Lớp Trưởng Lạnh Lùng!

Chương 11

Lời nói của hắn cứng rắn đầy ép buộc khiến cho Lâm Ngọc Hoa trầm mặc một lát không tình nguyện mà đáp ứng đi theo sau hắn. Sau đó rất lâu rất lâu Hoàng Anh Tú mới trở lại lớp, không biết hai người đã nói những gì, chỉ thấy mặt hắn ta rất đen hình như là đang tức giận. Điều đó cũng khiến cho nó tò mò không kém không biết cuộc trò chuyện kia có liên quan đến nó không? Hai người họ vừa cãi vã ư?

Không hiểu vì sao nghĩ như vậy nó lại cảm thấy vui vẻ trong lòng?

Đừng lầm tưởng những điều xa xôi nhé. Đơn giản là nó ghét cả hai người họ, nếu cả hai cùng xảy ra xung đột, nó ngồi một bên ngư ông đắc lợi thưởng thức chuyện vui chẳng phải rất tốt? Ừm, cầu mong cho xung đột thật lớn, đánh nhau luôn thì càng tốt đẹp.

"..."

Cây muốn lặng, mà gió chẳng ngừng quả nhiên luôn được áp dụng trong tình huống này. Đặng Khánh My nhàn nhã trôi qua mấy tiết học trong yên bình. Cứ ngỡ mọi chuyện cứ sẽ kết thúc trong êm đẹp như thế. Nào ngờ đến giờ ra về lại bị gọi lên phòng văn phòng.

Trên đường đi nó có linh cảm rất xấu, sắp có chuyện gì đó không tốt xảy ra.

Tưởng tượng thôi mà đã khiến lòng nó trùng xuống rồi, do đó bước chân cũng chậm rì rì.

Ở văn phòng, tất cả giáo viên của trường tụ hợp lại, tất cả đều ở trong phòng khiến cho căn phòng rộng rãi bỗng trở nên thật chật chội có chút buồn cười, nhưng trên mặt ai nấy cũng treo hai chữ nghiêm trang, khiến cho nó không dám khinh xuất. Trong phòng còn xuất hiện thêm hai nhân vật, một người đàn ông trung niên, một học sinh nữ, học sinh nữ đang uất ức khóc, người đàn ông trung niên nghiêm mặt, sắc mặt tối đen không có lấy tia sáng nào.

Đặng Khánh My cảm thấy trong lòng lộp độp một cái. 

Nhìn người học sinh nữ mỹ lệ đang nước mắt ngắn dài, cư nhiên nó lại thấy rợn cả sóng lưng.

Lâm Ngọc Hoa?

Cô ta... khóc?

Càng đi đến gần cửa lớn, trái tim nó càng lúc càng run lợi hại hơn. Chuyện không tốt... ngày càng đến gần. Mà nó, chỉ có thể trơ mắt cảm nhận được nhưng không thể cự tuyệt điều đó. Cảm giác này thật khiến người ta không mấy dễ chịu.

Nó hít sâu một hơi, bước vào văn phòng. Thầy hiệu trưởng ngồi bên ghế lớn nhất, các thầy cô đứng xung quanh nghiêm túc không dám nói một lời, kế bên thầy là người đàn ông trung niên đang ngồi, kế tiếp là đến Lâm Ngọc Hoa. Trong căn phòng im lặng đến đáng sợ, chỉ truyền đến tiếng khóc thút thít của Lâm Ngọc Hoa vọng đến tạo cho người ta một cảm giác hít thở khó khăn hết sức nặng nề.

"Ba nhìn đi là bạn ấy đánh con..." Lâm Ngọc Hoa nhìn thấy nó bước vào càng thêm nức nở, ôm tay người đàn ông trung niên bên cạnh than oán.

Ba? Bạn ấy?

Hay thật, trước mặt người khác có thể làm cho một con cọp cái hay cắn người cũng có thể biến thành con mèo nhỏ không có móng vuốt.

Không xong rồi...

Ngay cả phụ huynh cũng đến trường rồi?

Là đang định truy cứu chuyện lúc sáng?

Tự nhiên nó lại thấy mình thật ngu ngốc. Lại suy nghĩ mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp. Êm đẹp đâu không thấy chỉ thấy một đống rối nùi này. Nó hiện giờ cảm thấy... cuộc sống yên bình của mình sắp mất hết rồi. Bất an, lo lắng hiện giờ lẫn lộn hết vào nhau.

"Thầy hiệu trưởng? Tôi mong thầy cho tôi một câu trả lời thoả đáng. Tôi không muốn con gái tôi chịu uất ức ở cái trường này như thế. Nếu thầy không dàn xếp ổn thoả, năm sau đừng mong quỹ tài trợ cho trường tu sửa hay kinh phí học bổng gì sất." Lúc này người đàn ông trung niên đang yên lặng nãy giờ mới lên tiếng, hướng về thầy hiệu trưởng già cỗi đang trầm tư âm thanh uy hiếp hết sức rõ ràng.

Mọi người đã từng nghe câu nói này chưa: "Trước bão táp là yên tĩnh!"?

Câu nói kia quả nhiên là đúng chính xác, muốn trách chỉ trách nó quá ngây thơ, cứ ngỡ một chuyện nhỏ xíu sẽ không có mệnh hệ gì nào ngờ câu chuyện nhỏ xíu đó bây giờ có thể lập tức đè chết nó..

Đặng Khánh My thấy thầy hiệu trưởng đưa mắt nhìn những thầy cô xung quanh, lại thấy thầy cô gật đầu. Nó sợ hãi nhìn về phía thầy lần nữa.

"Vậy thì hạ một bậc đạo đức của em Đặng Khánh My đi?" Thầy hiệu trưởng nói, câu nói được nói ra nhẹ tựa lông hồng.

Nhẹ nhàng như thế mà nó lại có cảm giác như cả bầu trời đang sụp đổ.

Một bậc đạo đức? Không được! Năm nay là năm cuối cấp rồi. Tuyệt đối không được. Nó không làm sai gì sất, tại sao chỉ mình nó bị phạt? Nó không phục! Tuyệt đối không phục!

"Thưa thầy, em không phục với quyết định của thầy! Em thừa nhận em có đánh bạn ấy. Nhưng xét đến đánh là bạn ra tay trước, em chỉ là phòng vệ chính đáng!" Đương nhiên là nó không sai! Nó sẽ không sợ hãi. Nó không chùn bước trước thế lực lớn này, nên lời nói của nó cũng không e dè gì hết. Âm thanh lạnh lùng không một chút cảm xúc, lại khiến cho những người khác muốn nói gì đó cũng đành nuốt xuống. Có thể là nó ngại giao tiếp, dù là người nào đó ngày thường hiền lành đến đâu khi bị dồn đến bước đường cùng thì người ta cũng sẽ quay lại cắn người đó mới là đạo lý.

Mà tinh huống hiện giờ giống như là có người đang cầm dao kề vào cổ nó vậy, không thể phản khác chỉ có thể nói lý lẽ.

"Nhưng em đánh lại bạn là em sai. Em đáng để nhận phạt!" Thầy hiệu trưởng già dặn kinh nghiệm, không cho lọt tai một câu chữ nào của nó, vẫn cứ khăng khăng với suy nghĩ của mình. Thật ra ông đang lo sợ nếu xử phạt quá thấp chọc giận người đàn ông kia, có phải tiền tài trợ sẽ lập tức không cánh mà bay hay không? Trường này là do ông dùng tiền xương máu của mình sáng lập ông coi nó như đứa con tinh thần của mình vậy và đương nhiên vơi trách nhiệm là thầy hiệu trưởng hay là một người cha ông sẽ không để chuyện đó xảy ra. Nếu trường này xảy ra chuyện, ông sẽ nhận thấy như có ai đó cắt đi miếng thịt của mình vậy. Là ông hết cách rồi..

Vì thế nó không sai thì sao?

Có tiền là có tất cả! 

Tiền? Tiền đó? Lớn lao như thế nào có ai mà không biết. Đáng buồn hơn nữa là nó không có tiền. Nhưng nó không có ngược lại Lâm Ngọc Hoa có, hay nói cách khác là gia đình của cô ta có. Vậy thì nó không sai thì đã sao? Không có tiền, tất cả đều đã sai lầm rồi. Có thể ra toà, gia đình của Lâm Ngọc Hoa không thể tạo ra sức ép, nhưng với ngôi trường bé bỏng này chỉ cần một cái búng tay thôi.

"Thưa thầy. Thầy nói như vậy có vô lý quá không? Bạn ấy đánh em, chẳng lẽ không đáng nhận phạt như em?" Đặng Khánh My tức giận bộc phát xuyên qua đỉnh đầu. Nó cảm thấy nghèn nghẹn, muốn khóc, lại không thể khóc, khó chịu tột cùng.

"Cái này..." Thầy hiệu trưởng lúc này ngập ngừng ngó qua người đàn ông trung niên kia có chút lo lắng. Người đàn ông trung niên lạnh nhạt "hừ" một tiếng có vẻ không vui lòng. Thầy hiệu trưởng lúc này mặt mày tái xanh không biết làm thế nào thì cô giáo ở phía sau mới tiến lên một bước, nói nhỏ vào tai thầy cái gì đó, chỉ thấy thầy gật đầu hài lòng.

"Thế này đi. Xét cho công bằng cả hai, thầy thấy đã là cuối cấp cân nhắc lại quyết định không hạ bậc đạo đức của em. Nhưng em là học sinh giỏi chiếm lĩnh hạng nhất nhiều năm liền, thế mà cư nhiên lại tham gia vào đánh nhau vi phạm nội quy của trường... Phạt em Đặng Khánh My đình chỉ nghỉ học một tuần hối lỗi."

"Phạt em Đặng Khánh My đình chỉ nghỉ học một tuần hối lỗi"? Vậy còn Lâm Ngọc Hoa?

Công bằng? Ha ha... Công bằng ở đâu? Cả hai đều sai, duy nhất mỗi nó bị phạt thế là công bằng ư?

Không công bằng với nó, trước kia những người khác đánh nhau chỉ bị nhắc nhở nặng nhất là tuyên cáo trước trường. Đến nó thì bị hạ đạo đức, không hạ thì đình chỉ học. Mà Lâm Ngọc Hoa đánh nhau với nó thì bình yên vô sự. Quá thiên vị! Nó không phục! Vì sao? Vì sao chứ? Cuộc sống của nó từ trước đến nay chưa bao giờ trải qua mùi vị này. Trước nay đều yên yên bình bình học hành qua ngày, vì sao lại xảy ra cớ sự này!

Nó cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị người ta móc ra mà nhào nắn cấu xé vậy... Vừa đau đớn, lại không thể làm gì khác. Chỉ trách nhà nó không có tiền bạc, không có quyền thế chỉ đơn giản là một ngôi nhà bình thường trên cả bình thường. Nó ước nhà nó cũng giàu có một chút, thì ngay giây phút này đây nó đã không phải im lặng nín nhịn chịu đựng cái cảm giác khốn nạn này.

Nó hiểu rõ rằng hiện giờ dù có nói cái gì đi nữa, hình phạt đó cũng sẽ không xê dịch hay thay đổi. Mà nó chỉ thấy uất hận. Nó uất ức vì bị đối xử không công bằng. Nó hận vì sức thao túng của đồng tiền quá mức lớn lao.

Quả nhiên ở đời hơn thua nhau ở cái chữ tiền
Bình Luận (0)
Comment