Lúc Này Đúng Khi Đó Sai

Chương 11

Vì để biết rõ lúc này Tiểu Pháp có phải là đối với cô nàng LuLu này là thật hay không Lâm Phức Trăn làm động tác ra hiệu: Đưa điện thoại cho mình.

Liên Gia Chú nhíu mày, giữa đầu mày của Lâm cũng nhăn lại càng chặt hơn. Trong quá trình so tài nhíu mày thì người bị thua trận trước chính là Liên Gia Chú.

Cô mặt mày hớn hở nhận lấy điện thoại, từ đầu kia điện thoại truyền ra một giọng nói giống như muốn khóc tới nơi, Lâm Phức Trăn liền biết cái cô nàng LuLu mơ hồ kia lại mắc lỗi rồi.

Quả nhiên, sau lần trước ở hãng nước hoa Fragonard sau khi coi tinh dầu thành thức uống để uống, lần này LuLu dứt khoát đem trò cười chuyển tới viện bảo tàng mỹ thuật Picasso.

Bởi vì tò mò cô nàng trong lúc vô tình đã khởi động thiết bị đóng của viện bảo tàng mỹ thuật, làm cho hơn một trăm người tham quan bị nhốt hơn một tiếng đồng hồ.

Viện bảo tang mỹ thuật Picasso nằm ở bán đảo Antibes là sở hữu của gia tộc hoàng thất Monaco. Hơn một trăm người được mời tới tham quan viện bảo tàng mỹ thuật ngày hôm nay là khách mời đặc biệt của hoàng thất, LuLu là sinh viên tình nguyện của học viện Ryder túc trực ở phòng trưng bày nghệ thuật Picasso.

Thiết bị khởi động đóng viện bảo tàng là công việc của phòng bảo vệ, chứ không phải công việc của tình nguyện viên.

Lần này... có lẽ là tai họa.

Trong điện thoại LuLu nói bây giờ cô nàng bị mất tự do cá nhân, thật vất vả lắm mới mượn được điện thoại từ nhân viên bảo vệ ở đấy.

Mối quan hệ của Liên Gia và hoàng thất không tệ, Liên Gia Chú chơi với thành viên của hoàng thất Monaco chắc cũng không tệ, cô nàng hy vọng Liên Gia Chú có thể gọi một cuộc điện thoại cho một trong những thành viên của hoàng thất mà anh quen biết.

Nói xong vị này còn bổ sung thêm một câu: "Không gọi cũng không sao, thật ra em hy vọng họ có thể giữ mấy tháng, có lẽ mấy tháng này có thể làm cho em nhớ kỹ bài học kinh nghiệm. Yann, bạn của anh nói đúng em đúng là một cỗ máy rắc rối di động".

Nhưng không đúng, người này làm sao lại tìm được thiết bị đóng viện bảo tàng.

Đầu kia điện thoại vị kia bỗng chốc nhớ tới cái gì đó, thoáng cái bật khóc lên, vừa khóc vừa nói "Yann, anh nói có phải họ sẽ hủy bỏ tư cách sinh viên ở học viện Ryder của em hay không".

Ở đây phải đề cập một chút, cô nàng LuLu này là sinh viên khoa thiết kế của học viện Ryder. Sinh viên học viện Ryder có phân biệt đẳng cấp, cấp A, cấp B, cấp C.

Sinh viên cấp C có đặc điểm riêng là gia đình xuất thân từ tầng lớp trung lưu, họ cũng không khác mấy so với sinh viên đại học bình thường. Sinh viên cấp B có khả năng mạnh về toàn diện, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, có thể tự do ra vào thư viện cao cấp của học viện Ryder. Sinh viên cấp A là sinh viên cấp bậc cao nhất của học viện, sinh viên loại này không chỉ cần có gia thế tốt đẹp còn phải có sự xuất sắc thiên phú, họ là nhân tài chủ lực của học viện Ryder thúc giẩy giới thương mại, giới chính trị trong tương lai.

Ba loại sinh viên này có khu vực hoạt động riêng của mình, nước sông không phạm nước giếng.

LuLu là sinh viên loại C của học viện, Liên Gia Chú là sinh viên loại A của học viện. Nếu như không phải vì sự kiện thất lạc hộ chiếu ở sân bay thì hai người này không có khả năng xuất hiện cùng nhau.

Đầu kia điện thoại từ gào khóc đã biến thành khóc lóc kể lể: "Yann, sao anh không nói gì, bây giờ trong lòng em rất sợ..."

Thật là tội lỗi, rõ là khóc thì cũng đã khóc nửa ngày rồi, tiểu bảo bối này dường như cần được an ủi ngay bây giờ.

Lâm Phức Trăn trả điện thoại lại cho Liên Gia Chú.

Liên Gia Chú đeo tai nghe lên.

Trò chuyện hơn mười phút đồng hồ anh chỉ nói "Làm sao em tìm được thiết bị đóng viện bảo tàng?", "Đừng lo lắng", "Anh bảo quản gia sắp xếp tài xế tới đón em".

Giọng điệu này...

Chắn chắn bà chị ngốc kia nghe được trong lòng cũng đã nở hoa rồi.

Cúp điện thoại Liên Gia Chú gọi một cuộc điện thoại cho quản lý bộ phận quan hệ xã hội của hoàng thất Monaco, sau khi cúp điện thoại lại gọi điện cho quản gia của anh.

Khoang xe một lần nữa yên tĩnh trở lại, chiếc xe tiếp tục chạy về phía trước.

"Có phải đàn ông thường rất dễ dàng tha thứ cho kiểu phụ nữ thường xuyên mắc sai lầm ở một vài kiến thức thông thường, thậm chí còn nảy sinh cảm tình không?" Câu hỏi chưa qua não này đã hỏi ra rồi.

"Có lẽ vậy". Liên Gia Chú trả lời rất qua quít, thậm chí còn thấy được là anh không muốn suy nghĩ quá nhiều về câu hỏi này.

"Gia Chú". Nghiêng đầu qua, tựa ở vai của anh: "Coi tinh dầu thành đồ uống, trong lúc vô tình khỏi động chức năng đóng viện bảo tàng mỹ thuật có phải là một loại hành động rất đáng yêu không".

"Ừ hử". Vẫn rất qua quít như vậy.

"Không thấy đây là một loại hành vi rất ngốc sao?"

"Trần Dĩnh Mỹ không ngốc".

Cũng đúng, có thể nhận được giấy thông báo trúng tuyển của học viện Ryder có thể ngốc tới đâu chứ, nói không chừng coi tinh dầu thành đồ uống, trong lúc vô tình đã khởi động chức năng đóng viện bảo tàng mỹ thuật là một trong những ưu điểm.

Chiếc xe lái tới gần đường phố thương mại phồn hoa của Paris, ở màn hình đa phương tiện Lâm Phức Trăn đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc, gương mặt phụ nữ phương đông rất điển hình, ngũ quan cân đối, trong xinh đẹp lộ ra khí khái anh hùng.

Nhưng gương mặt ấy đã không còn trẻ nữa.

Khi Lâm Phức Trăn lớn lên thì Lan Tú Cẩm lại dần dần già đi, đó là quy luật của tự nhiên.

Tháng bảy, ngừng công tác ở Bộ Ngoại Giao Pháp lúc trước, là con gái duy nhất của Lan Dora, Lan Tú Cẩm mang thân phận khách mời "Đại sứ đặc biệt" người lãnh đạo phía Trung Quốc tới thăm nước Pháp, là người tạo nhiệt cho cuộc gặp gỡ của lãnh đạo Trung pháp.

Người Pháp đối với "Đại sứ đặc biệt" phía Trung Quốc phái tới tỏ ra vô cùng nhiệt tình.

Họ đem quá trình cuộc tranh luận của Lan Tú Cẩm với nhân viên bộ thương mại Mỹ năm ngoái làm thành một bộ phim hoạt hình ngắn. Tuần trước, bộ phim ngắn đã được trình chiếu rộng rãi trên nhiều phương tiện truyền thông ở đường phố thương mại Paris.

Nghe nói rất nhiều người dân Paris đã ngẩng đầu há miệng, đợi hình ảnh người phụ nữ Trung Quốc có dáng người xinh xắn kia bẻ gẫy cây bút máy của người đàn ông nước Mỹ cao to.

Vừa đúng thời điểm đèn đỏ, Lâm Phức Trăn cũng may mắn chứng kiến những dân chúng Paris này dừng chân lại, mặc dù không khoa trương như miêu tả của giới truyền thông, nhưng người dừng chân lại quả thật không ít.

Lúc này Lâm Phức Trăn cũng giống như nhừng người dừng chân lại kia, ngẩng đầu chờ đợi, cho dù cô đã xem qua đoạn video này không dưới một trăm lần.

Trong video đa phương tiện.

Dáng người của người phụ nữ nhỏ nhắn cách một cái bàn giao chiến với người đàn ông da trắng đối với sự thâm hụt thương mại của hai nước anh một lời tôi một lời. Trợ lý của họ liên tiếp nói thầm bên tai họ. Từ chỗ ngồi đứng lên đầu tiên là người đàn ông da trắng, rất rõ ràng bộ trưởng bộ thương mại mới nhậm chức của Trung Quốc đã làm rất tốt.

Tới lúc này cũng mặc kệ lễ nghi ngoại giao, người đàn ông da trắng muốn lấy ưu thế vóc người để hình thành hạn chế vô hình với người phụ nữ Trung Quốc.

Người phụ nữ Trung Quốc không chịu yếu thế, đứng lên, người hơi nghiêng về phía trước, màn ảnh lúc này đặc tả lại đôi mắt của người phụ nữ Trung Quốc, người đàn ông da trắng bị nuốt vào trong con ngươi đen nhánh của người phụ nữ Trung Quốc.

"Ngài Bobby, tôi tin không tới ba năm Trung Quốc và nước Mỹ sẽ trở thành nền kinh tế lớn thứ nhất và thứ hai thế giới". Người phụ nữ Trung Quốc nói năng hùng hồn: "Nhưng tới lúc đó, nhân dân nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa và nhân dân hợp chủng quốc Hoa Kỳ không biết được là, là lá cờ đỏ năm sao đứng đầu, hay là cờ sọc sao đứng đầu".

"Thưa phu nhân, bàn đàm phán không phải là bục diễn thuyết".

"Ngài Bobby, tôi phải nói với ngài, sau khi đã trải qua nhiều ngày thương lượng chúng tôi nhất trí quyết định, một loạt kế hoạch chống Mỹ sẽ được khởi động khi tôi bước lên chuyến bay đầu tiên trở về Bắc Kinh, thông qua hiệp định nhất trí, chúng tôi sẽ thu hẹp thị phần văn hóa của Mỹ ở Trung Quốc, trong đó nhằm vào ngành công nghiệp điện ảnh là chính, năm sau Trung Quốc sẽ giảm bớt mảng lớn nhập khẩu của Mỹ bảy mươi phần trăm, ba mươi phần trăm phim nhập khẩu của Mỹ còn lại chủ yếu là đánh vào loại phim nghệ thuật. Nói cách khác, cho dù lợi nhuận vững chắc của đám siêu anh hùng có thể mạnh mẽ như thế nào đi nữa, nhưng họ tuyệt đối không vượt qua được Vạn Lý Trường Thành của Trung Quốc".

"Phu nhân..."

"Ngài Bobby, tôi tin hiện giờ ngài hiểu rõ hơn bấy kỳ ai khác, sự phụ thuộc của điện ảnh thương mại Hollywood đối với thị trường Trung Quốc, quy định chia lợi nhuận giữa những mảng thị trường lớn này. Ngài Bobby, ngài hẳn là sẽ không cảm thấy xa lạ đối với phong trào bãi công của công đoàn điện ảnh của quý quốc chứ? Ngài Bobby, vé chuyến báy chúng tôi trở về Bắc Kinh đã được đặt xong rồi, cách hiện tại còn sáu tiếng nữa".

"Phu..."

Lời của người đàn ông da trắng bị tiếng "Pặc" giòn giã kia cắt đứt.

Nhìn kỹ thì thấy cây bút rơi trên mặt bàn bị gẫy làm đôi.

Chuyện gì vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn nữa, cây bút máy bị bẻ gẫy kia nhìn qua thấy rất quen. Đúng rồi, ông ta đã nhớ ra rồi, đó là khi lần đầu gặp mặt ông ta đã tặng cho người phụ nữ Trung Quốc làm món quà gặp mặt. Thậm chí trong nội tâm của ông ta không chỉ tưởng tượng một lần cảnh tượng tuyệt vời khi vẻ mặt bất đắc dĩ của người phụ nữ Trung Quốc dùng cây bút mà ông ta tặng bà để ký từng phần văn kiện mà trợ lý của ông ta đưa lên.

Bây giờ thì rất rõ ràng rồi, cây bút bị gãy làm đôi không đảm nhiệm được nhiệm vụ ký tên nữa rồi.

Mạch suy nghĩ quay trở lại ban đầu, ta nói, vì sao cây bút lại bị gãy, chất liệu của cây bút tuyệt đối không có vấn đề.

Lúc này trợ lý đắc lực của bộ trưởng bộ thương mại Trung Quốc đi tới bên cạnh ông ta, anh ấy nói với ông ta:

"Ngài Bobby, nghe nói ngài rất thích Lý Tiểu Long, tôi tin ngài nhất định là biết Vịnh Xuân Quyền. Nhưng rất nhiều người lại không biết người sáng lập ra Vịnh Xuân Quyền thực ra là một phụ nữ, hiện tại quý bà đứng trước mặt ngài đây hai mươi tuổi đã bắt đầu học Vịnh Xuân Quyền rồi. Bẻ gẫy một cây bút tuyệt đối không thành vấn đề".

Người đàn ông da trắng cúi đầu, ông ta đã ý thức được ý nghĩa đằng sau cây bút bị bẻ gãy kia.

Người phụ nữ Trung Quốc lấy việc bẻ gãy cây bút để tỏ rõ lập trường: Tất cả tới đây chấm dứt!

Kết thúc rồi, không cần phải lãng phí thêm thời gian nữa, hoặc là hai bên cùng có lợi, hoặc là cả hai đều thiệt.

Lâm Phức Trăn ngửa đầu, không động đậy, mãi cho tới khi bên trái truyền tới: Khép miệng lại đi.

Đoạn video này cô đã coi không dưới một trăm lần, cô mới không thèm giống như những ngươi kia.

Cô kéo tầm mắt lại, lại một lần nữa đeo mắt kính lên, nhìn về phía trước.

Chiếc xe chạy khỏi nội thành, di động vang lên, lần này là điện thoại của Lâm Phức Trăn.

Liếc mắt nhìn vào màn hình di động, rồi chẫm rì rì nhấc máy lên.

Tay cầm điện thoại không nói lời nào.

"Lâm Phức Trăn". Âm thanh dè dặt ở đầu bên kia điện thoại.

Rõ là chán, có mẹ nhà ai lại cứ gọi con gái của mình cả họ lẫn tên như thế.

Hừ một tiếng từ giọng mũi, tỏ ý mình đã nghe.

"Bây giờ mẹ đang ở Bắc Kinh".

"Ừm". Lại hừ một câu.

"Vốn dĩ tối qua muốn gọi điện thoại cho con nhưng sợ quấy rầy con nghỉ ngơi".

Giọng điệu lời nói này cùng với việc dùng từ càng thích hợp ở trong trường hợp ngoại giao hơn đấy.

Lần này ngay cả âm mũi đơn giản cũng lười phát ra, kiểu đối thoại hình thức chán nhách này làm cho cô muốn chấm dứt cuộc trò chuyện sớm.

Vừa định mở miệng đầu bên kia điện thoại đã truyền tới ---

"Mọt sách nhỏ, sinh nhật vui vẻ".

Lâm Phức Trăn ngẩn ra, đẩy đẩy mắt kính, bây giờ cô cũng đã hai mươi tuổi rồi, còn mọt sách nhỏ nữa, không cảm thấy mất mặt sao?

Qua kính xe, Liên Gia Chú nhìn thấy người ngồi ở ghế phụ lái cũng chỉ có khi đối mặt với mẹ của mình thì cô mới có thể bộc lộ ra một mặt tính khí trẻ con như vậy.

Cái nắng hè gay gắt, rõ ràng ly kem Blueberry được yêu thích vô cùng, nhưng vì thể diện, nên tỏ ra điệu bộ không thèm nhìn một cái đối với phần kem kia.

Mặt không chút biểu cảm nhìn về phía trước, giọng rất không kiên nhẫn: "Con vẫn chưa mở ra xem, hôm nào nhớ ra mình sẽ mở ra xem thử".

Ánh mắt theo gương mặt không chút biểu cảm kia đi xuống, hôm nay phá lệ lại đeo vòng tay nữa chứ, vòng tay kiểu dáng thủ công xinh xắn.

Liên Gia Chú có thể chắc chắn nội dung trò chuyện của cặp mẹ con này bây giờ là như vầy ---

"Thích món quà mẹ tặng không?"

"Con vẫn chưa mở ra xem, hôm nào con nhớ tới thì sẽ mở ra xem thử".

Chưa mở ra xem? Thật hay giả vậy, nhất định là đã đeo vòng tay lên lúc mới vừa nhận được rồi.

Về phần Lâm Phức Trăn.

Bọn trẻ Pháp sẽ nói "Tôi rất thích Vianne, khi còn bé cô ấy rấy đáng yêu".

Bọn trẻ lúc nào cũng đương nhiên coi cháu ngoại của Lan Dora thành Vianne trong quyển "Vianne của chúng ta", họ tin đó là một người có hai tính cách giống nhau như đúc.

Vianne đáng yêu không thể cứ mãi đáng yêu nữa, như vậy thì Vianne sẽ không có bất cứ đặc điểm gì đáng nói, vì vậy cô đã trở thành Vianne bẻ gãy mắt kính hét lên với thế giới rằng "Tôi muốn có cuộc sống của chính mình, tôi không phải là Vianne, tôi là Lâm Phức Trăn".

Cô rất cool, đám bạn cùng trang lứa hình dung cô như vậy.

Sự cool của cô ở chỗ ngoài môn học chuyên ngành "Nghiên cứu vấn đề quốc tế", cô đã chọn "Thăm dò Sonar" làm môn học phụ.

Từ tiểu học, trung học, đại học bất kể là Vianne hay là Lâm Phức Trăn nhân vật cấp quái vật trong mắt các giáo viên, họ hình dung cô thế này: "Thông minh, chăm chỉ, tài năng phong phú".

Vậy thì Lâm Phức Trăn ở trong mắt của người khác phái thì sao.

"Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người... không thể xác định, tôi chưa từng cởi quần áo của cô ấy ra, trên phương diện ăn mặc căn bản cô ấy không để tâm". Phần lớn người khác giới hình dung cô như vậy. "Nhưng tôi đã nghe bạn bè nói chân cô ấy không tệ, bạn của tôi từng nhìn qua cô ấy mặc quần đùi đi dạo trên bãi biển".

Hỏi họ có muốn hẹn hò với cô ấy không?

"Cái này sao... Tôi nghĩ cô ấy càng thích hợp làm Mona Lisa ở trong mộng hơn, cậu biết đấy". Nói tới đây thì anh ta nháy mắt một cái: "Cậu rất khó tưởng tượng ra dáng vẻ nhiệt tình như lửa của cô ấy ở trên giường, hơn nữa cô ấy là kiểu con gái dù thế nào đi nữa thì cũng sẽ không lãng phí hai tiếng đồng hồ để cùng cậu đi xem Fast & Furious".

Ý tứ đại khái của lời này chính là, đó là cô gái có diện mạo xinh đẹp nhưng hơi bảo thủ.

Nhưng điều này không có nghĩa là Lâm Phức Trăn không có ai theo đuổi. Sau khi bước vào thời kỳ thiếu nữ, người khác phái theo đuổi Lâm Phức Trăn chưa bao giờ hết.

Mười tám tuổi tin đồn Lâm Phức Trăn cùng con trai độc nhất của ông trùm ngành đóng tàu Thủy Điển đã lan truyền đi rất rầm rộ. Thậm chí còn có truyền thông chụp được hình ảnh phụ huynh của hai nhà cùng nhau dùng cơm, có điều scandal này đã chết yểu theo lời của Lâm Phức Trăn "Tôi và Ivan chỉ là bạn tốt".

Công tử thế gia nước hoa từng có qua lại ngắn ngủi với Lâm Phức Trăn đã tiết lộ riêng với bạn bè, dưới bầu không khí của hai người rất tốt Lâm Phức Trăn chỉ trích cử chỉ của anh ta đã làm gián đoạn suy nghĩ của cô.

Hỏi cô suy nghĩ cái gì vậy, cô nói cô đang suy nghĩ về đoạn đối thoại của hai con cá voi.

Thật sự có chút khiến người ta dở khóc dở cười.

"Các cậu đã nói đúng, cô ấy là kiểu con gái khá bảo thủ, nếu như có một ngày Lâm Phức Trăn đưa ra một yêu cầu thế này "Trước khi hôn tôi hy vọng anh cùng tôi cầu nguyện với thượng đế" thì tôi cũng không cảm thấy kỳ lạ". Công tử gia thế nước hoa nói.

Khi công tử gia thế nước hoa nói lời này Liên Gia Chú cũng có ở đấy.

Lời ấy làm cho anh phải cố gắng lắm mới có thể ngăn cho khóe miệng không nhếch lên.

Lâm Phức Trăn là cô gái bảo thủ?

Không. Không. Đó chỉ là họ chưa nhìn thấy được một mặt khác của cô mà thôi.

Hết chương 11!
Bình Luận (0)
Comment