Gió thu xào xạc, hơi lạnh thổi vào sân. An An dịch chân đứng phía sau trưởng thôn, lén xoa nhẹ hai cánh tay.
Đột nhiên, một tấm áo choàng rơi từ trên xuống, ụp lên người nó.
Đầu An An bị kẹt dưới lớp áo hồi lâu mới ló được ra.
Ngẩng lên nhìn, ngơ ngác thấy con trai trưởng thôn Phùng Gian ở trần nửa người.
Cơ bụng Phùng Gian lộ ra rõ ràng, hai bên người là hai cánh tay to khỏe rắn chắc, bắp thịt cuồn cuộn, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh không giống với da dẻ trắng trẻo của thư sinh, chỉ liếc nhìn thôi cũng khiến người khác với ghen tị.
“Ai da ai da, mắt tôi.”
Phụ nữ trong sân đầu ngại ngùng quay mặt đi, cả những người đàn ông vóc dáng thấp bé hơn cũng ngại ngùng quay đi.
Chỉ có trưởng thôn hài lòng xoa cằm, trong mắt thoáng có tia sáng lấp lánh, nghiêng đầu hỏi An An, “Thấy sao hả? Tuấn tú lắm đúng không?”
An An: “…”
Trưởng thôn kì quái quá!
Thời nay, tuy đàn ông vẫn hay thích c** tr*n đi làm nhưng khi tới nơi đông người tụ tập thế này thì cũng ít ai c** tr*n như vậy.
Có người không nhìn nổi nữa,”Tiểu Phùng, cậu làm cái gì vậy hả?”
An An ngơ ngác nhìn, nhón chân, vừa đủ để thấy mặt đối phương.
Phùng Gian mặt không cảm xúc, nói ra từng chữ một, giọng điệu bình tĩnh thản nhiên, phun ra hai chữ: “Tôi, nóng.”
Nói rồi cứng ngắc giơ bàn tay lên làm điệu bộ quạt gió một cách chậm rãi.
Tay hất lên một cái, hất xuống một cái, biên độ và nhịp độ y như nhau.
Mọi người đều phải nhịn, không ai nói gì nữa, chỉ ngây ra nhìn Phùng Gian.
Có tiếng “rắc rắc” vang lên. An An quay sang nhìn, thấy cây rìu trên tay trưởng thôn xuất hiện một vết nứt, chạy dọc theo cán rìu.
Bàn tay cầm rìu trước mặt nó khựng lại, sau đó nhặt lưỡi rìu thản nhiên gắn lại như chưa có gì xảy ra.
Mãi tới khi thấy An An cứ nhìn chằm chằm hồi lâu, người kia mới quay đầu lại, vừa như không kìm được, vừa như dỗ dành nói.
“Ta đền cho sau nhé.”
An An không nói gì, im lặng nhìn lại bằng đôi con ngươi đen láy.
Hai người trong sân bốn mắt nhìn nhau.
“Tiểu Phùng này, có phải cậu có chỗ nào không khỏe không?”
Tiểu Phùng không đáp, chỉ là cánh tay cứng ngắc vẫn vung lên xuống.
An An nhác thấy khóe môi trưởng thôn giật nhẹ, đánh mắt nhìn ra phía ngoài, trong mắt đầy vẻ chán ghét.
Sau khi vuốt bừa mái tóc cho thằng nhóc xong, trưởng thôn xoay người quay lại, hắng giọng một cái.
Mọi sự chú ý lại đổ dồn về đây.
Khoát tay ra hiệu cho Tiểu Phùng bước qua một bên, Trưởng thôn thong thả bước tới trước mặt người phụ nữ kia.
Giọng ông ta khàn khàn, như tiếng sỏi đá bị mài, rất khó nghe, “Nếu mỗi người đã có ý kiến riêng, vậy mỗi người nói tôi nghe, đêm hôm đó mọi người đã làm gì.”
Nói dứt lời đã thấy người đàn ông cao lớn vừa xông vào sân định kéo tay con trai ông ta.
Thoắt cái, chỉ cảm nhận được có gió lướt qua người, đã thấy Tiểu Phùng vọt tới giữa, tách hai cha con họ ra.
Thân thể cao lớn sừng sững như một ngọn núi.
Mọi người: ?
Tiểu Phùng hôm nay kì quái quá!
Người đàn ông nọ lúng túng cười, lại nhìn trưởng thôn, “Chuyện trong nhà, nói ra có hơi ngại. Trưởng thông này hay là tôi nói riêng với ông được không?”
“Ồ~” Những người xung quanh đều ồ lên.
Người đàn ông chắp tay với mọi người, “Các cô các bác à, không phải tôi không muốn hợp tác đâu, thật sự là… Ầy, mọi người đều biết vợ tôi ở nhà rồi đấy… Cái này, để giữ chút mặt mũi thôi mà.”
Vợ của anh ta là một người rất ghê gớm, sơ hở là cãi vã ầm ĩ, ở nhà anh ta thường bị phát. Hàng xóm láng giềng đều biết cả, nên giờ cũng chỉ cười trừ, nghĩ là anh ta lại bị vợ trách phạt nữa thôi.
Trưởng thôn đồng ý.
An An nhìn theo bóng người đàn ông kia đi theo trưởng thôn, lúc đi ngang qua còn hung dữ trừng mắt với nó.
Đúng lúc nó định trừng mắt lại, cây rìu của trưởng thôn đột nhiên lại “bất cẩn” rớt ra, “thịch” một cái rơi trúng chân người đàn ông.
“Trưởng…Trưởng thôn”, anh ta run bắn, sợ đến mức phát ốm, mặt mày tái mét, nhìn lưỡi rìu cắm trên mặt đất.
Mẹ… Mẹ ơi… !
An An không nhịn được phì cười.
Trưởng thôn đi vào trong nhà, sân lại ồn ã lên, người phụ nữ kia muốn kiếm chuyện tiếp, đứng lên đi về phía An An.
Chưa kịp làm gì, cửa phòng đã mở ra. Trưởng thôn thấy người phụ nữ kia lập tức hung dữ trợn mắt với bà ta, “Đứng yên đó chớ gây sự. Chờ tôi nói chuyện xong sẽ ra giải quyết tiếp. Ai manh động là tôi sẽ đi kiểm tra hàng quán mỗi ngày đấy.”
Ông ta nói vậy, không ai dám nhúc nhích nữa.
Bước chân của người phụ nữ vừa nhấc lên giờ cứng đờ, như bị treo ngược giữa không trung.
Cửa phòng đóng lại một tiếng “cách”.
Bà ta không dám để chân xuống, nhăn nhó toát mồ hôi.
Người vây xem bật cười. An An nhìn dáng vẻ buồn cười của bà ta cũng nhe răng cười theo.
Bà ta thấy thế trợn mắt, “Mày đừng có mà…”
“Bên ngoài lại nói gì đấy?! Muốn tôi tới kiểm tra hả?”
Từ trong phòng, tiếng quát như tiếng gầm xuyên qua cánh cửa, khiến người phụ nữ giật thót, bà ta run bắn lên một cái, mất thăng bằng ngã lăn quay.
“Ối trời!”
Cái lưng~
“Ha ha ha ha” An An không nhịn được, cùng những người xung quanh bật cười thành tiếng.
Trong phòng, Ôn Cảnh đang đùa giỡn với một người khác.
Nói thật thì hắn cũng không hiểu người trần này đang nói cái gì.
Người đàn ông giơ một ngón tay lên.
Hắn không hiểu, im lặng.
Anh ta thấy hắn không nói gì, lại im lặng giơ thêm một ngón tay.
Ôn Cảnh vẫn chưa hiểu nên vẫn im lặng.
Anh ta tiếp tục giơ thêm một, hai, cuối cùng có năm ngón tay.
Ôn Canh vẫn không đáp.
Anh ta đột nhiên khóc òa lên, quỳ xuống ôm chân trưởng thôn, “Không mà, tôi thật sự không có mà!”
Người đang đứng thờ ơ, nhẹ nhàng thốt ra một chữ “Ồ.”
Nghe vậy, người đàn ông gạt sạch nước mắt, thò vào tay áo móc một hồi, lại thò vào túi áo móc một hồi, ngẩng lên thấy vẻ mặt lạnh lùng của trưởng thông, anh ta càng khóc to hơn.
Cuối cùng anh ta lấy hết quỹ đen giấu trong giày ra, cẩn thận đưa tới.
Ngân phiếu ẩm ẩm, chẳng biết dính bao nhiêu mồ hôi chân trên đó.
Trong mắt đầy vẻ chán ghét nhưng Ôn Cảnh vẫn cầm lấy.
Sau khi anh ta rời khỏi phòng, người phụ nữ ban nãy xông lên cùng anh ta cũng tiến vào, nhìn thấy trưởng cũng bớt kiêu ngạo đi hẳn.
Lúc đầu thấy trưởng thôn không nói gì, cô ta còn lắp ba lắp bắp, sau đó thấy trưởng thông vẫn không nói gì cả chỉ lạnh lùng nhìn mình thì sợ hãi vô cùng.
“Trưởng… trưởng thông, chuyện tối qua ông nghĩ sao ạ?”
Ôn Cảnh xoa cằm, “Cô có mùi lắm.”
Cô ta nghe xong, sợ run lẩy bẩy, quỳ sụp xuống.
“Trưởng thôn tôi sai rồi, chuyện gì tôi cũng sẽ làm, xin ông đừng nói ra, tôi sẽ không dây dưa gì với anh ta nữa…” Trên mặt cô ta là mồ hôi hòa với nước mắt, móc hết bạc và ngân lượng từ ống tay áo và dưới lót giày đưa cho Ôn Cảnh.
Nghe những lời cô ta nói ra trong sợ hãi, sau đó sắp xếp lại một chút.
Ôn Cảnh mới giật mình.
Hả? Ý là người đàn ông vừa rồi à?
Trong một khoảnh khắc, hắn hối hận vô cùng.
Trước đó mà biết thì có nhiều tiền hơn rồi.
Cô ta lột cả để giày, lấy hết tiền giấu dưới lớp vải may đưa cho Ôn Cảnh.
Mùi thối nồng nặc xông lên.
Cúi đầu im lặng nhìn ngân lượng ướt mồ hôi, Ôn Cảnh xua tay vội cho cô ta đi ra ngoài.
Hắn thở hắt ra.
Mới ban đầu hắn nói cô ta có mùi ý là mùi thối thật, muốn cô ta đứng xa ra một chút.
Ai ngờ cô ta lại thành thật như vậy?
Người trưởng thành quả nhiên vẫn phải như hắn đây này, bình tĩnh, can đảm.
Người đàn bà to béo là người cuối cùng tiến vào, mới đầu đã phách lối, “Ông muốn bao nhiêu tiền?”
Nói rồi móc ra một túi tiền, thoạt trông không ít.
Bà ta nghiêm mặt, vốn đã to béo nên mặt bà ta cũng to như cái mâm, nghênh cằm lên, dùng lỗ mũi để nhìn Ôn Cảnh.
Ôn Cảnh nhìn bà ta cứ thấy quen quen.
“Có phải tôi gặp bà ở đâu rồi không nhỉ?”
Trông khá giống đồ đệ chăn lợn cho ta đấy.
Lời giễu cợt chưa kịp nói ra, sắc mặt người phụ nữ đã tái đi.
“Xin tha mạng, xin trưởng thôn đừng nói cho kẻ thù của tôi, tiền của tôi đều cho ông hết!” Vừa nói vừa lột hết những thứ quý giá trên người dâng cho Ôn Cảnh.
Hơn đứt hai người ban nãy công lại.
Ôn Cảnh lặng lẽ cúi đầu, nhớ lại cả hai người lúc này đều giấu đồ dưới giày.
Hắn nhìn giày bà ta một chút, giọng nói không chút gợn sóng, “Trong giày của bà…” còn không?
Không đợi hắn nói xong, bà ta vừa khóc vừa cởi giày, đổ ra hai cục vàng.
Vàng óng, nguyên khối, nhìn là biết đáng tiền.
Lúc đưa tới, tay bà ta cũng đã run lên, giữ chặt không chịu buông ra.
Hắn nhẹ giọng an ủi, “Tiền tài ấy mà, là vật ngoài thân thôi.”
Bà ta nhìn tiền bay đi và trưởng thôn vô tình trước mặt, nước mắt rơi đầy mặt.
Bà ta nghẹn ngào, “Rõ ràng trước đây ông đã tới nhà tôi ăn mấy bữa rồi… còn nói hai chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau.”
Người đối diện kinh ngạc, mắt mở to, “Hả? Trong nhà vẫn còn tiền nữa à?”
Giúp đỡ nhau?
Hắn nói xong, bà ta tối mặt, ngất xỉu.
Thấy bà ta xỉu rồi, Ôn Cảnh đi ra sân.
Không thấy người phụ nữ đi ra cùng, mọi người đều xôn xao cả lên.
Ôn Cảnh hắng giọng, “Bà ta đã thành thật nói cho tôi biết rồi, chuyện tối qua đều do con bà ấy làm.”
Con trai của người phụ nữ hoảng lên, kêu to,”Không thể nào!”
Mọi người chỉ thấy một vị trưởng thôn lạnh lùng, đứa trẻ đối diện run rẩy, đột nhiên khóc lớn khai hết mọi chuyện, bao gồm cả hai đồng bọn của nó.
Trong sân ồn ào hẳn lên.
“Đúng là lòng lang dạ sói, cướp của người ta còn mắng chửi người ta.”
“Tôi nói rồi mà, nhà đó chẳng tốt lành gì.”
“Không ngờ anh ta cũng đàng hoàng mà con trai lại thành như vậy.”
“Bao che cho con mình hãm hại người khác, cũng chẳng phải loại người đàng hoàng gì đâu.”
“…”
Đôi nam nữ đứng trong sân cũng tối sầm mặt, lăn ra ngất xỉu.
Thấy mấy người tới gây chuyện đều đã ngất cả, Ôn Cảnh khoát khoát tay, “Chuyện đến đây là xong rồi, giải tán cả đi.”
Nghe trưởng thôn nói vậy, mọi người cũng chỉ đành rời đi.
Còn dư lại ba người ngất xỉu, Ôn Cảnh khoát tay, “Tiểu Phùng, ném bọn họ ra ngoài đi.”
Tiểu Phùng vừa nghe đã vui vẻ chạy tới, động tác nhanh gọn, nhấc từng người một lên.
An An chỉ thấy bọn họ từng người một bị ném qua hàng rào, chẳng biết là bị ném tới đâu nữa.
Người thứ ba là người đàn bà to béo, cũng cứ thế bị ném ra ngoài.
Sau đó có ai đó rống lên, “Ai ném cái gì vào chuồng heo nhà tôi đấy!”
Một đàn chim vội vã vỗ cánh bay lên từ hướng đó.
An An đứng trong sân, đối diện với trưởng thôn cao lớn. Nó chỉ cao đến ngang hông đối phương.
Nhìn thẳng vào mắt hồi lâu, An An cười phì ra, nhào lên người đối phương, “Anh! Anh ơi!”
Ôn Cảnh chẳng kịp đáp lại.
Bên má đã có cảm giác mềm mại, mái đầu nhỏ dính sát vào cọ tới cọ lui.
Nhóc con có mùi thơm đặc biệt trên người, mềm mềm, khiến lòng người không tự chủ được mà mềm theo.
Ngại ngùng tránh mặt đi, Ôn Cảnh lấy xấp ngân lượng ra khỏi ống tay áo, cọc cằn nhét vào lòng nhóc con.
“Của ngươi hết đấy.”
Trong lòng vang lên tiếng cười khanh khách, cổ bị ôm chặt, bên tại chỉ toàn là lời nịnh nọt của nhóc con.
“An An thích anh nhất.”
Nghe xong, giống như là thẹn quá hóa giận, vươn ngón tay dí đầu nhóc con một cái, bực mình nói, “Biết nịnh quá nhỉ?”
Nhóc con không tức giận, nở nụ cười ngốc nghếch.
Nụ cười dường như có tính lây lan. Hắn quay mặt đi, khóe miệng cong lên, hóa thành một nụ cười vừa bất đắc dĩ lại vừa dịu dàng.
[Ngoài lề]
An Hòa Dật: Sao ngươi toàn mua phải đồ giả thế?
Ôn Cảnh: Chuyện này phải hỏi bạn tốt Trác Thịnh của người rồi
Trác Thịnh: Đây là bản sao tương đối hoàn chỉnh của con rối nhân cách dựa trên mẫu đưa ra, chỉ là… có vài lỗi sai thôi.
An Hòa Dật: …
Ôn Cảnh: …
Trác Thịnh: Nhưng đừng giận, chỗ ta có một sản phẩm mới, đặc biệt phù hợp với đạo hữu đây, ta cho miễn phí nha!
Ôn Cảnh: Là gì?
Trác Thịnh: Dung mạo tự động, giúp cho da mặt của ngươi vĩnh viễn không phai màu.
An Hòa Dật: Cám ơn, hắn nhiều lắm, không cần đâu.
Ôn Cảnh: … ?