Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)

Chương 14

Tạo hình thiết kế của lôi đài rất phục cổ, kết hợp với cái tên “đại hội Thiên Hạ Đệ Nhất Võ Đạo” này, người khác rất dễ dàng liên tưởng được một trong những thiết kế viên tuyệt đối là FANS thứ thiệt của .

Đội trưởng hai đội là Thương Lãng cùng Túy Sát Giang Sơn trước lên võ đài thay mặt thành viên hành lễ, có thể lấy một chiến tích bất bại đồng thời sát nhập vào bán kết, chỉ có thể nói song phương đều là những cường giả, mà cường giả ngoài cạnh tranh ra, thì còn có một loại cảm tình tinh tinh tương tích. Sau khi Thương Lãng đặt kiếm trước ngực hành lễ theo kiểu kiếm sĩ, nói ra một câu làm Túy Sát Giang Sơn phải run rẩy “Hữu nghị thứ hai, thi đấu thứ nhất.”

Sau khi pháo hoa bay lên trời biểu thị trận đấu bắt đầu, trên lôi đài hình vuông nháy mắt phát ra đấu khí cùng ma pháp cường đại không gì sánh được. Cũng như trong dự tính, hỏa lực 80% đều tập trung lên người Phù Tô. Chỉ thấy Tinh Linh pháp sư mặt không đổi sắc “ba” một tiếng khép chiết phiến lại, đặt quạt lên môi niệm một câu chú ngữ, một tảng băng lục giác mọc lên từ trong đất, bao thật kín pháp sư ở giữa, dựa vào nó, Phù Tô có thể kháng tất cả công kích trong ba mươi giây.

Mà trong thời gian ba mươi giây này, bóng dáng Quy Vu Tịch Diệt biến mất trong không khí, giây tiếp theo lấy một tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tiến về phía sau Vẹc-xây Hoa Hồng, song đao không chút do dự chém xuống, chỉ trong một giây mục sư năng lực bạc nhược đã bị hắn giết chết. Ngay sau đó thân hình chợt lóe đến phía sau thích khách Nhất Quỷ Tha Đao, loan đao lóe ra hàn quang huy xuống thẳng tắp, Nhất Quỷ Tha Đao không hổ xuất thân thích khách, trực giác mẫn tuệ làm hắn theo bản năng né sang bên cạnh một chút, tránh thoát đao thứ nhất của Quy Vu Tịch Diệt, còn chưa kịp phản ứng lại, đao thứ hai cũng nối gót theo sau, đối với một đao không thể tránh được này, hắn chỉ kịp nghiêng người một chút, tránh cho chém trúng chỗ yếu hại. Đao hung hăng chém lên vai, tuy rằng cảm giác đau trong trò chơi chỉ bằng 30% so với ngoài đời, nhưng sự đau đớn khi cơ thể bị chém trọng thương vẫn làm hắn nhếch khóe miệng, nhào lộn một cái, nhanh chóng ra khỏi phạm vi công kích của đối phương, Nhất Quỷ Tha Đao lấy một bình Bổ Huyết Dược Thủy ra uống. Bởi vì vừa mở màn thì Vẹc-xây Hoa Hồng đã bị giết, bọn họ đã mất đi quân cứu viện, chỉ có thể dựa vào dược để tăng máu. (mục sư là giúp bơm máu á ^^)

Dưới tác dụng của Bổ Huyết Dược Thủy trên cơ bản miệng vết thương đã khép lại, ngay khi hắn muốn rút đoản kiếm ra định phản kích, đột nhiên cảm thấy toàn thân tê rần, tứ chi như có dòng điện chạy qua không nghe sai sử của mình, tuy rằng chỉ không đến mười giây, nhưng là đối mặt với sống chết, mười giây đồng hồ cũng đủ để làm rất nhiều chuyện. Vì thế Nhất Quỷ Tha Đao một đao còn chưa chém ra, cũng đã uất ức mà bị thanh loan đao của Quy Vu Tịch Diệt chém ngang yếu hầu. Không chuyển động mà đứng yên, cổ tay Quy Vu Tịch Diệt vừa lật, song đao lại thẳng tắp đánh xuống pháp sư Quốc Sĩ Vô Song cách hắn gần nhất.

Lúc này pháp sư Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức cũng đã hóa thành bạch quang bay trở về nơi sống lại dưới chủy thủ của Ám Đồng.

“Tốt lắm, ta chống cự không được nữa rồi” Phù Tô hô to một tiếng trong kênh đội ngũ, khối băng lục giác hóa thành từng mảnh nhỏ, trong nháy mắt tảng băng vỡ vụn kia, Phù Tô nhanh chóng chạy đến chỗ Hắc Diệu Chi Ngân đồng thời sử ra đóng băng thuật, đông bốn con triệu hoán thú do triệu hoán sư Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt thành băng.

Thêm vào hành động của hắn cũng rất nhanh, pháp sư Hoàn Mỹ Phong Bạo phóng ra một hỏa cầu thuật hung hăng nện lên người hắn, may mắn Hắc Diệu phản ứng nhanh, cầm huyền vang lên, một đạo ánh sáng ấm áp bao phủ quanh Phù Tô, tuy rằng Trì Dũ Thuật của ngâm du thi nhân không thể đánh đồng với chức nghiệp chuyên chữa trị như mục sư hoặc tế ti, nhưng là trên chiến trường, cũng như một cơn mưa kịp thời. Phù Tô dựng thẳng ngón cái với Hắc Diệu Chi Ngân, đồng thời lấy một bình bổ huyết từ trong túi ra uống cạn, nâng tay lên, một khối băng thật lớn bay về phía Hoàn Mỹ Phong Bạo.

Thành công cứu một cái mạng nhỏ của Phù Tô, Hắc Diệu tay không rời cầm, từng thủ từng thủ khúc từ bạch sắc huyền cầm trôi chảy phát ra, Dũng Khí Chi Ca đề cao lực công kích, Đại Địa Chi Ca đề cao lực phòng ngự, Phong Chi Ni Nam đề cao tốc độ di động, liên tiếp ba BUFF (tăng ma pháp) truyền ra, sức chiến đấu của Sơn Miêu tiểu đội nhất thời tăng lên rất nhiều.

Túy Sát Giang Sơn bị Thương Lãng cuốn lấy, thấy vừa mở màn chỉ ba mươi giây, đã tổn thất hết bốn người, triệu hoán sư lại hoàn toàn bị khống chế, không thể phát huy tác dụng, trong nháy mắt ưu thế về nhân số của bên bọn họ đã bị đối phương đánh tan. “Không được! Trước tập trung giết ngâm du thi nhân của đối phương!” Tục ngữ có nói cắt năm ngón tay không bằng cắt một ngón tay, quả hồng cũng phải tìm nơi mềm nhất mà bóp, hắn đã lầm rằng Hắc Diệu Chi Ngân chỉ là một ngâm du thi nhân bình thường, nào ngờ ý nghĩ đó là sai hoàn toàn.

Chỉ thị vừa hạ, ngoài Hoàn Mỹ Phong Bạo đang kiềm chế Phù Tô và Thương Lãng đang bị Túy Sát Giang Sơn kiềm chế, những đội viên khác đều khai toàn bộ hỏa lực, đầu khí ma pháp công kích phô thiên cái địa hướng qua tiếp đón Hắc Diệu Chi Ngân.

“Đánh không được! Tất cả đều là MISS (tránh thoát)!” Đạo tặc Cực Đoan Phân Tử bị trượt liên tiếp ba đao đã sắp phát điên.

“Mẹ nó, đây chính là ngâm du thi nhân sao? Chạy còn nhanh hơn thỏ nữa!” Kiếm sĩ Cương Thiết Chi Thành đuổi đến thở hồng hộc, nhưng ngay cả góc áo cũng không chạm được.

Ngay tại phía sau triệu hoán sư Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt bị Ám Đồng đâm một cái bỏ mình trên mặt đất, mà Ám Đồng cũng không cẩn thận bị thích khách Lục Đạo Luân Hồi ở phía sau ám toán, hai người đồng thời hóa thành một đạo bạch quang khỏi lôi đài.

Một hồi hỗn chiến vẫn chưa đến hai phút từ khi bắt đầu, cuộc chiến của song phương đã đến hồi gay cấn, hiện tại Thí Thần còn Túy Sát Giang Sơn, Lục Đạo Luân Hồi, Hoàn Mỹ Phong Bạo, Cực Đoan Phân Tử cùng Cương Thiết Chi Thành ở trên đài. Sơn Miêu bên này bởi vì Ám Đồng vừa bỏ mạng, nên chỉ còn Thương Lãng, Phù Tô, Quy Vu Tịch Diệt cùng Hắc Diệu Chi Ngân. Ưu thế song phương tựa hồ trở lại thời điểm ban đầu.

“Lão đại, ta sắp chống đỡ không được nữa rồi!” Cương Thiết Chi Thành đã trúng ba đao của Quy Vu Tịch Diệt, hiện tại thở hồng hộc, nếu hắn không phải là kiếm sĩ có máu nhiều, cũng đã sớm hóa thành bạch quang bay đi. Lời vừa nói xong, một thuấn phát băng chủy của Phù Tô đâm xuyên qua tim, trực tiếp tống hắn ra ngoài.

“Không được, lộ bài đi, bằng không sẽ thua!” Lục Đạo Luân Hồi một bên nhanh chóng chạy đến hỗ trợ Hoàn Mỹ Phong Bạo đối phó Phù Tô, một bên hô to với Túy Sát Giang Sơn trong kênh đội ngũ.

“Được.” Túy Sát Giang Sơn cũng biết không thể che giấu nữa. Hoàn Mỹ Phong Bạo tạo ra một bức tường lửa, thành công ngăn cách Phù Tô ra, chỉ thấy Túy Sát Giang Sơn thu hồi trường thương trên tay,đổi thành song kiếm. Cùng lúc đó, Lục Đạo Luân Hồi cũng lấy ra một trường cung trong Không Gian Đại Lý.

Nhìn về phương hướng mà đối phương nhắm đến, Hắc Diệu Chi Ngân xuất thân cung tiễn thủ tự nhiên biết mục tiêu của hắn “Không tốt! Phù Tô cẩn thận!”, không thể ngồi mặc kệ được, Hắc Diệu thu thụ cầm về Không Gian Thủ Trạc, lấy trường cung ra, Phá Giáp Tiễn khoát lên dây cung, nhưng thứ hắn nhắm vào không phải người, mà là cây vũ tiễn bắn về phía Phù Tô kia.

Lục Đạo luân hồi khẽ cười một chút, tính toán chặn lại vũ tiễn đang bay giữa không trung cũng có thể, nhưng một cung tiễn thủ thiên hướng nhanh nhẹn không có khả năng có đủ lực lượng đánh rơi vũ tiễn đang bay, ngay cả chiến sĩ cũng không có khả năng đánh rơi vũ tiễn với tốc độ của mình. Vô luận như thế nào, mạng Phù Tô là của ta!

Nụ cười nơi môi còn chưa kịp nở ra, giây tiếp theo đã cứng ngắc lại, vũ tiễn mà Hắc Diệu Chi Ngân bắn ra không đánh bay vũ tiễn của hắn, mà là trực tiếp chém thành hai nửa trong không trung!!! Ngay sau đó Hắc Diệu Chi Ngân duỗi tay vào túi lấy ba cây Xuyên Vân Tiễn, cùng lúc khoát lên dây cung, như phi hỏa lưu tinh đánh úp về phía Lục Đạo Luân Hồi, theo bản năng, Lục Đạo Luân Hồi né qua một bên, dư quang nơi khóe mắt thoáng nhìn về phía Hoàn Mỹ Phong Bạo phía sau, âm thầm hô một tiếng “Bị lừa!”

Một cây vũ tiễn sượt qua người, hai cây còn lại thẳng tắp hướng về phía pháp sư Hoàn Mỹ Phong Bạo, rất ăn ý, bóng dáng Quy Vu Tịch Diệt như quỷ mị xuất hiện phía sau pháp sư, hai đao đánh nát vòng phòng hộ vờn quanh người pháp sư, hai cây vũ tiễn xảo quyệt không hề trở ngại mà chui vào thân thể Hoàn Mỹ Phong Bạo.

Thấy đã tổn thất thêm một người, Túy Sát Giang Sơn lắc đầu thở dài, xem ra hy vọng thắng rất xa vời, Thí Thần bên này chỉ còn lại mình, Lục Đạo Luân Hồi cùng Cực Đoan Phân Tử đang bí mật ẩn thân nơi nào đó, mà đối phương còn đến bốn! Hơn nữa còn là những tên có sức chiến đấu khủng khiếp. Mặc kệ thế nào cũng phải liều một phen, Túy Sát Giang Sơn dùng song kiếm cắt một nhát vào tay của mình, nhẹ nhàng phun ra hai chữ “Cuồng hóa!”

Trong nháy mắt Phù Tô chỉ thấy một đạo quang mang đỏ tươi hiện lên, sau đó pháp lực hộ thuẫn chung quanh thân thể đồng thời bị khảm thành hai đoạn. “Cẩn thận! Hắn là cuồng chiến sĩ!” Thương Lãng thấy một màn này không kịp cứu Phù Tô, chỉ phải lớn tiếng hét lên cảnh báo Quy Vu Tịch Diệt cùng Hắc Diệu Chi Ngân. Cuồng chiến sĩ, tên cũng như ý nghĩa là chức nghiệp thiên về công kích, kỹ năng khủng bố nhất của cuồng chiến sĩ chính là “cuồng hóa”, buông ra tất cả lực phòng ngự, mà lực công kích, di động cùng tốc độ công kích lại tăng gấp bốn lần. Hoàn toàn là kỹ năng bác mệnh, không thành công liền xả thân.

“Xem ra chúng ta đã bức bọn họ phải xuất ra chiêu cuối cùng!” Hắc Diệu Chi Ngân lại xuất ra ba cây Hàn Băng Tiễn khoát lên dây cung, hiện tại người có năng lực đuổi kịp tốc độ của Túy Sát Giang Sơn chỉ có một mình hắn, bất quá một tên chỉ hơn ba trăm HP như hắn cũng không dám cùng đối phương cứng đối cứng, vạn nhất không cẩn thận, vận mệnh mà hắn gặp phải chính là bị giết.

Đạo tặc Cực Đoan Phân Tử vừa hiện thân định đánh lén bị song đao có Ma Túy Độc Dược của Quy Vu Tịch Diệt chém trúng, cũng bị chết ra lôi đài, nhưng trước khi chết hắn cũng đã làm Thương Lãng trọng thương.

“Hy sinh một chút đi.” Quy Vu Tịch Diệt sử xuất một ánh mắt với Thương Lãng, cũng không tiềm hành, trực tiếp đánh về phía Túy Sát Giang Sơn đang trong trạng thái cuồng hóa, tuy rằng tốc độ hắn không theo kịp lực công kích, tốc độ công kích, tốc độ di động của cuồng chiến sĩ đã tăng gấp bốn lần, chính là chiêu thức tàn nhẫn lúc trước, lực công kích kinh người cùng thân hình xuất quỷ nhập thần đã sớm tạo thành rất nhiều áp lực trong lòng đối phương. Thân hình thoáng tạm dừng một chút, đại kiếm màu đỏ tươi của Thương Lãng cũng đã chém đến. Trong lúc đó Túy Sát Giang Sơn bị tốc độ di động của Quy Vu Tịch Diệt vây quanh.

“Thừa dịp hiện tại!” Thương Lãng bị một tiễn của Lục Đạo Luân Hồi đứng ở nơi xa bắn ngã xuống đất, Quy Vu Tịch Diệt hô to một tiếng, thân hình khom nhanh xuống, Hắc Diệu Chi Ngân khoát năm cây Xuyên Vân Tiễn lên dây cung bắn ra, ghim vào trên người Túy Sát Giang Sơn, cuồng chiến sĩ đã hoàn toàn mất đi lực phòng ngự tất nhiên không chịu được công kích của năm tiễn này, ngã xuống đất, nhưng song kiếm trong nháy mắt cũng khảm lên vai Quy Vu Tịch Diệt, cùng thích khách trở mình trên mặt đất.

“Giỏi quá!” Thanh âm Quy Vu Tịch Diệt ở kênh đoàn đội vang lên, trong lòng Hắc Diệu Chi Ngân không biết là tư vị gì, hắn biết Thương Lãng cùng Tịch Diệt hy sinh để đối lấy cơ hội giết chết Túy Sát Giang Sơn, bằng không dựa vào thân thủ của Quy Vu Tịch Diệt, cho dù đánh không lại, thì chạy trốn vẫn là dư dả.

Hiện tại trên đài chỉ còn hắn cùng Lục Đạo Luân Hồi, một du cung (ngâm du thi nhân cùng cung tiễn thủ) và một thích cung (thích khách cùng cung tiễn thủ) một đối một chiến đấu.

Hít sâu một hơi, Hắc Diệu Chi Ngân lấy ba cây Minh Diệu Tiễn trong túi ra khoát lên dây cung, đây là toàn bộ của cải của hắn, bởi vì mỗi khi làm ra Minh Diệu Tiễn sẽ hao phí máu của hắn, nên hắn chỉ làm ba cây.

Lục Đạo Luân Hổi thu trường cung trở lại Không Gian Đại Lý, một lần nữa cầm đoản kiếm trong tay, từ một tiễn mà Hắc Diệu Chi Ngân chặn lại khi mình bắn về phía Phù Tô lúc nãy có thể thấy được, đối phương ở phương diện cung tiễn có lực chiến đấu cường hãn hơn mình. Chuyện lấy ngắn đối dài hắn sẽ không làm. Cũng may hắn còn có chức nghiệp là thích khách, nên chỉ kỳ vọng vào việc đánh lén thành công.

Hắc Diệu Chi Ngân nhìn thân hình đối phương biến mất trong không khí, khóe miệng gợi lên một nụ cười tự tin, hắn cùng Quy Vu Tịch Diệt hợp tác lâu như vậy, đối với hình thức công kích của thích khách đã là quen đến không thể quen hơn nữa, Hắc Diệu Chi Ngân xuất ra tuyệt kỹ mà mình khổ luyện trong Kính Tử Sâm Lâm —– manh xạ.

Tiềm hành, ẩn thân, ảnh độn là kỹ năng đơn giản che dấu thân mình của đạo tặc, thích khách và ninja, nhưng nếu là người thì bản thể sẽ không biến mất, điểm này cũng không quá khác so với ảo giác trong Kính Tử Sâm Lâm, Hắc Diệu Chi Ngân hoàn toàn bỏ qua công năng của đôi mắt, sử dụng tai cùng tứ chi để xác định phương vị của đối phương.

Đặt Minh Diệu Tiễn lên trường cung để bên người, Hắc Diệu Chi Ngân nín thở đứng thẳng giữa lôi đài không nhúc nhích, yên lặng cảm nhận vị trí của đối phương, đều là chức nghiệp máu ít phòng thủ cao, đồng dạng là nếu ra tay không thành công sẽ lập tức xả thân.

Trong lòng Lục Đạo Luân Hồi có một cảm giác cổ quái, có vẻ như nhất cử nhất động của mình đều trong dự đoán của đối phương, chẳng lẽ trên cái mặt nạ mà hắn đeo có loại công năng trinh trắc ẩn hình nào sao? Không đúng a, phía chính phủ đã hứa hẹn sẽ không có sự xuất hiện của loại vật phẩm không công bằng này a! Một giây trôi qua, khoảng cách của hắn cùng Hắc Diệu Chi Ngân chỉ còn hai mươi mét, đột nhiên tay Hắc Diệu nâng lên, ba cây Minh Diệu Tiễn rời cung mà đi, đích đến là vị trí mà hiện tại Lục Đạo Luân Hồi đang ẩn thân. Đã kiến thức uy lực trong chiêu thức của ba cây tiễn, Lục Đạo Luân Hồi cũng không dám trực diện nghênh đón, nhưng hắn không muốn bỏ lỡ một cơ hội công kích tuyệt hảo, hướng thân thể nghiêng sang phải, liều mạng dùng bả vai đỡ lấy một tiễn của đối phương, thân hình lao thẳng về trước, đoản kiếm bên tay phải đã muốn nhắm vào yết hầu của đối phương chém xuống.

Đúng lúc này, hắn hoảng sợ phát hiện trên cánh tay mình dấy lên một ngọn lửa tử sắc, hơn nữa ngọn lửa này đang lấy một tốc độ mà kẻ khác không thể tin được lan tràn ra toàn thân, ngọn lửa lan đến đâu da nơi đó liền nhanh chóng khét khô lại, trong nháy mắt cả người Lục Đạo Luân Hồi như một cây gỗ khô bị ngọn lửa nhỏ đốt trụi, “đông” một tiếng ngã trên lôi đài.

>>Hết
Bình Luận (0)
Comment