Lữ Đồ - Cật Lật Tử Đích Miêu Ca

Chương 12

“Không làm thủ tục à?” Liêu Thiên Du đứng đối diện với Từ Chiêu Lâm, lười biếng nheo mắt phì phèo điếu thuốc, mấy chiếc cúc áo trên cùng của chiếc sơ mi cảnh phục mở toang, một tay đút túi quần, tay kia thì tùy ý búng tàn thuốc. Tro thuốc mịn mang theo chút lửa đỏ bị cơn gió thổi bay tứ tán, anh ấy uể oải ngẩng đầu nhìn bầu trời trong vắt.

Hôm nay gió lớn, trời không một gợn mây, ánh nắng trưa rọi xuống khiến người ta buồn ngủ, nhưng Từ Chiêu Lâm đứng đối diện anh ấy lại mang đầy tâm sự.

“Vẫn chưa… chưa kịp làm.” Từ Chiêu Lâm kẹp điếu thuốc bằng tay phải, tay trái đút túi quần, cúi đầu nhìn cái bóng dưới đất mà ngẩn ngơ.

“Chưa kịp làm hay là không muốn làm?” Liêu Thiên Du nhếch môi cười giễu, “Có thời gian chen chúc với em hai tuần trong ký túc xá, lại không có thời gian về nhà làm cái giấy ly hôn à?”

Từ Chiêu Lâm ngẩng đầu, nheo mắt nhìn mặt trời, cười tự giễu.

“Cô ấy bị nhiễm trùng vết thương, sốt nằm liệt giường suốt hai tuần, tỉnh lại nhìn thấy tôi liền chỉ vào mũi tôi mà mắng, tôi nghĩ cũng đừng ở nhà chọc cô ấy bực mình thêm, đợi vết thương lành rồi tính. Ai ngờ đâu vết thương vừa lành, người ta đã đi luôn rồi.”

“Ồ…” Liêu Thiên Du ra chiều đã hiểu, rít một hơi thuốc rồi từ từ nhả khói, “Vậy lần này cô ấy quay về thì làm được rồi, thời gian còn đầy.”

“Ừm.” Từ Chiêu Lâm lại cúi đầu nhìn đất, khẽ gật đầu.

Hai người đàn ông cứ thế im lặng đối diện nhau, mỗi người theo đuổi dòng suy nghĩ riêng, người trong cục cảnh sát đi ngang qua họ đều phải né tránh, một người phương Bắc, một người phương Nam, lại đều là dạng tính tình nóng nảy, giống như hai con chó ngao Tây Tạng từ hai lãnh địa khác nhau nằm phơi nắng cùng một chỗ, cảm giác vừa kỳ lạ lại vừa cân bằng.

Nhưng sự cân bằng kỳ lạ này rất nhanh đã bị phá vỡ, từ tòa nhà hành chính sau lưng họ bước ra một người đàn ông.

Khoảng năm mươi tuổi, dáng người thẳng tắp, tóc bạc mà da mặt vẫn trẻ trung, đôi mắt lá liễu dài hẹp như nước thu, ngay cả nếp nhăn nơi đuôi mắt cũng như điểm xuyết cho đường nét ấy thêm sắc sảo. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt tái nhợt và mái tóc bạc của ông ấy, tựa như phủ một lớp vàng mỏng, bộ cảnh phục màu xanh đậm mặc lên người thẳng thớm như người mẫu trong tủ kính.

Nếu lúc này có cô gái nào ở đây, e rằng không khí cũng phải ngập tràn mùi hoóc-môn, chỉ tiếc người đầu tiên trông thấy lại là hai tên trai thẳng cứng như sắt thép.

“Ô kìa, công công Đông Xưởng tới rồi.” Liêu Thiên Du thấy người kia đi về phía họ, cười nhạo một tiếng, khinh thường quay mặt đi, duỗi chân dài, thong dong bước sang một bên rít thuốc.

Từ Chiêu Lâm dập tắt điếu thuốc chưa hút được mấy hơi, ngẩng đầu cười chào, “Đội trưởng Kim tới rồi?”

“Ừ,” Kim Thịnh nghiêng đầu, ánh mắt hiền hậu quan sát hậu bối, mỉm cười gật đầu, “Hôm nay trông cậu có tinh thần đấy, khá hơn lần trước nhiều.”

Bình thản, tựa như quên mất trong phòng thẩm vấn còn có người đang chờ.

“Đội trưởng Kim.” Từ Chiêu Lâm lễ phép cười, ánh mắt đen láy giấu đi sự sắc bén, “Bạch Tuyết đã tới từ sáng rồi.”

“Tôi biết.” Kim Thịnh càng cười hiền hòa, gật gù ra vẻ hiểu ý, “Ý tôi là để cô ấy làm quen với môi trường trước, bắt đầu đột ngột quá cũng dễ dọa cô ấy, dù gì… trạng thái tinh thần của em dâu không ổn lắm mà.”

Liêu Thiên Du đứng bên cạnh kẹp điếu thuốc hừ nhẹ một tiếng qua mũi, Kim Thịnh làm như không nghe thấy, vẫn cười tủm tỉm nhìn Từ Chiêu Lâm, “Nhưng dạo này cậu ở bên em dâu, chắc cô ấy cũng khá hơn nhiều rồi nhỉ? Dù sao cũng là người thân thiết nhất mà.”

“Đội trưởng Kim, làm anh thất vọng rồi.” Từ Chiêu Lâm cười khổ, “Cô ấy nói không muốn nhìn thấy tôi, thế là đuổi tôi ra ngoài hút thuốc.”

Tối qua tám giờ rưỡi máy bay đã hạ cánh, Bạch Tuyết được sắp xếp ở nhà khách của cục cảnh sát nghỉ một đêm, sáng nay ăn sáng xong Từ Chiêu Lâm mới đón cô về, nhưng vừa đến nơi thì Kim Thịnh lại nói phải đi hiện trường, xong hiện trường lại bảo phải báo cáo công việc, cứ lần lữa mãi đến giờ, Từ Chiêu Lâm đành đưa Bạch Tuyết vào nhà ăn của cục ăn trưa.

“Tôi không ăn nổi.”

Bạch Tuyết và Từ Chiêu Lâm ngồi đối diện trong căn tin cảnh sát ồn ào, khay cơm sắt đựng ba món một canh đầy đặn còn nguyên vẹn chưa động tới. Chắc là đêm qua cô không ngủ được nên giờ quầng thâm hiện rõ, tàn nhang dưới mắt càng lộ, mặt mày xám xịt, mái tóc dài ngang eo tùy tiện túm bằng một chiếc kẹp cá mập trong suốt, mấy lọn tóc bung ra rủ xuống vai, tay phải thọc vào túi quần thể thao đen, mân mê, Từ Chiêu Lâm biết trong đó là hộp thuốc lá.

“Ăn một chút đi.” Anh gắp một miếng thịt đặt lên cơm của cô, “Không ăn cơm sẽ hại sức khỏe đấy.”

Bạch Tuyết tựa người vào lưng ghế nhựa màu xanh, cổ áo chiếc áo thun dài tay màu xám rộng mở, để lộ xương quai xanh mảnh mai cùng một mảng lớn da thịt trắng ngần, cô chẳng buồn để ý, như thể không hề nghe thấy anh nói.

Thấy vậy, Từ Chiêu Lâm cũng đành bỏ cuộc, đặt đũa xuống, cô không ăn, anh cũng chẳng ăn, hai người cứ thế ngồi yên lặng, tâm trí lơ đãng nhìn chằm chằm vào khay cơm trắng trước mặt, không biết đã qua bao lâu, vẫn là Từ Chiêu Lâm mở miệng trước: “Hôm nay qua được là tốt rồi.”

Một lúc lâu sau Bạch Tuyết mới có phản ứng, vẫn nhìn chằm chằm khay cơm, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười chua chát, “Vậy sao?”

“Anh có biết không Chiêu Lâm?” Cô ngước mắt nhìn ra sau lưng anh, lúc này giờ cao điểm ăn trưa đã qua, các đầu bếp trong nhà ăn khoanh tay đứng cười nói rôm rả, tiếng cười vang vọng khắp nhà ăn trống trải, giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng Từ Chiêu Lâm lại nghe rõ mồn một.

“Thượng Hải thực ra có mùi vị đấy, ngày trước ở lâu quá nên không ngửi ra, nhưng hôm qua vừa xuống máy bay là tôi ngửi thấy ngay, mùi biển mặn mặn, rất ẩm, rất lạnh. Lúc đó anh đoán tôi nghĩ đến cái gì không?”

Từ Chiêu Lâm nhìn khuôn mặt nở nụ cười điên dại của người phụ nữ trước mặt, cảm thấy bất lực, bất lực không thể ngăn cô tiếp tục nói, cũng bất lực không thể thốt nên lời hối hận.

“Đêm đó lạnh lắm, anh nói xem sao năm nay Thượng Hải lạnh sớm vậy? Mới mấy tháng thôi mà, lạnh đến mức tôi cầm không nổi chìa khóa. Tôi muốn mở cửa, nhưng ngón tay chẳng chịu nghe lời, chìa khóa thì lạnh băng trơn trượt, rơi xuống đất mấy lần…”

Bạch Tuyết vừa nói vừa quay mặt về phía Từ Chiêu Lâm, nhưng ánh mắt vẫn dán vào mấy người đầu bếp sau lưng anh, họ cười há hốc miệng, tiếng cười sắc nhọn đâm thẳng vào tai cô, những cái miệng há to méo mó như những hố đen vặn vẹo, điên cuồng chế nhạo cô, người đàn bà trung niên bị chồng chán ghét.

“Chiêu Lâm, anh nói xem, lúc đó có phải ông trời không muốn tôi mở cửa không? Sau này nghĩ lại tôi cảm thấy đúng vậy thật, ông ấy bảo tôi mau đi đi, đừng quay đầu lại.”

Bạch Tuyết thu ánh mắt về, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, chỗ ngón tay từng đeo nhẫn cưới giờ chỉ còn lại một vệt trắng mờ.

“Nhưng tôi lại muốn nghe cho rõ âm thanh đó.” Bạch Tuyết giơ tay phải lên, ngón tay xòe ra rồi khép lại, như đang ngắm chiếc nhẫn cưới vốn không còn tồn tại, “May mà tôi đến kịp, hai người vẫn đang làm tình, cảm giác đó kỳ lạ lắm, giống như sau đó tôi giẫm lên những mảnh gốm vỡ, vừa đau vừa sướng.”

Bạch Tuyết nhếch mép cười tà, rồi tiến sát về phía Từ Chiêu Lâm hơn một chút.

“Con ả đó r.ên rỉ nghe thật d.âm đ.ãng, tôi đứng ngoài phòng khách cũng biết cô ta trên giường sung sướng thế nào. Đó là thứ anh thích, tôi biết, nhưng tôi không làm được… Tôi chẳng thể phát ra những âm thanh hay ho như vậy, cũng ngây ngô cứng đờ trên giường, nhàm chán lắm đúng không?”

Cô buông tay xuống, thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào mặt Từ Chiêu Lâm.

“Chiêu Lâm, tôi vẫn luôn có một thắc mắc, hôm nay anh có thể trả lời tôi không? Ban đầu sao anh lại chọn ở bên tôi chứ? Tôi không xinh đẹp, tính tình lại cứng nhắc, chẳng có bản lĩnh gì, gia cảnh cũng tồi tàn, anh được cái gì chứ?”

Bạch Tuyết chống cằm nhìn anh, nhìn đôi môi khô nứt của anh hé mở, như thể xé rách một vết thương cũ kỹ, máu tươi trào ra, để lộ một nụ cười thê lương mà dịu dàng, giọng nói khàn đục như tiếng đá vụn bị gió tây bắc cuốn đi xào xạc trên đồi hoang.

“Anh cũng không biết, anh chỉ muốn giữ em lại bên cạnh mình.”

“Còn bây giờ?” Bạch Tuyết tiến sát thêm chút nữa, trong mắt ánh lên tia hưng phấn điên cuồng.

Từ Chiêu Lâm cúi đầu nhìn bụng cô, “Bây giờ cũng vậy.”

“Ha ha ha ha ha!” Bạch Tuyết đột nhiên há miệng cười lớn, tiếng cười vang dội khiến cả nhà ăn quay đầu nhìn, mấy người đầu bếp cũng dừng trò chuyện, ánh mắt đầy kinh ngạc.

“Vậy thì e là anh phải thất vọng rồi.”

Bạch Tuyết đổ người ra lưng ghế, nụ cười phóng đại biến mất, đôi mắt tròn vo như búp bê chỉ hờ hững khép mở, hàng mi dài sụp xuống, trong mắt chỉ còn lại sự khinh bỉ lạnh lùng.

“Để con đàn bà bẩn thỉu đó nằm trên giường tôi, để thứ dơ bẩn của cô ta chảy đầy ga giường, còn dùng cả sữa tắm của tôi để rửa cái * của cô ta, anh yêu tôi kiểu đó đó hả Từ Chiêu Lâm? Những chuyện anh làm cũng chỉ để giữ tôi lại à?”

Bạch Tuyết lại thấy buồn ngủ, miễn cưỡng hé mắt nhìn Từ Chiêu Lâm đối diện, thở dài một hơi thật dài.

“Hầy… Xin lỗi nhé, vừa về Thượng Hải thì thứ duy nhất tôi nhớ tới chỉ là đêm đó, ngay cả chuyện bị bà điên đó đâm một nhát cũng quên mất, nên là đừng để tôi nhìn thấy anh nữa, bằng không lát nữa cái gì cũng quên sạch, không phối hợp được với công việc của các anh. Đã tới rồi thì nói hết những gì cần nói đi, sau này đừng liên lạc nữa.”

Nói xong, cô nở một nụ cười giễu cợt với Từ Chiêu Lâm, khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu lại hiện lên vẻ ác độc không hợp chút nào.

“Trừ lúc cần chuyển tiền.”

Bình Luận (0)
Comment