"Mình muốn cậu làm cho cô ấy nếm trải sự ngọt ngào của tình yêu đồng thời cũng bị hào quang của đôi giày thủy tinh kia mê hoặc". Cô nheo mắt lại nói. Lâm Phức Trăn nghĩ vào giờ phút này biểu hiện trên mặt cô nhất định giống như một phù thủy lấy chuyện trêu đùa người khác làm niềm vui. "Tiếp sau đó mình muốn chính tay cậu đẩy cô ấy rơi từ trên mây xuống, lưng hướng mặt đất mặt quay về phía bầu trời, cậu phải để cho cô ấy nhìn thấy rõ người đã đẩy cô ấy".
Thế này có phải là rất đau đớn không?
Có người nói, đau đớn có thể làm cho con người ta mất đi lý trí, chẳng hạn như Lan Tú Cẩm.
Tốt nhất là vậy, cô bé đáng yêu bị tổn thương đã đau đớn mách với mẹ mình: "Mẹ ơi, sao bọn họ lại làm như vậy với con?" "Mẹ ơi, người sai là mẹ, là các người, con là người vô tội mà".
Một sự khoái trá ngấm vào tận tâm can.
Ý cười treo trên khóe miệng: "Gia Chú, có phải cậu thấy phụ nữ khi xấu xa rất đáng sợ phải không".
Im lặng ___
Im lặng chính là thể hiện sự tán đồng rồi, Liên Gia Chú cũng không muốn nghĩ rằng anh cũng là một tên xấu xa.
Tay khoác lên vai Liên Gia Chú, mắt nhìn lên trần nhà, nhìn qua rèm cửa sổ, nhìn tất tần tật căn phòng này, nhưng lại không dám nhìn gương mặt đang gần ngay trước mắt kia.
Miệng khẽ làu bàu: "Gia Chú, cậu cũng biết đấy, Lâm Phức Trăn trước nay chưa bao giờ là cô gái tốt".
"Mình biết".
Ừm, biết là tốt rồi, cô thầm đáp trong lòng, đôi mắt kia vẫn không dám nhìn qua Liên Gia Chú.
Hỏi thở phả ra khe khẽ bên tai cô, mắt mũi mờ nhạt.
"Lâm Phức Trăn không phải là cô gái tốt, Liên Gia Chú cũng không phải là chàng trai tốt".
Cô cụp mắt xuống, không nói lời nào, từ miệng Gia Chú nói ra câu: Lâm Phức Trăn không phải là cô gái tốt vẫn làm cho cô cảm thấy rất mất mặt, không chỉ có chút mất mặt mà trong lòng còn có chút khó chịu.
"Tiếp theo đây chúng ta nên thảo luận một chút về thời hạn".
Suy nghĩ một chút Lâm Phức Trăn khẽ nói: "Một tuần thì thế nào?"
"Lâm Phức Trăn, Andrew đã chứng minh cho cậu rồi, để một người yêu một người khác không phải là trò chơi của trẻ con".
Biết rồi, cô biết rồi. Được rồi, được rồi.
"Nửa tháng". Cô lại nghĩ một lát, nghiến răng nói, "Một tháng, nhiều nhất là một tháng".
Dưới sự điều khiển bàn tay của Liên Gia Chú, cô chỉ có thể bị động quay mặt về phía anh, bị động nhìn anh, nhìn anh khẽ nói.
"Ba tháng".
Ba tháng, lời này làm cho Lâm Phức Trăn muốn nhảy dựng lên.
Không để ý tới biểu hiện trợn mắt của cô, anh rủ rỉ: "Tháng đầu tiên dùng để làm cho Phương Lục Kiều yêu Liên Gia Chú, tháng thứ hai dùng để cho Phương Lục Kiều yêu tha thiết Liên Gia Chú, dễ yêu chỉ có thể làm cho đau buồn ngắn ngủi, chỉ có yêu tha thiết thì mới đau đớn dài lâu, đau đớn cùng cực dẫn tới tuyệt vọng, khi tuyệt vọng làm ảnh hưởng tới cuộc sống thì người bên cạnh cậu mới bị chịu ảnh hưởng cùng".
"Còn tháng thứ ba là để cho Phương Lục Kiều nếm trải hội chứng của tình yêu, ngọt ngào vui sướng, nóng ruột nóng gan, lo được lo mất".
Cô ngơ ngác nhìn Liên Gia Chú.
Mắt của Gia Chú thật đẹp, cụ thể là đẹp ở chỗ nào cô cũng không nói rõ được, cô chỉ biết cô bằng lòng nhìn ngắm mắt anh thật lâu, nhìn một chút thì lòng lại sáy mê thêm một chút.
Mắt Gia Chú đẹp giống như bờ biển xanh thẳm.
Bờ biển xanh ngát, bọn trẻ ca ngợi nó, Nước Pháp có một thiên đường vĩnh viễn không có mùa đông.
Gia Chú còn nói. Tiểu Họa Mi, đây mà mình đang giúp cậu.
Không. Không hề.
Lâm Phức Trăn biết, đây là Gia Chú dùng cách của anh để trừng phạt tính tùy hứng làm xằng của cô.
Đây là trừng phạt làm cho ba tháng tiếp theo của cô như ngồi trên đống lửa, anh ở trước mặt người phụ nữ khác ra sức lấy lòng, lấy lòng có lẽ vẫn chữa là gì, chẳng may...
Chẳng may cái gì cô cũng không dám nói.
Không dám nói, chỉ nhắm mắt lại.
Gia Chú, cậu thực sự cho rằng đó chỉ là giáo huấn mà Lâm Phức Trăn cho Phương Lục Kiều mất thể diện thôi sao? Gia Chú, đó cũng không phải là tất cả.
Gia Chú, còn nữa, cậu không biết là, có lẽ cậu vĩnh viễn cũng không có cơ hội biết được.
"Lâm Phức Trăn, chờ sau khi chuyện này kết thúc không được quên cam kết của cậu đâu". Anh thì thầm bên tai cô. "Làm Phương Lục Kiều yêu Liên Gia Chú, làm Phương Lục Kiều thành công nếm trải được mùi vị bị tình yêu đùa bỡn, cậu phải ở cùng với mình".
Thực ra xấu xa nhất vẫn là Liên Gia Chú, người xấu thực sự vẫn luôn là Liên Gia Chú.
Khi Sophia đi đuổi Liên Thánh Diệu đang đứng ở cổng thì Lâm Phức Trăn đang trốn ở phía sau bức rèm cửa sổ hôn Liên Gia Chú, khi Sophia nói với Liên Thánh Diệu "Vì sảy ra một chút chuyện nên sáng sớm Vianne đã đi tới Paris rồi" thì tay cô đang nắm chặt rèm cửa sổ, nắm chặt rèm cửa sổ không phải bởi vì căng thẳng mà bởi vì sợ lời nói dối bị vạch trần. Có trời mới biết cô phải cần bao nhiêu sức lực mới có thể giữ cho bức rèm không bị cô kéo ra. Liên Gia Chú đây là đang cố ý mà, cố ý mang cô tới chỗ này, chỗ này không chỉ có thể nghe được lời đối thoại ở cổng rõ mồn một, cửa sổ này chỉ cần một cơn gió lay động thì người đứng ở cổng cũng sẽ thấy rất rõ ràng.
Một tay nắm lấy rèm cửa, một tay khác có ý muốn đẩy Liên Gia Chú ra. Thế nhưng sức lực ngay cả một con kiến cũng không bằng, lưng dựa sát vào tường để chống đỡ đôi chân không ngừng run rẩy, cô nghe thấy giọng của Liên Thánh Diêu nói "Tạm biệt".
Tiếng đóng cửa vang lên, rèm cửa sổ bị kéo lại, rèm cửa sổ kéo lại che thân hình của hai người đang đứng sát bên bức tường, thế giới được chia làm hai, một nửa là sáng rõ một nửa là tối tăm. Cô cúi đầu, ngón tay luồn thật sâu vào tóc của anh, theo tiết tấu buông ra lại nắm chặt, tiếng bước chân bước trên bậc thang xa dần.
***
Phương Lục Kiều không biết sự kiện "Tháng tư bất ngờ" phát sinh vào ngày cuối cùng của tháng tư kia đối với mọi người ở khu Cote d"Azur này có ý nghĩa thế nào, nhưng sự kiện "Tháng tư bất ngờ" này đối với Phương Lục Kiều mà nói nó có nghĩa là cô ấy đã mất đi một người bạn tên là Jenena.
Là bạn cũng là bạn cùng phòng, còn là người khi cô ấy gặp khó khăn đã đưa tay ra giúp đỡ.
Năm ngoái Phương Lục Kiều tới Paris, trong một trận tuyết lớn bất ngờ làm cho người bạn của mẹ phụ trách nhận điện thoại không thể tới sân bay.
Đi lòng vòng mấy tiếng đồng hồ, cô ấy mới ngồi được lên chuyến tàu đi tới Nice dưới sự giúp đỡ của nhân viên sân bay và mấy du học sinh.
Trên đường tới Nice Phương Lục Kiều và một cặp vợ chồng người Anh đã gặp phải tên trộm, tên trộm đã lấy mất điện thoại di động, bóp tiền, giấy chứng minh thư, hộ chiếu của Phương Lục Kiều. Cặp vợ chồng người Anh kia còn bị thiệt hại nặng nề hơn, tính cả máy chụp hình, điện thoại di động, tiền mặt tổng cộng thiệt hại không dưới 50 ngàn Euro.
Đoàn tàu tới nhà ga Nice, bởi vì vẫn không có bất kỳ manh mối nào của tên trộm, cảnh sát đã áp chế tất cả hành khách trong toa xe của Phương Lục Kiều để làm đăng ký thân phận.
Tất cả mọi người đã đi hết, chỉ còn Phương Lục Kiều bị giữ lại, hành lý cũng bị tạm giữ lại toàn bộ, cô đã bị mất hộ chiếu, chứng minh thư cho nên không cách nào chứng minh thân phận.
Cùng ngày xảy ra sự cố lại đúng dịp là chủ nhật, cô cũng không cách nào liên hệ được với nhân viên của Đại Sứ Quán tại Pháp.
Phương Lục Kiều cũng không dám gọi điện về nhà, một là cho dù có gọi được điện thoại thì nước xa cũng không cứu được lửa gần, hai là sức khỏe của mẹ không tốt, biết cô xảy ra chuyện như vậy nhất định sẽ lo lắng, sốt ruột.
Nhân viên phụ trách của Fragonard lúc trước tới đón cô ấy điện thoại vẫn mãi không gọi được.
Càng gay hơn là, ngày đó đúng lúc gần nhà ga Nice đã xảy ra vụ tai nạn liên hoàn. Cảnh sát làm nhiệm vụ ngày chủ nhật thiếu, sau khi nhân viên phụ trách cô ấy nhận được điện thoại khẩn đã đeo còng điện tử lên chân cô ấy, buộc cô ấy phải chờ ở trong phạm vị được chỉ định tại nhà ga rồi vội vàng rời đi.
Chân Phương Lục Kiều mang còng điện tử nên chỉ có thể hoạt động trong phạm vi khu vực năm mét.
Khi màn đêm buông xuống, người cảnh sát phụ trách cô ấy vẫn chưa xuất hiện, Phương Lục Kiều vừa đói vừa lạnh, may mắn là có một nghệ sĩ lang thang đường phố ở nhà ga đã cho cô ấy đồ uống và bánh mỳ.
Nhà ga càng lúc càng thưa người, không ít người đi ngang qua Phương Lục Kiều đều nhìn vào chân của cô ấy.
Vì để tránh né những ánh mắt kia mà cô ấy dứt khoát nhắm luôn mắt lại giả bộ đang ngủ. Khu vực nhà ga Nice là nơi có sự chênh lệch nhiệt độ sáng tối rất rõ rệt, đi liền với màn đêm hun hút là từng cơn lạnh tái tê ngấm vào chiếc áo mỏng manh.
Cố gắng cuộn người lại, mệt mỏi, rét lạnh làm cho cảnh tượng trước mắt của Phương Lục Kiều biến thành màu đen.
Một chiếc áo khoác len đã trùm lên trên người cô ấy.
Mở mắt ra nhìn, người cho cô ấy chiếc áo len là một cô gái trẻ có mái tóc quăn màu vàng vàng kim.
Cô gái mái tóc quăn màu vàng kim ấy chính là Jenena.
Tối hôm đó Jenena đã ở cùng với Phương Lục Kiều mãi cho tới khi nhân viên phụ trách cô ấy xuất hiện, sau này Phương Lục Kiều mới biết nhân viên của Fragonard tới đón cô ấy cũng là một trong những nạn nhân trong dánh sách của vụ tai nạn xe liên hoàng ở nhà ga Nice.
Jenena theo Phương Lục Kiều tới cục cảnh sát, Jenena còn cho Phương Lục Kiều biết nơi ở của cô ta cũng ở ngay gần trung tâm huấn luyện của Fragonard, cô ta sẽ giúp cô ấy chuyển lời tới trung tâm huyến luyện Fragonard.
Ngày hôm sau Jenena dẫn theo nhân viên của trung tâm huấn luyện Fragonard tới cục cảnh sát.
Tiếp sau nữa, bởi vì ký túc xá của học viên ở trung tâm huấn luyện Fragonard vào thời kỳ bảo trì, nên Phương Lục Kiều và Jenena đã trở thành bạn cùng phòng.
Trong mấy tháng ngắn ngủi mối quan hệ của Phương Lục Kiều và Jenena đã trở thành bạn bè có thể cùng nhau đi dạo phố vào cuối tuần, có thể mặc chung quần áo của nhau.
Jenena là sinh viên đại học Marseille, lúc trước bởi vì phẫu thuật dây chằng nên tạm thời nghỉ học, lúc Phương Lục Kiều biết cô ta, thì dây chằng của cô ta đã gần khôi phục hoàn toàn rồi, trong thời gian dưỡng bệnh do phẫu thuật Jenena đã tìm được một công việc bán thời gian ở sòng bài Monaco.
Jenena quả thực rất xinh đẹp, không những xinh đẹp mà còn có vóc dáng. Mọi người đều biết nữ sinh đại học xinh đẹp tươi trẻ tới Monaco làm thêm đa phần đều có một mục đích chính là tìm cho mình một kim chủ.
Họ cho đàn ông cơ thể tươi trẻ, vào thời gian cuối tuần đàn ông dẫn họ tới phố Champs Elysees, gặp được kim chủ hào phóng thì trực tiếp lái xe thể thao đẹp về nhà luôn.
Cho dù Jenena đã từng lái xe thể thao đẹp về nhà, cho dù thỉnh thoảng sẽ có đàn ông lái xe sang đưa cô ta về nhà nhưng Phương Lục Kiều tin Jenena không giống với phần lớn các cô nàng trẻ tuổi làm thêm ở Monaco.
Tháng ba, đàn ông lái xe thể thao sang xuất hiện dày đặc ở dưới khu nhà trọ, mỗi lần đều là vào lúc rạng sáng.
Có một buổi tối, xuất phát từ sự tò mò Phương Lục Kiều đã lén vèn rèm cửa lên, Jenena và một người đàn ông trẻ đang hôn nhau kịch liệt.
Tối đó Phương Lục Kiều hỏi Jenena người đàn ông kia có phải là bạn trai của cô ta không, Jenena không trả lời câu hỏi này, chỉ quay qua mỉm cười với cô ấy, trong nụ cười ấy không có một chút ngọt ngào của một người đang lọt vào lưới tình nào.
Khi đó Phương Lục Kiều thầm chắc trong lòng rằng người đàng ông đêm khuya đưa cô ta về không phải là người trong mộng của cô ta.
Có mấy tối như vậy, Phương Lục Kiều đều nghe thấy trong mơ Jenena nói mớ một cái tên, cái tên đó là "Yann".
Yann trong tiếng Pháp là của đàn ông.
Lúc Jenena gọi cái tên này giọng điệu ngọt ngào, giọng điệu ngọt ngào nhưng nét mặt lại đau khổ. Một loại trực giác của phái nữ nói cho Phương Lục Kiều biết người đàn ông trong mơ kia đối với Jenena mà nói là một loại tồn tại vô cùng mờ mịt.
Đương nhiên Phương Lục Kiều sẽ không mang suy nghĩ này nói cho Jenena biết.
Jenena là loại con gái cái gì cũng phân biệt rất rõ ràng, có thể chia sẻ với cô thì tôi sẽ chia sẻ tất tần tật với cô, nhưng không thể nói thì một chữ tôi cũng sẽ không nói.
Tháng tư đếm ngược còn ba ngày, Phương Lục Kiều nhớ cả ngày hôm đó tâm tình của Jenena rất tốt, hôm đó vừa hay là ngày nghỉ của Phương Lục Kiều, Jenena bảo cô ấy cùng cô ta tới thẩm mỹ viện một chuyến.
Khi màn đêm buông xuống, Jenena với mái tóc màu vàng kim kết hợp với một bộ lễ phục cắt may vừa vặn nở nụ cười quyến rũ, đẹp tới nỗi khiến cho Phương Lục Kiều nhìn tới ngơ ngẩn, cô ấy hỏi Jenena muốn đi đâu.
"Đi xem phim". Giọng Jenena ngọt ngào.
Khi đó Phương Lục Kiều thầm đoán, đi xem phim cùng Jenena nhất định không phải là người đàn ông đêm khuya đưa cô ta về nhà, bởi vì mỗi lần trước khi ra cửa cùng người đàn ông đó trong mắt Jenena đều lộ ra một vẻ mặt chán ghét.
Người có thể khiến cho Jenena vì một buổi xem phim mà phải tốn tâm tư như vậy dường như Phương Lục Kiều cũng lờ mờ đoán ra người ấy là ai.
Tối đó, 10 giờ rưỡi Jenena đã trở về, lúc cửa phòng bị mở ra Phương Lục Kiểu lập tức trốn ngay vào trong chăn, cô ấy không muốn để cho Jenena biết vừa nãy cô ấy đã trốn ở trước cửa sổ nhìn trộm cô ta và người đàn ông kia ôm nhau.
Sự tò mò của con gái đúng là không tốt mà. Trong lòng Phương Lục Kiều rất tò mò người đàn ông mà khiến cho Jenena chỉ dám nghĩ tới trong mơ là ai, nhưng tiếc là lúc hai người đó ôm nhau lại là ở chỗ tối, với lại ở khoảng cách khá xa cô ấy chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông kia.
Bóng lưng của người đàn ông ấy thẳng tắp, thon dài, dưới khóm hoa vây quanh ở con hẻm cũ kỹ như chiến sĩ khải hoàn trở về.
Liên quan tới người đàn ông cùng đi xem phim với cô ta, Jenena vẫn không hé răng nửa lời.
Ngày hôm sau Jenena nói với Phương Lục Kiều là cô ta phải rời khỏi nhà một thời gian, trước khi đi jenena đã ôm cô ấy một cái thật chặt, dùng tiếng trung không thông thạo gọi tên của cô ấy, nói: Kiều mình rất vui được quen biết cậu.
Ngày cuối cùng của tháng tư, ở trong cái "Tháng tư bất ngờ" mà muôn người chú ý kia Phương Lục Kiều đã nhìn thấy Jenena, tóc quăn màu vàng kim, mắt nâu, chóp mũi vểnh cao, như một con bút bê vỡ nát lảo đảo sắp ngã trong gió biển.
Người đàn ông ngay sát bên cô ta tên là Liên Thánh Kiệt, đêm rất khuya lái chiếc xe sang đưa Jenena về nhà.
Tiếp đó, chỗ ở của Jenena xuất hiện rất nhiều phóng viên, mấy người này mỗi ngày không ngần ngại hỏi Phương Lục Kiều một vấn đề: "Bạn cùng phòng của cô là hạng người gì?" "Cô và bạn cùng phòng của cô có quan hệ tốt không?" "Bạn cùng phòng của cô có liên hệ với cô không?" "Cô có biết bạn cùng phòng của cô bây giờ đang ở đâu không?"
Cúi đầu đẩy từng bức tường người tránh ra, chạy trốn về nhà trọ, đợi Phương Lục Kiều đóng cửa phòng lại những phóng viên kia lại đi ấn chuông những nhà sống ở gần đấy.
Phương Lục Kiều không biết bây giờ Jenena đang ở đâu, cô ấy điện thoại cho cha mẹ của Jenena, cha mẹ của Jenena cũng không biết Jenena đã đi đâu, Jenena cũng không quay về trường học, tất cả những người biết Jenena đều nói Jenena không có liên hệ với họ.
Trong lúc đó Phương Lục Kiều mới ý thức được Jenena đã mất tích, sự mất tích của Jenena có lẽ có liên quan tới người đàn ông cùng xem phim với cô ta.
Ngày thứ bảy không gặp Jenena, Phương Lục Kiều nhìn thấy một tấm ảnh trong cuốn sách mà Jenena thường mở xem, càng xác thực hơn đó là bức ảnh được cắt từ một tấp poster xuống.
Trong bức ảnh, trong một mảng tối lộ ra một gương mặt của một chàng trai trẻ, ngũ quan đã được qua chỉnh sửa kết hợp với con mắt trong trẻo, không gì tả nổi dưới sự làm nền của nhạc cụ và bóng tối.
Chàng trai trẻ trong ảnh Phương Lục Kiều đã từng thấy qua khi mới tới Paris.
Ở sân bay Charles de Gaulle, khi xuống thang máy một tấm poster khổng lồ được treo ở phía trước, cô ấy được chào đón tới xém chút nữa té khỏi thang máy khi nhìn chàng trai trẻ ấy.
Lúc đó Phương Lục Kiều thầm nghĩ, trên đời này còn có một người đẹp như vậy.
Gương mặt trước mắt Phương Lục Kiều đây giống y chang trên tấm poster ở sân bay Charles De Gaulle, có điều cô ấy đã không còn tâm tư đi thưởng thức ngũ quan đẹp đẽ của chàng trai trong tấm poster nữa.
Mấy phút sau, Phương Lục Kiều đã biết được người trong poster này là ai.
Chàng trai trong tấm poster là kiểu người xa tận chân trời.
Tên tiếng Pháp của chàng trai trong tấm poster là "Yann", là em họ của Liên Thánh Kiệt.
Cuối tháng 5, Phương Lục Kiều tới cổng học viện Ryder, tay giơ tấm bìa carton có tên của người mà Jenena đã gọi trong mơ, đó là cách mà cô ấy có thể nghỉ ra để gặp người ấy.
Cô ấy muốn hỏi người ấy, anh đã mang Jenena đi đâu rồi.
Jenena là bạn cùng phòng của cô ấy.
Ngày cuối cùng của tháng 5, cách ngày "Tháng tư bất ngờ" một tháng, Phương Lục Kiều đã gặp được người trong mộng của Jenena.
Người này còn có một cái tên tiếng Trung nghe rất êm tai.
Liên Gia Chú.
MM Hết chương 30!