳng hay biết gì, chuyên tâm chờ Vân Kính mở ra.
Đường chân trời tối dần, cảnh tượng vẫn hệt như Vân Kính năm xưa. Các tu sĩ tụ tập bên ngoài đã đợi từ lâu, lúc này toàn thân căng thẳng, nhìn ngó xung quanh, sợ bị tụt lại phía sau.
Lối vào Vân Kính cuối cùng cũng xuất hiện.
Trùng hợp sao, lối vào lại hiện ra ở ngay phía đối diện với nơi An Hòa Dật và Ôn Tu Viễn đang đứng. Vừa thấy cửa mở, Ôn Tu Viễn lập tức kéo An Hòa Dật nhảy vào.
Lần này hai người rơi xuống giữa một con đường lớn.
Không để tâm tới những kỳ trân dị bảo xung quanh, hai người họ đã ngắm chuẩn mục tiêu. Trong khi những tu sĩ xung quanh đang chạy tới chạy lui lo nhặt vội những món đồ quý sợ bị người khác giành mất, hai người họ nhàn nhã thong dong như đang đi du ngoạn.
“Ở đây,” Ôn Tu Viễn là người đầu tiên tìm thấy cửa động, chạy tới, vén đám cỏ cao gần hai mét, vẫy tay về phía An Hòa Dật.
An Hòa Dật quay lại, theo hắn đi vào trong.
Cái động này so với lần trước đã có chút thay đổi, hai người nắm tay nhau, tay cầm kiếm, cảnh giác với mọi thứ xung quanh.
Chỉ có điều chuyến đi hôm nay không còn nguy hiểm như lần trước, hai người thuận lợi tiến đến trước gương.
Khi thấy linh khí quen thuộc, Ôn Tu Viễn từ từ buông tay, tránh sang một bên, nhẹ nhàng đẩy An Hòa Dật một cái, ánh mắt đầy nụ cười, “Sư tôn, đi đi.”
Trong gương, một lớp sương mù mờ ảo lan tỏa, dần dần, bên trong gương hiện ra một người nhỏ xíu, mặc bộ quần áo thô, tay chân nhỏ bé, khuôn mặt hơi phúng phính, thực sự đáng yêu vô cùng.
Nhìn qua, người nho nhỏ nọ đang bám vào khung gương, nâng cao chân, chật vật trèo lên.
Khung gương dày và cao, người nho nhỏ thở hổn hển, cố gắng nhảy lên, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Trông thấy mà tội.
An Hòa Dật gần như ngây ra, y rất khó tưởng tượng đây chính là mình.
Yếu đuối như vậy, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ vụn.
Tự nhiên khiến người khác phát sinh cảm giác thương tiếc
An Hòa Dật đưa tay tới trước khung gương muốn đỡ lấy người nho nhỏ, nhưng lại thấy nhóc con An An bất ngờ nhảy về phía trước, khiến cả An Hòa Dật lẫn Ôn Tu Viễn đều giật mình.
Ôn Tu Viễn nhanh chóng bước một bước, đỡ lấy An An.
Nhóc An An bám vào người Ôn Tu Viễn, không thèm nhìn An Hòa Dật, làm mặt mếu máo như đang tỏ vẻ bị ức h**p.
Sự từ chối này khiến An Hòa Dật cảm thấy một chút ưu tư.
Không khỏi thở dài một hơi.
“Này!” Một giọng nói đột ngột vang lên trong động.
An Hòa Dật và Ôn Tu Viễn nhìn nhau, rồi đồng thời cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy một đứa trẻ mặc áo đỏ lộng lẫy, bám vào ống quần An Hòa Dật, mắt đỏ hoe, có vẻ như bị chọc giận.
Thấy An Hòa Dật cúi đầu, nó ngẩng đầu lên ngạo mạn nói, “Sao ngươi còn chưa bế bổn tôn lên?!”
Ôn Tu Viễn thoáng bối rối, sau đó mặt lập tức đỏ bừng, giơ tay muốn cướp lấy nó, nhưng nhóc con đã nhanh nhẹn né tránh, “vèo vèo” mấy cái đã leo lên vai An Hòa Dật.
Ngồi trên vai An Hòa Dật, nó đung đưa đôi chân nhỏ, không chỉ vậy, nó còn nghiêng đầu, “chụt” một cái hôn lên má An Hòa Dật.
Sau đó, nhóc con ngẩng đầu lên, cười đắc ý với Ôn Tu Viễn, “Đây là mỹ nhân của bản tôn, ngươi phải giữ khoảng cách xa ra.”
Nói xong, nó đưa tay ôm lấy cổ An Hòa Dật.
Gân xanh trên trán Ôn Tu Viễn nảy lên mấy cái, hắn trợn mắt nhìn nó, tay siết chặt, cuối cùng không nhịn được nữa muốn đánh nhau.
Nhưng lần này hắn vẫn không thành công, không phải vì Ôn Cảnh nhỏ chạy quá nhanh mà vì sư tôn An Hòa Dật cản hắn lại.
“Sư tôn –\”, thanh âm lộ ra ủy khuất, Ôn Tu Viễn bất mãn nhìn về mình sư tôn.
“Sư tôn—,” giọng nói của hắn đầy vẻ tủi thân, Ôn Tu Viễn không hài lòng nhìn về phía sư tôn của mình.
Hắn vốn nghĩ rằng sư tôn sẽ nhường mình, sẽ không để ý đến Ôn Cảnh nhỏ nữa, ai ngờ lại thấy sư tôn dịu dàng hỏi Ôn Cảnh nhỏ có đói không.
Hắn trợn mắt nhìn Ôn Cảnh nhỏ cười với mình đầy vẻ khiêu khích, trái tim hắn như muốn vỡ vụn.
Hắn đã tạo ra thứ quái vật gì vậy?!
Trên đường về, tâm trạng của hai vị tu sĩ đều rất phức tạp.
Trong khi cả hai im lặng, chỉ có tiếng của An An và Ôn Cảnh nhỏ không ngừng vang lên.
“Anh à, em đói rồi.”
“Mỹ nhân, sao không ôm bản tôn?”
“Anh à, em muốn ngồi lên vai anh.”
“Mỹ nhân, bản tôn tối nay muốn ngủ với ngươi.”
“……”
“Không được!” Ôn Tu Viễn phản ứng lại, nhíu mày, trừng mắt nhìn, lại thấy Ôn Cảnh nhỏ chỉ nhẹ nhàng nâng mí mắt lên, gương mặt đầy vẻ khinh miệt.
“Có gì mà không được? Ta dùng tài năng của mình mà có được mỹ nhân.”
Ôn Tu Viễn nghiến răng, “Bởi vì đó là người của ta.”
“Thì sao? Bản tôn muốn thì là của bản tôn.”
Ôn Tu Viễn tức đến mức muốn nhồi máu cơ tim, dứt khoát đi tới túm tay An Hòa Dật kéo về phía mình, hôn y mãnh liệt, vừa cuồng nhiệt vừa hung dữ, điên cuồng l**m m*t như thể muốn nuốt trọn y vào bụng.
An Hòa Dật xấu hổ khi làm như vậy trước mặt An An và Ôn Cảnh nhỏ, y vặn vẹo thân thể để vùng ra nhưng động tác đó lại chọc giận Ôn Tu Viễn hơn, khiến hắn càng đưa lưỡi vào sâu hơn.
Ôn Tu Viễn cố ý kéo dài nụ hôn cho thật lâu, để hai tên nhóc đứng bên cạnh chờ mãi.
An An và Ôn Cảnh nhỏ liếc mắt nhìn nhau, một đứa bĩu môi tủi thân, một đứa thì trợn trắng mắt không nói thành lời.