Lữ Đồ - Cật Lật Tử Đích Miêu Ca

Chương 31

Ngay khoảnh khắc Bạch Tuyết bước vào khách sạn, tuyết bắt đầu rơi. Cô quay đầu nhìn ra ngoài, những bông tuyết lẫn với mưa đá ùn ùn trút xuống từ bầu trời, dày đặc như một cơn mưa đạn, đập vào cánh cửa kính của khách sạn phát ra những tiếng đông đông đông trầm đục và gấp gáp.

Bão tuyết sắp đến mà chẳng hề có dấu hiệu báo trước.

Bạch Tuyết thu ánh mắt lại, đưa mắt quan sát khách sạn này. Tấm thảm trải sàn họa tiết dân tộc đã bẩn đến mức không nhìn ra màu gốc, dính đầy kẹo cao su và những mảng vết bẩn đen sì không rõ nguồn gốc. Bên phải là cầu thang, chỉ cần đưa tay lên là có thể chạm vào tay vịn inox. Bên trái là quầy tiếp tân bằng gỗ tổng hợp rẻ tiền, lớp giấy dán tường ố vàng treo đầy dãy chìa khóa, mỗi chiếc đều có số phòng dán bên trên.

Mùi thuốc lá nồng nặc đến mức khiến người ta muốn nôn mửa, bên dưới còn phảng phất thứ mùi ẩm mốc khó chịu hơn gấp bội. Bạch Tuyết nghĩ may mà mình đã sẩy thai, nếu không chỉ riêng cái mùi này cũng đủ làm cô gập người nôn thốc nôn tháo. Cô bịt mũi, liếc nhìn vị trí lẽ ra phải treo chìa khóa của phòng 301, trống không.

Cô gái trẻ ở quầy lễ tân vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Cô ấy cột tóc thành một búi lỏng lẻo, cúc áo đồng phục đỏ cài hờ, để lộ chiếc áo len màu đỏ sẫm bên trong. Cô ấy đang tựa đầu lên quầy, chán nản lướt Douyin, chẳng hề phản ứng gì khi Bạch Tuyết bước vào. Lúc này ngoài trời đang có bão tuyết, cô ấy mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài một cái, rồi bật dậy, chống người lên quầy, rướn cổ dài ra, “Má ơi! Tuyết lớn thế này à?!”

Trong cái không gian chỉ chừng hai ba mét vuông này chắc cũng chẳng có ai khác để trò chuyện, nên Bạch Tuyết coi như cô ấy đang nói chuyện với mình. Cô nhẹ nhàng “ừ” một tiếng rồi bước lên bậc thềm. Khi đi lên tầng hai, cô nhìn sang phía bên kia đường lần cuối.

Những người phụ nữ túm tụm trên phố vội vã che đầu, vừa cười vừa chửi ầm lên, chạy tán loạn vào những góc nhỏ của mình.

“Đ* mẹ! Đúng là mưa đá thật rồi, đ* mẹ nó chứ!”

Cô gái trẻ trung xinh đẹp nhất trong số họ rõ ràng bị gạt ra ngoài. Cô ta cúi gằm mặt, lặng lẽ đi cuối cùng, khoác hờ chiếc áo da lên đầu, bên trong chỉ mặc mỗi chiếc áo hai dây màu đen. Khi cúi xuống, một mảng da thịt trắng nõn lộ ra dưới ánh đèn đường.

Bên cạnh cô ta là một gã đàn ông cao lớn, mặc chiếc áo khoác nâu sẫm, ngậm điếu thuốc. Gã thản nhiên thò tay vào túi áo cô ta, lôi ra một xấp tiền, soạt soạt đếm qua một lượt, rồi rút hai tờ nhét vào cạp váy ngắn của cô ta. Phần còn lại gã nắm thành một nắm, tọng vào túi quần mình.

“Này, chị thuê phòng à?”

Cô gái lễ tân lúc này mới phản ứng, ngẩng cổ gọi với theo bóng lưng Bạch Tuyết, lúc này đã lên đến tầng ba. Bạch Tuyết ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng 301 đóng chặt ở cuối hành lang, nhẹ giọng đáp: “Tôi tìm người.”

Cô vịn tay vào lan can cầu thang. Mấy bậc thang cuối cùng bỗng trở nên xa đến vạn dặm. Cô đứng nguyên đó, nghĩ rằng nếu quay đầu đi ngay bây giờ, thì người thua cuộc sẽ không phải là cô. Đáng lẽ anh phải đến tìm cô mới đúng. Anh phải đến Lan Châu tìm cô, dù cô có trốn đến chân trời góc biển, anh cũng phải đuổi theo. Chứ không phải thản nhiên buông một câu:

“Lên đây đi.”

Vậy mà cô lại ngốc nghếch mà đi lên thật.

Cô lùi lại một bậc thang.

Cửa phòng 301 mở ra. Ánh đèn vàng vọt hắt ra ngoài. Một bóng người cao lớn đứng chắn ngay cửa, che đi gần hết ánh sáng. Anh nhìn cô từ trên cao, nét mặt không rõ, mà thực ra vốn dĩ anh cũng chẳng có biểu cảm gì.

“Vào đi.” Anh nhìn cô một lúc, cất giọng trầm khàn, “Ngoài trời lạnh lắm.”

“Anh là cái máy lặp à?!” Bạch Tuyết đứng sững một lát, hai tay ôm trước ngực, ngẩng mặt lên lớn tiếng mắng. Mắng xong, cô cúi đầu, dậm chân chạy vội đến cửa phòng. Đến khi mũi chân chạm vào mũi giày da của anh, cô mới khựng lại, ngẩng lên nhìn gương mặt đầy râu ria của anh.

Đôi mắt hẹp dài sâu thẳm của anh dường như chỉ trong một đêm đã hằn lên nếp nhăn. Gò má hóp lại, tròng mắt đục ngầu, đầy tia máu. Quầng thâm dưới mắt khiến khuôn mặt vốn đã chẳng có chút thân thiện nào càng trở nên u ám, phong trần.

Hơi thuốc lá nồng nặc phả ra từ trong phòng, quẩn quanh nơi chóp mũi cô.

“Anh hút thuốc đến cháy cả não rồi hả? Hay là bị câm vì chẳng ai nói chuyện với anh? Cứ lặp đi lặp lại mấy câu đấy mãi!” Cô đỏ bừng mặt, vênh cằm lên mắng xối xả, rồi cúi đầu húc vào người anh, xô anh ra, chạy vào trong phòng. Vừa đi vừa lầm bầm: “Không biết nói tiếng người hay gì?”

Cô khoanh tay đứng trong phòng, quan sát xung quanh. Trời ạ, cái tên chó già này thật sự xem đây là ổ chó của mình rồi.

“Anh định sống ở đây cả nửa đời còn lại đó hả?”

Cô cười mỉa, đẩy một chồng hồ sơ chất cao ngất trên bàn gỗ. Bịch! Đống giấy tờ đổ ào xuống đất. Vài cuốn rơi trúng gạt tàn đầy đầu lọc thuốc lá, lập tức bị cháy thủng một lỗ lớn. Chưa hả giận, cô lại đá vào đống giấy tờ bừa bộn dưới đất, rồi hài lòng nhìn đống hỗn loạn ấy, ngẩng cao cằm khiêu khích nhìn gã đàn ông vẫn đang đứng trước cửa.

Anh đóng cửa lại, rồi đứng yên đó nhìn cô. Chiếc áo len màu xanh đậm mặc ngược, tóc tai rối như tổ quạ. Anh chẳng nói gì, chỉ để mặc cô xông vào lật tung căn phòng của mình như một cơn bão.

“Ồ?” Bạch Tuyết cười độc địa, ngón tay bấu chặt vào cánh tay, bóp đến tím bầm dưới lớp áo khoác, “Cảnh sát Từ đây đúng là quên nhanh thật, mới có mấy ngày mà đã không nhận ra tôi rồi?”

Ánh mắt của Từ Chiêu Lâm cuối cùng cũng rời khỏi gương mặt cô, chậm rãi nhìn xuống bụng cô, thất thần hồi lâu. Lần gặp lại ở sân bay Lan Châu hôm đó, anh cũng ngẩn người nhìn chỗ ấy. Chỉ khác là khi ấy cô đã phải chống tay vào eo mới có thể bước đi. Mà bây giờ, nơi đó đã bằng phẳng.

Sinh mệnh bé nhỏ không rõ nguồn gốc kia đã từng đến, rồi lại rời đi. Dường như nó chỉ xuất hiện để tuyên cáo sự phản bội của người mẹ trong cuộc hôn nhân này. Anh hé môi khô nứt, khàn giọng: “Còn chưa ở cữ xong, em chạy loạn cái gì?”

Giọng anh khàn đặc như ai đó khóc đến tắt tiếng, âm điệu vang lên rồi vỡ vụn, như những mảnh thủy tinh vỡ, bị chính anh nuốt xuống.

“Còn mấy tháng nữa là Tết rồi. Xử lý xong việc ở đây, anh sẽ đến đón em về nhà.”

“Về để ly hôn à?” Bạch Tuyết ném mình lên giường, dang tay dang chân nhìn chằm chằm lên trần nhà sơn loang lổ, “Được thôi, không vấn đề gì, tôi đợi anh.”

“Em nói bậy gì vậy hả? Em là vợ anh, phải ở bên anh cả đời.” Từ Chiêu Lâm chậm rãi tiến lại gần như một gã thợ săn sợ làm con mồi giật mình. Anh ngồi xuống mép giường, nệm lún xuống, anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân cô, nhấc lên, đặt trên đùi mình, xoa nhẹ. Những vết chai sần thô ráp trên tay anh cọ vào mắt cá chân cô qua lớp tất, ngưa ngứa.

“Là anh sai, không nên bỏ em lại ở Lan Châu một mình. Nhưng không sao cả, từ giờ trở đi, anh sẽ luôn ở bên em.”

Anh cởi dây giày của cô, tháo đôi giày leo núi ném xuống đất, vang lên hai tiếng “bịch bịch” nặng nề. Ngón tay thô ráp vén tất cô lên, chậm rãi kéo xuống. Lòng bàn tay nóng rực khum lấy đôi bàn chân bé nhỏ lạnh cóng của cô.

Bạch Tuyết nhìn lớp sơn tường bong tróc. Ngoài kia bão tuyết hoành hành, đá rơi lộp độp như thể không đập vỡ cửa sổ thì không chịu dừng lại. Trong phòng thật ấm áp. Máu đông lạnh lại bắt đầu tuần hoàn, lan đến tai, đến má cô. Cô vặn vẹo cổ chân vừa được sưởi ấm, ngón chân mềm mại như con rắn nước từ từ trườn lên đùi anh, rồi nhẹ nhàng khiêu khích.

“Anh ấy là bạn đại học của tôi. Tôi đã tính đúng ngày anh đi công tác để ngủ với anh ấy, còn mang thai con của anh ấy nữa. Anh quên rồi sao?”

Cô thu ánh mắt từ trần nhà về, đôi môi ướt át hơi hé mở. Dưới ánh đèn vàng vọt, gương mặt trắng mịn như sứ của cô ửng lên sắc đỏ. 

Cô cười, độc địa mà đắc ý, liếc xéo xuống nơi mũi chân mình vừa chạm vào, “Mau thế mà đã tha thứ cho tôi rồi?”

“Vốn dĩ anh đã không trách em. Em bị bệnh, tâm trạng không tốt. Cả đời dài như vậy, ai mà không phạm sai lầm chứ.” Anh ôm lấy bàn chân cô, thất thần nhìn đầu ngón chân hồng ửng của cô nghịch ngợm trên đùi mình, “Nghe lời, đừng cử động lung tung. Em vừa mới sẩy thai.”

Đầu ngón chân Bạch Tuyết khựng lại, cô lập tức rụt chân về, ngồi dậy, vòng tay ôm lấy mặt anh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu của anh.

“Là vì tôi sẩy thai sao?”

Ánh mắt anh không còn tia sắc bén đầy xâm lược, không còn sự trêu chọc thản nhiên, không còn t.ình d.ục nóng bỏng cuộn trào.

“Phải, cơ thể em vẫn chưa hồi phục, không thể làm được.” Anh lặp lại một cách máy móc, giống như đang đọc lời thoại đã chuẩn bị sẵn. Đôi mắt trước đây luôn tinh anh giờ lại u ám như bị bao phủ bởi một lớp sương mù.

“Lần thứ hai rồi…” Bạch Tuyết thì thầm, nhẹ giọng nói, bàn tay vẫn ôm lấy khuôn mặt anh, “Đây là lần thứ hai anh từ chối tôi. Toàn là cái cớ, đều là cái cớ…”

Cô nghiến chặt răng, hàm răng run lên lập cập, máu tanh tràn ngập trong miệng, cuối cùng mới ép ra được câu nói cuối cùng: “Anh không yêu tôi nữa.”

“Vậy sao?” Từ Chiêu Lâm ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt mông lung, nhìn chằm chằm vào vệt máu nơi khóe môi cô, “Có lẽ vậy… Nhưng anh phải chịu trách nhiệm với em. Anh đã nói rồi, dù em có làm gì đi nữa, anh cũng sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”

“Anh đi chết đi.” Bạch Tuyết buông tay, như bị rút sạch sức lực, ngồi bệt trên đùi anh, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết trắng lẫn mưa đá điên cuồng trút xuống, nhưng vẫn không thể thắp sáng đêm tối mịt mùng, “Tôi không nên đến đây, anh đáng chết, cả đứa con hoang đó cũng đáng chết, các người đều phải chết hết đi.”

Bạch Tuyết lẩm bẩm, sau đó nhảy xuống giường, xỏ giày rồi bước thẳng ra cửa. Vừa mới mở hé cánh cửa, một bàn tay từ phía sau đã mạnh mẽ đóng sầm lại.

“Rầm!”

Tiếng động lớn vang lên, bức tường nứt ra, phát ra âm thanh rung nhẹ như tiếng vỗ cánh của bướm.

“Anh có ý gì đây?” Bạch Tuyết nheo mắt ngước nhìn anh.

“Em chưa thể đi được.” Bàn tay Từ Chiêu Lâm ghì chặt lên cánh cửa, “Phải đợi vụ án được phá đã.”

“Vụ án của anh thì liên quan gì đến tôi?”

“Bạch Kiến Quốc chết rồi, vào rạng sáng hôm qua.” Từ Chiêu Lâm chống tay lên cửa, cúi đầu nhìn cô. Đôi mắt nâu nhạt trong ánh sáng mờ mịt của ngọn đèn ở cửa biến thành sắc đen sâu thẳm, ánh lên tia băng giá và nghi hoặc, “Kẻ giết người đã làm một cây thánh giá bằng gỗ, trói Bạch Kiến Quốc lên đó và xử lăng trì. Ông ta bị mổ bụng, nội tạng chảy tràn khắp nơi, tứ chi chỉ còn trơ lại xương trắng, bộ phận sinh dục thì bị ngâm trong axit sunfuric. Khi cảnh sát đến, ông ta vẫn còn một hơi thở, nhưng họ cũng chỉ có thể chờ ông ta tắt thở…”

“Anh nghi ngờ tôi sao?” Ánh mắt Bạch Tuyết từ thù địch chuyển sang nghi hoặc, rồi chợt bừng tỉnh, cuối cùng bật cười. Làn hơi nước mờ mịt trong đôi mắt cô khiến nụ cười dưới ánh đèn neon u ám càng trở nên thê lương, “Anh gọi tôi lên đây chỉ để bắt tôi?”

“Đây chỉ là suy đoán của anh.” Từ Chiêu Lâm chầm chậm nhích lại gần cô, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt đến nỗi móng tay cắm sâu vào da thịt. Những giọt máu rỉ ra, len theo đường chỉ tay chảy xuống, nhỏ từng giọt lên tấm thảm, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ cả lòng bàn tay, “Không có bằng chứng, tất cả chỉ là nghi ngờ. Nhưng nếu thật sự là em…”

Anh đứng yên, đôi mắt sắc như móc câu khóa chặt gương mặt cô, “Nói ra bây giờ vẫn tốt hơn là để sau này mới nói, em hiểu ý anh mà…”

Lời còn chưa dứt, “Chát!”

Một cái tát vang dội giáng thẳng vào mặt anh.

“Hiểu rồi, cảnh sát Từ.”

Bạch Tuyết ngẩng cao đầu nhìn anh, nụ cười đầy chế giễu. Cái tát này, cô đã dùng hết sức mà quật xuống.

Mái tóc đen rối bời dính lên mặt bởi những giọt nước mắt. Đôi môi đỏ mọng bị cắn đến sưng tấy, loang lổ vết máu, khiến nước da cô càng thêm tái nhợt. Cô quay người đi đến bên giường, đá giày ra, cởi áo khoác và quần dài. Vừa cởi áo ngực, cô vừa dùng ngón chân móc q.uần lót ra ném lên giường.

Từ Chiêu Lâm lúc này mới hoàn hồn từ cái tát ban nãy. Anh cúi đầu lao tới kéo rèm cửa lại, “Bên ngoài có thể nhìn thấy đấy!”

Lời trách móc bật ra, nhưng lại mất đi sự hùng hồn như trước. Anh kéo chặt rèm cửa, nhưng vẫn thấy cô thản nhiên bước vào phòng tắm, chẳng mấy chốc đã vang lên tiếng nước chảy ào ào.

Làn hơi nước nóng hầm hập từ bên trong tỏa ra. Bạch Tuyết cúi đầu giật miếng băng gạc ra, nhìn xoáy nước dưới chân từ trong suốt chuyển thành đỏ thẫm. Máu đen từ bả vai rỉ xuống, men theo khuôn ngực trần và đôi chân dài chảy loang trên sàn, nhuộm đỏ từng viên gạch men trắng.

Cô nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra. Bước chân của người đàn ông dừng lại nơi ngưỡng cửa, do dự giây lát, cuối cùng vẫn bước vào.

“Em bị thương rồi.”

“Hừ.” Bạch Tuyết bật cười lạnh, “Cảnh sát Từ, đây cũng là nghi ngờ sao? Nghi ngờ tôi bị Bạch Kiến Quốc chém khi giết ông ta à?”

Dưới làn nước nóng rực, mái tóc dài của cô rũ xuống như tảo biển, quấn quanh cổ và mặt, đuôi tóc ướt đẫm loang ra từng vệt máu.

“Anh không có ý đó, em đừng nói vậy.” Từ Chiêu Lâm thì thầm, bước đến bên cạnh cô. Dưới ánh đèn lạnh lẽo trong phòng tắm, dòng nước đỏ thẫm ghê rợn càng làm làn da tr.ần tr.ụi của cô thêm tái nhợt, “Ông ta thực ra đã sớm trở thành phế nhân, cũng chẳng có dấu vết giãy giụa. Chắc ông ta cũng không muốn giãy giụa nữa rồi.”

Bạch Tuyết hừ lạnh qua mũi, không nói gì thêm.

Từ Chiêu Lâm đứng yên tại chỗ, quay đầu nhìn vào tấm gương phủ đầy hơi nước trên tường. Trong gương, anh tránh né ánh mắt của chính mình, trông chẳng khác nào một kẻ đê hèn đã làm điều khuất tất, đến mức không thể đối diện với lương tâm.

“Em bị thương rồi.”

Anh lại nhắc lại một lần nữa, cởi giày bước vào. Máu dưới sàn thấm ướt tất và gấu quần anh. Anh cởi áo len, rồi kéo chiếc áo ba lỗ trắng ra, vứt lên bồn rửa mặt, sau đó bước đến sau lưng cô, đưa tay ra, thử chạm nhẹ vào vết thương trên vai cô.

Vết thương không lớn, giống như bị dao gọt hoa quả rạch qua.

“Ai làm?” Anh khẽ xoa quanh phần da thịt sưng đỏ quanh vết thương, giọng khàn đi, “Là tên bác sĩ trẻ đứng trước cửa phòng bệnh chờ em à?”

Không đợi được câu trả lời, mà anh cũng chẳng thực sự mong cô trả lời. Anh đưa tay lấy chai sữa tắm trên giá sắt, đổ ra lòng bàn tay, xoa đều rồi chạm lên tấm lưng trần của cô.

Bạch Tuyết vô thức run nhẹ một cái, nhưng vẫn đứng im, không né tránh.

“Sao vậy? Người ta không cần em, rồi em ép buộc nên đánh nhau à?” Anh bôi lớp bọt trắng lên lưng và bả vai cô, “Giơ tay lên.”

Bạch Tuyết mặt đầy khinh bỉ, quay vào tường, giơ hai tay lên để anh bôi sữa tắm lên cánh tay mình.

“Người ta thích tôi lắm đấy, biết không, đồ ngốc! Không thích tôi thì nửa đêm còn chờ tôi ở cửa phòng bệnh làm gì?”

“Ồ, đúng vậy.” Từ Chiếu Lâm mỉm cười, lòng bàn tay xoa nhẹ eo cô mấy cái, rồi lại bóp thêm chút sữa tắm vào tay, “Vậy thì tại sao?”

Tiếng nước ào ào cuốn trôi câu hỏi của anh, ngoài cửa sổ, cơn gió rét buốt đập vào cửa sổ vang lên từng tiếng cành cạch, nhưng bên trong phòng tắm hơi nước bốc lên mịt mù lại yên tĩnh đến lạ. Bàn tay anh từ eo chậm rãi trượt xuống, vuốt ve bờ mông trắng nõn của cô.

“Bởi vì tôi không muốn.” Bạch Tuyết đột ngột lên tiếng, cảm nhận rõ bàn tay đang phủ trên mông mình dừng lại ngay phần bên dưới, không tiến vào cũng không rời đi.

“Nhưng tôi nghĩ anh ấy mới là người yêu tôi nhất. Không có con cái, không có những chuyện phiền toái lộn xộn, cứ như trên thế giới này chỉ có hai chúng tôi. Anh ấy sẽ không chê bai tôi là một người mẹ thất bại, cũng không nghi ngờ tôi là một kẻ giết người.”

Bạch Tuyết ngẩng đầu, trong căn phòng tắm chật hẹp và nhơ nhuốc này lại có đến hai tấm gương. Trên bức tường gạch men trước mặt cô có một chiếc gương tròn nhỏ, từ trong gương, Từ Chiêu Lâm đứng phía sau cô, nhìn thẳng vào hình ảnh phản chiếu của cô trong đó. Làn da đen nhám, thô ráp của anh đầy vết sẹo và lỗ đạn, càng khiến nước da trắng ngần của cô trông mong manh yếu ớt hơn bao giờ hết.

“Nhưng em đã có anh rồi.” Cô nhìn chằm chằm vào mình trong gương với ánh mắt đầy bi thương, “Đôi khi em nghĩ, giá mà không có anh thì tốt biết mấy. Một màu đen kịt cứ để nó là màu đen kịt, còn hơn là nhìn thấy ánh sáng phía trước mà lúc nào cũng lo sợ nó sẽ vụt tắt.” Nói đến đây, cô bật cười.

“Nếu có thể quay ngược thời gian thì tốt biết bao. Ngày hôm đó em nhất định sẽ không ra ban công tưới hoa. Như vậy, lúc anh đi ngang qua dưới lầu sẽ không nhìn thấy em nữa. Chân anh dài như vậy, bước đi lại vội vã, chắc chưa đến một giây đã đi qua mất rồi.”

Cô nói, rồi bật khóc. Nước mắt vừa trào ra đã bị dòng nước nóng xối trôi, đôi vai nhỏ bé run rẩy không ngừng.

“Cũng không cần phải cực nhọc kéo em đi về phía trước nữa. Cảm giác bị trách nhiệm đè nặng chắc chắn không dễ chịu gì, đúng không?”

“Đúng vậy.” Từ Chiếu Lâm nhìn cô trong gương, “Nếu có thể quay ngược thời gian, anh nên nghe lời đồng nghiệp của em mà tránh xa em từ đầu. Trong bụng toàn mưu mô xảo quyệt, chưa từng chịu thiệt bao giờ. Dù là khách hàng hay đồng nghiệp, ai đụng vào em thì người đó xui xẻo. Ai cũng tránh em thật xa, bị loại người như em bám lấy thì có kết cục gì tốt đẹp chứ?”

“Thế mà cuối cùng, anh vẫn đến tìm em theo địa chỉ cô ta đưa cho.”

“Tại sao?”

“Bởi vì đêm hôm trước anh đã mơ thấy một giấc mơ.” Bàn tay trơn trượt của anh luồn vào giữa hai chân cô, giọng nói nhẹ nhàng thì thầm bên tai như đang kể lại một giấc mộng: “Anh mơ thấy mình làm em có thai.” Đầu ngón tay thô ráp của anh tiến vào nơi sâu thẳm nóng bỏng của cô, “Em nói xem, anh có nên chịu trách nhiệm không?”

Bạch Tuyết cảm nhận được đôi môi ấm nóng của anh áp lên vết thương trên người mình, như một chiếc lá ấm áp rơi xuống bờ vai trần. Đầu lưỡi anh li.ếm dọc theo vết thương, men theo đó trượt lên, nhẹ nhàng cắn vào cần cổ cô. Một tay khác giữ lấy cằm cô, ép cô phải quay đầu lại, ngậm lấy đôi môi nóng ướt của cô, nhân lúc cô hé miệng thở d.ốc, anh liền m.út lấy chiếc lưỡi mềm mại, quấn quýt triền miên, dây dưa không dứt.

Tiếng nước chảy bên tai càng lúc càng xa dần, anh chỉ còn nghe thấy tiếng r.ên rỉ nghẹn ngào của cô và tiếng gầm gừ mất kiểm soát của chính mình. Cô bị ép vào tường, cơ thể nhỏ nhắn siết chặt, hút lấy anh khiến anh càng lúc càng sa đọa. Mỗi lần rút ra đều nhanh hơn lần trước, nhưng mỗi lần tiến vào lại càng hung bạo hơn. Không thể “yêu” cô, ít nhất là bây giờ không thể, càng không thể bắn bên trong cô. Thế nhưng đôi mắt long lanh đẫm nước của cô tựa như vực sâu vạn trượng, anh tuyệt vọng nhắm chặt mắt, vùi sâu vào nơi ấm áp nhất của cô mà phóng thích…

“Ngủ rồi à?” Trong bóng tối, giọng người đàn ông khàn khàn, mang theo chút mệt mỏi. Người phụ nữ trong lòng anh im lặng, chỉ như một con bạch tuộc bám chặt lấy anh, hai cánh tay ôm quanh vai, đôi chân quấn lấy eo anh, khuôn mặt vùi vào hõm cổ, hơi thở ấm áp, mềm mại phả lên da anh.

“Chưa ngủ thì nói chuyện đi.” Người đàn ông khẽ thở dài, xoa nhẹ bờ vai trần của cô. Lần này nói chuyện với cô có vẻ thuận lợi hơn nhiều, ký ức không đứt đoạn, logic cũng rõ ràng. “Em nói xem, rốt cuộc là em đã khỏi hẳn hay là hỏng hoàn toàn rồi?”

“Cứ coi như em hỏng rồi đi, tốt nhất là còng tay em lại.” Trong bóng tối, người phụ nữ chớp mắt chậm rãi rồi nhắm lại, hàng mi khẽ cọ vào cổ anh.

“Chứng cứ, không có chứng cứ…”

“Không thể bắt người.” Cô ngắt lời anh, mệt mỏi thở dài, “Anh già thật rồi hả? Lời nói cứ lặp đi lặp lại mãi.”

“Ừ, có lẽ vậy.” Người đàn ông ôm chặt cô, bật cười trong bóng tối. Trước đây anh ghét nhất là ban đêm, mỗi lần bắt người đều là vào buổi tối, mệt đến mức mắt mở không nổi. Bọn người kia, những kẻ sống trong bóng tối, chỉ thích trốn vào những nơi tăm tối nhất. Mà anh chính là ánh sáng, đứng trên đỉnh cao của đạo đức và pháp luật, từ trên cao nhìn xuống đám yêu ma quỷ quái ấy.

Nhưng bây giờ, khi đã bước qua tuổi bốn mươi, anh phải thừa nhận rằng đời người thật dài. Dài đến mức ngay cả một kẻ chính trực như anh cũng có lúc muốn trốn vào bóng tối.

“Nhưng nếu anh không muốn bắt thì sao?” Giọng anh mơ hồ, như một tín đồ trong phòng xưng tội đang từ bỏ đức tin, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà đen đặc. Anh ôm chặt lấy người phụ nữ trong lòng, kẻ mà ranh giới thiện ác quá đỗi mơ hồ, như thể thanh kiếm của Themis đang treo lơ lửng trên trần nhà, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm xuống người cô.

Người phụ nữ trong bóng tối không đáp, hơi thở vẫn đều đặn.

“Trước khi trời sáng, em hãy đi đi.” Anh kéo vai cô lại, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, “Đi đâu cũng được, chỉ cần rời xa những chuyện này càng xa càng tốt. Anh đưa em tiền, đủ để em dùng.”

Ngón tay anh lưu luyến vuốt ve mái tóc, gương mặt, đôi môi nhỏ, đôi mắt tròn ươn ướt, sống mũi cao… tất cả đều ghi nhớ, không thể quên.

Chỉ tiếc rằng cô không thích chụp ảnh. Nếu có một tấm, đến khi anh già đến rụng hết răng, ngồi trong viện dưỡng lão nhìn lại, vẫn có thể nhớ đến cô.

“Không muốn.” Cô vùi mặt vào lòng anh, kiên quyết từ chối. “Em chỉ muốn ở bên anh.”

“Hơn nữa, vừa rồi anh bắn bên trong em rồi.” Cô đắc ý tuyên bố, như kẻ bắt cóc đang khống chế con tin, “Anh biết mà, em chỉ cần chạm vào là có thai ngay. Anh phải chịu trách nhiệm.”

“Bạch Tuyết, anh không đùa với em đâu. Chuyện con cái…”

“Em cũng không đùa với anh.” Bạch Tuyết ôm chặt lấy vai anh, “Em muốn bảo vệ anh.”

“Em bảo vệ anh?” Từ Chiêu Lâm vừa tức vừa buồn cười, nhưng lời muốn trách móc lại hóa thành tiếng cười.

“Xem thường em hả?” Bạch Tuyết cắn lên vai anh một cái, “Đừng có trông mặt mà bắt hình dong, biết câu ‘biển rộng khó lường’ không hả?”

Bình Luận (0)
Comment