Lữ Đồ - Cật Lật Tử Đích Miêu Ca

Chương 2

“Đàn ông không có tình yêu. Cái gọi là tình yêu của đàn ông chẳng qua chỉ là sản phẩm của d.ục vọ.ng và sự cân đo lợi ích. Sao bọn họ lại không hiểu được chứ? Thật ngu xuẩn! Xin lỗi phải nói thẳng, chọn lọc tự nhiên, kẻ mạnh sinh tồn. Dù tôi cũng thấy tiếc khi họ chết khi tuổi đời còn trẻ, nhưng những kẻ ngu xuẩn và kém cỏi thì vốn không nên truyền lại gene của mình.”

Người đàn ông trong phòng thẩm vấn bực bội chỉnh lại gọng kính. Mồ hôi lớn như hạt đậu theo thái dương và sống mũi chảy xuống cổ, lông mày nhíu chặt, ánh mắt đầy vẻ bất lực.

Cậu cảnh sát trẻ đang ghi biên bản nghiến chặt răng, suýt nữa đã đập bàn quát lớn, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Từ Chiêu Lâm bên cạnh, cậu ta lập tức rụt lại.

Từ Chiêu Lâm từ đầu buổi thẩm vấn gần như không lên tiếng. Anh ngả lưng vào ghế, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên gầy gò, lưng hơi còng trước mặt. Tay vô thức gõ nhẹ lên cuốn sổ ghi chép bằng chiếc bút nước trên tay.

“Vậy nên, để không cho họ tiếp tục truyền gene, anh đã giết họ, sau đó mổ bụng lấy đứa trẻ ra?”

Nói thật, làm cảnh sát gần hai mươi năm, đây là lần đầu tiên anh chứng kiến một hiện trường kinh hoàng đến vậy. Lần đầu tiên anh cảm nhận rõ ràng con người cũng chỉ là một khối vật chất hữu cơ. Chết đi rồi thì chẳng khác gì một tảng thịt bày bán ngoài chợ.

Tên giáo sư khoa văn tên Chu Chính này cũng đối xử với những người phụ nữ đó như xử lý một đống thịt vụn.

Thịt, da và xương bị phân loại rồi ném vào ba chiếc thùng lớn. Nếu không phải trong thùng nhựa đỏ trôi nổi ba hộp sọ trơ trọi, nếu không phải trong tủ quần áo xếp đầy những bộ trang phục nữ khác nhau, anh đã không thể biết được tên khốn này đã giết không chỉ một người phụ nữ.

Anh có linh cảm rằng những cảnh tượng này sẽ ám ảnh anh suốt quãng đời còn lại—trong từng đêm mất ngủ, trong nụ cười trên khuôn mặt hồng hào của con gái anh, trong mỗi khoảnh khắc anh nhớ đến vợ mình.

Không đúng, phải nói là vợ cũ mới đúng.

Thực ra, những lời tên khốn này nói không sai. Đàn ông không có tình yêu, đàn ông chỉ biết cân nhắc lợi ích. Anh cũng không ngoại lệ. Vì vậy, anh đã chọn cách tàn nhẫn nhất để cắt đứt với cô ta. Cô ta không xứng đáng làm vợ, cũng chẳng xứng đáng làm mẹ. Trân Trân chỉ cần có ba là đủ.

“Haiz… trách sao hiệu suất phá án của cảnh sát bây giờ thấp vậy! Toàn phí phạm thời gian lên những công dân tuân thủ pháp luật như chúng tôi, bắt được tội phạm mới lạ!”

Chu Chính ngừng tràng diễn thuyết, ngả người ra sau ghế như một tên du côn, hai chân dạng ra, ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn, ánh mắt đầy khinh miệt.

Từ bảy giờ tối đến tận nửa đêm, bọn họ vẫn chưa moi được chút thông tin nào. Viên cảnh sát trẻ vì tức giận mà mặt đỏ bừng, giọng cũng cao vút lên: “Nói năng cho cẩn thận! Chúng tôi mời ông đến đây chắc chắn có lý do! Căn xưởng đó là của ông, đúng không? Cả ba nạn nhân đều từng có quan hệ với ông, đúng không? Ông dám nói mình không biết gì sao?”

“Tôi biết chứ. Lý Mộng Quyên là bạn gái cũ của tôi. Hà Hân Hân là bạn gái cũ cũ của tôi. Địch Lộ Na là bạn gái cũ cũ cũ của tôi. Nhưng dù chia tay, chúng tôi vẫn là bạn tốt! Bạn tốt chết đi, sao tôi có thể không biết được? Nhưng bạn tốt chết đi thì có nghĩa là do tôi giết sao?”

Chu Chính càng nói càng hợp lý, càng nói càng kích động, hai cánh tay gầy như que củi vung vẩy loạn xạ.

“Với lại, cái xưởng đó là tôi mua từ hồi mới đến Thượng Hải. Hai năm nay giá đất ở Bảo Sơn rớt như rau cải ngoài chợ, không bán nổi, đành để không. Cái nơi xui xẻo đó, nếu không phải có người chết, tôi còn lười không muốn đến!”

Lập luận rõ ràng, biểu đạt mạch lạc. Bọn họ thực sự thiếu chứng cứ. Nếu có đủ chứng cứ, hôm nay đâu chỉ là một cuộc thẩm vấn đơn thuần.

Vụ án này đã đi vào ngõ cụt.

Một sinh viên năm nhất, một nhân viên nhà hàng, một nữ tiếp viên quán bar. Điểm chung duy nhất của ba nạn nhân là đều từng có quan hệ với Chu Chính và đều từng mang thai.

Thế nhưng, họ không có bất kỳ mối liên hệ nào khác. Đừng nói đến vòng quan hệ xã hội, ngay cả đồ ăn đặt qua mạng cũng chưa từng gọi cùng một quán.

Điều kỳ lạ hơn là, ba ruột của những đứa bé không phải là Chu Chính.

Bọn họ tìm thấy “bọn trẻ” trong một căn gác xép nhỏ.

Cả xưởng bỏ hoang ngập tràn lá mục và xác động vật, góc tường chất đống vỏ chai rượu và hộp mì gói, mùi hôi thối của phân, nước tiểu và xác chết bốc lên nồng nặc từ hai con phố xa. Nhưng chỉ riêng căn gác xép đó là sạch sẽ không tì vết.

Dựa vào tường là một chiếc tủ gỗ lớn. Cửa tủ mở rộng, bên trong là một bàn thờ lót nhung đen. Trên bàn thờ đặt ba chiếc lọ thủy tinh tinh xảo. Mỗi chiếc chứa một bào thai người vừa thành hình, cuộn tròn thân mình, trông lớn cỡ con chuột.

Những người mẹ bị chặt ra từng mảnh, vứt đi như rác. Nhưng những bào thai trong bụng họ lại được thờ phụng như thần linh.

Xét nghiệm DNA xác nhận ba đứa trẻ này chính là con của ba nạn nhân. Nhưng người cha lại là ba người hoàn toàn khác nhau.

Chứng cứ. Bọn họ cần nhiều chứng cứ hơn. Đó là con đường duy nhất.

“Giáo sư Chu nói cũng có lý, là do năng lực của chúng tôi chưa đủ. Vất vả rồi, hôm nay dừng ở đây thôi.”

Từ Chiêu Lâm mỉm cười ôn hòa, bày tỏ sự nhượng bộ. Chu Chính hừ lạnh một tiếng, nhún vai tỏ vẻ khinh thường rồi nghênh ngang theo cảnh vệ ra khỏi phòng.

Tháng Mười ở Thượng Hải, mưa phùn dai dẳng mà trời vẫn oi bức. Đây là đêm thứ tám anh thức trắng ở đồn cảnh sát, cuối cùng cũng bị đội trưởng Ngụy đuổi về.

“Cút cút cút! Vợ không cần thì thôi, chứ con gái vẫn cần cậu đấy!”

Đó là câu cuối cùng sếp Ngụy nói với anh, nói xong liền quẳng cả người lẫn mền gối của anh ra hành lang.

Tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ. Trông anh chẳng khác gì một gã lang thang râu ria xồm xoàm, lê bước chân nặng nề xuống từng bậc thềm đá hoa cương, ra đến khoảng sân ngoài tòa nhà.

Mền gối trên tay lập tức bị mưa thấm ướt, bông bên trong nhão ra, nặng trịch. Nhưng anh chẳng buồn nhìn, cứ thế ném hết vào cốp xe, mở cửa ngồi vào trong, vội vàng châm một điếu Hồng Song Hỷ.

Khói thuốc lởn vởn trong xe, bên ngoài mưa vẫn nặng hạt. Sau một tuần bị mất ngủ hành hạ, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng ập đến. Anh ngủ thiếp đi, mơ một giấc mơ thật dài.

Trong mơ, Bạch Tuyết vẫn là cô gái hai mươi ba tuổi.

Trước khi sinh con, gương mặt cô ta lúc nào cũng tròn trịa, trắng trẻo như quả vải bóc vỏ. Anh luôn nghĩ đến con búp bê Matryoshka hồi bé mình từng chơi. Đôi mắt to, miệng nhỏ, lông mi dài, cằm nọng ngắn cũn, nửa quê mùa nửa pha chút Tây. Và cả vẻ ngây ngô bỡ ngỡ khi anh giơ thẻ cảnh sát ra trước mặt cô ta, cũng khiến người ta vừa bực vừa buồn cười.

Bên ngoài trời nắng như đổ lửa, tội phạm chẳng biết đã trốn vào xó xỉnh nào, vậy mà anh còn phải tốn nước bọt để trấn an cảm xúc của cô ta.

“Cô gái, đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ đến để tìm hiểu tình hình một chút thôi.”

Cô ta mặc đồng phục ngân hàng, bộ quần tây và áo ghi-lê màu xám quê mùa đến mức không thể quê hơn, rộng thùng thình, bên trong là một chiếc sơ mi trắng dài tay. Mái tóc dài được búi lên, cài một chiếc nơ giống kiểu của nhân viên phục vụ tiệm bánh bao Lão Thịnh Xương.

Cô ta quá lùn, hoặc cũng có thể là do anh quá cao. Cô ta cau mày, ngửa cổ nhìn anh, trông cứ như thể sắp bị còng tay dẫn đi vậy. Trong sảnh ngân hàng, những người hiếu kỳ qua lại đều nhìn cô ta bằng ánh mắt thương hại và đồng cảm.

“Haizz… Tôi đi mua bao thuốc trước. Cậu đưa cô ấy vào trong đi?”

Sếp Ngụy chỉ về phía phòng họp của ngân hàng, vỗ vai anh như giao phó một trọng trách lớn: “Cô gái này đang căng thẳng lắm! Cậu chịu khó một chút nhé!”

Hừ, lão già này đúng là khôn thật, đẩy rắc rối cho anh rồi chuồn lẹ.

“Tôi… tôi không biết gì hết!”

Đó là câu đầu tiên cô ta nói với anh, cũng khá hợp với phong cách của cô ta, cái gì cũng không biết.

“Là thế này,” giữa họ cách nhau một chiếc bàn họp, anh chồm người tới gần cô ta hơn một chút, kiên nhẫn hạ giọng nói: “Thực ra ban đầu chúng tôi cũng không cần tìm cô nói chuyện, nhưng âm thanh trong đoạn camera giám sát ở sảnh quá nhỏ. Hơn nữa, lúc đó trong sảnh chỉ có cô và anh ta. Tôi không có ý trách cô, chỉ muốn hỏi xem cô có nhớ khách hàng đó đã nói gì không? Có điểm nào đáng ngờ không?”

Cô ta chớp chớp mắt, có vẻ thả lỏng hơn một chút, nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: “Anh ta hỏi tôi có thể rút 100.000 không, tôi nói phải hẹn trước. Sau đó anh ta lấy một chiếc thẻ ngân hàng khác ra, hỏi tôi xem có thể rút tiền ở ngân hàng khác không, hoặc rút qua cây ATM cũng được. Anh ta nói nơi anh ta sắp đến không có chi nhánh của ngân hàng chúng tôi.”

Ngân hàng của cô ta là một trong những ngân hàng quốc doanh lớn, hiếm có thành phố nào trên cả nước lại không có chi nhánh của họ. Cho dù không có chi nhánh, thì ít nhất cũng phải có ATM chứ…

Tốt, rất tốt.

Anh nhìn bảng tên trên ngực cô ta: “Quản lý dịch vụ khách hàng Bạch Tuyết.” Ha, thời buổi này, nhân viên quầy giao dịch cũng có thể gọi là quản lý rồi sao?

Anh cố ý trêu cô ta, nhếch môi cười nhẹ: “Cảm ơn nhé, quản lý Bạch.”

Mặt cô ta lập tức đỏ bừng lên.

“Tôi… tôi không phải quản lý… Không cần cảm ơn đâu.”

…….

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc thoang thoảng từ hàng ghế sau, Từ Chiêu Lâm mở mắt quay đầu lại—không có ai, chỉ có một chiếc áo khoác nhung cổ lông màu xanh đậm.

Đó là món anh đã mua cho cô ta.

Anh đã từng mua rất nhiều thứ cho cô ta, nhưng phần lớn chỉ là hứng thú nhất thời. Chỉ riêng chiếc áo khoác này là cô ta đặc biệt yêu thích, mỗi năm sau khi mặc xong đều cẩn thận đem đi giặt khô bảo dưỡng.

Vậy mà lúc này, chiếc áo khoác ấy lại bị cô ta vo thành một cục nhăn nhúm, tùy tiện vứt ở ghế sau, phần lông cổ bẩn đến mức bết lại thành từng mảng cứng ngắc. Trớ trêu thay, trên đó vẫn ngoan cố lưu lại mùi hương của cô ta.

Có lẽ cô ta đã quên mình còn để lại một chiếc áo khoác trên xe anh rồi, cũng quên mất rằng cô ta từng yêu thích nó đến mức nào.

Chiếc áo khoác bị bỏ mặc trên ghế xe không tránh khỏi việc bị ám mùi ẩm mốc và bụi bặm. Mùi hương của cô ta cuối cùng cũng sẽ phai nhạt hết thôi.

Anh cầm chiếc áo lên, phủ lên mặt, mùi hương còn sót lại của cô ta tràn ngập trong mũi.

Anh và cô ta đến với nhau khi anh đã ba mươi ba tuổi. Một người đàn ông ba mươi ba tuổi chưa kết hôn thì đáng nghi đến mức nào, cô ta không bận tâm. Cô ta không quan tâm bất cứ điều gì về anh, cũng chẳng buồn hoài nghi. Chỉ duy nhất một lần, cô ta từng hoài nghi, đó là khi anh tìm cô ta lần thứ hai.

Lúc ấy, cô ta mặc một chiếc váy xanh lam, khoác một chiếc áo len lông cừu màu vàng nhạt. Anh phát hiện tóc cô ta đã dài đến tận eo, thẳng tự nhiên, không uốn không nhuộm, cứ thế xõa rối tung. Trên sống mũi đeo một cặp kính dày cộp, cô ta ngước mặt lên nhìn anh đầy cảnh giác, trong giọng nói còn có chút ghét bỏ: “Anh… vụ án của các anh vẫn chưa phá xong sao?”

Từ Chiêu Lâm cạn lời. Anh trông vô dụng đến vậy sao? Một vụ án nhỏ hơn một tháng trước mà vẫn chưa phá được, vậy còn làm cảnh sát cái gì nữa?

“Phá rồi. Chúng ta có thể đừng đứng dưới trời nắng mà nói chuyện không?”

Anh cau mày, trông có vẻ rất bực bội. Quả thật anh đang bực mình, nắng gắt đến mức anh sắp bị thiêu cháy rồi, vậy mà cô ta thì thản nhiên đứng trong bóng râm của anh hóng mát… chẳng có tí tinh ý nào cả.

Anh tiện tay chỉ về phía một cái đình nghỉ mát gần đó, sải bước đi trước, cô ta lẽo đẽo theo sau với dáng vẻ uể oải.

Hai giờ chiều là thời điểm nóng nhất trong ngày, cô ta cởi áo len ra mà mặt vẫn đỏ bừng, ngồi cạnh anh một cách ngoan ngoãn, tóc được cột lại một cách tùy tiện, còn một lọn chưa cột lên, bị mồ hôi làm dính chặt vào cổ.

Nhìn nghiêng, sống mũi cô ta cao thẳng, hơi có nét khoằm. Nhưng may mắn là đường nét khuôn mặt tổng thể mềm mại, làm dịu đi vẻ sắc bén ấy.

Cô ta liếc nhìn anh bằng khóe mắt, đầy vẻ đề phòng.

Họ nói chuyện lác đác vài câu, anh kể rằng tên tội phạm lần trước là một sinh viên trạc tuổi cô ta, học một ngành vô dụng, bốn năm trời tích lũy một đống kiến thức vô ích, tốt nghiệp rồi mà tìm mãi không nổi một công việc. Trong khi đó, gia đình lại đang rất cần tiền. Hết cách, anh ta đành đi làm công trình, vất vả cả năm trời, cuối cùng lại bị chủ thầu cuỗm mất tiền chạy trốn…

Không có tiền án, không có kế hoạch từ trước, nhưng đầu óc lại không tệ. Anh thừa nhận bọn họ đã tốn chút công sức, nhưng cũng không đến mức giống như một cô nhóc nào đó nghĩ, một vụ án nhỏ mà hơn một tháng trời vẫn không phá nổi.

Tất nhiên rồi, công lao của cô nhóc đó cũng không hề nhỏ.

“Ồ, bắt được rồi thì tốt.” Cô ta nhanh chóng nhìn anh một cái, rồi nói không mấy chắc chắn: “Không cần đặc biệt đến cảm ơn tôi đâu.”

Anh khẽ nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh bỉ.

“Ai nói tôi đến để cảm ơn cô? Tôi có bạn gái sống ở khu này, tôi đến tìm cô ấy. Đi ngang qua thấy cô đang tưới hoa trên lầu, tiện thể chào hỏi một câu thôi.”

Cuối cùng, cô ta cũng quay đầu nhìn anh, mắt mở to tròn, tràn đầy kinh ngạc.

Ừ, câu nói này đối với cô ta mà nói, đúng là có hơi nhiều thông tin thật.

“Này, nước mua cho cô ấy, viên kem trên mặt cũng tan hết rồi, đưa cho cô ấy thì tôi lại bị mắng, dù sao vị cũng giống nhau, cô uống đi.”

Anh lấy ly nước ra khỏi túi nilon, đưa đến trước mặt cô ta, cứ thế cầm lơ lửng giữa không trung chờ cô ta nhận. Những giọt nước lạnh tí tách rơi xuống đầu gối trần của cô ta, theo phản xạ, cô ta vội vàng dùng cả hai tay đón lấy, nhưng lại cầm ra xa một chút như sợ bẩn, mặt nhăn nhó, ánh mắt đầy chán ghét.

Nhưng anh lại cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái, chào tạm biệt cô ta rồi sải bước rời đi. Khi ngoảnh đầu lại, cô ta vẫn còn cầm ly nước nhão nhoẹt ấy, muốn vứt mà không vứt được, do dự mãi rồi cuối cùng lại bất đắc dĩ li.ếm một chút kem tràn ra ngoài miệng ly, sau đó cẩn thận bưng ly nước, từng bước từng bước leo lên lầu.

Anh không nói dối, nhưng cũng không nói thật hoàn toàn.

Anh đúng là đến gặp một cô bạn gái khá thân, nhưng ly nước này là mua cho cô ngốc này. Viên kem trên ly vốn có hình một khuôn mặt cười, ngốc nghếch y như cô ta vậy. Trên đường đến đây, anh đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần vẻ mặt cô ta khi nhìn thấy nó. Nhưng ai mà ngờ được cô ta lề mề thế, làm anh cũng lề mề theo, khiến khuôn mặt cười đáng yêu ấy tan thành một vũng nước đường nhão nhoẹt.

Lẽ ra anh nên quẳng luôn đống nước đường ấy cho cô ta, rồi đến nhà bạn gái, làm tình một trận thoải mái, sau đó ngủ một giấc ngon lành, quên hết mọi áp lực và mệt mỏi.

Anh thực sự đã làm như vậy, nhưng lại lên nhầm tầng, gõ nhầm cửa.

Cô nhóc vẫn đang cầm ly nước mở cửa, nhìn thấy lại là anh thì sợ đến trắng bệch cả mặt, lùi về sau mấy bước, nước đường nhỏ đầy đất.

Lúc đó, đừng nói là làm tình, ngay cả nói gì anh cũng không biết. Đỏ mặt tía tai mãi mới nghẹn ra được một câu: “Tôi tên Từ Chiêu Lâm, đây là danh thiếp của tôi, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”

Anh chưa bao giờ lãng phí thời gian với phụ nữ, vậy mà sau đó, anh đã lãng phí bảy năm.

Cho đến khi anh lần đầu tiên đọc tiểu thuyết của cô ta.

Nói về tiểu thuyết của cô ta, ha, tình tiết lê thê, ngôn ngữ nhạt nhẽo, phần lớn nội dung nhạt nhòa như một cuốn nhật ký tẻ nhạt.

Nhưng chỉ riêng một số đoạn, một số câu chuyện xoay quanh một nhân vật nào đó lại sống động đến lạ thường. Ẩn sâu trong từng con chữ là một tình yêu mãnh liệt, nhưng anh biết tình yêu đó không liên quan đến anh, không liên quan đến Trân Trân, thậm chí không liên quan đến Thượng Hải này.

Trong tập tin ghi chú được đặt mật khẩu nhiều lớp của cô ta, chỉ có một câu duy nhất: “Chỉ thấy trăng lạnh ngày nắng, thiêu đốt cả đời người.”

Nếu đau khổ đến vậy, tại sao không kết thúc?

Trân Trân còn nhỏ, rồi sẽ quen thôi.

Anh lái xe xuyên qua màn đêm mưa đen kịt, con đường dài như vô tận, cho đến khi nhìn thấy ánh đèn của ngôi nhà mình.

“Cậu Từ, Trân Trân ngủ rồi.”

Dì Lương đứng sau lưng anh, ngập ngừng muốn nói gì đó. Anh biết con gái đã ngủ, nhưng tối nay anh rất muốn nhìn thấy nó.

Trân Trân ngủ trong phòng phụ, còn anh ngủ một mình trong phòng chính. Chiếc giường trơ trọi không có đệm, vì đệm và ga giường đều bị Bạch Tuyết thiêu rụi hết rồi.

Đầu giường của Trân Trân có một chiếc đèn ngủ nhỏ, ánh sao ánh trăng phản chiếu lên tường như một thế giới cổ tích. Đây là một trong số rất ít món quà mà Bạch Tuyết từng mua cho con gái khi làm mẹ. Ngoài những lúc hiếm hoi như vậy, cô ta thậm chí chưa từng thay tã cho con một lần, ngay cả bím tóc con bé đòi tết cũng chỉ có anh, người làm ba, là chịu khó tết cho nó.

“Ba?”

Vừa mở mắt, việc đầu tiên Trân Trân làm là ôm chầm lấy anh. Nó nói ba là một con chó già lang thang. Lần đầu tiên nghe con nói vậy, anh đã mắng cho nó khóc. Nhưng bây giờ nghĩ lại, thấy cũng đúng.

“Mẹ về chưa ba?” Nó ngước gương mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt long lanh đầy hy vọng.

“Chưa, vẫn chưa.”

Trân Trân không nói gì nữa, ánh sáng trong mắt con bé dần vụt tắt, lặng lẽ nhìn anh một lúc lâu.

“Ba bắt được bao nhiêu tội phạm rồi, sao lại không bắt được mẹ chứ? Ba dùng còng tay còng mẹ lại không phải là được rồi sao?”

Anh bật cười, khẽ nhéo má con gái: “Ba bắt tội phạm vì họ phạm sai lầm, nhưng mẹ thì không. Mẹ chỉ rời đi để tìm lại trái tim của mình, nên ba không thể bắt mẹ, chỉ có thể để mẹ đi thôi.”

Anh nhìn khuôn mặt của con gái, đôi mắt tròn xoe giống hệt Bạch Tuyết, ánh mắt vô tội giống y đúc.

Dù anh có nói dối cỡ nào, cô ta cũng sẽ không nghi ngờ.

Không phải là không nghi ngờ, chỉ là cô ta lười nghi ngờ, trừ khi anh đưa người phụ nữ khác về nhà, đến trước mặt cô ta.

“Trân Trân, xin lỗi con. Là lỗi của ba, ba đã đánh mất trái tim của mẹ.”

“Vậy ba có xin lỗi mẹ chưa?”

“Rồi, nhưng mẹ vẫn còn giận ba.”

“Không sao! Ba ôm mẹ một cái là được mà. Lần trước con làm vỡ điện thoại của mẹ, mẹ giận lắm, nhưng con chỉ cần ôm mẹ thế này một cái—”

Nó vừa nói vừa làm động tác ôm, rồi lại hôn chụt một cái lên mặt anh.

“—Rồi hôn mẹ như thế này nữa!”

“Được, ba sẽ thử.” Anh cười khổ gật đầu.

Điện thoại trong túi quần rung lên hai lần.

Là tin nhắn, tin nhắn lúc ba giờ sáng.

Lòng anh thắt lại, vội lấy điện thoại ra xem.

Là một tin nhắn kèm ảnh.

“Mẹ!”

Trân Trân nhận ra Bạch Tuyết còn nhanh hơn anh, phấn khích kêu lên, nhào đến ôm chặt màn hình, giọng run lên vì kích động.

Đó đúng là Bạch Tuyết.

Trắng như Bạch Tuyết, và cũng giống Bạch Tuyết—đang say ngủ.

Nhưng Từ Chiêu Lâm nhìn thoáng qua đã biết đó không phải là giấc ngủ: Làn da trắng đến tái xanh, quầng mắt đen sẫm, miệng mở lớn…

Công chúa Bạch Tuyết của anh sẽ không bao giờ thức dậy nữa.

Dù anh có hôn cô ta một ngàn lần, một vạn lần, cô ta cũng sẽ không tỉnh lại nữa.

“Ba, dòng chữ này nghĩa là gì vậy? Ba? Sao ba lại khóc?”

Trời sụp đất nứt, tiếng gầm vang rền như sấm sét.

Giữa đống hoang tàn đổ nát, giọng Trân Trân vọng lại từ nơi xa xôi.

Qua đôi mắt nhòa lệ, anh gắng sức nhìn rõ dòng chữ bên dưới bức ảnh: “Người phụ nữ không muốn làm mẹ thì không xứng đáng sống.”

Cuối cùng là một tờ giấy khám bệnh: “T.ử c.ung hướng trước, hình thái đầy đặn, trong buồng t.ử c.ung thấy một túi thai, bên trong thấy phôi thai, có nhịp tim nguyên thủy…”

Ngày trên tờ giấy khám bệnh là 22 tháng 10 năm XX, đúng một tuần sau khi anh không kìm nén được nỗi nhớ mà gọi điện cho cô ta.

Bình Luận (0)
Comment