“Dự báo trong tuần tới, thành phố Lan Châu sẽ có đợt tuyết rơi lớn…”
Bạch Tuyết, Bạch Tuyết… Bạch Tuyết nằm trên chiếc giường đơn chật chội, lần đầu tiên trong đời cảm thấy ghét cái tên của mình. Vì tuyết trắng mà Bạch Tuyết không thể về nhà, cô buộc phải chịu đựng mùi ẩm mốc ngột ngạt len lỏi trong từng hạt bụi lúc này, hơi nước lạnh lẽo từ phòng tắm ngay sát bên thấm vào khớp gối và khuỷu tay cô, cảm giác nhức mỏi ẩm ướt hành hạ cô lật qua lật lại hàng trăm lần mà vẫn không tìm được tư thế nào dễ chịu để ngủ. Đầu vòi hoa sen hỏng không ngừng nhỏ từng giọt nước, âm thanh cơ học lách tách đập lên nền gạch men lạnh lẽo cứng ngắc, như có ai dùng khớp tay gõ từng nhịp một vào óc cô.
Trong phòng bên cạnh, đôi vợ chồng trẻ vẫn còn đang cãi vã, với Bạch Tuyết mà nói, điều đó chẳng khác nào tuyết rơi thêm giá lạnh. Cách âm ở đây kém đến thảm hại, cô dù nửa mê nửa tỉnh cũng có thể nghe rõ tám chín phần.
Ý của người chồng là thôi đi, chịu đựng một đêm vậy, dù sao hãng hàng không cũng đã cam kết ngày mai sẽ bay, giờ đã gần nửa đêm, còn hơi sức đâu mà bận tâm đến sự ngạo mạn của người khác, chi bằng tranh thủ ngủ lấy vài tiếng. Người thường khi ra ngoài du lịch khó tránh gặp chuyện không như ý, lần sau chỉ cần tránh xa cái thành phố xa hoa phung phí này là được.
Nỗi thất vọng của người vợ như lũ vỡ bờ, nhấn chìm người chồng, những lời oán trách không dứt và sự chua ngoa cay nghiệt đối với chồng khiến Bạch Tuyết, một người hoàn toàn xa lạ ngủ ở phòng bên cạnh, cũng cảm thấy sợ hãi. Cô cuộn người lại thành một khối, bóng tối như lớp ngụy trang bao bọc lấy cô, khiến cô cảm thấy an toàn, trong cơn mơ hồ, dòng suy nghĩ của cô trôi dạt càng lúc càng xa.
Ánh mắt dịu dàng của ba, ông luôn dịu dàng nhìn mẹ, cũng giống như người chồng phòng bên, kiên nhẫn an ủi tính khí bùng nổ phá hoại của mẹ hết lần này đến lần khác, dù mẹ cô cũng chua ngoa đanh đá y như người vợ phòng bên, chỉ vì ba mua sai món vặt yêu thích mà mắng ba từ đời tổ tiên nhà họ Bạch trở đi, nhưng ông vẫn một lòng một dạ yêu bà ấy.
Bạch Tuyết cũng từng hy vọng ba sẽ thương cô như vậy, nhưng trong ký ức, ánh mắt dịu dàng đó chưa bao giờ dành cho cô. Ba cô luôn quay lưng lại với cô khi nói chuyện, hoặc vừa làm việc vừa nói, hoặc vừa hút thuốc vừa nhìn ra ngoài cửa sổ mà nói, ngay cả khi chẳng có chuyện gì, đối mặt với cô, ánh mắt ông cũng lạnh lẽo.
Tên Bạch Tuyết là ba cô đặt, tùy tiện nhưng cũng rất thẳng thắn: chính là “trong trắng như tuyết”, làm một người phụ nữ trong sạch, không cần phải thông minh xinh đẹp, cũng không cần phải hạnh phúc vui vẻ, chỉ cần trong trắng như tuyết, đó là tất cả kỳ vọng của người ba đối với con gái mình. Có lẽ bởi vì người vợ ông yêu nhất lại là người phụ nữ nổi tiếng “không sạch sẽ” trong xóm.
Nhưng nếu sự trong sạch quan trọng như vậy, tại sao ông lại yêu một kẻ “không ra gì” chứ?
Đúng vậy.
Tiếng gõ cửa cộc cộc, ngày hôm đó cũng là một ngày mưa, mưa ở Lan Châu không nhiều như ở Thượng Hải. Mẹ đang ở trong bếp nấu nướng, cửa đóng kín, tiếng máy hút mùi ầm ĩ, bà ấy không nghe thấy. Nhưng tiếng gõ cửa cứ cộc cộc không ngừng, Bạch Tuyết chẳng còn tâm trí chơi nữa, cô kéo một cái ghế nhỏ từ phòng khách đến, trèo lên nhìn qua mắt mèo trên cửa. Là bạn của ba, không mặc đồng phục cảnh sát như mọi khi, người ướt sũng nước mưa. Nhà cô có chuông cửa, nhưng ông ấy vẫn vội vã gõ cửa cộc cộc…
Bạch Tuyết bật dậy khỏi giường, lẹp kẹp kéo lê dép đi tới cửa, đột ngột mở toang cửa ra. Người gõ cửa khựng tay lại giữa không trung, dưới ánh đèn mờ mờ của hành lang khách sạn tối tăm trông chẳng khác gì hiện trường án mạng, anh cười toe toét cúi nhìn cô.
“Lại khóc nữa à?”
“Có chuyện gì?” Bạch Tuyết cảm thấy đôi mắt mình sưng đau dữ dội, tùy tiện lau đại một cái lên mặt, vậy mà lau ra một tay nước mắt. Cô giấu tay ra sau lưng, vội vàng quệt nước mắt vào quần thể thao, lại hỏi: “Có chuyện gì?”
“Mới tách ra chưa được bao lâu đã nhớ tôi rồi à?” Từ Chiêu Lâm không trả lời, chỉ đưa hai tay nâng lấy khuôn mặt cô, lòng bàn tay xoa nhẹ cằm và cổ cô, mặt đầy vẻ đắc ý.
“Biến!” Bạch Tuyết bị nụ cười ranh mãnh của anh chọc tức, hất mạnh tay anh ra khỏi mặt mình, lui một bước định sập cửa lại, nhưng bị anh nhanh tay chắn lấy.
Từ Chiêu Lâm một tay đỡ cửa, một tay chống lên khung cửa, thở dài như chán nản: “Được rồi được rồi, biết rồi, biết cô không biết đùa mà.” Nói xong lại quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, “Chỉ là muốn hỏi cô có cần đồ thay không, tôi mang theo đồ ngủ với đồ lót của cô, muốn thì tự qua lấy…”
Anh vừa nói vừa bất chợt nghiêng người hít ngửi Bạch Tuyết, chau mày vẻ ghét bỏ.
“Người cô hôi quá, chưa tắm hả?”
“Vòi hoa sen hỏng rồi, nước cũng lạnh.” Bạch Tuyết quay đầu tránh ánh mắt anh, nhìn nhà tắm tối om, “Cố chịu thôi, mai về rồi…”
“Hỏng rồi?” Từ Chiêu Lâm chẳng để cô nói hết, đã tự tiện bước vào, bật đèn “tách” một cái, Bạch Tuyết vội đưa tay che mắt. Khi thích nghi với ánh sáng rồi, cô thấy Từ Chiêu Lâm đã đứng bên ngoài phòng tắm, nửa người thò vào vặn vặn xoay xoay vòi nước, tay áo sơ mi đen xắn lên để lộ cánh tay rám nắng.
“Hê, vừa rồi cô có đứng dưới vòi hoa sen không?”
“Có.” Bạch Tuyết nhíu mày, thấy nụ cười xấu xa của anh, liền cúi đầu kiểm tra xem quần áo mình có chỉnh tề không, rồi mới ngẩng đầu lên, dò xét anh, “Lúc định tắm mới phát hiện nước lạnh ngắt, vòi hình như bị nghẹt, nước chảy ra rất yếu.”
Từ Chiêu Lâm mặt không biểu cảm quay đầu nhìn cô, “Ừ, bị nghẹt rồi, nghẹt vì phân.”
Bạch Tuyết quát ầm lên ngay tại chỗ, cổ nổi gân xanh, tròn mắt hét: “Anh nói cái gì?!”
Từ Chiêu Lâm khịt mũi cười: “Làm như nghiêm trọng lắm vậy, chẳng có tí kiến thức nào.” Vừa nói vừa quay người, mở vòi rửa tay, vừa rửa vừa nhìn cô gái đã hóa đá sau lưng mình qua gương.
“Đơn giản thôi, người ta dùng ống nối với vòi sen để… thụt rửa ruột già, nên bị phân làm nghẽn, nước không chảy được nữa.”
Đầu óc Bạch Tuyết trống rỗng, môi run rẩy mãi mới thốt ra hai chữ: “Tại sao?”
Từ Chiêu Lâm rửa tay xong đứng thẳng dậy, nhìn biểu cảm như mất hết ý niệm sống của cô trong gương, thở dài: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, trên đời này sự khác biệt giữa người với người lớn hơn cô tưởng đấy. Còn có người chặt phụ nữ ra từng khúc như chặt gà luộc ấy, cô hiểu nổi không?”
“Tôi không muốn nghe anh nói nữa.” Toàn là chuyện ghê tởm nào phân, nào xác chết, Bạch Tuyết cảm thấy không khí cũng ngập mùi hôi, cô quay lưng đi đến bên giường, kéo góc mền, loay hoay làm gì đó.
Từ Chiêu Lâm cười, bước đến phía sau cô, giật lấy cái mền trong tay cô vứt lên giường, mùi ẩm mốc bốc lên khiến Bạch Tuyết liên tục hắt xì, cô vừa quạt quạt tay trong không trung vừa bước lui.
“Được rồi, nhà văn bé nhỏ của tôi.” Từ Chiêu Lâm nhân lúc ấy khoác áo khoác ở chân giường lên người cô, rồi lặng lẽ nhặt điện thoại và dây sạc trên bàn nhét vào túi quần mình, “Biết mấy người làm văn chương các cô không muốn cùng thế tục hòa nhập, nhưng cũng không cần phải chịu khổ thế này, đúng không?”
Vừa nói, tay anh vừa nhẹ nhàng đặt lên vai cô, cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt cô, hạ giọng mềm mỏng: “Tôi cũng chẳng chăm sóc cô được bao lâu nữa đâu, đêm nay qua chỗ tôi ngủ tạm đi, tắm rửa rồi ngủ một giấc ngon, mai về nhà.”
Nói xong, anh vỗ vỗ vai cô an ủi: “Yên tâm, tôi ở phòng tiêu chuẩn, hai giường, không động vào cô đâu.”
Ánh đèn yếu ớt trong phòng tắm chiếu sau lưng Từ Chiêu Lâm, gương mặt anh chìm trong bóng tối, đôi mắt dài cong như trăng khuyết, lấp lánh ánh nước trong đêm, ngoài cửa sổ mưa đã tạnh, gió nhẹ thổi rèm lay động, mùi thuốc lá trên người anh hòa với mùi hương dịu dàng vây lấy cô.
“Vậy bây giờ anh đang làm gì?” Bạch Tuyết đẩy anh ra, chỉnh lại chiếc áo khoác đang trùm trên vai, nhếch mép cười giễu, nheo mắt đầy vẻ cảnh cáo, nhưng cô không biết dáng vẻ mi cong chớp động ấy rơi vào mắt người đàn ông lại khiến anh nghiến răng ken két đến mức nào. Anh cúi xuống, ghé sát bên tai cô, thì thầm bằng giọng khàn khàn: “Tôi nói không đụng vào là không phải cái kiểu này.”
Nói xong, anh thẳng người trở lại dáng vẻ nghiêm túc, “Huống chi, đồ của tôi còn nằm trong bụng cô đấy, nhận tiền rồi mà không làm việc thì không được đâu, đúng không, nhà văn nhỏ? Chúng ta không thể giống như mấy người nhận tiền đặt cọc rồi cứ để độc giả mòn mỏi chờ bản thảo mà không chịu cập nhật, đúng là thất đức.”
Bạch Tuyết hất mạnh tay anh, bước nhanh về phía trước, “Ai nói tôi không cập nhật? Đợi tôi về nhà sẽ cập nhật! Bây giờ tôi chỉ là chưa có cảm hứng thôi!”
“Ơ? Tôi có nói cô à? Sao tự nhiên nhảy dựng lên vậy?” Từ Chiêu Lâm lẽo đẽo theo sau, giả bộ oan ức to tiếng, mắt trợn tròn như chịu uất ức lớn lắm, có vẻ như hôm nay không nói rõ thì không xong.
“Cút đi!”
Bạch Tuyết bực bội hết chịu nổi, vừa thấy cửa thang máy mở liền lao ra ngoài, cau mày bước những bước mạnh mẽ đầy khí thế, nhưng đi chưa được mấy bước thì ngơ ngác không biết nên rẽ hướng nào. Hành lang dài sáng trưng, từng cánh cửa phòng đóng chặt, số phòng viết bằng kiểu chữ nghệ thuật trên cửa gỗ chạm trổ tinh xảo.
Rất yên tĩnh, không có tiếng cãi vã om sòm, khiến cô cảm thấy hơi mất tự nhiên, chỉ còn cách khoanh tay trước ngực, trùm áo khoác lên người, đứng thẳng như một lãnh đạo đi thị sát.
“Sao? Lãnh đạo lạc đường rồi à?”
Từ Chiêu Lâm lười biếng bắt kịp cô, đi ngang qua, thong thả bước về phía trước khoảng trăm mét, rút thẻ phòng từ túi quần ra, quẹt một cái “tít” mở cửa, quay đầu cười với cô, giơ tay làm động tác chào đón: “Mời!”
Bạch Tuyết chần chừ giây lát rồi bước tới cửa nhìn vào trong, cũng không khác biệt nhiều như cô tưởng, lúc này mới yên tâm, bước hẳn vào bắt đầu quan sát xung quanh.
Chỉ là hai chiếc giường đơn bình thường, phủ ga trải giường trắng tinh, cũng đầy mùi ẩm mốc nồng nặc. Vì nền nhà trải thảm hoa văn sặc sỡ như tất cả các khách sạn ở Trung Quốc, thứ này ở nhà đã khó vệ sinh, huống chi ở đây, nghĩ thôi cũng biết bẩn thế nào, nhưng khách sạn nào cũng có. Bạch Tuyết nhăn mày lắc đầu tỏ vẻ ghét bỏ, ngó quanh quất, mắt sáng lên khi thấy một chiếc bàn làm việc đặt giữa hai giường, lệch về phía dưới bên phải tivi.
“Sao ngẩn ra vậy? Mau đi tắm đi! Cả người toàn là mùi phân!” Từ Chiêu Lâm trong chớp mắt đã xách ấm nước từ sau cô đi ngang qua, đặt ấm lên đế đun ở đầu giường, bấm nút, chỉ mấy giây sau nước trong ấm đã sôi ùng ục.
“Anh mới cả người toàn mùi phân đó.” Bạch Tuyết thu mắt khỏi chiếc bàn làm việc, lườm anh một cái, đứng tại chỗ nhìn cái ấm nước hồi lâu, rồi cười gian xảo, “Anh biết không? Ấm nước này không dùng được đâu, có người từng dùng nó để…”
“Xin lỗi nhé, cái này tôi mới mua ở siêu thị khách sạn.”
Từ Chiêu Lâm nửa nằm trên giường nghịch điện thoại, hai chân duỗi dài ra mép giường, thân hình cao lớn của anh trông hơi gò bó.
“Hừ, khách thương gia cao quý cơ đấy…” Bạch Tuyết lầm bầm, quay lưng, quăng mạnh túi xách lên chiếc ghế da, lôi ra thư tay, sổ tay, và chiếc hộp xinh xắn, cẩn thận xếp thẳng thớm dọc theo đường vuông góc, rồi thỏa mãn lùi lại hai bước ngắm nhìn, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt khinh bỉ của người đàn ông phía sau.
“Học sinh cá biệt mới nhiều đồ lặt vặt.”
“Hứ.” Bạch Tuyết chẳng thèm quay đầu, “Cảnh sát thì học hành được bao nhiêu?”
Cô nhìn thấy chiếc vali mở toang dưới đất cạnh giường mình, liền ngồi xuống mép giường, hai chân dang rộng cúi người lục lọi bên trong, lôi ra một váy ngủ màu hồng phấn, hai chiếc qu.ần l.ót và một đôi vớ, đủ rồi, “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Từ Chiêu Lâm quẳng điện thoại lên bàn, đi tới chỗ giá để đồ ở hành lang, lấy hai cái ly dùng một lần, rót đầy nước sôi vào.
“Đợi cô tắm xong ra là có nước uống rồi.”
“Sao anh không đi tắm trước?” Bạch Tuyết thay dép, ôm đồ sạch vào ngực, chậm rãi đi về phía phòng tắm.
“Tắm từng người một chứ, cô hỏi gì lạ vậy.” Từ Chiêu Lâm bật cười, “Hay là cô muốn tắm cùng tôi?”
Bạch Tuyết quay đầu lạnh lùng nhìn anh, “Anh đang quấy rối tì.nh d.ục tôi đấy.”
Từ Chiêu Lâm đứng yên, dưới ánh đèn bàn yếu ớt, nét mặt anh mơ hồ khó đoán. Anh nhếch môi cười nhẹ nhàng, nhìn cái bụng cô rồi nhìn lại khuôn mặt cô, lôi điện thoại và dây sạc từ túi quần ra để lên tủ đầu giường, Bạch Tuyết căn bản không hề biết mình đã bị mất đồ.
“Chẳng phải đã từng tắm cùng rồi sao? Thật sự mất trí nhớ rồi à? Hay là cô gấp đến mức phải la toáng lên để tách biệt khỏi tôi?”
Bạch Tuyết nhìn anh một lúc lâu, “Là anh muốn tách biệt với tôi trước.”
Từ Chiêu Lâm đứng sững tại chỗ, Bạch Tuyết hài lòng quan sát gương mặt anh, hưởng thụ cảm giác chiến thắng.
“Đủ rồi, tôi lười cãi với anh.” Bạch Tuyết mở cửa phòng tắm bước vào, câu nói sau còn vang vọng qua lớp cửa kính, “Dù sao ngày mai cũng cắt đứt với anh, không cần vội.”
Từ Chiêu Lâm nhìn bóng cô khuất sau cánh cửa, ngẩng tay xem đồng hồ, “Là hôm nay.”
Tiếng nước ào ào vang lên trong phòng tắm, mùi xà phòng rẻ tiền và hơi nước bốc lên, len qua khe cửa tràn ra. Từ Chiêu Lâm bật tivi, nhưng tin tức không có vụ việc anh quan tâm.
Những tội ác ẩn giấu dưới vẻ ngoài phồn hoa của thành phố này vốn không nên để người như Bạch Tuyết biết. Anh chỉ muốn bảo vệ cô, để cô sống yên ổn, đi siêu thị mua những món ăn vặt mình thích, về nhà ngồi trước tivi vừa ăn vừa cười, buồn ngủ thì tắm nước nóng, đắp mặt nạ rồi ngủ một giấc ngon lành, sáng hôm sau đi làm tám chuyện với đồng nghiệp, gọi ly trà sữa, sống ngày qua ngày kiếm mấy đồng bạc vụn, muốn làm gì thì làm, không cần lý do, chỉ cần tan làm đúng giờ về nhà chơi với Trân Trân là được…
Người yêu — ba mươi bốn năm cuộc đời anh chưa từng nghĩ tới việc sẽ có một người yêu, nhưng nếu có, đây chính là sự bình yên anh muốn dành cho người yêu mình. Sếp Ngụy, sếp Kim, tất cả đồng đội đều làm được, chỉ có anh là không.
Cửa phòng tắm bật mở, một luồng hơi nóng mang theo mùi thơm ẩm ướt tràn ra. Bạch Tuyết bước ra, bối rối đứng yên, một tay chống cửa, định quay lại nhưng không biết để làm gì. Mái tóc đen nhánh ướt sũng được buộc tạm sau gáy bằng dây chun, nước nhỏ giọt tí tách, theo cổ trôi xuống hõm xương quai xanh, chiếc váy ngủ màu hồng nhạt cũng bị nước thấm ướt, phần ngực và lưng loang lổ những mảng đậm màu, dính sát lấy cơ thể.
“Tiểu Tuyết, em đang tìm gì vậy?” Tim Từ Chiêu Lâm đập thình thịch, ngồi bật dậy cố gượng cười bình tĩnh nhìn cô.
“Em…”
Bạch Tuyết áy náy quay đầu nhìn anh, gạt mớ tóc dính trên mặt ra sau tai, trước mắt mờ mịt một lớp sương xám xịt.
Từ Chiêu Lâm cẩn thận đứng dậy, dò hỏi: “Muốn sấy tóc à?”
Cô buông hai tay thõng xuống, ngơ ngác nhìn anh, phải mất một lúc lâu hai chữ “sấy tóc” mới truyền tới tai cô. Đôi mắt cô sáng lên, như bị vạch trần tâm tư nhỏ, gương mặt đỏ bừng, xấu hổ cười gãi đầu.
“Đúng rồi! Sấy tóc, em vừa định sấy tóc, quay đi quay lại quên mất tiêu, anh xem trí nhớ em tệ ghê chưa.”
“Được, đi nào, sấy tóc thôi.” Từ Chiêu Lâm giấu đi nỗi bi thương tràn ngập, dịu dàng như dỗ trẻ con, dìu cô vào phòng tắm.
Phòng tắm ngột ngạt đến mức khó thở, không biết cô đã mở nước nóng bao nhiêu độ. “Chờ anh chút.” Từ Chiêu Lâm quay lại phòng, cởi áo sơ mi đen, chỉ mặc áo ba lỗ trắng, lúc quay lại thì thấy cô đang đứng trước gương, nắm đuôi tóc ngắm nghía, “Dài quá rồi, còn chẻ ngọn nữa.”
“Để anh cắt cho em nhé?” Từ Chiêu Lâm nhìn cô qua gương, cười cưng chiều. Bạch Tuyết cũng vui vẻ, bặm môi đỏ gật đầu. Từ ngăn kéo đầu giường lục được cái kéo cắt giấy cùn mòn, anh cố gắng dùng nó cắt bớt phần tóc chênh lệch cho cô, nhưng cô không hài lòng.
“Anh lại qua loa rồi, chỉ cắt có chút xíu!”
“Vậy cắt tới đâu?”
“Tới vai, vừa vặn cột tóc củ tỏi được, vài ngày nữa cột xong em cho anh xem.”
“Được.”
Chẳng mấy chốc, sàn đầy tóc đen rơi lả tả. Bạch Tuyết nhìn mình trong gương, hài lòng gật đầu, “Như vậy mới được!” Rồi cô lia mắt nhìn sang gương mặt Từ Chiêu Lâm, thu lại nụ cười, nghiêm túc cảnh cáo: “Em nói trước, sau này đừng hòng qua loa với em!”
“Được, anh hứa.” Từ Chiêu Lâm tránh ánh mắt cô, đưa tay lên lấy máy sấy trên tường, vặn ở mức nhỏ nhất, tỉ mỉ thổi khô từng lọn tóc cho cô.
Thời gian chậm rãi trôi, Bạch Tuyết đứng dưới ánh đèn trắng bệch trong phòng tắm, nhìn người đàn ông tập trung chau mày trong gương, lớp sương mờ trước mắt cô dần tan biến, dần dần trở nên rõ ràng.
“Từ Chiêu Lâm, anh chưa từng sấy tóc cho tôi, hôm nay sao vậy, vì tôi sắp đi sao?”
Động tác của Từ Chiêu Lâm khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô qua gương, chưa kịp giấu đi biểu cảm.
Bạch Tuyết chậm rãi nở một nụ cười ngọt ngào, “Đoán trúng rồi phải không? Anh vĩnh viễn chỉ níu kéo tôi vào lúc tôi đã quyết tâm rời đi, giống như một đứa trẻ, dù là món đồ chơi mình không thích, nhưng khi bị người khác cướp đi cũng sẽ khóc la giành lại.”
Cô quay người đối mặt với Từ Chiêu Lâm, cánh tay mềm mại vòng qua cổ anh, “Anh muốn tôi ở lại bên anh không? Nói thật đi.”
Từ Chiêu Lâm cúi đầu, tuyệt vọng ôm lấy eo cô, giọng khàn đặc, “Muốn.”
Cằm tròn trịa của Bạch Tuyết tựa sát vào ngực anh, cô hài lòng ngắm nhìn vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt anh, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc toát ra từ cơ thể anh.
Từ Chiêu Lâm biết đáp án của cô, thứ khiến cô có cảm giác chiến thắng, nhưng cho dù có thắng thì cũng chỉ là cố gắng vá víu vết thương không thể lành, như gió thổi mặt hồ, chẳng ích gì.
“Thật chán.”
Cô uể oải ngáp một cái, buông cổ anh ra bước đi, nhưng vừa nhấc chân đã giẫm phải tóc trên sàn, cúi đầu nhìn, lập tức hét toáng lên, kinh hãi ngẩng đầu nhìn Từ Chiêu Lâm, “Cái gì thế này? Sao nhiều tóc vậy? Kinh quá!”
Từ Chiêu Lâm nhìn người phụ nữ đang bám lấy bồn rửa tay, không dám động đậy qua gương, thờ ơ nhếch miệng cười: “Còn gì nữa? Tóc thôi mà! Người trước cắt tóc ở đây, cô lao công quên dọn thôi, nhìn bộ dạng cô chẳng khác nào chưa từng thấy sự đời.”
“Hứ.” Bạch Tuyết rùng mình xong thì lạnh lùng bật cười, “Khách thương gia cao quý cơ đấy, còn gớm hơn cả phân nữa!”
Nói xong, cô cười khinh bỉ, bước qua đống tóc, đi vào phòng, ngã uỵch xuống chiếc giường cạnh cửa sổ, chưa đến một phút đã cảm thấy mệt rã rời. Hình như vừa rồi cô lại nằm mơ, một giấc mơ rất dài rất dài, mệt mỏi đến kiệt sức…
Từ Chiêu Lâm gom tóc bỏ vào túi rác, ném chiếc áo ba lỗ ướt đẫm mồ hôi, cởi dây nịt, c.ởi quần rồi bước vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Cô điều chỉnh nước nóng như thiêu như đốt, như thể mình là khối băng muốn tan chảy, còn anh thì vặn nước lạnh tới tê buốt, dội thẳng vào người để dập tắt dòng máu đang sôi sục trong mạch. Hương thơm lười biếng vì bệnh tật của cô, nụ cười ngây ngất trong gương của cô, nếu cô thực sự quên hết, như lúc rối loạn phân ly vừa nãy, chỉ cần luôn ở bên anh, ở bên Trân Trân…
Từ Chiêu Lâm tắt nước, tiếng nước dừng lại, anh nghe được tiếng cô ngáy khe khẽ. Anh đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy cô đã cuộn tròn trong mền ngủ say, mái tóc đen như thác đổ trên gối, tấm mền trắng cũng không trắng bằng làn da cô. Cô nằm nghiêng, dù đang mang thai vẫn mềm mại quyến rũ, một chân thò ra ngoài mền, sợi dây đỏ ở cổ chân đã hơi bạc màu, chiếc chuông nhỏ trên đó vẫn còn nguyên.
Anh bước tới bên giường cô, nắm lấy cổ chân cô, nhẹ nhàng nhét nó vào trong mền. Chuông vang lên tiếng leng keng thanh thoát. Khi anh lần đầu tiên đeo dây vào chân cô, mặt cô đỏ bừng như chính sợi dây đỏ ấy.
Không kiềm chế được, anh vén mền lên chui vào, từ phía sau ôm cô vào lòng. Tóc, da thịt, thậm chí từng lỗ chân lông cô đều tỏa ra mùi hương khiến người ta mê mẩn. Anh vùi mặt vào tóc cô, giữa làn da họ chỉ cách nhau một lớp váy ngủ lụa mỏng. Bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, cô ngủ rất sâu, nhưng vì đứa trẻ trong bụng bị chạm tới mà gần như ngay lập tức tỉnh lại.
“Anh làm gì vậy?” Không phải kinh hãi, cũng chẳng phải ngạc nhiên, giọng cô quá lạnh, như thể đã sớm biết ý đồ của anh. Anh muốn giải thích rằng ban đầu anh không hề có ý đó, nhưng lúc này đang tr.ần tr.ụi ôm lấy cô, vuốt ve bụng cô, mọi lời biện hộ đều trở nên vô nghĩa.
“Đặt cọc rồi, sờ một chút không được à?”
Bạch Tuyết do dự một chút, thả tay đang nắm chặt cổ tay anh ra, mặc cho anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, “Tay anh nóng quá.”
“Là vì trên người cô lạnh thôi, nước nóng như vậy cũng chẳng có tác dụng gì.” Từ Chiêu Lâm đặt một cánh tay khác dưới cổ cô, gập khuỷu tay ôm trọn cô vào lòng.
Tấm rèm màu vàng nhạt che một nửa cửa sổ, nửa còn lại phản chiếu bóng dáng phòng tắm phía sau họ. Phòng tắm giờ đã tắt đèn, tối đen như mực, chỉ có chiếc đèn bàn giữa hai giường còn sáng, ánh sáng vàng dịu khiến lòng người bình yên.
“Lúc nãy anh tắm, tôi đã mơ một giấc mơ.” Bạch Tuyết nằm trong lòng Từ Chiêu Lâm, mí mắt nặng trĩu không mở nổi, bèn nhắm lại.
“Mơ thấy gì?” Từ Chiêu Lâm vén tóc cô, mũi cọ nhẹ vào cổ cô, hít lấy hương thơm dịu ngọt nơi gáy.
“Rối tung cả lên, toàn là những chuyện nhỏ nhặt giữa chúng ta mấy năm nay, như tua nhanh vậy, nhưng anh nói xem lạ không, trong đó lại không có Trân Trân. Rõ ràng năm thứ hai bên nhau đã có con bé rồi, vậy mà tôi lại quên mất nó. Có lẽ tôi thực sự không hợp làm mẹ, tôi chẳng có cảm giác gì, chỉ thấy nó dễ thương, nhưng nhiều hơn là cảm giác nặng nề.”
Cô ngập ngừng một lát, lại rúc sâu vào lòng anh hơn.
“Xin lỗi anh, Từ Chiêu Lâm, chắc lúc anh chọn ở bên tôi, anh không nghĩ tôi lại thế này. Hồi nhỏ mấy đứa bạn rất thích rủ tôi chơi trò gia đình, chắc tại nhìn tôi trông rất hợp để lấy chồng sinh con? Ha ha, nhưng tôi chẳng thích trò đó chút nào, thật nhàm chán. Tôi thà ngồi một mình đu dây, nói chuyện với chim chóc còn hơn, chỉ là ngại từ chối người khác…”
Cô quay đầu nhìn anh, “Có phải vì nghĩ tôi hợp để kết hôn nên anh mới cưới tôi không?”
Từ Chiêu Lâm nhìn gương mặt cô, một lúc lâu sau mới gật đầu. Bạch Tuyết quay lại, im lặng.
“Vậy lý do đó có tệ lắm không?” Từ Chiêu Lâm đợi mãi không thấy cô đáp, bàn tay anh đặt lên bụng cô. Rốn cô hơi lồi lên, như một cái núm nhỏ nối liền với thai nhi trong bụng — đứa bé của anh và cô.
“Tôi thấy rất tệ, có xu hướng vật hóa phụ nữ.” Bạch Tuyết buồn bã đáp, giọng rất khó chịu.
“Vật hóa phụ nữ…” Từ Chiêu Lâm bật cười, “Các người đúng là toàn tìm ra mấy từ mới kỳ lạ. Không biết người khác thế nào, nhưng tôi thì không thể nào kết hôn với một món đồ vật. À, dùng câu nói kinh điển của cô, ý là như một cái công cụ đúng không? Tôi mà cưới một công cụ thì làm sao có cảnh ở Metro có cái gì mới — La Bububu hay Bubulala gì đó là mua cho cô ngay, rồi lại lái xe vòng qua đường Phục Hưng để mua bánh ngọt, vừa nghe điện thoại rít gào của sếp Ngụy chửi tổ tiên mười tám đời tôi, vừa xếp hàng ở khách sạn Quốc Tế mua bánh quy bơ. Ai mới là công cụ hả?”
Bạch Tuyết cười nghiêng ngả, cả người run rẩy, Từ Chiêu Lâm cũng cười theo, cúi đầu hôn lên bờ vai tr.ần tr.ụi run rẩy của cô, vô vàn dịu dàng dâng trào trong lòng.
“Thích hợp để kết hôn, thích hợp để cùng đi hết quãng đời còn lại, ít nhất ngày đầu tiên gặp em, anh đã nghĩ vậy.”
…
“Vậy tại sao anh lại làm tổn thương tôi?”
Âm thanh vang vọng, cuối cùng tan biến trong không khí tĩnh lặng.
Rất lâu không có câu trả lời, cô nhìn bóng hai người đen sì trên cửa sổ, chỉ có đôi mắt anh là sáng, như thể những vì sao và ánh đèn neon ngoài kia đều tan chảy trong đôi mắt màu nâu nhạt của anh. Cô thấy anh khẽ mở miệng.
“Làm sao em mới tha thứ cho anh?”
Bạch Tuyết cười, nhắm mắt lại, không nhìn bóng dáng họ ôm nhau trong gương kính nữa.
“Chắc anh chưa từng nghĩ tôi sẽ tha thứ đâu nhỉ? Anh cố ý làm tổn thương tôi mà.”
Từ Chiêu Lâm nhẹ nhàng vuốt tóc mềm của cô, hỏi lại lần nữa: “Làm sao em mới tha thứ cho anh?”
Bạch Tuyết mở mắt, đờ đẫn nhìn vào bức tường trắng trước mặt, “Chết đi.”
Tay Từ Chiêu Lâm khựng lại.
Bạch Tuyết lại nói: “Chết, chỉ còn cách đó thôi.”
“Anh lớn hơn em mười tuổi.” Từ Chiêu Lâm lại tiếp tục vuốt tóc cô, gạt mớ tóc lòa xòa trước mặt ra sau tai, “Chắc chắn sẽ chết trước em.”
“Tôi không nói kiểu chết tự nhiên đó, anh thiếu thành ý quá rồi.”
Từ Chiêu Lâm bật cười, “Ý em là muốn anh chết bất đắc kỳ tử à?”
Bạch Tuyết lại nhớ đến cảnh Từ Chiêu Lâm bi tráng dưới ánh hoàng hôn rực máu ngày ấy.
“Nếu anh thực sự muốn tôi tha thứ, thì chỉ còn cách đó. Tôi không nghĩ ra cách nào khác nữa cả.”
Cô không đợi anh trả lời, cũng không muốn đợi, chầm chậm nhắm mắt, chìm vào vòng xoáy đen sâu như ly cà phê Americano, nhưng ngay trước khi hoàn toàn chìm xuống, cô nghe thấy giọng người đàn ông sau lưng.
“Được.”
Cô mở mắt, vẫn thấy bóng anh trên kính cửa sổ đang lặng lẽ nhìn mình.
“Muộn rồi, ngủ đi.” Từ Chiêu Lâm hôn lên sau gáy cô, đứng dậy tắt đèn bàn. Bóng tối bao trùm, bóng dáng phản chiếu trên cửa sổ cũng biến mất, chỉ còn lại ánh đèn neon rực rỡ ngoài phố, một chiếc máy bay xẹt qua bầu trời đêm, đèn cánh máy bay nhỏ bé nhấp nháy bay xa dần.
“Từ Chiêu Lâm.”
“Hửm?”
“Mấy hôm nay tôi nhớ ra một chuyện.”
Từ Chiêu Lâm thở dài bất đắc dĩ, “Xin mời nói.”
“Tôi nhớ tôi có một đôi tất da chân, màu đen.”
“Em có cả đống tất đen.” Từ Chiêu Lâm nhắm mắt lại, đầu óc ong ong, chỉ có cô là tinh thần tỉnh táo, đúng là uống cà phê không phí công.
“Tôi nói đôi tất bị dính sơn móng tay ở chân trái kìa.”
Trong bóng tối, Từ Chiêu Lâm mở mắt, lặng lẽ nhìn bóng đêm.
“Tôi nhớ lúc còn làm ở ngân hàng, có đồng nghiệp mang từ Nhật về cho tôi, tôi rất thích màu sắc và chất vải. Sau này dù dính sơn móng tay tôi cũng không nỡ vứt đi, lật mặt trong ra để mặc. Hôm đó anh đang ở nhà, nhưng tôi nhớ rõ anh từng nói anh đi công tác. Tôi vừa mở cửa thì thấy anh ngồi trên ghế sofa nhìn tôi, nói tôi mang tất ngược. Tôi cúi đầu nhìn, nhớ rất rõ, đôi tất đó lúc ấy đúng là bị lật lại mặt có vết nước sơn. Sau đó chúng ta…”
Bạch Tuyết quay đầu nhìn anh, căn phòng không quá tối, vẫn có thể nhìn rõ nét mặt anh — hoàn toàn không có biểu cảm.
“Từ Chiêu Lâm, có phải tôi đã…”
“Không phải.” Từ Chiêu Lâm dùng lòng bàn tay che lên mắt cô, cảm nhận lông mi mềm mại như bươm bướm chớp nhè nhẹ trong lòng bàn tay anh. “Không có đâu, đừng nghĩ lung tung.”
“Đây là sự nghi ngờ không có bằng chứng sao?” Bạch Tuyết bị anh che mắt, gương mặt vẫn hướng về phía anh, hương bạc hà từ kem đánh răng cùng hương thơm ngọt ngào đặc trưng của cô tràn ngập vào lòng anh.
“Em cũng biết trong ngành bọn anh, nghi ngờ mà không có chứng cứ thì coi như không tồn tại mà. Em không có chứng cứ, tức là lúc thay đồng phục đi làm em mặc ngược, tan làm mặc lại thì quên, chỉ vậy thôi. Em không thể nghĩ mấy chuyện hữu ích hơn sao? Ví dụ về nhà sẽ ăn tiệm mì bò nào, hoặc lúc nào thì cập nhật chương mới.”
“Đúng ha, hôm đó tôi đi làm.” Bạch Tuyết lẩm bẩm, uể oải gạt tay anh ra, trở mình.
“Haiz… hỗn loạn quá, cứ mơ mãi, phân biệt không nổi đâu là mơ đâu là thực. Anh nói xem, có phải tôi sắp không ổn rồi không…”
“Em nói linh tinh cái gì vậy?” Từ Chiêu Lâm đột ngột lớn tiếng, nhíu mày, giọng dữ dằn đến mức đáng sợ.
“Anh hét cái gì mà hét!” Bạch Tuyết bị anh dọa đến nỗi tim suýt nhảy ra ngoài, quay đầu lại trừng mắt hét trả, sau đó kéo mạnh mền quay lưng đi. Nhưng chỉ một lúc sau cô lại quay người, đôi mắt lấp lánh nhìn anh.
“Từ Chiêu Lâm?”
“Gì nữa?” Từ Chiêu Lâm lạnh mặt.
“Dù trước đây tôi có làm gì có lỗi với anh hay không, thì bây giờ, ngay lúc này, tôi chắc chắn sẽ không làm vậy. Anh tin tôi chứ?”
Từ Chiêu Lâm lấy lòng bàn tay nâng khuôn mặt cô lên, ngón cái xoa nhẹ vết nhăn giữa đôi mày đang quá mức nghiêm túc của cô, “Anh cũng vậy.”
Anh nói rồi nhìn sâu vào mắt cô, tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, từng chút một, hơi thở ngày càng nặng nề, lòng bàn tay nóng rực không kìm được mà trượt lên trên, nhưng lập tức bị một bàn tay nhỏ bé giữ chặt.
Trong bóng tối, đôi mắt sáng long lanh của cô còn rực rỡ hơn cả bảo thạch, viên bảo thạch đó được gắn trong hàng mi dài mượt như nhung, quý giá vô cùng, cần phải dùng cả mạng sống để đánh đổi.
“Chuyện này phải tính thêm tiền đấy.” Cô hé đôi môi anh đào, nở một nụ cười quyến rũ mê hoặc còn hơn cả yêu tinh Siren, “Anh chuẩn bị trả…”
Câu nói chưa kịp nói hết đã bị anh chặn lại bằng nụ hôn, lưỡi anh nóng bỏng len vào miệng cô, hơi thở ẩm nóng phả vào chóp mũi cô, anh quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô mà m.út, mà li.ếm, nhẹ nhàng cắn cằm tròn trịa và cổ trắng mịn như đậu hũ của cô, không kìm được mà rên khẽ. Âm thanh khàn khàn như chất xúc tác thấm qua từng lỗ chân lông của cô, hương thơm ngọt ngào nóng ẩm giữa hai chân cô cũng lan tỏa trong không khí, bị người đàn ông nhạy bén như dã thú ngửi thấy, ánh mắt anh tối lại, thở hổn hển hỏi: “Muốn rồi phải không?”
Cô rưng rưng nước mắt nhìn anh thô bạo vén váy ngủ mình lên tận cằm, kéo tấm vải nhỏ bé xuống tới đầu gối, rồi bóp lấy eo, mạnh mẽ xuyên sâu vào sự ấm áp ẩm ướt chặt chẽ của cô, trong nháy mắt cả hai cùng bật ra tiếng rê.n rỉ.
Trong căn phòng tối om, trên chiếc giường bên cửa sổ, giữa nền trắng muốt là những chuyển động mãnh liệt của bóng đen. Trong cơn mơ màng, Bạch Tuyết chỉ nghe thấy tiếng mình tan chảy thành tiếng nước róc rách, tiếng gầm ghì kìm nén không chút kiềm chế của người đàn ông, tiếng chiếc giường đơn rê.n rỉ theo từng cú va chạm, mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một thê thảm. Khung xương bé nhỏ của cô dưới sự tàn bạo của anh như muốn vỡ vụn thành bụi, b.ộ ng.ực trắng ngần run rẩy, bị bàn tay nóng bỏng thô bạo xoa nắn, bóp vặn.
“Nhẹ… nhẹ chút đi, còn em bé nữa…”
“Chào hỏi nó trước có sao đâu?”
Nghe vậy, Bạch Tuyết giơ chân đá anh, nhưng bị anh tóm lấy cổ chân kéo xuống dưới thân, chiếc chuông nhỏ ở mắt cá chân rung leng keng vui vẻ, giường chấn động dữ dội liên tiếp mấy chục lần, cuối cùng cũng lắng xuống trong tiếng nghiến răng gằn giọng của anh…
“Thế nào?” Từ Chiêu Lâm thở hổn hển, ôm lấy Bạch Tuyết mềm nhũn trong lòng, cả hai đều dính đầy mồ hôi, mồ hôi và dịch thể hòa quyện, như thù hận và yêu thương đan xen.
“Nó bằng anh…” Từ Chiêu Lâm còn chưa thở nổi, gạt những lọn tóc ướt dính trên trán cô, đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng, giọng điệu lại trêu chọc, “Nó mạnh bằng anh không?”
Bạch Tuyết nhìn trân trân vào trần nhà, đầu óc một mảng trống rỗng, hồi lâu sau mới từ từ tỉnh táo lại, “Chưa biết nữa.”
Từ Chiêu Lâm bật cười bất lực, không biết nên vui hay buồn, thậm chí cảm thấy dáng vẻ cô nói câu đó lúc này cũng đáng yêu vô cùng.
“Bạch Tuyết.” Anh ôm lấy cô một lần cuối, “Anh vẫn nói câu cũ, chỉ cần sau này có người đối xử tốt với em, thật lòng tốt với em, em đừng bị lừa, đừng bị vẻ bề ngoài đánh lừa, mở to mắt ra mà nhìn, anh xin em, tiền bạc không quan trọng, anh chỉ có một yêu cầu này thôi.”
“Anh đúng là…” Bạch Tuyết lười biếng gom nhặt từng từ ngữ trong đầu, “Thật lòng nghĩ cho tôi.”
Từ Chiêu Lâm vén những sợi tóc rối như tảo biển trên mặt cô ra.
“Bạch Tuyết, anh biết em hận anh, anh cũng thừa nhận lúc làm chuyện đó, anh đã xác định là không cần em tha thứ. Nhưng sau chuyện đó anh mới nhận ra…”
Anh lưu luyến hôn lên mi mắt, chóp mũi, cằm cô, ghi nhớ từng đường nét khuôn mặt.
“Anh đã thông suốt rồi. Còn em thì sao? Hôm nay là ngày đầu tiên của giai đoạn ly hôn, em có quyền suy nghĩ kỹ. Đợi đến khi em nhìn rõ bản thân mình muốn gì, rồi hãy quyết định có trở về bên anh hay không.”