Lúc Này Đúng Khi Đó Sai

Chương 43

Lâm Phức Trăn đứng ngây người ở công xưởng chế tác nước hoa Fragonard khoảng ba phút rưỡi, căn bản là cô không quan tâm quá trình chế tác nước hoa mà cô đứng tên.

Tháng bảy năm nay đối với Lâm Phức Trăn mà nói có hơi dài, tháng bảy tới tháng tám học viện Ryder được nghỉ hè.

Khi kỳ nghỉ hè vừa bắt đầu, Lâm Phức Trăn sẽ công bố với bên ngoài rằng mùa hè này cô phải học môn Sonar thật tốt.

Lấy cái này làm cái cớ, từ khi bắt đầu cô đã nhiều lần ra vào trung tâm bơi lặn của học viện Ryder, tới sau này thì từ sáng tới tối đều ở lại trung tâm bơi lặn.

Bơi lặn, ngây người, ngủ, mới bắt đầu có mấy ngày điện thoại của cô đã réo liên tục không ngừng.

Reo tới phát phiền, cô dứt khoát ném điện thoại vào một chỗ, tới khi hết pin thì tự nhiên sẽ không reo nữa, trong mấy thông báo người gọi tới kia có Liên Gia Chú hay không Lâm Phức Trăn cũng lười đi xem.

Khoảng thời gian này Lâm Phức Trăn tiếp xúc nhiều nhất chính là sinh vật biển, với cả Sophia. Sau khi tắt điện thoại di động tất cả mọi chuyện xảy ra bên ngoài đều được nghe từ Sophia.

Giữa hè là quý hoạt động sôi nổi nhất trên trang mạng xã hội, việc cô vắng mặt trong nhiều sự kiện xã hội có người nói có liên quan tới việc "mang thai", hơn nữa còn đồn tới rất chân thực: Có người nhìn thấy cô ở khoa sản, không chỉ có một người thấy cô ở khoa sản, còn về ba của đứa trẻ, những người đó không hẹn mà cùng có thái độ kiêng kỵ

Kết quả là, dì Daisy đã lên tiếng "Lâm Phức Trăn, con mà còn tiếp tục lười biếng nữa thì dì Daisy sẽ phải đánh mông con đấy".

Sau khi không biết làm sao, Lâm Phức Trăn chỉ có thể lựa chọn tới công xưởng chế tác nước hoa Fragonard trong mấy cơ hội ló mặt mà Sophia sắp xếp cho cô.

Nghe qua thì như là cô quan tâm tới quá trình sản xuất nước hoa lấy tên "Vianne " làm nhãn hiệu.

Tại sao lại chọn tới xưởng sản xuất nước hoa Fragonard, Lâm Phức Trăn phải công nhận rằng cô có một chút ý đồ xấu ở đây.

Tối qua cô nói chuyện điện thoại với tổng giám sát của trung tâm sản xuất nước hoa, người đó than vãn với cô việc công nhân đình công.

Với trạng thái ăn may, Lâm Phức Trăn đi tới trung tâm sản xuất nước hoa.

Chiều nay vận may của cô không tệ, cô không những chỉ gặp được con riêng của Lâm Mặc, mà cô còn không cẩn thận "nhặt được" một cuốn sổ có bìa màu xanh lam.

Cái gọi là "nhặt được" là người phụ trách của trung tâm sản xuất nước hoa mời cô tham quan quy trình thiết bị sản xuất nước hoa, cuốn sổ ghi chép có bìa màu xanh lam ấy đặt ở một vị trí rất dễ thấy, trên trang bìa màu xanh lam có chữ viết của chủ nhân nó, cô tò mò hỏi cái đó là dùng để làm gì.

Người phụ trách của Trung tâm sản xuất mở cuốn sổ ghi chép ra, nói đó là ghi chép số liệu tinh dầu.

"Có thể cho tôi mượn xem một chút không? Cô hỏi.

"Đương nhiên là được".

Lâm Phức Trăn cầm lấy cuốn sổ đó, chủ nhân của cuốn sổ là Phương Lục Kiều.

Lật hết một phần ba cuốn sổ thì phía sau là nhật ký.

Lâm Phức Trăn là người xấu xa, Lâm Phức Trăn là đồ chuyên nhìn trộm, Lâm Phức Trăn là đồ quái gở khiếm khuyết nhân cách rất lớn.

Ngồi ở một góc ruộng hoa oải hương, cô lặng lẽ lật hết cuốn nhật ký của Phương Lục Kiều.

Tất cả nội dung ghi chép trong cuốn nhật ký của Phương Lục Kiều là thứ cô muốn xem.

Nên vui mừng, nên dùng tâm trạng vô cùng thỏa mãn đợi tới thời gian của trò chơi này kết thúc.

Đúng vậy, nên vui mừng, trên đường trở về, khóe miệng của cô từ đầu tới cuối đều cong lên.

Biểu cảm cong khóe miệng lên chiếu vào trong cửa kính xe: Nhìn đi, gương mặt đó xem ra cực kỳ vui vẻ.

Có lẽ là vui quá nên hóa buồn, 12 giờ đêm hôm đó, Lâm Phức Trăn đã nhập viện.

Nhân viên của trung tâm bơi lặn đã phát hiện ra cô. Có người nói, nửa đêm canh ba, anh ta còn tưởng là một xác chết trôi trên mặt nước.

Ngay khi tỉnh lại ở bệnh viện, Lâm Phức Trăn đã đe dọa Sophia: Không được để lộ chuyện này ra ngoài.

Để thuyết phục được Sophia Lâm Phức Trăn đã phải nặn ra mấy giọt nước mắt, vờ vịt nói chuyện này mà truyền tới tai dì Daisy thì nhất định dì ấy sẽ không để cho cô đụng tới bộ đồ bơi nữa.

Sau khi Sophia không biết làm sao đành phải thề thốt thì lúc ấy Lâm Phức Trăn mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Bình ổn lại, Lâm Phức Trăn nghĩ cô phải nghỉ ngơi thật tốt, cố gắng đánh một giấc.

Sau khi ngủ một giấc thì sẽ không sao nữa rồi.

Lúc sắp chìm vào giấc ngủ, Lâm Phức Trăn vẫn còn băn khoăn môt chuyện, làm sao cô lại thành ra nhìn như một xác chết vậy, cô có cảm giác là thiết bị bơi lặn xảy ra vấn đề, nên dẫn tới việc thiếu dưỡng khí.

Nhưng mà, bác sĩ lại khăng khăng khẳng định là cô bị sốt nhẹ lại thêm tinh thần mệt mỏi nên dẫn tới bị sốc.

Sờ sờ lên trán của mình, có hơi nóng, cô thừa nhận bị sốt nhẹ, nhưng cái gọi là sốc tinh thần thì đó chỉ là lời nói vớ vẩn của bác sĩ có trình độ lang băm.

Còn việc mình bị phát sốt khi nào thì Lâm Phức Trăn cũng không rõ nữa.

Đi ngủ, đi ngủ!

Nhắm mắt lại, thần trí dần mơ hồ.

Khi mở mắt ra lần nữa thì xung quanh đã trải một màu vàng trứng ngỗng, ánh tà dương nhàn nhạt treo trên cửa sổ tủy tinh ở hướng Tây Bắc, một hình bóng cao gầy đứng bên cửa sổ.

Ánh tịch dương quá gắt, làm cho Lâm Phức Trăn bị chói mắt.

Cô nhắm mắt lại.

Mùi hương của hoa oải hương nhàn nhạt thay thế cho mùi nước khử trùng, trong mùi hương của hoa oải hương từng trang rồi từng trang của cuốn sổ bìa xanh lam được lật ra, ngày tháng không rõ ràng, thế nhưng nét chữ lại cực kỳ rõ ràng.

Ngày x tháng x, trời trong xanh.

Mang một tâm trạng mà ngay cả mình cũng không lý giải được, mình mở cuốn sổ vốn nên phải phủ đầy bụi ra.

Trước lúc đó, mình đã quyết tâm để cho cái tên Liên Gia Chú này rút khỏi cuộc sống của mình, nhưng chuyện xảy ra tối hôm qua lại một lần nữa lại đẩy cái tên này vào cuộc sống của mình. Sau chuyện xảy ra vào tối qua thì cái tên như gần như xa lúc trước này dường như trở nên dễ dàng chạm tới.

Cô gái đêm hôm qua được đưa lên xe cứu thương mình có biết, người hành hung cô gái chính là bạn cùng phòng của cô ấy, lúc cô gái đi đập cửa nhà hàng xóm thì trên người còn mang theo nhiều vết dao chém.

Lúc cô gái được đưa lên xe cứu thương thì mọi người nhận được tin tức mới nhất từ điện thoại di động là bạn cùng phòng của cô gái là người của bang Florida, khiến người ta càng ngạc nhiên hơn chính là cái người thuộc bang Florida này còn gây ra nhiều vụ án giết người, là tội phạm truy nã số một của nước Mỹ. Hai tháng trước tên tội phạm truy nã số một này đã vào nơi này ở.

Tin tức này đã bùng nổ trên mạng xã hội.

Mình cầm điện thoại đứng ngây ngốc trên ban công, suy nghĩ kỹ lại thì mình đã ý thức được là mình đã mấy lần gặp thoáng qua tên tội phạm truy nã này rồi, thậm chí là còn từng bắt chuyện qua với hắn.

Cả con đường tụ tập đầy người, trong những người này thì có 80% là không đóng nổi tiền thuê nhà đắt đỏ.

Chắc hẳn vào giờ phút này tâm trạng của 80% người này cũng giống như mình, mình rất muốn quay trở về phòng nhưng chân của mình lại không nhúc nhích nổi, mình ngơ ngác nhìn những gương mặt trên đường kia.

Trong những gương mặt ấy có một gương mặt nhìn rất quen mắt, cho dù hai phần ba của gương mặt đó bị khẩu trang che kín, nhưng mình vẫn cảm thấy quen cực kỳ.

Bàn chân dường như có một luồng sức mạnh thần kỳ, như bị hấp dẫn, mình rời khỏi ban công, bước từng bước xuống bậc thang.

Một con phố đầy người, tiếng nước ngoài xa lạ, tiếng chuông điện thoại hết đợt này tới đợt khác dường như bị ngăn cách bởi một thế giới khác.

Mà thế giới chỉ thuộc về Phương Lục Kiều cũng chỉ còn lại bóng dáng đang đứng ở cửa một tiệm ăn gia đình kiểu Nhật kia, anh thực sự rất cao, đầu gần như sắp chạm tới mái hiên của tiệm rồi. Đón lấy ánh mắt ấy, mình đứng ở trước mặt anh, bàn tay còn hành động trước cả suy nghĩ của mình ____

Chiếc khẩu trang rơi xuống đất, nước mắt dâng đầy hốc mắt của mình.

Cho dù chỗ anh đứng nằm ở nơi tăm tối của con đường này, nhưng ánh sáng đã đủ làm mình nhìn thấy rõ ràng.

Khuôn mặt gần trong gang tấc này không biết từ lúc nào đã tràn ngập trong tâm trí của mình rồi.

Rốt cuộc là từ khi nào?

Mình thì thầm gọi: "Liên Gia Chú"

____

Liên quan tới tiếng Trung, đã từ rất rất lâu trước đây.

"Nếu như ta nói cho con biết, khi có một ngày con hiểu rõ chúng, là có có thể biết được rằng, một nét ngang, một nét dọc, một nét cong, một nét chấm là có thể tạo thành bất cứ thứ gì trên đời này, có thể ở một giây trước làm cho con tự do giống như chú chim bay lượn trên bầu trời xanh hót vang sung sướng, thì một giây sau lại có thể làm cho con trốn vào một góc mà gào khóc một mình".

Người viết cuốn nhật ký đã thừa hưởng được tài năng của mẹ, Những nét chữ trên trang giấy trắng ấy đã lôi kéo bàn tay của cô, khiến cho cô ngây ngốc đi theo phía sau cô gái tên Phương Lục Kiều kia, ngây ngốc nhìn cô ấy đi về phía chàng trai đứng ở tiệm ăn kiểu Nhật kia.

Cô ở ngoài khoảng không gian và thời gian, con đường đầy người kia ở trong khoảng không gian và thời gian.

Cách khoảng không gian và thời gian, cô nhìn thấy cô gái ấy từ từ đưa tay ra.

Không được, Gia Chú. Không được mà, Gia Chú. Không được nhìn khuôn mặt phủ đầy nước mắt ấy.

Nhưng mà Gia Chú không nghe thấy lời của cô.

Cô choàng mở mắt ra.

Mở mắt ra, Lâm Phức Trăn nhìn bóng lưng ở trước cửa sổ. Người đang đứng trước cửa sổ đó vào một đêm tháng bảy nào đó đã đứng ở cửa của tiệm ăn gia đình kiểu Nhật, nhìn cô gái trên ban công đối diện lướt qua qua từng bóng người đi tới trước mặt anh.

Cô gái nước mắt phủ kín gương mặt.

Lại lần nữa nhắm mắt lại, không muốn nhìn người đang đứng trước cửa sổ kia.

Lợi ích của việc trong nhà có mẹ là giáo viên tiếng Trung chính là có thể viết nên những trang nhật ký vô cùng cuốn hút.

Giọng văn rõ ràng, vô cùng lôi cuốn, nếu như không biết rõ nội tình thì sau khi xem xong quyển nhật ký ấy chắc chắn là sẽ phải chắp hai tay trước ngực, trong lòng thầm nói: Cầu cho người có tình trên đời này sẽ thuộc về nhau.

Thế nhưng! Đó chỉ là một phần trong trò chơi.

Kéo kéo khóe miệng, xoay người, quay lưng về phía cửa sổ, lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại lần nữa, ánh đèn như hạt đậu, một bóng người ngồi ở mạn giường đưa lưng về phía ánh đèn.

Nhíu chặt đầu mày, Lâm Phức Trăn đẩy bàn tay đang đặt trên trán của cô ra.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, không ai nói lời nào.

Ánh đèn được chỉnh lên sáng hơn một chút, Liên Gia Chú chỉnh giường thành kiểu ghế sô pha, Lâm Phức Trăn bị chuyển từ nằm thành ngồi.

Giường là kiểu giường đôi, Liên Gia Chú tháo giày ra, ngồi lên trên giường, yên lặng nhìn cô.

Dưới cái nhìn ấy, Lâm Phức Trăn quay mặt đi chỗ khác, mặt quay ra ngoài cửa sổ, phòng y tế của học viện Ryder nằm ở chỗ cao của khu Monaco, trời và biển bên ngoài cửa sổ hòa làm một.

Bàn tay đặt trên chăn hơi co lại, tránh khỏi sực tiếp xúc với ngón tay của Liên Gia Chú, động tác này hình như đã chọc giận anh, anh cưỡng ép kéo tay cô lại, cô càng giãy mạnh hơn, một luồng sức mạnh truyền tới cổ tay càng mạnh hơn.

Mấy lần giãy ra không có kết quả, cô chỉ có thể thuận theo anh.

Lại là một hồi yên lặng.

Lúc bóng đen kia che phủ mặt cô, miệng Lâm Phức Trăn vừa nói "Bác sĩ không nói cho cậu biết là mình bị cảm sao?" vừa né tránh ra, lời này dường như không có tác dụng. Thế là cô lại nói "Cậu không sợ bị mình lây bệnh sao?"

Lời này vẫn không có tác dụng, khi môi của anh sắp đặt lên môi cô thì ___

"Gương mặt đẫm nước mắt kia không làm cậu quên cái tên Lâm Phức Trăn trong phút chốc sao?"

Chóp mũi của anh chạm vào chóp mũi cô, môi đã không phủ lên.

Lông mi khẽ run run, cô khẽ giải thích thích cho câu hỏi mình vừa hỏi: "Mình phải biết, cậu có quên quy tắc trò chơi không? Quên cái tên Lâm Phức Trăn chẳng khác nào quên trò chơi của chúng ta, trong khoảnh khắc đó gương mặt đẫm nước mắt ấy có làm cho cậu quên cái tên Lâm Phức Trăn không?"

Cái bóng che trên mặt cô từ từ kéo giãn khoảng cách ra, ánh đèn trở lại trên mặt cô.

"Tối hôm đó vừa hay mình ở gần đó, biết được địa điểm xảy ra chuyện ở khu vực của Phương Lục Kiều, mình đã đi tới siêu thị mua một chiếc khẩu trang, cơ hội tốt như vậy mà không lợi dụng thì thật đáng tiếc, tương tự như việc lặng lẽ tặng đồ, tuy là quê mùa nhưng đám con gái lại thích chiêu này, Phương Lục Kiều lại càng là kiểu con gái như này".

Đúng nhỉ, Phương Lục Kiều lại càng là kiểu con gái như thế này.

Ánh mắt Lâm Phức Trăn lại lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngày x tháng x: Trời trong xanh.

Buổi trưa, ánh nắng chói chang, mình đã chạy theo Liên Gia Chú, mình hỏi anh lại sao nữa vậy?

Câu hỏi này mình đã hỏi không dưới 10 lần, mải băn khoăn về câu hỏi này làm cho mình không chú ý tới đường xá.

Mình bị ngã nhoài ra đất, cứ trơ mắt nhìn Liên Gia Chú cách mình càng lúc càng xa, mình bị sái chân đau tới không cách nào đuổi theo Liên Gia Chú được.

Ủ rũ gục đầu ngồi ngay dưới đất, tiếng bước chân quen thuộc từ xa tới gần, làm tim mình đập thình thịch tới loạn nhịp, không dám ngẩng đầu lên.

Trên đỉnh đầu truyền tới một tiếng thở dài: "Đây vẫn là lần đầu tôi làm loại chuyện này, vì để chú ý tới lòng tự trọng của một người mà nhà cũng không thể tìm một căn quá tốt, tiền thuê nhà phải giảm xuống còn khoảng 500 Euro một tháng, căn phòng như vậy cũng không phải không có, nhưng vừa phải gần chỗ em học, an ninh tốt, tiền thuê phòng khoảng 500 Euro, một căn phòng như vậy rất khó tìm. Phương Lục Kiều, tôi rất bận, thời gian của tôi có hạn, công việc đợi tôi phải làm rất nhiều, nhưng nhìn thử xem, tôi đã dùng thời gian để đi tìm một căn phòng như vậy, tới thuyết phục chủ nhà, tôi còn thành công thuyết phục chính mình, thỉnh thoảng làm chút chuyện điên rồ cũng không sao, dù sao thì nghe qua cũng rất giống như chuyện mà mấy người tốt hay làm".

Nhưng cho tới tận bây giờ đây là câu dài nhất mà mình từng nghe Liên Gia Chú nói, trái tim của mình đập thình thịch loạn nhịp, chờ đợi.

Ngay sau đó.

Lời của Liên Gia Chú vẫn còn tiếp tục: "Nhưng, Phương Lục Kiều, căn nhà mà tôi khó khăn lắm mới tìm được lại trả lại chìa khóa về tay chủ nhà, em làm cho tôi cảm thấy, Ừ, đó hình như không phải là chuyện điên rồ, nghiêm túc mà nói, đó là một việc không có chút ý nghĩa nào. Khi em nói em không muốn chuyển nhà, trong lòng tôi nghĩ là sau này tôi sẽ không tiếp tục để ý tới chuyện ngu xuẩn này nữa".

"Sau này không nghe tới cái khu nào đó nữa, tôi cũng sẽ không bỏ lại bạn của tôi, liên tiếp vượt cả đèn đỏ trên đường, chỉ để xác nhận một chuyện là cô ấy không sao".

Trời nắng chói chang, trong bàng hoàng, mình dường như nghe được tiếng pháo hoa bung nở trong bầu trời đêm, tiếng vang đó rất lớn, làm màng nhĩ của mình nổ ong ong váng vất.

Trong tiếng ong ong ấy, tôi nhìn thấy bàn tay đưa về phía mình, chủ nhân của đôi bàn tay này đã từng làm mình xém chút nữa té khỏi thang cuốn ở sân bay Charles De Gaulle.

Lại lần nữa, tay hành động nhanh hơn suy nghĩ của mình.

Mình đặt bàn tay của mình vào tay của Liên Gia Chú.

Âm thanh vang lên bên tai giống như một làn gió ấm áp: "Thôi bỏ đi, coi như là tôi nói không lại với em, nhưng em phải đồng ý với tôi, nếu như chỗ em ở lại xảy ra chuyện nữa thì phải chuyển nhà ngay đấy".

Trái tim đập loạn nhịp như tiếng trống.

Mình gật đầu như giã tỏi.

______

Vào khoảnh khắc này, tai của Lâm Phức Trăn cũng vang lên ong ong.

Nhưng mà, cô có thể khẳng định rằng đó không phải là tiếng pháo hoa bung nở, mà đó là tiếng kêu của con ong mật tới từ vườn hoa rất xa xôi trước đây.

Xuân hạ giao mùa, mấy ngàn con ong mật ở vườn hoa không coi ai ra gì, đánh thức cô đang ngủ trưa, lúc bấy giờ dì Daisy cũng đang ngủ trưa, đây là thời gian lười nhác của đám người làm.

Xung quanh không một bóng người, cô dịch tới súng phun lửa, súng phun lửa nhắm ngay vào đám ong mật đó, pằng một tiếng, lửa cháy hừng hực phóng về phía đám ong mật.

Bọn đáng ghét nhận thấy được chúng đã chọc vào người không nên dây vào, nên đã chuồn ngay tắp lự.

Cô trốn trong vườn hoa che miệng cười, trong lòng rất khoái chí, Vianne chưa bao giờ làm loại chuyện như thế này, Vianne rất yêu quý thiên nhiên, Lâm Phức Trăn mới làm loại chuyện này.

Đã nói rồi, cô không phải là Vianne, cô là Lâm Phức Trăn.

Khi đó cô mấy tuổi nhỉ. 11 tuổi? 12 tuổi? Biện pháp đuổi đám ong tới quấy phá giấc ngủ trưa của cô rất đơn giản, lấy súng phun lửa ra là được rồi.

Nhưng bây giờ trong tay cô không có súng phun lửa, không đuổi được tiếng ong ong mà Phương Lục Kiều mang tới.

Ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Sao vậy?" Liên Gia Chú khẽ hỏi, giọng nói mang theo chút thân thiết.

Đây là giọng nói mà cô yêu thương, từ sự non nớt tới ngây ngô ban đầu, tới khi hầu kết phát triển, tới khi từ từ trở thành dáng vẻ như hiện tại, lúc khẽ thì thầm, có âm sắc đẹp như tiếng đàn Cello, đặc biệt là lúc này âm thanh được truyền tình cảm vào.

Nhưng, vào buổi trưa nắng chói chang ấy.

Phải chăng Gia Chú cũng dùng âm sắc đẹp như vậy nói ra những lời khiến trái tim của cô gái ngã nhoài trên đất kia phải đập loạn nhịp.

Nếu như vậy, thì đó phải đẹp tới cỡ nào.

"Sau này, lại nghe thấy một khu nào đó xảy ra chuyện, thì sẽ không bỏ bạn tôi lại liên tiếp vượt đèn đỏ, chỉ để xác nhận một chuyện là cô ấy không sao".

Cũng không biết tâm tình từ đâu mà ra, tâm tình đó làm cho Lâm Phức Trăn một lòng một dạ muốn thoát khỏi bàn tay đang bị anh nắm chặt.

Thoát khỏi bàn tay của anh, ngón tay muốn chỉ thẳng về phía cánh cửa, ánh mắt phải đủ dữ tợn, giọng nói phải đủ tàn nhẫn: ""Đi ra, Liên Gia Chú, cậu đi ra ngoài cho mình, mình không muốn trông thấy cậu, sau này cũng không muốn gặp lại cậu nữa, người ta nói không sai, cậu là đồ lăng nhăng, cậu reo rắc tình cảm khắp nơi".

Đúng vậy, cô muốn làm như vậy.

Lâm Phức Trăn không tránh thoát thành công khỏi tay của Liên Gia Chú.

Không buông tay đúng không?

Đồ khốn, mấy lời buồn nôn như vậy mà cũng nói ra được. Tên khốn này, mở miệng ra là nói mấy lời âu yếbay bướm như vậy.

Liên Gia Chú, tên khốn này, nếu như Liên Gia phá sản, dựa vào kỹ năng mở miệng mà bắn ra mấy lời bay bướm này của anh thì nhất định là có rất nhiều cô gái sẽ vì anh mà nguyện ý móc ví đấy.

Vẫn không buông tay phải không? Răng cô rất bén đấy! Cô cúi đầu ___

Túm lại bàn tay buông cô ra.

Bị vồ hụt.

Đồ khốn, không phải thích nắm tay cô sao, sao bây giờ không nắm nữa đi?

Cô ngẩng đầu lên.

Dưới đáy mắt của khuôn mặt gần ngay trước mắt tràn đầy sự giễu cợt.

"Lâm Phức Trăn, cậu uống lộn thuốc à?"

MM

Hết chương 43!
Bình Luận (0)
Comment