“Chắc không phải anh đang thấy chột dạ đâu nhỉ, ông chủ Từ?” Bạch Tuyết ôm gối cổ, nhìn ra ngoài cửa sổ khoang máy bay, ngắm những tầng mây cuộn trào như rồng lượn.
Không ai đáp lời, cô quay đầu lại, thấy Từ Chiêu Lâm bị kẹt giữa hai ghế, hai chân dang rộng như đang ngồi xoạc, tay khoanh trước ngực, đeo mặt nạ ngủ, mặt quay về phía lối đi.
“Xì.” Bạch Tuyết bĩu môi, “Lão già chết tiệt còn bày đặt, ai không biết còn tưởng anh ngủ thanh tao lắm ấy, ngáy lên thì như giết heo vậy.”
Từ Chiêu Lâm không nhúc nhích, quay lưng về phía Bạch Tuyết, lạnh lùng hừ một tiếng, “Anh đối với mấy câu hỏi thừa biết rõ câu trả lời thì thái độ luôn vậy đấy.”
“Có ai bắt anh ngồi hạng phổ thông với tôi đâu, anh tự nguyện mà, trách ai?” Bạch Tuyết nhàm chán quấn gối cổ quanh cổ mình, lát lại tháo ra, cầm trong tay vò nắm.
“Anh có nói gì đâu, chỉ có ai đó tự thấy cắn rứt lương tâm thôi.” Từ Chiêu Lâm ngáp một cái, vặn mình đổi tư thế, mặt vẫn quay về lối đi.
Bạch Tuyết nhìn bóng lưng anh một lúc, hừ mũi một tiếng rồi lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mây trắng bên ngoài như kẹo bông, trông ngọt ngào, mềm mại, vừa vào miệng đã tan, máy bay không ngừng thay đổi tư thế bay, họ tự do xuyên qua thế giới kẹo bông ấy. Nhưng khoảnh khắc tự do thanh bình ấy chẳng kéo dài được bao lâu, bên tai đã vang lên tiếng ngáy.
“Chậc.” Bạch Tuyết chau mày nhìn ra ngoài, cực kỳ không muốn quay lại nhìn cái tên già đang há miệng ngáy ầm ầm bên cạnh, nhưng tiếng ngáy mỗi lúc một lớn, đến mức hành khách ghế trước cũng phải quay đầu lại nhìn.
“Này, này!” Bạch Tuyết cau mày gọi nhỏ vài tiếng, không có phản ứng, huých cùi chỏ cũng không có phản ứng, tức quá bèn nhéo mạnh vào đùi anh — cứng như khối sắt. Cuối cùng không chịu nổi nữa, cô lấy tay bịt miệng anh lại, yên tĩnh được đúng một giây, giây sau anh đã nắm lấy tay cô, quay đầu ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô, rồi lại tiếp tục ngáy như sấm.
Bạch Tuyết hít hít mũi, ghét bỏ quay đầu đi, lát sau lại quay lại. Ở khoảng cách gần như vậy cô mới nhìn rõ được, nếp nhăn ở khóe mắt anh đã nhiều đến vậy. Trong ký ức, lúc anh ba mươi ba, ba mươi bốn tuổi họ mới quen nhau, khi đó cô rất sợ anh, không dám nhìn lâu, chỉ khi anh ngủ hoặc lúc anh ra lệnh cô bôi thuốc cho anh mới dám lén lút quan sát gần như vậy. Anh luôn thô ráp, coi nắng gió là tận hưởng, coi vết sẹo là huân chương, nhưng khi đó cũng chưa có nhiều nếp nhăn như vậy.
Từng ấy năm, cô thực sự chưa bao giờ nhìn anh kỹ sao? Làm sao có thể chứ? Chỉ là cô không nhớ nổi nữa, giống như từ lúc anh ba mươi tư tuổi cô bước một bước thẳng tới ngày anh bốn mươi tuổi ngoại tình, mọi chuyện xảy ra giữa hai mốc đó như một cuốn phim tua nhanh, lướt qua mắt cô vèo vèo, hoàn toàn không nhìn rõ.
Những khoảnh khắc nhìn rõ được cũng chỉ là lúc anh lạnh lùng với cô, nổi giận với cô, giận dữ mắng mỏ cô vì sơ suất với Trân Trân.
“Chỉ có mỗi việc đi họp phụ huynh mà cũng quên được?” Khi đó anh xách áo cảnh phục, sơ mi cảnh phục để mở, lộ ra áo ba lỗ trắng bên trong, tóc rối bù như tổ quạ, mùi mồ hôi và thuốc lá xộc thẳng vào mũi ngay khi anh vừa bước vào nhà. Anh theo cô xông thẳng vào phòng ngủ, cô ngồi phịch xuống trước bàn trang điểm chạm trổ hoa văn gỗ, “bốp” một tiếng ném hộp phấn nền xuống bàn.
“Tôi đã nói rồi còn gì? Đang họp! Ở! Ngân! Hàng!”
Cô nhớ quãng thời gian đó suốt ngày họp, hết cuộc họp này đến cuộc họp khác, bị mắng không ngừng — khách hàng mắng, giám đốc ngân hàng mắng, cấp trên mắng, nhưng mắng những gì, vì sao mắng thì cô đã quên. Cô chỉ nhớ những sinh vật gọi là “con người” ấy, từng người từng người trừng mắt chỉ tay vào cô, bất kể đàn ông hay phụ nữ, trẻ hay già, tất cả như thể cô là kẻ tội lỗi nhất thế gian, tội ác tày trời.
Nhưng kỳ lạ là cô thực ra cũng không quá buồn, chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang nảy mầm trong lòng, muốn phá đất mà chui ra.
“Đi họp? Không phải cô nói hôm nay cô không họp sao? Dù có họp cũng không xin nghỉ được à? Cô có biết để Trân Trân một mình bên ngoài nguy hiểm thế nào không? Lỡ gặp người xấu thì sao?”
Từ Chiêu Lâm lúc nổi giận thực sự rất đáng sợ, đến cả đèn pha lê trên trần phòng ngủ cũng rung theo.
Anh cũng mắng cô, giống như những người kia, như thể cô không xứng đáng được sống.
“Cô là mẹ!”
Dù là lúc này, Bạch Tuyết vẫn nhớ câu Từ Chiêu Lâm nói nhiều nhất chính là câu này.
Cô chỉ nhớ về những ngày như thế.
Từ Chiêu Lâm chắc chắn không biết cô đang nghĩ gì, lúc này đang áp trán mình lên trán cô, cả cái đầu nặng trĩu đè lên đầu cô, ôm chặt như ôm một cái gối ôm hình người. Bạch Tuyết cảm giác mình như sắp bị siết chết, kéo áo sơ mi anh, anh cũng không buông ra, dùng khuỷu tay đẩy vài lần cũng không thoát nổi, đành thở dài bỏ cuộc, móc điện thoại trong túi quần ra, vì đang bật chế độ máy bay nên cũng chỉ có thể mở album ảnh ra xem giết thời gian. Vừa xem vừa cười, thì ra cô không chỉ từng chụp phân chó, mà còn chụp cả phân trong khay vệ sinh mèo.
Phân chó thì cô nhớ, hồi còn đi học nhà cô nuôi một con chó đực giống Teddy, cô vốn không thích động vật, nhưng mẹ cô lại rất thích, một người đàn bà vừa ích kỷ vừa chua ngoa, đến nỗi chỉ cần một sợi tóc của con gái rụng xuống sàn cũng mắng như mưa, vậy mà lại nuôi một con chó tè bậy ị bậy trong bếp, còn suốt ngày xịt nước tiểu khắp nhà mỗi lần đến kỳ động dục. Cái câu “mắt chó nhìn người thấp” thật đúng với con chó đó. Bạch Tuyết kéo tay áo lên nhìn, ngần ấy năm trôi qua mà vết cắn nơi khuỷu tay phải vẫn còn, vết sẹo trắng nổi bật hơn hẳn vùng da xung quanh.
Còn con mèo thì sao? Bạch Tuyết ngẩng đầu nhìn trần máy bay, chớp mắt hồi tưởng lại. Sàn gạch đỏ nâu xung quanh khay cát vệ sinh kia rõ ràng là ban công nhà cô và Từ Chiêu Lâm. Cô lướt album lại từ đầu đến cuối, không hề có dấu vết nào về con mèo. Cô nhớ Trân Trân từng nài nỉ đòi nuôi mèo suốt một thời gian dài, Từ Chiêu Lâm nhất quyết không cho. Đúng, cô nhớ rất rõ, đó là một trong những lần hiếm hoi Từ Chiêu Lâm nổi giận với Trân Trân.
“Còn khóc nữa thì cút ra ngoài mà khóc!” Lúc đó Từ Chiêu Lâm đứng trong phòng khách, chắc vừa về nhà, còn chưa kịp thay bộ cảnh phục đã bắt đầu quát tháo, vung tay, giọng gầm như sấm động. Nhưng Trân Trân vốn được nuông chiều quen rồi, chẳng thèm nể mặt, chân trần đứng trên ghế sofa trong phòng khách, vừa khóc vừa hét, mặt mũi đỏ bừng, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Nhưng sau đó tại sao lại nuôi mèo? Bạch Tuyết nhìn chằm chằm bức ảnh chụp khay cát vệ sinh một lúc lâu mà vẫn không nhớ nổi con mèo ấy trông ra sao. Chắc chắn là không có mèo, lần này về Thượng Hải cô không hề thấy con mèo nào trong nhà, nếu có, với cái tính thích khoe khoang của Trân Trân, chắc chắn đã ôm ra khoe ngay rồi.
Bạch Tuyết nghĩ một lúc, nghĩ không ra cũng chẳng buồn nghĩ nữa. Nhà không có mèo thì càng tốt, dù sao cô cũng không thích mấy thứ lông lá đó. Cô bĩu môi, tiếp tục xem ảnh, nhưng tới lui chỉ toàn ảnh chụp năm nay. Ảnh đầu tiên là một đoạn video pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm. Còn ảnh cũ đâu? Cô nhớ hồi đổi sang chiếc iPhone7 này đã chuyển dữ liệu rồi mà…
Cô không có, còn Từ Chiêu Lâm thì sao?
Bạch Tuyết nhét điện thoại lại vào túi, lén nhìn Từ Chiêu Lâm đang ôm cô ngủ say sưa. Anh nằm nghiêng, túi quần hơi mở, lộ ra chiếc điện thoại bọc vỏ đen. Nhưng điện thoại lớn quá, cô đoán nếu rút ra chắc sẽ làm anh tỉnh giấc. Anh nhạy cảm lắm, nhưng hôm nay cô rất muốn liều một lần cuối.
Bạch Tuyết vươn tay phải, may mà tay cô nhỏ, ngón tay cũng mảnh, cô luồn ngón trỏ và ngón giữa vào túi quần Từ Chiêu Lâm, kẹp lấy điện thoại. Anh vẫn ngủ say, thở đều đều, tim cô đập thình thịch nhưng cuối cùng cũng kẹp được rồi, từ từ rút ra, rút được nửa chừng thì kẹt lại, cô nín thở, do dự một chút rồi cắn răng giật mạnh một phát.
Anh vẫn chưa tỉnh.
May quá, phổi cô như muốn nổ tung, Bạch Tuyết thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh túa ra, toàn thân mềm nhũn. Cô lau trán ướt đẫm, dù còn chút sợ nhưng nhiều hơn là phấn khích. Bây giờ thì cô tha hồ khám phá bí mật giữa Từ Chiêu Lâm và 108 vị “tướng quân” của anh rồi!
…Mật mã của cái tên già này là gì nhỉ?
Thôi kệ, cứ mở máy xem đã, biết đâu không cài mật mã. Bạch Tuyết sờ quanh hai bên điện thoại, thời buổi bây giờ điện thoại lắm trò phức tạp thật, ngay cả nút nguồn cũng chạy sang bên. Cô lầm bầm trong bụng, nhấn giữ nút bên phải, đợi vài giây, màn hình đen hiện lên một khuôn mặt tròn tròn chồng lên mặt một người phụ nữ khác.
“Hừ, đồ lão già, ghê tởm quá.” Bạch Tuyết lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người phụ nữ đó.
“Sao vậy, lấy ảnh vợ mình làm hình nền cũng ghê tởm à?” Từ Chiêu Lâm vẫn không động đậy, lười biếng mở miệng. “Muốn xem thì cứ xem, có cần lén lút vậy không?”
“Ai thèm xem, tôi chỉ thấy lạ là trong điện thoại tôi chỉ có ảnh năm nay, nên muốn tìm manh mối trong điện thoại anh thôi!” Bạch Tuyết ném điện thoại lên đùi anh, “Hơn nữa tôi đâu phải vợ anh,” ngập ngừng một chút, “mà, giữa tôi và Trân Trân, người anh muốn nhìn chỉ có Trân Trân thôi.”
Từ Chiêu Lâm tháo bịt mắt vứt sang bên, “Động cơ không quan trọng, dù sao thì hành vi phạm tội của em đã quá rõ ràng.”
Vừa nói vừa lấy điện thoại mở khóa, rồi nhét lại vào tay Bạch Tuyết, “Xem đi.”
Bạch Tuyết còn muốn nói thôi khỏi, nhưng lòng tò mò lại găm chặt lấy cô, cô vô cảm giật lấy điện thoại, không chớp mắt canh chừng Từ Chiêu Lâm.
Nhưng cô càng như vậy, Từ Chiêu Lâm càng cố tình trêu cô, chống đầu cười tủm tỉm như đang xem con nít nghịch ngợm, nắm lấy tay cô đẩy điện thoại tới trước.
“Xem đi xem đi, đừng ngại, trong điện thoại anh chẳng có bí mật gì đâu.”
“Hứ, đàn ông cặn bã đều nói vậy.” Bạch Tuyết hừ mũi khinh thường, quay lưng lại lướt điện thoại vèo vèo.
Vòng qua WeChat, mấy người trong danh bạ từ avatar đến biệt danh đều nồng nặc mùi “chuẩn đàn ông thẳng cứng” qua màn hình, chẳng có gì hay. Cô lại xem cái khác, Hupu*? Hứ, nhóm bệnh nhân ung thư đàn ông thẳng, còn gì nữa?
*Diễn đàn thể thao và giải trí rất nổi tiếng tại TQ.
Ủa? App đọc tiểu thuyết? Bạch Tuyết quay đầu liếc Từ Chiêu Lâm đang cười toe toét đến híp cả mắt, nhấn vào xem thử. Hừ, đồ biến thái, lén theo dõi tiểu thuyết cô viết, hơ, còn bình luận nữa? Ồ… thì ra cái tên spray-comment kia chính là anh!
“Tại sao anh lại công kích tôi?”
“Anh có công kích em đâu.” Từ Chiêu Lâm nhún vai, vẻ mặt vô tội nhìn cô, “Chỉ là anh cảm thấy tính cách nhân vật trước sau quá mâu thuẫn thôi. Một người đàn ông có trách nhiệm, có tinh thần gánh vác, lại tỉnh táo như thế, chỉ vì không muốn tổn thương nữ chính mà đi lấy một người phụ nữ mình không yêu à? Thật nực cười, thứ nhất, anh ta đã tổn thương một người phụ nữ, điều này không phù hợp với hình mẫu đàn ông có trách nhiệm. Thứ hai,” Từ Chiêu Lâm chăm chú nhìn Bạch Tuyết, “Nếu một người đàn ông thực sự tỉnh táo và yêu một người phụ nữ, thì anh ta sẽ tìm mọi cách để ở bên cô ấy.”
“Vậy à?” Bạch Tuyết nheo mắt lại như một con mèo, chăm chú dò xét gương mặt anh.
“Vậy còn anh thì sao?”
Từ Chiêu Lâm nhìn thẳng vào mắt cô, vươn tay dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dái tai cô.
“Có lẽ… anh không yêu đến mức đó.” Anh cười, “Ít nhất thì không sâu đậm như mấy nhân vật trong tiểu thuyết của em.”
“Ồ.” Bạch Tuyết gật đầu, “Vậy những lời anh nói sẽ cùng tôi chết chung cũng là giả rồi.”
Từ Chiêu Lâm lập tức lắc đầu, “Không, cái đó thì không. Đó là vì sự thất trách của anh mới liên lụy đến em, nên đó là sự trừng phạt anh tự đặt ra cho bản thân. Tất nhiên, cũng có lý do từ lời hứa nữa. Hôn nhân cũng là một lời hứa, một bản hợp đồng. Em biết đó, người Thượng Hải rất trọng chữ tín. Tổng hợp tất cả các yếu tố, anh mới làm vậy.”
“Quả nhiên, tôi thích sự thành thật của anh.” Bạch Tuyết mỉm cười, nắm lấy tay anh, đặt điện thoại trả lại cho anh rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nhưng dù không yêu sâu đậm, thì vẫn là yêu mà, đúng không? Nếu không yêu, anh cũng chẳng cưới em, cũng không níu kéo em ở lại, đúng không?”
Anh nhìn bóng lưng im lặng của Bạch Tuyết, cười cười, vuốt nhẹ lưng cô, còn cố ý kéo nhẹ một lọn tóc cô. Nhưng Bạch Tuyết hoàn toàn không phản ứng, như thể không nghe thấy anh nói, cũng chẳng cảm nhận được sự chạm vào của anh.
Anh dõi theo ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những đám mây trắng mỏng dần đi, thu tay lại.
“Bạch Tuyết, có phải em đã quên những chuyện anh đã làm với em rồi không? Em tha thứ cũng nhanh quá nhỉ. Anh là đàn ông, anh hiểu đàn ông. Loại tình cảm mà anh nói đến, đàn ông có thể có, nhưng em không nên hy vọng. Đừng bao giờ hy vọng. Nếu em hy vọng thực sự sẽ gặp được một người đàn ông không cần gì cả, bất chấp tất cả, một lòng một dạ với em, đến chết cũng phải ở bên em… vậy thì em chỉ có nước khổ mà thôi. Đây là lời khuyên chân thành của anh.”
Bạch Tuyết áp mặt vào cửa sổ, nhìn những tầng mây thưa thớt, dưới đó là thành phố được những con đường chia thành từng ô nhỏ li ti. Phải rất lâu sau cô mới quay đầu lại, mỉm cười nhìn anh, “Anh nói đúng, rất có lý.”
Trong loa phát thanh vang lên giọng nữ tiếp viên ngọt ngào:
“Thưa quý khách, máy bay đang hạ độ cao. Xin mời quý khách trở về chỗ ngồi, thắt dây an toàn, gấp bàn ăn và điều chỉnh lưng ghế về vị trí thẳng đứng…”
Từ Chiêu Lâm vỗ vai cô, “Sắp đến rồi, có ý định gì không?”
Máy bay hạ cánh nhẹ nhàng, lăn bánh một đoạn rồi dừng lại. Trong loa, tiếp viên vẫn đang chuyển ngữ Trung – Anh ngọt ngào, nhưng hành khách đã không còn kiên nhẫn, nhao nhao đứng dậy, lấy hành lý từ giá để đồ.
“Không cần anh lo.” Bạch Tuyết lướt qua Từ Chiêu Lâm, chồm người lên lấy chiếc túi xách bên trên hành lang, “Lan Châu là nhà tôi, chẳng lẽ tôi không tìm được chỗ ở?”
Cô lục túi một lượt, xác nhận đồ quý giá vẫn còn, ngẩng lên nhìn Từ Chiêu Lâm, “Còn anh? Đi Bạch Ngân à?”
“Ừ, chắc đi xe.” Từ Chiêu Lâm gật đầu.
Bạch Tuyết lấy điện thoại ra, tắt chế độ máy bay, điện thoại vẫn im lìm, chẳng ai tìm cô.
“Không phải em nói muốn mua điện thoại sao?” Từ Chiêu Lâm nhìn màn hình vỡ nát của cô.
“Ở sân bay làm gì có chỗ bán điện thoại.” Bạch Tuyết lầm bầm, giấu điện thoại vào tay áo, rồi nhón chân nhìn đám đông phía trước, “Sao chưa cho xuống vậy.”
“Em gấp làm gì?” Từ Chiêu Lâm liếc cô một cái, thấy cô giấu điện thoại thì lười nhác nhướng mi nhìn, “Nóng lòng lắm à?”
“Ừ đó.” Bạch Tuyết nghển cổ như con ngỗng lớn, hai tay bám chặt vào lưng ghế trước, thấy đám đông bắt đầu nhích đi, cô vội vàng đuổi theo, “Đi thôi đi thôi, nhanh lên nhanh lên.”
…
“Từ Chiêu Lâm, anh nhìn kìa.”
Vào đến nội thành, Bạch Tuyết đi theo Từ Chiêu Lâm xuống xe buýt sân bay, quấn chặt áo khoác che bụng, cười hì hì chỉ về một chiếc xe buýt dừng gần đó, trên cửa kính có dòng chữ “Lan Châu – Bạch Ngân”.
Từ Chiêu Lâm đứng cách cô vài mét, hút thuốc, áo khoác đen kéo khóa lên tận cổ, hơi khom lưng, tay kẹp thuốc vén gọn mái tóc bị gió thổi rối ra sau đầu. Anh nhìn theo hướng tay cô chỉ, phả ra một làn khói trắng, vứt điếu thuốc xuống đất, lấy chân dập tắt, “Đợi chút, dẫn em đi một nơi.”
“Đi đâu?” Bạch Tuyết lấy gói bánh quy phát trên máy bay, xé ra đổ cả vụn bánh vào miệng, lúng búng hỏi: “Anh nói như thể anh là dân Lan Châu ấy, tôi còn phải nghe theo anh chắc?”
“Đến rồi sẽ biết, đi ăn trước đã. Em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Bạch Tuyết đi vài bước, tiện tay vứt gói bánh vào thùng rác, đỡ lưng nhìn chiếc taxi đang từ xa chạy tới, khoác lại túi xách cho gọn, kéo khóa áo khoác chuẩn bị đón xe.
“Đừng lên taxi, chỗ anh dẫn em tới ngay gần đây thôi, bên kia có trung tâm thương mại, chắc chắn có tiệm bánh.” Từ Chiêu Lâm chỉ tay, Bạch Tuyết nhìn theo, thấy ngay Trung tâm thương mại Wanda không xa.
“Bánh kem? Sao lại ăn bánh kem?” Bạch Tuyết cau mày lười biếng nhìn chỗ phồn hoa náo nhiệt đó, “Sinh nhật anh à?”
Từ Chiêu Lâm bước tới nắm tay cô kéo đi về hướng đó, “Là sinh nhật em.”
“Ồ, đúng ha, tôi cũng quên mất tiêu rồi.” Bạch Tuyết cười, rút tay khỏi tay anh, đút lại vào túi áo khoác, “Tôi thèm ăn bánh kem dâu tây, không biết có không.”
Từ Chiêu Lâm đi trước vài bước, tay đút túi quần, “Chắc chắn có. Không có thì tìm chỗ khác, thiếu gì thời gian.”
“Thời gian đâu mà nhiều.” Bạch Tuyết cúi đầu đi theo anh, “Anh còn phải đi Bạch Ngân, tôi cũng có việc của mình phải làm.”
Từ Chiêu Lâm không nói thêm gì nữa, hai người cứ thế, một trước một sau mà đi. Mấy con phố ngắn ngủn vậy mà họ đi mất cả mười lăm phút, nhưng cho dù như vậy, họ cũng không bước vào trung tâm thương mại. Khi tới quảng trường ngoài trời, Bạch Tuyết đã dừng lại, đứng tại chỗ, đưa tay chỉ về một cửa hàng nhỏ nằm ở giữa quảng trường, trơ trọi, xung quanh chẳng có gì. Trước cửa tiệm bày mấy cái bàn tròn gỗ nhỏ, mỗi bàn hai ghế gỗ, còn dựng những chiếc dù che nắng khổng lồ.
“Chỗ này đi, vừa ăn bánh kem vừa uống cà phê.” Bạch Tuyết nhìn bảng đen nhỏ đặt ngoài cửa tiệm, trên đó viết chi chít màu mè, chỉ có hai từ “Cà phê” và “Bánh kem kem mặn” là được viết đậm bằng bút màu huỳnh quang bắt mắt.
“Chỗ này hả?” Từ Chiêu Lâm đi trước chợt dừng lại, quay đầu, có chút kinh ngạc nhìn cửa hàng nhỏ hẹp đó, lộ ra vẻ khó xử, “Cái này thì cũng…”
Anh không biết phải dùng từ gì, “Tồi tàn”? “Sơ sài”? Không hẳn. Nhìn qua cũng thấy đây là cửa tiệm mới mở, phong cách trang trí gỗ nguyên bản rất chỉn chu, bàn ghế gỗ sẫm màu, thậm chí còn mang một chút phong vị tiểu tư sản lãng mạn kiểu Thượng Hải. Chỉ tiếc là, thứ phong vị này khi đặt giữa đất trời thô ráp của Tây Bắc thì lại cực kỳ lạc lõng. Thêm vào đó, gió to đất bụi, trên bàn phủ một lớp bụi dày, dù che nắng thì bị gió quật xiêu vẹo, trông thật thê lương.
“Sao, đại gia Thượng Hải ghét bỏ à?” Bạch Tuyết nghiêng đầu đứng sau lưng anh, tay đút túi quần, lặng lẽ nhìn bóng lưng anh tiếp tục nói: “Cũng không trách được anh, kết hôn bao năm rồi mà chưa từng về đây, không quen cũng bình thường thôi.”
Từ Chiêu Lâm quay đầu, gượng cười, “Không có ý đó, chỉ là nghĩ sinh nhật ba mươi tuổi của em, nên tổ chức đàng hoàng một chút.”
“Ba mươi tuổi, tổ chức đàng hoàng một chút.” Bạch Tuyết nhắc lại, rồi cười nhạt, “Không sao đâu, chỗ này cũng được, tôi thấy họ có bán bánh kem dâu tây.”
Nói rồi cô tìm một chỗ gần cửa ngồi xuống, lấy từ trong túi áo ra một bao thuốc, ngậm một điếu trên miệng, lục lọi người tìm bật lửa, lục trong túi xách, may quá tìm được một chiếc bật lửa nhựa màu hồng, bật cái “xoẹt”, cháy rất dễ dàng.
Cô không biết Từ Chiêu Lâm chạy đi đâu rồi, cô rất thích nơi này, gió Tây Bắc thổi vù vù, cuốn theo một lớp bụi mỏng phủ lên mặt cô, quần áo cô. Cô cúi đầu nhìn lớp bụi bị gió cuốn bay trên mặt bàn, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn mặt trời đỏ rực đang lặn sau núi xa xa. Khói bay thẳng lên nơi hoang mạc, sông dài, mặt trời lặn tròn vành vạnh. Một vùng đất cổ kính và hoang vắng, đây mới thật sự là nhà cô.
Không hợp. Đúng, cô cuối cùng đã cực kỳ rõ ràng, cực kỳ tỉnh táo mà nhận ra vấn đề lớn nhất giữa cô và Từ Chiêu Lâm – không hợp.
Anh nên cưới, cũng thực sự muốn cưới, là một người phụ nữ Thượng Hải tháo vát đảm đang, việc nhà việc ngoài đều quán xuyến, biết hôm nay siêu thị nào giảm giá món gì, cổ phiếu tăng bao nhiêu, giá nhà rớt chưa, mỗi năm tiết kiệm được bao nhiêu tiền học cho con… Còn cô thì không làm được, thực sự không làm nổi. Việc xã hội hóa duy nhất mà cô có thể làm được chỉ là sinh con, cô và những loài động vật bậc thấp như thỏ mẹ, chuột mẹ chẳng khác gì nhau.
Nói đến chuyện dồn tâm sức vào con cái, có những người thực sự khiến người ta ngạt thở vì sự kiên trì và điên cuồng. Ví dụ như hai cha con đang đi về phía cô bây giờ, từ xa đã thấy ông ba giáng một cái bạt tai vào sau đầu thằng bé, miệng còn quát tháo.
Thằng bé ấy, tám tuổi, hoặc chín tuổi? Dù sao cũng chưa đến mười tuổi, đeo một cái cặp sách còn lớn hơn cả người.
Hừ, Bạch Tuyết ngậm thuốc lạnh lùng cười khẩy. Cần thiết vậy sao? Nhỏ như cái mầm giá, thân thể còn chưa kịp phát triển đã bị cái cặp nặng trĩu đè bẹp. Có những phụ huynh đúng là điên cuồng đến đáng sợ khi nhắc tới chuyện “bồi dưỡng con cái”.
Thằng bé kia chắc cũng bị áp bức quá lâu rồi, ngẩng đầu lên lườm ba mình, đôi mắt dài sắc lạnh, cùng kiểu mắt với ba nó, trông chẳng dễ đối phó tí nào trong đám trẻ con. Nhưng rốt cuộc nó vẫn chỉ là trẻ con, khuôn mặt vẫn còn phúng phính mỡ bé con, các đường nét khuôn mặt có phần hiền hòa, gương mặt hay miệng gì đó, nói chung nhìn không dữ như ba nó, khí thế cũng kém hơn nhiều. Thế là khi bị ông ba cúi đầu trừng mắt xuống, thằng bé lập tức mềm nhũn, chạy một mạch vào tiệm bánh.
Ông ba ấy, khoảng hơn bốn mươi tuổi, già hơn cả Từ Chiêu Lâm, tính khí còn tệ hơn Từ Chiêu Lâm. Nhưng không phải kiểu bộc phát chửi bậy như Từ Chiêu Lâm, mà là kiểu âm trầm, hiểm độc, nếu ai đắc tội với anh ta, nhất định anh ta sẽ âm thầm hại chết đối phương.
Có điều, phải công nhận một điều, anh ta rất đẹp trai. Dù đã có tuổi, mặt có sẹo, nhưng đi trên phố vẫn đủ khiến người ta ngoái nhìn. Bạch Tuyết ngậm thuốc đánh giá anh ta một lượt, rồi lại quay đầu nhìn mặt trời lặn.
Nhưng nhìn được một lúc lại thấy không ổn, cô cúi mắt nhìn đầu mẩu thuốc đã cháy tàn, ý thức được phải thay điếu mới. Cô từ tốn thu hồi ánh mắt, uể oải thò tay vào túi quần lấy hộp thuốc ra, khóe mắt lại bắt gặp một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô nghiêng đầu nhìn, thấy tên già âm trầm kia đang nhìn bụng cô, rồi từ từ dời ánh mắt lên mặt cô, ánh mắt đầy sự kinh ngạc và ghê tởm.
Hừm, đúng là tên già lắm chuyện. Bạch Tuyết ngậm thuốc, mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt anh ta, môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười khiêu khích.
Không ngoài dự đoán, tên già cổ hủ đó hung dữ trừng mắt nhìn cô một cái rồi quay người bỏ đi. Sao lại bỏ đi vậy chứ?
“Tôi sẽ cho ông một bài học nhớ đời.” Cô lẩm bẩm, vừa lúc nhìn thấy một con côn trùng bò qua dưới gầm bàn, cô không hề do dự, giơ chân giẫm mạnh, nghiền nát.
Từ Chiêu Lâm, chết đi có khi lại tốt hơn.
Kết luận này khiến cô cảm thấy sảng khoái hơn hẳn, cả người nhẹ bẫng, thảnh thơi. Cô ném mẩu thuốc trên đất, dập tắt, lại thành thạo rút ra một điếu khác châm lửa, khói thuốc lượn lờ. Cô dựa hẳn vào ghế, chẳng còn hứng thú nhìn hoàng hôn nữa, ngay cả một cái liếc mắt cũng lười. Cô chuyển ánh nhìn vào trong tiệm, thấy tên người đàn ông lớn tuổi kia đang giơ điện thoại đứng bên tủ trưng bày bánh kem, như biến thành một người hoàn toàn khác. Cười đến nỗi mắt cong cong như vầng trăng, phản chiếu trên mặt nước gợn sóng. Giọng nói dịu dàng đến mức cẩn thận dè chừng, sợ to tiếng quá làm đối phương giật mình.
“Tiểu Nhu… em muốn ăn gì… hai cái này… em chọn xem thích cái nào…”
Giọng người phụ nữ bên kia cũng không còn trẻ, nhưng vẫn rất dịu dàng, thậm chí không chỉ dịu dàng mà còn ngọt ngào, trong trẻo, như thể chưa từng gặp chuyện gì xấu trong đời, chỉ cần vừa tỉnh dậy trong cơn mơ mơ màng màng đã có người yêu thương, che chở, nâng niu mình.
Cô chậm rãi chuyển ánh mắt ra cửa sổ, nhìn thấy cậu bé kia đang tựa người lên bàn gần cửa sổ trong tiệm, buồn bã nhìn cô.
“Hoặc là dạy con trai ông ta làm người cũng không tệ.” Bạch Tuyết nghiêng đầu, chớp chớp lông mi với cậu bé, rồi từ từ nở một nụ cười.
Đôi mắt của cậu bé vốn cụp xuống, ủ rũ nhìn cô, nhưng khi thấy cô cười, cậu lập tức ngồi thẳng dậy, lúng túng né tránh ánh mắt, hai vành tai đỏ bừng, nhưng chỉ một lúc lại quay lại, ngượng ngùng nhìn cô cười.
Bạch Tuyết nghiêng đầu nhìn cậu bé, rồi liếc sang người cha không xa kia — tên già đó vẫn đang lải nhải tình tứ với vợ mình, còn đứa con thì như món quà khuyến mãi khi nạp tiền.
Bạch Tuyết cười càng vui vẻ hơn, dứt khoát cúi người tựa lên bàn, đối diện với ánh mắt cậu bé. Dù sao thì trẻ con vẫn là trẻ con, ban đầu còn do dự, liếc trước liếc sau, nhưng chỉ một lát sau đã không nhịn được nữa, bặm môi cười, lôi từ trong cặp ra cái gì đó, lạch bạch chạy đến bên cô, giấu tay sau lưng, cười híp mắt nhìn cô, “Chào dì ạ.”
“Chào con, bé con, con đi một mình à?”
Bạch Tuyết ngồi mà cũng gần cao bằng cậu bé đứng, cô chống cằm, cười đối diện với cậu.
“Không ạ, con đi với ba con.”
“Ồ, ăn xong rồi thì về nhà nhỉ?”
“Dạ! Mẹ con đang ở nhà chờ tụi con đấy!”
“Ồ, mẹ con ở nhà…”
Gương mặt cậu bé đỏ bừng, đôi mắt đen nhánh như nho đen, chân thành đến mức giống như một chú chó con đang vẫy đuôi với con người. Cậu bé nói rồi bước thêm một bước về phía cô, mùi sữa nhè nhẹ tỏa ra từ người cậu bé, cậu bé cắn môi do dự một chút, rồi nhanh tay đặt món đồ trong tay lên bàn trước mặt cô.
“Đây là bông hoa nhỏ con tự làm, tặng dì.”
Đặt xong, cậu bé lập tức rụt lại một bước, cười ngượng ngùng nói với cô: “Dì ơi, dì đẹp quá, đẹp như mẹ con luôn! Dì nhất định sẽ là một người mẹ tuyệt vời! Dì đừng hút thuốc nữa, em bé sẽ buồn đó.”
Bạch Tuyết nhìn cậu bé, nụ cười trên môi từ từ tắt. Cậu bé tưởng cô giận, bặm môi, lại lùi thêm một bước, nhưng rồi lại nhanh chóng nở một nụ cười còn rực rỡ hơn ánh mặt trời, vẫy tay với cô, “Dì vui lên nhé, tạm biệt dì!”
“Bé con!” Bạch Tuyết gọi cậu bé, cậu đã quay lưng đi rồi, nghe cô gọi liền quay lại, hơi ngạc nhiên.
Bạch Tuyết tay đút túi, ngả người dựa vào ghế, lặng lẽ quan sát cậu bé một hồi, “Sau này đừng tùy tiện nói chuyện với người lạ nhé.”
Cậu bé ngẩn người, ngơ ngác gật đầu, rồi lại nhe hàm răng sún ra cười ngu ngơ, “Tạm biệt dì!”
Cô nhìn cậu bé chạy về lại chỗ ngồi. Không lâu sau, tên đàn ông kia phát hiện con mình lơ đễnh, lập tức sải bước tới, giơ điện thoại lên mắng cho một trận tơi bời.
Bạch Tuyết không thèm liếc anh ta lấy một cái, cầm lấy bông hoa nhỏ trên bàn nhét vào túi, ánh mắt trống rỗng hướng về phía hoàng hôn.
Lúc này Từ Chiêu Lâm cuối cùng cũng quay lại, không nhìn cô, tập trung gọi điện thoại, đẩy cửa bước vào tiệm, tiến thẳng đến quầy thu ngân, kẹp điện thoại bằng vai, tay trái cầm hai ly cà phê, tay phải bưng bánh kem dâu, rồi sải bước quay lại, dùng khuỷu tay đẩy cửa, bày đồ ra bàn. Một ly cà phê và bánh đẩy tới trước mặt cô, một ly cà phê giữ lại cho mình, vừa gọi điện vừa uống, cúp máy rồi lại mải miết nhắn tin, từ đầu tới cuối không hề ngẩng lên nhìn Bạch Tuyết lấy một cái.
Trong tiệm, cuộc chiến kết thúc, người đàn ông chửi xong thì ra quầy tính tiền. Cậu bé thì tức lắm nhưng không dám phản kháng, mặt nhăn nhó, môi bĩu ra. Nằm bò lên bàn lẩm bẩm: “Ba đánh con, mẹ sẽ không cho ba vào phòng ngủ đâu!”
Lời vừa dứt, cả tiệm cười rộ lên. Bạch Tuyết đang hút điếu thứ hai cũng bật cười khúc khích.
Từ Chiêu Lâm ngẩng đầu nhìn cô, cô vẫn đang nhìn vào trong tiệm, mắt cười cong cong. Miệng cô rất nhỏ, cười lên cũng chỉ hơi cong cong, như một cánh hoa lặng lẽ, cô vốn không thích cười, trước khi bệnh hay sau khi bệnh cũng vậy, cười với cô cũng là một sự tiêu hao khủng khiếp.
Nụ cười là công cụ, dụ dỗ người ta bước vào chiếc bẫy của cô, mà bên trong chẳng có tình yêu, chẳng có gì cả.
“Là bác sĩ này sao?” Từ Chiêu Lâm nhìn cô, Bạch Tuyết vẫn nhìn đứa bé trong tiệm, khóe mắt còn không thèm liếc anh.
“Bác sĩ nào?”
Từ Chiêu Lâm đặt điện thoại xuống, nhìn người đàn ông đang đứng ở quầy thanh toán, mùi nước khử trùng trên người anh ta từ cửa đã ngửi thấy.
Anh quay đầu lại, khoanh tay tựa vào lưng ghế, trêu chọc nhìn Bạch Tuyết từ đầu đến chân.
“Bạch Tuyết, em cũng nên nhìn kỹ đi, con người ta lớn chừng nào rồi, chúng ta cũng phải có chút giới hạn chứ.”
Bạch Tuyết cuối cùng cũng thu nụ cười, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh băng, “Anh cũng bị bệnh rồi hả? Có gì thì nói thẳng, không thì câm miệng lại.”
“Ồ.” Từ Chiêu Lâm bĩu môi, nhún vai, “Không phải thì thôi, em giận gì chứ, tôi chỉ thấy em cười với người ta, cứ tưởng em tìm được rồi.”
Bạch Tuyết nhìn anh như nhìn thằng điên, nhưng nhìn một hồi cũng chẳng thấy thú vị, cô lười nhác nhắm hờ mắt, lẩm bẩm chửi một câu “đồ ngu”, rồi quay mặt đi chỗ khác.
Cô nhìn vào tủ trưng bày sáng trưng trong tiệm, có ba hàng bánh. Hàng đầu là bánh dâu đã được lấy ra đặt trên bàn cô, hàng hai là bánh Black Forest và bánh Macaron, không thấy nữa, hàng ba cũng thiếu một chiếc bánh trắng. Bạch Tuyết lúc nãy đã đoán, đó chắc là bánh kem mặn — món đặc trưng của tiệm. Cô luôn nhớ kỹ những chuyện kỳ quặc, nên não bộ mới chật chội, những gì cần nhớ thì lại chẳng nhớ nổi.
Tên đàn ông kia bật video call, lia camera quét từng hàng bánh, kiên nhẫn như dạy trẻ con tập đi. Vợ anh ta cứ do dự chọn lựa, anh ta thì kiên nhẫn cười chờ, chọn mãi cuối cùng mua luôn cả hai: Black Forest và Macaron.
Từ Chiêu Lâm sẽ không thế, anh không có cái kiên nhẫn đó với cô. Một giây cũng không chịu đợi cô. Nếu cô do dự, anh sẽ vung tay mua sạch cả hàng bánh, thà mất thêm vài trăm tệ còn hơn phí thời gian.
Bạch Tuyết cảm giác đầu ngón tay mình trống rỗng, cô chớp mắt, quay đầu nhìn Từ Chiêu Lâm đối diện. Thật bất ngờ, anh đang nói chuyện với tên đàn ông kia và cậu bé. Lúc này, ba người đàn ông đồng loạt nhìn về phía cô. Cô cúi đầu nhìn điếu thuốc trong tay — đã cháy hết từ lúc nào.
Đã trôi qua lâu như vậy rồi sao?
Bạch Tuyết lười suy nghĩ thêm, cũng lười châm thêm điếu thuốc mới, chán nản buông tay, ánh mắt lơ đãng nhìn ra chỗ khác, “Xong rồi chứ, sinh nhật cũng mừng xong rồi, muốn dẫn tôi đi đâu thì mau lên, đừng lãng phí thời gian.”