Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)

Chương 68

Sau khi ức hiếp Dao Quang xong, tâm tình Quy Vu Tịch Diệt cực kỳ vui sướng, lấy tay xoa xoa Già Lam Phong Bạo, mở bản đồ nhìn thoáng qua tọa độ của Thứ Vĩ Sư.

Trải qua kỳ rèn luyện mấy ngày nay, thân thủ của Dao Quang có thể nói là đột nhiên tăng mạnh, chỉ cần hắn bỏ đi tính luôn nôn nóng, có lẽ cũng sẽ trở thành đệ nhất thích khách của Lost temple.

Lục Đạo Luân Hồi tuy lợi hại, nhưng hắn được Hắc Diệu Chi Ngân truyền thụ, gần đây một lòng tu luyện kỹ năng của cung tiễn thủ, ngược lại xem nhẹ chức nghiệp thích khách của mình. Nói đến đây, trong Lost temple tầm quan trọng của kỹ năng không cần nói cũng biết, nhưng nếu muốn trở thành cao thủ đứng đầu, chỉ có kỹ năng thôi thì không đủ.

Đối với vị thích cung có chút quá mức thân mật với Hắc Diệu, hắn luôn có chút canh cánh trong lòng, nghĩ đến sẽ có một ngày đối phương thua dưới tay Dao Quang, mong muốn ‘nhà ta có đệ đệ bắt đầu trưởng thành’, Quy Vu Tịch Diệt cúi người, cấp tốc chạy đến vị trí của Hắc Diệu Chi Ngân.

Hắc Diệu Chi Ngân ngồi dưới đại thụ, dùng một xuyến thịt nướng chơi đùa với Thứ Vĩ Sư, nhìn đối phương mở to đôi mắt màu lam, lộ ra một góc răng nanh nhỏ, nhịn không được bật cười.

Quy Vu Tịch Diệt đi qua một tán cây che khuất tầm mắt, liền trông thấy đối phương hơi cúi đầu với gương mặt ôn nhu mỉm cười.

“Diệu.” Đi qua, ôm lấy Thứ Vĩ Sư lẫn người kia vào lòng, hắn cố ý bỏ qua hai má có chút hồng của đối phương, không nhanh không chậm hỏi: “Có tính toán gì không?”

Manticore trông thấy chủ nhân đã xa cách lâu ngày, cũng thật thân thiết, nhảy lên vai Tịch Diệt vỗ vỗ cánh, như làm nũng mà dùng chóp mũi cọ cọ hắn.

“Ân, muốn đi phía Đông một chuyến, trong biên giới của bản đồ nơi tận cùng phía Đông là đại dương.” Hắc Diệu Chi Ngân thuộc Ma tộc, nơi sinh ra là đại lục nằm tận cùng của phía Tây, nên hiện tại hắn muốn thử xem cảnh sắc của đại lục phía Đông.

“Được.” Cưng chiều vuốt ve mái tóc màu bạc của đối phương, Quy Vu Tịch Diệt lên tiếng đáp ứng, dù sao chỉ cần hai người bọn hắn ở cùng một chỗ, còn nơi nào không thể đặt chân tới?

Vô Tận Chi Hải, tên cũng thật đúng với nó.

Bản đồ đại lục của Lost temple kéo dài từ nơi này đến hết, chính là đại dương xanh thẳm, mênh mông vô bờ, nước trời như tiếp giáp nhau.

Gió mang theo hương vị đặc biệt của biển, thổi lên đất liền, sóng biển ôn nhu âu yếm bãi cát vàng, từng đợt lại từng đợt.

Giữa khe hở của những tảng đá ngầm lớn màu đen bên bờ biển, thường sẽ có một ít cua nhỏ cấp một đi tới, trên trời ngẫu nhiên cũng có hải âu bay qua, bất quá đều là quái cấp một, thay vì nói là quái, không bằng nói hệ thống cố ý an bài để tăng vẻ đẹp của bức tranh này.

“Hô…” Thật tuyệt! Hắc Diệu Chi Ngân dang rộng hai tay, thích ý hưởng thụ hương vị gió biển, ngoài hiện thực môi trường bị ô nhiễm nghiêm trọng, không khí trong lành và đại dương xanh thẳm như vậy, đã không còn tồn tại nữa.

Quy Vu Tịch Diệt không nói lời nào đứng cạnh hắn, hết sức chăm chú thưởng thức cảnh đẹp – ai dám nói tiểu mỹ nhân không phải là một cảnh đẹp?

Nơi này còn là một mảnh đất chưa được khai hoang, không có một dấu chân, ngay cả bóng dáng của nửa con quái cũng không thấy. Nhưng nếu muốn đến được nơi này, thì phải đi qua rừng cây của Tinh Linh tộc nơi được xưng là ‘ngoài Tinh Linh ra ngay cả chim cũng sẽ bị lạc’, còn phải đi qua Độc Chướng Tùng Lâm với những con quái cấp bậc không thua gì Địa Ngục Thâm Uyên.

Nhưng sau khi đột phá gian nguy, đi vào nơi đây thì chính là một phong cảnh tuyệt vời! Đừng nói không ai có thực lực đến đây, cho dù người khác có thực lực này, cũng không có kiên nhẫn chỉ vì muốn nhìn thấy phong cảnh biển mà vượt qua cả đám chướng ngại.

Hắc Diệu Chi Ngân lại không nghĩ như vậy, đi qua Độc Chướng Tùng Lâm có thể thu thập dược liệu, đã khiến hắn cảm thấy chuyến đi này rất không tồi, lại càng đừng nói hai người một đường đến đây, liên tục vượt cấp giết quái, hiện tại cấp bậc đã nhảy lên đến hơn bảy mươi – cấp bậc này đối với đại bộ phận ngoạn gia sắp lên cấp tám mươi mà nói là thời kỳ chờ đợi, không tính là cao cấp, nhưng đừng quên bọn hắn đã chuyển chức, huống chi giá trị kinh nghiệm cần để thăng cấp lại phải gấp bốn lần người thường! (Bởi vì trước khi hai người chuyển thì đều là song chức nghiệp giả.)

“Tịch Diệt, ngươi nhìn xem đó là gì?” Ánh mắt mẫn tuệ của cung tiễn thủ, làm Hắc Diệu Chi Ngân phát hiện xa xa trên biển, có một điểm đen nhỏ.

Quy Vu Tịch Diệt nheo mắt, nhìn ra xa trong chốc lát, hắn cũng nhìn thấy thứ này, ốm ốm cao cao, nhô lên khỏi mặt nước, nhìn thế nào cũng giống một cái cột tùy ý cắm ở đó.

Cột buồm!!! Hai người liếc nhìn nhau, đồng thời lộ ra biểu tình kinh ngạc, có cột buồm chứng tỏ phía dưới có thuyền bị đắm.

Biết là đội khai phá trong Lost temple tuyệt đối sẽ không thiết kế ra những thứ vô dụng đó mà, rất có thể chiếc thuyền bị đắm kia là một nhiệm vụ ẩn tàng!

“Có muốn đến xem thử không?” Hắc Diệu Chi Ngân kích động đi về phía biển, lúc chân tiếp xúc với mặt nước thì lập tức dừng lại, vẻ mặt khó xử nhìn Quy Vu Tịch Diệt. Trò chơi này rất thực, luyện tập bơi lội cũng được coi là kỹ năng hạng nhất, là thợ săn tiền thưởng đứng nhất nhì trong hiện thực, đương nhiên Hắc Diệu Chi Ngân biết bơi, nhưng vấn đề là, hắn không thể nào dưới tình trạng không một trang bị phụ trợ nào mà lặn xuống biển!

Nhìn nhìn vị trí chiếc thuyền bị đắm, không lặn xuống căn bản không thể tra xét.

Quy Vu Tịch Diệt xòe tay, hai người bọn hắn để luyện đến cấp bậc này đã rất không dễ dàng, chết một lần tuyệt đối sẽ khóc ra nước mắt, huống chi còn là loại chết đuối trong nước cực kỳ mất danh dự này?

Chẳng lẽ, phải buông tha ư? Bỏ qua một nhiệm vụ ẩn tàng ở ngay trước mắt, cứ thế mà buông tha, kia cũng thật quá uất ức, Hắc Diệu Chi Ngân suy tư trong chốc lát, cũng không nôn nóng, từ Hư Không Thủ Trạc lấy ra trướng bồng dựng bên bờ biển, kéo theo Quy Vu Tịch Diệt chui vào – trò chơi không có khả năng thiết kế ra nhiệm vụ không thể hoàn thành, dựa vào kinh nghiệm phong phú của hai người bọn hắn, nhất định có thể tìm được điểm mấu chốt của vấn đề để đột phá.

“Không tìm thấy!” Buồn bực cào cào tóc, Hắc Diệu Chi Ngân trừng mắt, nhìn các loại trang bị và nguyên liệu được bày đầy đất, không có một loại nào có thể lặn xuống nước, chẳng lẽ bọn hắn phải chính tay chế tạo trang bị lặn xuống nước? Ôm lấy cánh tay Quy Vu Tịch Diệt, Hắc Diệu Chi Ngân liều mạng bày ra nụ cười nịnh nọt với đối phương: “Tịch Diệt, làm tàu ngầm đi!”

Khóe môi Quy Vu Tịch Diệt run rẩy, nếu người trước mắt không phải Hắc Diệu, sớm đã bị hắn loạn đao chém chết – hắn chỉ là Điêu Khắc tông sư mà thôi, sao có thể điêu khắc ra tàu ngầm?

“Đây là cái gì?” Cầm lên một thứ ngắn như ngón tay, xanh mượt và ẩm ướt, Quy Vu Tịch Diệt tò mò giơ lên nhìn “Tai Nang Thảo: thực vật dưới nước. Sau khi ăn có thể hô hấp dưới nước trong thời gian một phút.”

Hắc Diệu Chi Ngân nghe thế, lập tức đoạt lấy, cầm trong tay nhìn qua nhìn lại, cười to ba tiếng.

— Tai Nang Thảo này là lúc nãy hắn tùy tay thu thập bên bờ biển, đó là thói quen của thảo dược Luyện Kim Sư, những thứ chưa thấy qua thì phải thu thập một chút, nên thuận tay bỏ vào Hư Không Thủ Trạc, không ngờ, cử chỉ không chút mục đích này lại giúp hắn một đại ân!

Bất chấp mùi tanh, nhét thủy thảo kia vào miệng, bỏ lại một từ: “Chờ ta.” Hắc Diệu Chi Ngân như lốc xoáy chạy ra khỏi trướng bồng. Khoảng ba phút sau, liền ôm một đống thủy thảo trở về. “Đông” một tiếng ném chiến lợi phẩm trong tay lên bàn, lấy một bình thủy tinh mở ra, Hắc Diệu Chi Ngân cứ ngồi trước nó bỏ từng loại từng loại hoa hoa thảo thảo vào.

Quy Vu Tịch Diệt biết đối phương đã lâm vào trạng thái cuồng nhiệt, cũng không quấy rầy hắn, từ Hư Không Thủ Trạc lấy một phần sandwich, cộng thêm một bình nước trái cây, thêm một xuyến thịt nướng cho Manticore, một lớn một nhỏ nằm trên giường, vừa ăn vừa uống, vừa nhìn ‘quái kiệt khoa học’ kia làm thí nghiệm.

“Thành công!” Không biết đã qua bao lâu, nghe thấy Hắc Diệu Chi Ngân hô to một tiếng, giơ giơ bình nhỏ trong tay, nhảy lên giường, nhào vào lòng Quy Vu Tịch Diệt, như hiến vật quý nói “Làm được rồi!”

Nhìn gương mặt tươi cười sáng lạn của đối phương, Quy Vu Tịch Diệt một chút cũng không thèm nhìn cái bình, lập tức ôm chặt người trước mặt, ấn một nụ hôn xuống. Hắc Diệu Chi Ngân và Quy Vu Tịch Diệt ở cùng đã lâu, cũng tu luyện được công phu da mặt dày, thêm nữa hiện tại hắn đang cao hứng vì đã thành công làm ra dược thủy, nên cũng quên cả thẹn thùng.

Đôi môi cánh hoa thật khó khăn mới được buông tha, hắn lại giơ bình lên trước mặt đối phương, kích động nói: “Ta đã làm ra! Ngươi xem!”

Quy Vu Tịch Diệt cũng rất phối hợp nhìn nhìn cái bình, trong cái bình thủy tinh trong suốt là chất lỏng đặc dính màu xanh biếc, như mật ong, lại nhìn tên của dược phẩm “Nhân Ngư Dược Tề, có thể giúp người sử dụng hô hấp dưới nước trong khoảng thời gian bốn giờ liền, tăng tốc độ di động trong nước lên 10%”

Ánh mắt Quy Vu Tịch Diệt vừa nhìn thấy hàng chữ liền sáng lên, Hắc Diệu Chi Ngân có thể làm ra dược thủy để hô hấp dưới nước, điều này hắn không thấy kỳ quái, nhưng thời gian của dược lại có thể duy trì lâu như vậy còn tăng thêm tốc độ di động trong nước, không thể không khiến người bội phục.

“Hắc hắc, đây chính là công sức ta sử dụng hơn bảy mươi loại thảo dược mới làm ra được!” Nhìn vẻ giật mình trên mặt Quy Vu Tịch Diệt, Hắc Diệu Chi Ngân càng thêm đắc ý. Lại huơ huơ thêm bình thủy tinh khác: “Cái này ta đã sớm làm ra, nhưng ngại hiệu quả của nó không tốt.”

Bình dược này nhìn bình thường hơn, chất lỏng màu xanh biếc, hệ thống biểu hiện “Thủy Hạ Hô Hấp Dược Tề, giúp người dùng hô hấp dưới nước trong thời gian một giờ.”

Ánh mắt Quy Vu Tịch Diệt lóe lên, tiếp nhận cái bình trong tay đối phương, đặt lên bàn, sau đó bạch quang chợt hiện, thu Thứ Vĩ Sư vào không gian, rồi cởi áo choàng, quấn lấy người đối diện cũng cởi gần hết như mình vào lòng, nằm thẳng ra sau.

Đọa thiên sứ ôm mỹ nhân lộ ra nụ cười mỹ mãn, ngắn gọn phun ra hai chữ: “Ngủ nào.”

>>Hết
Bình Luận (0)
Comment