Lớp Học Lời Nguyền

Chương 15

Người con trai bỗng biến mất cùng chiếc lắc trên tay, đôi lông mày của cô bất giác chau lại. Bỗng nhận ra sự khác thường cô bèn quay người lại thì phát hiện có một người con trai đang đứng phía sau lưng mình, da của người đó khá nhợt nhạt nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh, nếu đem Kiệt ra so sánh thì Kiệt chính là mặt trời ấm áp còn vẻ đẹp của anh mang một chút tà mị một chút lạnh lùng xen lẫn sự cao ngạo. Ngũ quan tinh tế như được chạm khắc bởi hàng ngàn nhà điêu khắc nổi tiếng, từng đường nét trên khuôn mặt của anh lẫn thân hình đó phải nói là cực kỳ cân xứng, nếu anh xưng là mỹ nam hạng hai thì e rằng vị trí đầu không ai dám nhận.

cô bỗng giật mình đôi mắt có vài phần hoảng loạn tuy người con trai trước mặt cô đẹp thật đó nhưng hình như nhìn anh rất tức giận. anh bỗng lên tiếng giọng nói có vài phần kìm chế cơn nóng giận

" ai cho phép cô chạm vào đồ của tôi hả ?"

cô nghe vậy bèn nhếch môi cười nhẹ thời đại nào rồi mà còn tư tưởng như vậy ! đầu óc có vấn đề à ! nếu biết đó là đồ của một vong hồn như anh thì có kề dao vào cổ của cô cũng đừng mong cô sờ vào nó. đó cũng chỉ là suy nghĩ của riêng cô thôi , cô không dại gì mà châm dầu vào lửa như bây giờ đâu ! nhìn xung quanh đi ... cô không muốn trở thành nạn nhân tiếp theo đâu. cô định lên tiếng nói gì đó thì anh bỗng nhiên xiết cổ cô có thể nói anh dùng hết lực của bàn tay đẩy cô vào tường. anh rít lên

" cô nói lại lần nữa xem"

cô bây giờ không thể nghĩ nhiều hơn được nữa! cô chỉ muốn gạt bỏ bàn tay đang từ từ xiết lấy cổ của cô mà thôi ! lành lạnh đau rát... rồi thiếu không khí một cách nghiêm trọng là những gì mà cô cảm nhận được. nhận thức của cô cũng không đến nỗi vứt đi cô bèn lên tiếng một cách cực kỳ khó khăn

" đừng... xin anh....... buông... tay ra " rồi giơ bàn tay đang run kia lên đặt lên tay đang xiết lấy cổ của cô. chiếc lắc trên tay cô đung đưa va vào nhau tạo thành những âm thanh kỳ quái... anh nhìn chiếc lắc trên tay cô đôi mắt lúc nảy vì tức giận mà đỏ ngầu nhưng thoáng chốc lại biến mất. bỗng nhiên anh rụt tay về.

cô cũng không lo nghĩ nhiều đến mức vì sao anh lại như vậy mà bây giờ cô cố gắng thở dốc vì mệt, cả cơ thể không còn sức lực mà từ từ trượt xuống men theo bức tường đầy máu phía sau. trên chiếc cổ trắng ngần ấy xuất hiện một vết đỏ... anh nhìn thấy như vậy bèn dịu dàng ngồi xuống đưa tay lên chạm nhẹ vào vết thương vuốt ve nó một cách cẩn thận. Cô kinh ngạc không phải một vài phút trước người đối diện một lòng muốn giết cô hay sao ? mà bây giờ lại ân cần đến vậy. theo phản xạ cô cô gắng lui về phía sau để tránh bàn tay ấy nhưng... phía sau là bức tường cơ mà . cô bèn điều hòa lại nhịp thở rồi lên tiếng

" bỏ tay ra đi " rồi nhanh chóng gạt tay người con trai đó ra , loạng choạng đứng dậy . anh thấy vậy bèn lên tiếng

"Ngọc Linh là anh nè, Hạo Thiên đây nè ! em không nhận ra anh hay sao ?" anh vừa dứt lời bèn ôm chầm lấy cô. cô lại bất ngờ lần hai cái gì mà nhiều sắc thái biểu cảm vậy ? cô bèn nhíu mày đẩy người con trai tự xưng là Thiên gì gì đó ra rồi nói

" tôi không quen anh " cô lạnh nhạt thốt lên , ngừng một lúc như nhớ ra chuyện gì đó cô nói tiếp " chúng ta âm dương cách biệt ! sao anh lại đi giết bọn họ. chúng tôi không thù không oán gì với anh tại sao anh lại nhất thiết phải làm như vậy ! tôi không biết mục đích của anh là gì, tôi cũng không muốn biết anh có ý đồ gì khi tiếp cận với tôi. nhưng tôi hi vọng rằng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau và cũng sẽ là lần cuối cùng "

" Ngọc Linh em đang ở đâu " Kiệt lên tiếng phá vỡ bầu không khí đáng sợ ấy. cô nghe thấy anh gọi bỗng nụ cười bất giác xuất hiện trên khuôn mặt của cô. cô bèn bỏ mặt Thiên rồi bước ra phòng WC tiến về nơi phát ra âm thanh đó.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

3 năm trước

một người con gái giận dỗi một người con trai mặc cho người con trai ấy xin lỗi hết lời, không ngừng gọi tên của người con gái đó

" Ngọc Linh mọi chuyện không phải như em nhìn thấy đâu ... "

người con gái đó không ai khác chính là cô và người con trai vừa xuất hiện ấy chính là Hạo Thiên

mặc cho Thiên vừa chạy phía sau vừa không ngừng gọi tên của cô nhưng cô vẫn bước đi, đúng ! đây là lần đầu tiên cô rơi nước mắt vì một người con trai, cũng là lần đầu tiên cô biết được thế nào là sự phản bội. nỗi đau đó như chết đi sống lại vậy ! khi nhìn người con trai mình một lòng yêu thương đi thân mật với một người con gái khác. cô cứ chạy mãi chạy mãi bỗng cô nghe tiếng bóp còi inh ỏi. cô mới giật mình bừng tỉnh, một chiếc xe đang chạy như bay đến trước mặt cô. cô đứng im giơ mắt nhìn chiếc xe đang từ từ lao đến. Thiên thấy vậy không nghĩ gì nhiều bèn lao đến đẩy cô ra, còn anh do không kịp tránh nên khi được đưa vào viện đã tắt thở rồi !

mọi chuyện đã ba năm rồi, trong thời gian đó anh luôn nổ lực tìm kiếm cô, nhưng dường như cô hoàn toàn bốc hơi trên đất nước này. mọi sự tìm kiếm của anh luôn trở về con số 0 tròn trĩnh không hơn không kém. anh thật sự đã sai rồi !

~~~~~~~

anh nở một nụ cười tự giễu bây giờ cô cũng đã có người yêu rồi ! đã tìm thấy một hạnh phúc thật sự rồi ! anh còn mong muốn gì ở cô nữa cơ chứ, níu kéo sao ? bản năng của con trai không cho anh làm như vậy . còn từ bỏ sao

? trái tim của anh lại càng không cho phép ...

anh nghĩ đến đây bèn lẳng lặng biến mất
Bình Luận (0)
Comment