Lữ Đồ - Cật Lật Tử Đích Miêu Ca

Chương 34

“Vậy nên trước khi rời Lan Châu, tôi đã viết thư hồi âm cho Châu Châu. Nếu cô ấy về Thượng Hải rồi thì chắc sẽ thấy được.” Bạch Tuyết ợ no một cái, thoải mái vỗ vỗ bụng, “Yên tâm đi, tôi chỉ nói hy vọng cô ấy có thể vui vẻ, chuyện của các người không liên quan đến tôi.”

Nói xong, cô đứng dậy đi ra ngoài, “Khát rồi, đi mua Coca đây.”

Từ Chiêu Lâm cất điện thoại, đứng lên đi theo sau cô. Cô quay đầu nhìn anh một cái, coi như ngầm đồng ý cho anh đi cùng.

Bên ngoài nắng chói chang đến mức nhức mắt. Bạch Tuyết nheo nửa con mắt, hai tay đút túi, lững thững đi phía trước. Cô bước rất chậm, thỉnh thoảng nghiêng người tránh những người xách túi lớn túi nhỏ lao vào bến xe khách. Cô không quay đầu lại, giọng lười biếng kéo dài khi nói chuyện với người phía sau: “Cảnh sát Từ theo tôi làm gì vậy? Sợ tôi giết người à?”

“Sao? Chỉ có em được mua đồ, anh không được mua chắc?”

Từ Chiêu Lâm đi sau cô, giữ một khoảng cách. Anh nhìn cô với mái tóc dài bay nhẹ, áo quần đen tuyền, trông hệt như một con bướm đen, khẽ vỗ cánh, nhanh nhẹn lách qua dòng người, phiêu diêu bay lượn, vài bước đã đi xa. Cô luôn đi nhanh thế này sao, hay là do anh chậm lại rồi?

Anh chắc chắn sẽ đi trước em.

Đêm ở sân bay Phố Đông Thượng Hải hôm ấy, anh đã nói với cô như vậy. Từ ngày cưới cô, anh đã biết điều đó. Ai mà không biết chứ? Cô và anh đều hiểu rõ, anh lớn hơn cô nhiều tuổi như vậy, sớm muộn gì cũng bị cô bỏ lại phía sau, chỉ có thể dõi theo bóng lưng cô càng lúc càng xa. Anh đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, chỉ là lúc này, linh cảm chẳng lành ấy đột ngột kéo đến sớm hơn, hóa ra cũng không dễ dàng chấp nhận như anh tưởng.

“Cứ mua đi.”

Bạch Tuyết chẳng nhận ra nỗi buồn trong mắt người đàn ông phía sau. Không biết cô lấy từ đâu ra một chiếc tăm, vừa chọc vào kẽ răng vừa khó chịu cà khịa: “Trả dao bướm lại cho tôi đi chứ.”

“Không được, dao cấm, không thể trả.”

“Hừ.” Bạch Tuyết khẽ hừ một tiếng, “Quản nhiều chuyện ghê.”

Rồi bất ngờ, cô rẽ ngoặt lao vào một siêu thị. Chẳng hiểu vì sao siêu thị này lại mở ở giữa bến xe và khu dân cư, ngay bên đường lớn đông đúc, cách cả hai bên một đoạn xa, làm ăn cũng vắng vẻ.

“Không phải anh thích tìm người quản mình, chăm sóc mình à? Cảnh sát, già, cao to, lại còn da ngăm đen, tôi chẳng phải chính là chân ái trời ban của anh sao? Giờ thật sự quản anh rồi thì lại không thích nữa, đúng là đòi hỏi quá đáng.”

Từ Chiêu Lâm theo cô vào trong, đi thẳng đến dãy kệ cuối siêu thị, nguyên một hàng toàn Sprite, Coca và Fanta.

Bạch Tuyết đứng im một chỗ, bóp chặt chai Coca trên tay đến mức biến dạng. Từ Chiêu Lâm đứng ngay phía sau cô, nhìn chằm chằm: “Em bóp cái gì? Lấy thì lấy, không lấy thì đặt xuống cho người ta!”

“Có lẽ là vì tôi cũng trở nên tham lam rồi, nên mới đáng ghét thế này.” Bạch Tuyết buông chai Coca ra, lùi lại một bước, “Nhưng anh đã cho tôi quá nhiều rồi. Ý tôi là, đối với một người phụ nữ bình thường, thực ra anh cũng là một người chồng không tệ.”

Bạch Tuyết ngẩng đầu nhìn Từ Chiêu Lâm. Ừm, dạo này trông anh tiều tụy đi nhiều.

“Trước đây bảo anh chết đi, là tôi quên mất lỗi của chính mình. Nhưng bây giờ tôi nhớ ra rồi, nên những lời trước kia không tính nữa. Anh đừng chết.”

Cô cúi đầu nhìn xuống chân mình, so với chân anh thì nhỏ xíu. Trước đây ban đêm thức dậy đi vệ sinh, cô lười tìm dép của mình nên cứ xỏ đại dép của anh, trông như đi thuyền vậy. Cô còn kéo anh dậy đi cùng, anh càu nhàu hỏi dép anh đâu, cô thì cố tình im lặng để nghe anh chửi. Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn lơ mơ xỏ dép của cô vào, đầu tóc rối bù lững thững theo cô ra ngoài.

“Từ Chiêu Lâm, tôi vẫn chưa hỏi anh… chuyện đó có thể bỏ qua được không?”

Cô thu ánh mắt từ đôi giày chênh lệch kích cỡ ấy, ngẩng lên nhìn thẳng vào mặt anh, không biểu cảm.

“Tôi nói chuyện tôi ngoại tình và còn mang thai con của người khác ấy, chuyện đó có thể bỏ qua được không? Hoặc anh cũng có thể nói cho tôi biết, tôi phải làm gì thì mới có thể thanh toán xong món nợ này?”

Từ Chiêu Lâm cúi xuống nhìn cô.

“Nếu anh muốn truy cứu, thì ngay ngày em từ nhà anh ta trở về, anh đã truy cứu rồi. Anh nói rồi, đời người rất dài, không thể không phạm sai lầm. Anh tha thứ cho em rồi. Hơn nữa, anh cũng đã mắc sai lầm tương tự. Dùng chính lời em nói thì là… chúng ta huề nhau. Vậy nên đừng nhắc lại chuyện này nữa.”

“Thật sao?”

Bạch Tuyết trầm ngâm giây lát.

“Nhưng hôm qua lúc cãi nhau, anh vẫn nhắc đến. Sau này, mỗi lần cãi nhau anh đều sẽ nhắc lại. Thực ra, trong lòng anh vẫn chưa thể bỏ qua.”

Cô nhìn ra ánh nắng ngoài cửa siêu thị. Trong này tối đen, ngoài kia lại sáng rực. Nhưng cô chẳng đợi được câu trả lời của Từ Chiêu Lâm.

“Thật ra, tất cả đều là lỗi của tôi.” Bạch Tuyết ngửa mặt lên nhìn anh, “Nếu lúc đó phát hiện mang thai mà đi phá ngay, thì sẽ không có Trân Trân, anh cũng sẽ không cưới tôi, mọi người đều vui vẻ cả.”

Cô thấy một bé gái tết tóc hai bên, đeo bờm LinaBell, nhảy chân sáo chạy tới, lách qua cô và Từ Chiêu Lâm, kiễng chân với lấy một chai Coca trên kệ rồi lại nhảy nhót chạy đi.

“Lại uống Coca nữa hả? Răng sắp rụng sạch rồi đấy!”

Mẹ cô bé đứng ở cửa, xách cặp sách của con, trên đầu cũng đeo một chiếc bờm LinaBell giống hệt con gái. Vừa cau mày rầy la, vừa giật chai Coca khỏi tay con rồi đưa cho nhân viên thu ngân.

“Tối nay không có kẹo sữa Đại Bạch Thố nữa đâu đấy!”

“Tôi cũng không biết tại sao mình lại sinh con.”

Bạch Tuyết nhìn hai mẹ con ấy. Ban nãy còn căng thẳng giằng co, chẳng ai nhường ai, nhưng chỉ trong một thoáng thanh toán tiền, họ lại vừa cười nói vừa nắm tay nhau đi xa. Cô bé kéo tay mẹ, mượn lực nhảy thật cao, hai bím tóc như cánh chim nhỏ tung bay lên, vừa cao vừa xa.

“Bây giờ nghĩ lại, đây cũng là một sai lầm.” Bạch Tuyết nhìn về phía dãy kệ Coca, nơi vừa thiếu đi một chai, “Tôi cũng không ngờ mình lại ghen tị với Trân Trân. Ghen tị vì bất cứ thứ gì anh dành cho tôi, cũng phải chia một nửa cho nó. Tôi luôn nghĩ mình là một đứa con gái đáng thương, nhưng rốt cuộc, chẳng phải tôi cũng trở thành một bà mẹ tồi sao?”

Cô duỗi người một cái, khoanh tay đi ra ngoài.

“Đi thôi, tôi không muốn uống nữa.”

Vừa bước đi, cô bỗng ồ lên một tiếng, quay đầu lại nhìn anh.

“Anh muốn mua gì không?”

Từ Chiêu Lâm lấy chai Coca bị cô bóp méo xuống, “Bóp méo hết rồi mà không lấy nữa? Chẳng có ý thức công cộng gì cả.”

Anh vừa lẩm bẩm vừa đi tính tiền, cúi đầu nói cảm ơn với nhân viên thu ngân, rồi quay lại lườm cô một cái, tự mình bước ra khỏi bóng tối, đi về phía ánh sáng.

Bạch Tuyết khoanh tay, ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo sau như lãnh đạo đi thị sát công việc.

Ánh nắng ấm áp, ừm, dễ chịu thật.

Cô lẽo đẽo theo sau anh một đoạn, đến khi đi ngang qua hiệu thuốc thì dừng lại.

Cô nhìn vào bên trong, rồi lại quay đầu nhìn bóng lưng người đàn ông đang bước phía trước. Chiếc áo phao màu đen của anh chìm trong ánh nắng, mái tóc cứng cáp bị gió thổi rối, ánh lên sắc vàng lấp lánh. Tay trái anh đút túi quần, tay phải cầm chai Coca, cánh tay đung đưa theo nhịp bước chân sải dài. Miệng anh lại ngậm một điếu thuốc, nhưng vẫn chưa châm lửa.

Bạch Tuyết không gọi anh, chỉ tự mình bước vào hiệu thuốc. Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của nhân viên, cô ngập ngừng. Đến khi người ta nói “Xin chào” lần thứ hai, cô mới lí nhí như muỗi kêu: “Xin chào… có thuốc tránh thai khẩn cấp không?”

“Gì cơ?” Nhân viên cau mày, lớn giọng hỏi lại.

“Thuốc tránh thai… khẩn cấp.” Bạch Tuyết hắng giọng, nói lớn hơn.

“À! Có có!” Lúc này nhân viên mới nghe rõ, gật đầu rồi cúi xuống lấy ra một hộp thuốc từ ngăn tủ dưới quầy, “Còn cần gì nữa không?”

“Tôi lấy thêm băng gạc, cồn iod… và thuốc mỡ tetracycline.”

Bạch Tuyết dựa vào quầy, nét mặt đã bình thản lại. Cô nhìn ra cửa, thấy anh chưa tới, liền nhanh chóng lấy điện thoại thanh toán.

Cô nhét hộp thuốc vào túi quần, còn mấy thứ còn lại thì nhờ nhân viên bỏ vào túi nilon, xách ra ngoài.

“Sao không nói một tiếng?”

Vừa ra đến cửa, cô đụng thẳng vào lồng ngực Từ Chiêu Lâm. Anh vẫn ngậm điếu thuốc chưa châm, nhíu mày trách móc, đồng thời cúi đầu nhìn qua chiếc túi nilon trong tay cô.

“Những thứ này anh đều có mà, mua làm gì?”

“Tôi đâu biết anh có.” Bạch Tuyết đẩy anh ra rồi đi thẳng, “Sao anh không nói sớm?”

“Vậy chứ cái tay quấn băng kia là cái gì?” Từ Chiêu Lâm theo sau, nhìn cô như nhìn kẻ ngốc.

Bạch Tuyết nghe vậy liền giơ tay lên nhìn.

“À, quên mất.” Nói rồi cô thản nhiên bước về phía khách sạn.

Từ Chiêu Lâm cắn chặt điếu thuốc, đứng yên nhìn bóng lưng cô một lúc, rồi sải bước theo sau, giật lấy chiếc túi nilon trong tay cô.

“Anh đã cho em cơ hội rồi. Nhưng nếu em không muốn đi, thì ngoan ngoãn ở lại đây, không được đi đâu hết, hiểu chưa?”

“Nếu vụ án của Bạch Kiến Quốc thực sự liên quan đến em, yên tâm đi, anh sẽ không để em một mình. Bao nhiêu năm anh cũng chờ được. Như vậy cũng tốt, khỏi phải suốt ngày cãi nhau.”

“Đến lúc em ra rồi, Trân Trân chắc cũng lớn, không biết lại theo thằng nhóc nào, còn rảnh mà để ý ông già này không? Lúc đó anh chính là của riêng em rồi.”

“Nhưng mà nếu anh chết già mất rồi, thì lại là chuyện khác nhé…”

Bạch Tuyết chưa nghe hết câu đã phì cười, “Anh uốn lưỡi cuối vần chuẩn thật đấy, giờ chỉ nghe anh nói chuyện thôi cũng chẳng nhận ra anh là người Thượng Hải.”

“Hừm, còn em thì sao? Một câu tiếng Thượng Hải cũng không biết nói, nghe một cái là biết đồ nhà quê.”

Từ Chiêu Lâm nín cười, chuẩn bị tư thế sẵn sàng đón một cái tát vào lưng hoặc một cú đá, hoặc bị cô chửi là đồ phân biệt vùng miền, nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Thứ chờ anh lại là một bàn tay lạnh ngắt, len qua những ngón tay siết chặt, trượt vào lòng bàn tay ấm áp của anh.

“Bớt hút thuốc đi. Anh vốn đã già hơn tôi nhiều rồi, nhất định muốn chết trước tôi à?”

“Dù sao cũng không thể chết sau em được.”

Từ Chiêu Lâm kiên quyết lắc đầu, ngay sau đó lại nở một nụ cười bỡn cợt, ánh mắt lướt qua bụng cô, “Em xem, anh đâu có hút thuốc. Giờ lỡ đâu lại có thêm một đứa nữa, thì anh cũng phải sống đến lúc đưa con vào đại học chứ?”

Bạch Tuyết nắm tay anh, mím môi cười, cúi đầu chậm rãi bước đi, không nói gì.

“Anh có cơ hội này không, Bạch Tuyết?” Anh nhìn cô cúi đầu thấp đến mức sắp nhét vào cạp quần, nụ cười bỡn cợt trên môi dần trở nên cay đắng, “Ừm, nghĩ lại thì cũng đúng, em không thích trẻ con. Nếu sinh ra mà lại có thêm một đứa giành giật tình cảm với em, thì thật là oan uổng cho một sinh mệnh bé nhỏ.”

Nói xong, anh thọc tay vào túi quần cô, rút hộp thuốc tránh thai ra.

“Thứ này không tốt cho sức khỏe đâu.” Anh lật qua lật lại xem xét, cuối cùng lại nhét nó về chỗ cũ trong túi cô, “Nhưng dù có hại cũng còn hơn là đi phá thai. Xin lỗi, là lỗi của anh. Sau này sẽ không như vậy nữa… chỉ là không biết còn có sau này không.”

Từ Chiêu Lâm ngẩng đầu, thở dài thật sâu.

Anh muốn tin cô. Làm sao anh lại không muốn tin cô được chứ? Nhưng mối hận của cô với Bạch Kiến Quốc, cái tính cách ăn miếng trả miếng của cô…

Và cả cô với Tiêu Vũ nữa.

Trong giấc mơ của Từ Chiêu Lâm, họ luôn xuất hiện cùng một khung cảnh, như hai đứa trẻ có vô số chuyện để nói với nhau, ngồi xổm thì thầm to nhỏ, rồi phá lên cười. Anh hoảng hốt gọi tên cô, hai người họ đồng loạt quay đầu nhìn anh, khuôn mặt lấm lem máu tươi vẫn còn mang nét cười chưa tan hết. Tiến lại gần thêm chút nữa, dưới chân họ là một xác người. Nam hay nữ, già hay trẻ, đều chẳng nhận ra. Thịt nát xương tan, ruột gan vương vãi khắp nơi…

Nhưng nếu cô mang thai, ít nhất sẽ không bị phán tử hình.

Chỉ cần cô còn sống, thế là đủ rồi.

“Anh có biết dạo gần đây tôi đọc được một câu thế nào không?” Bạch Tuyết ngẩng lên cười với anh, “Đáp án luôn đến trước cả khi ta có lựa chọn.”

Từ xa, cô nhìn thấy Liêu Thiên Du đang đứng dưới gốc hoè trước cửa khách sạn, quay lưng về phía họ, cúi đầu không biết đang nhìn gì, hay là chẳng nhìn gì cả, chỉ đang thẫn thờ mà thôi.

“Anh cứ nghĩ mình có nhiều lựa chọn lắm, chọn cái này, chọn cái kia, nhưng thực ra đáp án đã được viết sẵn từ lâu rồi, chẳng có gì để chọn cả. Vậy thì còn do dự làm gì? Giống như cái tên vô dụng kia ấy, lấn cấn cái gì chứ? Đồ hèn nhát.”

Cô lạnh lùng liếc qua Liêu Thiên Du đang thất thần dưới gốc cây, hừ một tiếng.

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn lại Từ Chiêu Lâm, cô lại cười rạng rỡ.

Mặt trời ở sau lưng anh.

Anh là mặt trời.

Mặt trời chính là anh.

“Chó già, anh đừng sợ, anh chứa chấp tôi bao nhiêu năm, mua cho tôi bao nhiêu gói thuốc, tôi nhất định sẽ bảo vệ anh thật tốt.”

“Em nói năng văn minh chút được không? Anh là chó già vậy em là cái gì?”

Từ Chiêu Lâm vừa nghe hai chữ chó già liền nhíu chặt mày. Bây giờ anh cực kỳ nhạy cảm với chữ già, cứ như thể mình đã ngồi xe lăn, bị Bạch Tuyết bón cho vài miếng cơm rồi bị ném thẳng lên giường, mền đắp kín đầu, còn cô thì mặc đồ sặc sỡ như con công xòe đuôi, vừa mở cửa vừa ngoái lại hét vào trong phòng: “Lão già chó, tôi đi nhảy quảng trường đây! Anh Vương còn đang chờ tôi kìa!”

Bạch Tuyết há miệng cười khanh khách, “Tôi còn có thể là gì nữa? Là chó con của chó già chứ là gì!”

Nói xong, cô nhào đến ôm chặt anh, ngửa mặt lên nhìn sâu vào mắt anh, “Chó chỉ có một chủ nhân trong đời mà thôi.”

“Được rồi!”

Cô buông tay trước khi anh kịp ôm lại, giật lấy chai Coca trong tay anh rồi đi thẳng vào cửa chính của khách sạn.

“Đến giờ cơm tối rồi nhỉ? Tôi lại đói rồi! Tôi muốn gọi đồ ăn! Anh gọi giúp tôi đi!” Cô hét lên, chấn động đến mức mấy chiếc lá hoè hiếm hoi còn sót lại cũng rơi lả tả.

“Ngày mai em bị bỏ đói hay gì?” Từ Chiêu Lâm vừa lắc đầu vừa theo sau cô vào khách sạn.

Trước khi vào cửa, anh nhìn Liêu Thiên Du vẫn đang đứng dưới gốc cây. Đồ không có tiền đồ, ôm điện thoại như ôm quả tim mình, hai ngón cái cứng đờ, đến một chữ cũng chẳng gõ nổi lên bàn phím…

Hoàng hôn buông xuống rất nhanh, ánh mặt trời lạnh lẽo treo lơ lửng trên cành cây khô. Đèn đỏ ven đường lại sáng lên, những cô gái nhanh nhẹn trang điểm kỹ càng, tung tăng xuất hiện, cười đùa chửi bới ầm ĩ, giọng to rõ, tràn đầy khí thế xắn tay áo xông pha kiếm tiền.

Nhưng để hưởng ứng lời chỉ đạo của cô, rèm cửa phòng 301 lại kéo kín mít, đèn cũng tắt, cả căn phòng tối om, chỉ có màn hình tivi là sáng rực. Bạch Tuyết chỉ mặc mỗi áo hai dây đen và q.uần l.ót, co ro trên giường xem Thời sự. Từ Chiêu Lâm ngồi trên ghế tròn, cùng cô nhìn chằm chằm vào màn hình, mặt không biểu cảm. Không ai nghe rõ giọng nam trầm ấm của Khang Huy đang nói cái gì.

Không biết mấy năm gần đây làm sao mà Từ Chiêu Lâm luôn cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn. Hôm Bạch Tuyết nói có thai, gương mặt tiu nghỉu của cô vẫn như đang ở trước mắt. Chớp mắt một cái, Trân Trân đã đứng trong sân trường mẫu giáo khoe khoang với bạn bè rằng ba mình là cảnh sát rồi.

Hôm Bạch Tuyết mua bánh kem mừng sinh nhật 35 tuổi cho anh mà còn bị anh mắng một trận, cái cảnh cô ném thẳng bánh vào mặt anh vẫn còn rõ mồn một. Mà giờ, cô đã thản nhiên ngồi bên cạnh anh, vừa ăn bánh vừa xem tivi.

“Em không định cho anh ăn một miếng hả?” Từ Chiêu Lâm nhìn cô, hai tay đặt lên tay ghế, lấy điều khiển từ xa gõ nhẹ lên đầu gối, cố tình đợi đến khi cô ăn hết miếng cuối cùng mới lên tiếng.

“Không muốn.” Bạch Tuyết dứt khoát lắc đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, “Tôi đâu có thói quen nhiệt tình dán mặt vào mông lạnh của người ta.”

“Hừ.” Từ Chiêu Lâm trừng cô, bất mãn, “Cũng biết thù dai ghê nhỉ?”

“Tất nhiên!” Bạch Tuyết nhún vai, ném hộp nhựa vào thùng rác, rồi thoải mái nằm xoài ra giường, “Tôi có lòng tốt mua bánh sinh nhật cho anh mà còn bị chửi. Lần sau mà tổ chức sinh nhật cho anh nữa, tôi theo họ anh luôn!”

“Ôi trời, hôm đó chẳng phải vì vụ án mãi không phá được nên tâm trạng anh không tốt sao? Với lại anh cũng thật sự không thích đồ ngọt.”

Từ Chiêu Lâm vứt điều khiển từ xa, đứng dậy đi đến bên giường, ngồi xuống, nhấc một chân của cô lên đặt lên đùi mình, xoa bóp bắp chân săn chắc của cô.

Cô chưa từng tập thể dục, ăn xong kêu xuống lầu đi hai vòng tiêu cơm cũng như muốn lấy mạng cô, đi đường thì như rùa bò…

Kiểu như cô, là cái gọi là trời cho miếng ăn sao?

Tại sao ông trời lại ban cho cô thứ thiên phú này?

Trong lòng Từ Chiêu Lâm đột nhiên trào lên một nỗi bi thương vô hạn.

“Vấn đề là em có nhớ sinh nhật anh không?” Anh vỗ vỗ vào chân cô, ra hiệu đổi bên. Cô ngoan ngoãn trở mình, đặt chân còn lại lên đùi anh.

“Nhớ chứ!” Bạch Tuyết nằm sấp trên giường, mặt vùi vào khuỷu tay, “Tháng tư mà!”

Cô với lấy điện thoại của Từ Chiêu Lâm trên đầu giường, mở khóa, khẽ cười nhạt.

“Lại thay ảnh người đẹp rồi?”

“Ừ, nhìn chán thì đổi.” Anh cúi đầu, chuyên chú giúp cô thả lỏng cơ bắp.

“Lần sau chỉ để ảnh con gái anh thôi, đừng để ảnh tôi.”

Cô nhìn màn hình, trên đó là ảnh cô ôm Trân Trân khi con bé hai tuổi. Cô mặc váy ngủ hai dây trắng, Trân Trân quấn trong tã, ngủ say sưa. Khi đó cô còn có thể cười, có lẽ cũng chỉ để chụp ảnh cho đẹp.

“Tại sao?” Giọng nói của Từ Chiêu Lâm bình thản, không nghe ra vui hay buồn.

Bạch Tuyết nhắm mắt, im lặng. Thời sự đã hết, nền nhạc vui tươi vang lên. Cô mở mắt, cười nói: “Anh đã xem lễ trao huy chương Olympic bao giờ chưa? Quán quân và á quân đứng cạnh nhau, tay bắt mặt mừng, ôm vai bá cổ. Nhưng khi thi đấu, họ đâu có làm vậy? Nếu chỉ có một cơ hội, chỉ được chọn một người chiến thắng, liệu họ có còn cười tươi ôm chầm lấy nhau? Không phải cũng chỉ là làm màu cho người khác xem thôi sao? Xu nịnh. Mà tôi thì ghét nhất là xu nịnh.”

Từ Chiêu Lâm bật cười, “Ví von cũng khá hợp lý đấy.”

Nói rồi anh đặt chân còn lại của cô lên đùi mình, một tay giữ chặt hai cổ chân cô, “Rốt cuộc là ngày mấy tháng tư? Chỉ nhớ mỗi tháng thôi mà cũng nói là nhớ sinh nhật anh?”

“Quên rồi.” Bạch Tuyết lim dim mắt, ăn nhiều đồ ngọt khiến cô lờ đờ buồn ngủ, “Dù sao cũng là Bạch Dương, nhóm máu O.”

“Ồ, cảm ơn em nha!” Từ Chiêu Lâm lạnh lùng cười khẩy.

 “Dù sao cũng đâu có tổ chức sinh nhật, cần nhớ rõ vậy làm gì.” Bạch Tuyết nhíu mày, bực bội chôn mặt vào gối.

 “Không phải không tổ chức, mà là hồi nhỏ muốn tổ chức cũng chẳng ai tổ chức cho, lớn lên bận bịu nhiều việc, dần dần cũng quên luôn. Cả đồ ngọt cũng vậy, hồi bé thèm lắm, trộm ăn thì bị mẹ anh đánh cho bò lê bò lết. Bà ấy nói đồ ngọt sẽ bào mòn tinh thần và ý chí, làm con người ta lười biếng, chìm đắm trong sự buông thả. Trẻ con mà, càng không được ăn lại càng không thích ăn nữa.”

“Thế thì mẹ anh đánh chưa đủ rồi, anh và cái lũ 108 vị tướng của anh còn chưa đủ gọi là buông thả hả?”

“Không phải đâu, hồi đó anh thật lòng thích họ mà.” Từ Chiêu Lâm cười cười, “Con người ai chẳng có quyền theo đuổi tình yêu? Mẹ anh cũng vậy, nhân tình đầy ra. Trong nhà anh, chỉ cần không ảnh hưởng công việc, không buông thả hại thân, lúc nào cũng giữ được ý chí chiến đấu, thì hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào của tình yêu cũng chỉ là một cách để xả stress mà thôi.”

Bạch Tuyết: “…”

Từ Chiêu Lâm siết cổ chân cô, nhìn khuôn mặt vùi vào gối của cô, lông mi nhắm chặt, bất động, dường như đã chìm vào giấc ngủ.

“Giờ không giận nữa? Tốt đó, bệnh tình có chuyển biến rồi.”

“Thực ra loại người như chúng tôi vốn không hay tức giận.” Bạch Tuyết nhắm mắt, mỉm cười, “Giống như… giống như lúc ăn cơm hôm nay, gã kia nói chuyện bậy bạ, anh nghĩ tôi giận sao? Thật ra không đâu. Không biết anh có hiểu không, nhưng nó giống như lúc tôi kiểm kê sổ sách trước khi tan làm vậy, ai lại vừa kiểm sổ vừa nổi giận chứ? Chúng tôi chỉ mong sổ sách cân bằng là được rồi. Mà chuyện sổ sách không cân bằng mới là điều đáng bận tâm nhất.”

Lần này đến lượt Từ Chiêu Lâm im lặng.

“Ừm.”

“Tôi không giận.”

“Ừm.” Anh cúi đầu, nhẹ nhàng xoa gót chân cô, tròn trịa, đỏ hồng, lạnh toát. Một lát sau, anh cười nói: “Dù sao em cũng chỉ là tìm một người thế thân mà thôi.”

Bạch Tuyết bật cười, “Thế thân thì có gì không tốt? Còn hơn cái thứ tình yêu giá trị chẳng bằng hộp sữa của anh.”

“Tình yêu chỉ là do hormone bài tiết thôi, mà hormone thì tồn tại được bao lâu chứ? Chẳng có mấy ngày bảo quản, anh chỉ thuận theo tự nhiên mà thôi.” Từ Chiêu Lâm tựa vào đầu giường, vẫn ôm chân cô trong lòng, xoa nắn bàn chân lạnh buốt của cô, nhưng có thế nào cũng không ấm lên được.

“Cho nên con người thật vô vị.” Bạch Tuyết ngáp dài, “Có mấy chục năm sống trên đời mà cũng không yêu nổi một người, vậy mà cứ mở miệng là đòi vĩnh hằng.”

“Anh đã nói rồi, anh sẽ luôn đợi em.” Từ Chiêu Lâm kéo cô ngồi dậy, tụt dây áo cô xuống, vén miếng băng gạc trên vai cô lên, “Chuyện này không liên quan đến tình yêu, mà là trách nhiệm.”

Anh cúi người lấy lọ cồn trên tủ đầu giường, chấm tăm bông vào thuốc, giơ ngón tay vụng về kẹp lấy nó, miệng hơi há ra, cẩn thận lăn qua lăn lại trên vết thương sắp lành của cô, nhíu mày chặt như tảng sắt.

“Anh nói?” Bạch Tuyết lơ đễnh vò tóc anh, tay còn lại s.ờ s.oạng trong mái tóc ấy một hồi, tìm trúng mục tiêu rồi giật mạnh một cái. Một đống tóc bay lả tả trong không trung, “Nếu chỉ nói miệng mà cũng tính, vậy chẳng phải những cặp vợ chồng từng thề nguyền trong lễ cưới đều sẽ sống bên nhau đến già rồi sao?”

“Ôi trời ơi! Em nhổ bao nhiêu cọng vậy?” Từ Chiêu Lâm ôm đầu kêu trời.

“Sợ gì?” Bạch Tuyết lạnh lùng nhìn anh, “Tóc anh nhiều mà, đúng không?”

“Nhưng mà cũng không chịu nổi em nhổ thế này đâu! Vì một sợi tóc bạc mà nhổ cả đống tóc đen luôn hả?” Anh hoảng hốt xoa xoa đầu tìm kiếm dấu vết bị nhổ trụi. Xoa một lúc, chợt như bừng tỉnh, anh cười đầy đắc ý, “Anh nói mà… Có người cứ nói là không giận, rõ ràng là đang chờ cơ hội trả đũa!”

Bạch Tuyết vẫn nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn anh không nói lời nào.

Từ Chiêu Lâm cũng ngưng cười, do dự ghé lại gần, thử hôn lên khóe môi cô một cái, rồi lại hôn thêm cái nữa.

“Tình yêu của cảnh sát Từ lại đến rồi sao?” Bạch Tuyết không né tránh, nở nụ cười khinh miệt, hàng mi dài dày khẽ quét qua mặt anh.

“Tình yêu có gì đáng quý chứ?” Từ Chiêu Lâm ghé sát tai cô, thì thầm: “Đáp án mới là quan trọng nhất.”

“Mà em chính là đáp án.” Anh nói khi ôm cô ném lên giường, rồi với tay ra sau lưng cởi cúc áo ngực của cô.

“Tại sao?” Bạch Tuyết nheo mắt lại, nhìn anh với vẻ khó hiểu.

“Anh không biết. Ngày nhìn thấy em, anh đã cảm thấy đáp án ở đó. Sao em lại có nhiều câu hỏi tại sao quá vậy?” Anh phủ lên người cô, cúi đầu dùng ngón tay móc chiếc q.uần l.ót nhỏ xíu đáng thương của cô xuống, bóp mắt cá chân cô, dang rộng hai chân cô rồi quấn chúng quanh eo mình.

“Anh đùa tôi à. Hôm đó anh đối xử với tôi tệ lắm. Tôi vừa đi ngang qua sảnh là anh đã túm lấy tôi. Anh cau mày hét lên, ‘Cô! Đúng rồi, cô! Đến đây!’ Anh vẫy thẻ cảnh sát trước mặt tôi một cách thản nhiên. Ai mà nhìn rõ được chứ? Tôi nói tôi không biết. Anh muốn nói tôi óc heo à? Anh nói từ óc rồi nuốt lại. Đó là đáp án của anh đó hả?”

Bạch Tuyết nằm trên giường, cười lạnh nhìn người đàn ông đang ép sát vào người mình.

“Có câu, khi sự việc không bình thường, nhất định có điều gì đó mờ ám.” Từ Chiêu Lâm cởi chiếc áo trắng ném lên giường, vừa tháo lưng quần vừa nhếch môi cười. Bạch Tuyết nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng kim loại va chạm giòn giã. Giây tiếp theo, cơ thể cứng rắn nóng bỏng của anh đè xuống người cô, tiếng hét của cô bị một nụ hôn thô bạo chặn lại trong cổ họng. Anh trằn trọc cắn xé môi và lưỡi cô, lao vào cơ thể nhỏ bé của cô như một cơn bão, thế như chẻ tre đâm vào nơi mềm mại sâu nhất của cô, vừa nghe tiếng hét và r.ên rỉ bị bóp nghẹt của cô, vừa cảm nhận dòng nước ấm chảy ra làm ướt bụng dưới của mình, dùng bàn tay to khống chế kéo hai tay cô giơ lên đỉnh đầu, cơ thể bắt đầu đưa đẩy. Xoa dịu cơn thôi thúc muốn giải phóng, anh thở hổn hển nói: “Đối với phái nữ, anh luôn rất tự tin, cho đến bây giờ chỉ có em là người khiến anh phải tìm cách để che giấu sự ngại ngùng và bối rối.”

“Thôi đi.” Ánh mắt Bạch Tuyết mơ hồ, cô nhìn trần nhà loang lổ, khẽ cắn vai anh, “Tôi đâu có đẹp.”

“Không đẹp, nhưng có thể thúc đẩy tuần hoàn máu.” Từ Chiêu Lâm không hài lòng với ánh mắt không tập trung của cô, anh va mạnh vào cô khiến cô hét lên, rồi cười gian tà, thì thầm vào tai cô: “Tất cả đều chảy về một nơi.”

Đầu óc Bạch Tuyết mơ hồ, sau khi nghe hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu ra. Khuôn mặt cô đỏ bừng, cắn vào cổ anh. Nhưng mà, cô bị anh ra sức còn mạnh hơn trước. Bức tường loang lổ trên trần nhà như vỡ tan thành hàng loạt tàn ảnh. Cô như bị ném lên mây rồi rơi xuống địa ngục, bị một lưỡi kiếm sắc nhọn đâm thủng.

“Chiêu Lâm, Chiêu Lâm…” Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi lên đến cao trào, cô bật khóc.

“Không gọi anh là ba nữa?” Anh muốn tặng cô một nụ cười mỉa mai, nhưng mũi lại thấy đau xót. Anh vùi mặt vào hõm cổ cô, cắn vào cổ cô trong dòng nước mắt nóng hổi, ​​lao về phía trước một cách dữ dội rồi gầm lên để phóng thích bản thân trong tiếng hét thảm thiết của cô…

“Cuộc đời dài như vậy.” Bạch Tuyết nằm trên giường, toàn thân ướt đẫm, ngơ ngác nhìn trần nhà, mồ hôi từng giọt chảy ra từ sau gáy, lăn dài trên làn da tr.ần tr.ụi xuống ga trải giường, “Giá như bây giờ có thể chết luôn thì tốt biết mấy.”

Từ Chiêu Lâm không trả lời, anh nằm bên cạnh cô, im lặng nhìn trần nhà đổ nát, mồ hôi nóng chảy từ trán xuống, chảy vào tóc, hơi thở nặng nề cũng trở lại bình thường.

“Này.” Bạch Tuyết dùng đôi bàn tay mềm mại của mình vỗ nhẹ mặt anh.

“Hả?”

“Cuộc đời còn quá dài. Bây giờ anh có muốn tỏ lòng trung thành không?”

Từ Chiêu Lâm quay mặt lại, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.

“Anh không ăn đồ ngọt, đúng không? Tôi muốn anh uống hết chai Coca đó ngay bây giờ, thế nào? Chuyện này anh làm được mà, đúng không?”

Bạch Tuyết hất cằm về phía tủ đầu giường, nở nụ cười gian: “Là đồ tôi uống còn dư lại, chỉ nửa chai thôi.”

Từ Chiêu Lâm chăm chú nhìn vào mắt cô, đôi mắt ấy đen nhánh trong suốt như pha lê, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt anh.

“Được thôi.”

Anh nhìn cô cười, đuôi mắt sắc lạnh cong lên, đứng dậy cầm lấy nửa chai Coca đã bay hết ga, ngửa đầu uống cạn, rồi lật chai úp xuống, một giọt cũng không còn.

“Ừm! Thế này thì tạm được.”

Bạch Tuyết bật dậy ôm lấy anh, hôn chụt một cái lên mặt, ngồi ngẩn ra một lúc rồi quay lưng nói: “Ăn no quá rồi, em xuống dưới đi dạo một vòng đây.”

“Ừ, đi đi, anh mệt chết rồi, để anh nghỉ chút.” Từ Chiêu Lâm vứt chai Coca sang một bên, ngã lăn ra giường. Anh lắng nghe tiếng loạt soạt của Bạch Tuyết khi cô mặc lại quần áo, mang giày vào, im ắng đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại. Cô mà cố tình, đi đường có thể nhẹ hơn cả con mèo Trân Trân nuôi.

Ngoài cửa sổ, đám gái mại dâm vẫn cười đùa, chửi bới ầm ĩ. Giọng của bọn họ thật sự rất lớn. Anh vốn ghét cay ghét đắng những người phụ nữ như vậy, chưa từng dính dáng đến, lúc nào cũng tránh xa. Ấy vậy mà không hiểu sao ngày đó, anh lại đưa một người đàn bà như thế về nhà, để cô ta nằm trên chính chiếc giường mà anh và Bạch Tuyết từng ngủ.

Khi nhắm mắt tiến vào, anh ghê tởm đến mức muốn nôn, và rồi anh thật sự nôn ra.

Sau đó, khi Bạch Tuyết giận dữ ném tấm ga giường vào mặt anh, cô tức giận đến mức không kịp nhìn rõ, rằng vết bẩn trên đó chính là dịch nôn của anh.

Anh hận Bạch Tuyết. Anh cảm thấy cô là người phụ nữ vô liêm sỉ nhất trên đời. Nhưng cuối cùng, người anh hận hơn cả vẫn là chính bản thân mình…

“Alo?” Từ Chiêu Lâm áp điện thoại lên mặt, nhìn lên bóng đèn trần. Bên trong bóng đèn đầy xác côn trùng mắc kẹt. Cũng như giọng nói già nua ở đầu dây bên kia, khiến anh cảm thấy khó chịu.

“Nói.” Một từ duy nhất, bà ấy chưa bao giờ nói với anh nhiều dù chỉ một câu.

“Con và vợ có thể sắp gặp chuyện, con bé giao cho mẹ được không?” Giọng anh trầm thấp, nói bằng tiếng Thượng Hải.

“Không vấn đề.”

“Cảm ơn.”

“Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

…………

Đêm đã khuya, thị trấn nhỏ nơi biên giới Tây Bắc cuối cùng cũng bộc lộ bộ mặt thật của nó, không thể che giấu những chiếc răng nanh hoang dã. Dưới bóng đêm dày đặc, những con người không thể kiếm sống dưới ánh sáng lại bắt đầu lang thang. Gái mại dâm, những gã đàn ông say xỉn rình rập tìm cơ hội giở trò đồi bại, những kẻ lang thang, những tay tội phạm hung tợn tàn bạo… Bọn họ đều chọn màn đêm làm lớp vỏ bọc, lẩn khuất trong bóng tối, bước đi trên sợi dây mong manh giữa ranh giới tội lỗi và sinh tồn.

Nhưng đêm nay, giữa đám người đó lại xuất hiện một kẻ dị biệt. Sự khác biệt của cô quá mức rõ ràng, đến mức bọn họ chỉ dám lảng vảng xung quanh, nhe nanh gầm gừ trong bóng tối nhưng không dám tiến lại gần.

Còn cô, dường như đã quá quen với việc lang thang trong khu rừng tội lỗi này. Chính xác mà nói, cô cảm thấy thoải mái với màn đêm u ám ấy, thậm chí còn tận hưởng nó. Cô khe khẽ ngân nga bài hát học được từ con gái, tựa lưng vào tấm kính bốt điện thoại công cộng dán đầy quảng cáo về bệnh t.ình d.ục. Ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà cách đó một con phố, lầu ba của khách sạn, nơi duy nhất còn le lói ánh sáng. Ánh sáng ấy là từ màn hình tivi, nhấp nháy sáng tối bất định. Cô thu hồi ánh mắt, ngón tay gõ gõ lên khe nhét tiền xu, vẻ mặt mất kiên nhẫn.

“Alo, xin chào.” Cuối cùng điện thoại cũng được bắt máy, giọng nói của người đàn ông bên kia còn quyến rũ hơn cả tổng đài viên, không hề có chút khó chịu, ngược lại, vô cùng kiên nhẫn và lịch thiệp.

“Khi nào đến?” Nhưng cô không hề bị sự tao nhã của người đàn ông lay động, cầm ống nghe dựa vào cánh cửa kính, giọng điệu cứng nhắc, lạnh băng: “Cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, quá nhiều rác rưởi.”

Vừa nói, cô vừa nhìn xuống chiếc túi rác màu đen dưới chân, khinh miệt mà đá một cái.

Người đàn ông khẽ cười một tiếng: “Đừng vội mà, Tiểu Tuyết. Tôi chỉ muốn dành cho những người yêu nhau chút thời gian riêng tư. Hai ngày nay em và cảnh sát Từ có vui vẻ không? Còn cảnh sát Liêu nữa, lời tỏ tình đã nói ra chưa?”

Bạch Tuyết im lặng, ngước nhìn ô cửa sổ kia, lặng lẽ lắng nghe hơi thở gần như không thể nghe thấy của người đàn ông, cho đến khi nó biến thành một tiếng thở dài thật dài.

“Haiz… Tôi biết ngay mà, Tiểu Tuyết chỉ cần quay về bên cảnh sát Từ là không muốn chơi với tôi nữa rồi. Tôi buồn lắm đấy!” Anh ta lại thở dài một hơi: “Nhưng mà Tiểu Tuyết, còn lời hẹn ước của chúng ta thì sao đây? Món nợ chị gái tôi bị em hại chết, tính toán thế nào đây? Chúng tôi muốn để chị ấy giết em, nhưng chị ấy cứ bận tâm đến đứa con trong bụng em, cứ lặp đi lặp lại rằng không thể giết người mẹ, hôm đó chị ấy đến tìm em, chỉ là muốn cho em thấy đứa con đã chết của chị ấy, muốn chạm vào bụng em một chút thôi. Nhưng em ghét chị ấy lắm, đúng không? Vì chị ấy vừa xấu vừa bẩn, lại cứ dọa em hoài. Em chém hỏng cánh cửa nhà mình, nói là do chị ấy làm, cố ý dọa chị ấy, nói rằng anh cả sẽ chết, khiến chị ấy bắt lấy em, rồi để tay súng bắn tỉa bắn chết chị ấy, có phải không?”

“Còn cảnh sát Từ đã khiến anh cả tôi thân bại danh liệt. Từ đầu đến cuối, anh ta cũng chỉ nghi ngờ, không có bằng chứng, vậy mà vẫn làm anh cả tôi cả đời không thể ngẩng đầu lên được nữa. Em biết không, cái chân của tôi là do anh cả tôi đổi bằng một quả thận đấy. Những người phụ nữ ngưỡng mộ tài hoa của anh ấy lại ghê tởm khuyết tật của anh ấy, loan tin khắp nơi rằng anh ấy là một kẻ phế vật không thể làm đàn ông. Nhưng dù vậy, anh ấy vẫn không nỡ làm hại họ.”

“Còn anh hai của tôi nữa, em có biết anh ấy yêu chị gái tôi bao nhiêu năm không? Từ nhỏ đã bảo vệ chị ấy, trong cô nhi viện không ai dám bắt nạt chị ấy cả. Nhưng cuối cùng chị ấy vẫn bị bắt nạt, đến cuối cùng lại bị em hại chết…”

“Quá nhiều, quá nhiều rồi. Con người không thể cứ bị chà đạp mà không phản kháng. Tiểu Tuyết, những món nợ này, có phải chúng ta nên lật lại tính toán cho rõ không?”

“Nói tới nói lui, chẳng phải chỉ là tôi đã nợ mấy anh em anh một mạng thôi sao?” Bạch Tuyết cười nhạt một tiếng: “Yên tâm đi, tôi không định quỵt nợ. Anh với đám anh em của anh, tôi đợi các người. Nhưng nói trước, nợ ai người nấy trả, chuyện tôi làm, đừng có kéo người khác vào.”

Bên kia đầu dây lập tức vang lên một tràng cười: “Tiểu Tuyết, không được chơi xấu đâu đấy! Nếu em thua, thì liên lụy tới rất nhiều người đấy! Hơn nữa, em chắc chắn cảnh sát Từ sẽ để người mình yêu rơi vào nguy hiểm sao?”

Nói đến đây, anh ta dừng lại một chút, sau đó dùng giọng điệu dịu dàng hơn mà nói: “Nhưng tôi nghĩ, dù có yêu đến mấy thì cũng phải xem là yêu ai. Vậy nên để trò chơi giữa tôi và em công bằng hơn, loại bỏ những yếu tố gây nhiễu khác, tôi đã nhờ một cô bé tên là Trân Trân giúp một tay. Nhưng nói thật…”

Anh ta thở dài cười khẽ: “Cô bé ấy thật sự quá giống em, đến mức tôi cũng không nỡ ra tay đâu, bảo bối của tôi à.”

Một sự im lặng chết chóc bao trùm, chỉ có tiếng sột soạt phát ra từ túi rác dưới chân Bạch Tuyết.

“… Chuyện này không liên quan đến con bé, đúng không?” Bạch Tuyết nắm chặt ống nghe, lạnh lùng hỏi.

“Ban đầu thì không, nhưng tôi đã suy nghĩ rất lâu, chỉ có dùng con bé làm điều kiện trao đổi thì cảnh sát Từ mới có khả năng không can thiệp vào chuyện của chúng ta.”

Anh ta khẽ cười: “Mới có khả năng giao em cho tôi.”

“Anh ấy sẽ không.” Bạch Tuyết nhìn chằm chằm ô cửa sổ phát ra chút ánh sáng le lói, bàn tay siết chặt ống nghe đến mức phát ra âm thanh răng rắc, các đốt ngón tay trắng bệch: “Anh ấy sẽ không giao tôi cho anh đâu.”

“Thật sao?” Bên kia càng cười vui vẻ hơn: “Vậy thì cứ chờ xem. Nhưng tôi nghĩ… Dã thú thì chỉ có thể sống cùng dã thú. Để dã thú sống với con người, từ xưa đến nay, kết cục chưa bao giờ tốt đẹp cả. Em từng nghe câu chuyện ‘Nông dân và con rắn’ chưa? Ai cũng trách con rắn vong ân bội nghĩa, nhưng đứng từ góc nhìn của nó, cắn chết người nông dân chỉ là làm theo bản năng mà thôi, có gì sai đâu?”

“Còn nữa, tôi rất muốn biết… Quang phổ của Tiểu Tuyết tiến hóa đến bước nào rồi? Màu có đậm hơn không? Hay là đã nhạt đi trong vòng tay ấm áp của cảnh sát Từ rồi? Nhưng theo trực giác của tôi, Tiểu Tuyết, em không nằm ở cái gam màu lửng lơ nửa vời kia đâu. Toàn đen, hoặc toàn trắng, em chỉ có hai kết cục này thôi.”

Bạch Tuyết siết chặt nắm tay, lòng bàn tay đang được băng bó lại rỉ máu, nhuộm đỏ lớp vải trắng. Trong khi đó, ác quỷ ở đầu dây bên kia vẫn thì thầm bên tai cô: “Em có thích tạo hình tôi đã làm cho ông Bạch không, Tiểu Tuyết?”

Lặng im. Lặng im đến cùng cực.

Bàn tay run rẩy như chiếc lá của Bạch Tuyết nắm chặt ống nghe đến mức in vết nứt, môi cắn rách bật máu. Ô cửa sổ phát sáng le lói trước mặt cô bị nước mắt làm nhòe đi, tan chảy từng chút một.

“Em thích, đúng không? Còn mẹ em, bà Cố Lỵ nữa, có muốn làm một tạo hình đẹp hơn không? Lần này tôi sẽ dạy em, được không?”

Bạch Tuyết nghẹn ngào bật khóc.

“Ngoan nào, đừng khóc. Em cứ kìm nén thế này sẽ hỏng mất đấy. Giải phóng đi, chỉ có giải phóng mới chữa khỏi bệnh cho em thôi.” Anh ta dịu dàng dỗ dành như đang dỗ người yêu: “Đừng vội, tôi sẽ sớm đến đón em. Nhưng trước hết, chúng ta phải đến Lan Châu an táng chị gái tôi đã. Tôi còn phải thăm thằng em trai đang sống thực vật của tôi nữa. Trong khoảng thời gian này, Tiểu Tuyết, hãy trân trọng những ngày ở bên cảnh sát Từ đi.”

Bạch Tuyết đột ngột ném điện thoại, gào thét trong tuyệt vọng.

Gào đủ, mắng đủ, cô lại trở về với gương mặt vô cảm, nước mắt giàn giụa, cúi đầu ngây dại nhìn chằm chằm vào chiếc túi rác màu đen méo mó dưới chân. Cô nâng chân lên, nâng thật cao, rồi mạnh mẽ giẫm xuống.

Chiếc túi run lên bần bật, phát ra những tiếng r.ên rỉ nghẹn ngào, âm u.

Cô chậm rãi ngồi xuống, nắm lấy sợi dây giày buộc chặt miệng túi, giật mạnh một cái, túi lập tức lỏng ra.

Cô giật phăng lớp túi rác, để lộ ra một cái đầu bị quấn kín bằng băng keo đen, chỉ chừa lại hai lỗ mũi để thở. Ngón tay cô lần đến mép băng keo, mạnh mẽ giật xuống.

“Xoẹt!”

Một mảng băng keo bị xé rời, kéo theo cả một mảng da thịt, để lộ ra một cái miệng bê bết máu.

Người kia thét lên chói tai như một con gà bị bóp cổ, nhưng tiếng hét khi lọt qua lớp cửa kính dày cộp chỉ còn lại những âm thanh nghẹn ngào, tắc nghẽn.

Bạch Tuyết ngồi xổm dưới đất, đôi mắt đen như hai hố sâu không đáy. Trong tay cô như có một con bướm bay lên, đôi cánh bạc lạnh lẽo khẽ chớp động dưới ánh đèn lờ mờ. Cho đến khi cái miệng đẫm máu kia gào không nổi nữa, chỉ còn lại những tiếng rê.n rỉ khàn đặc, đôi cánh bạc đột nhiên khựng lại, hóa thành một lưỡi dao mảnh sắc bén.

Cô nắm chặt nó trong tay.

“Tâm trạng tôi không tốt lắm, anh có thể chơi với tôi một lát không?” Cô nhỏ giọng cầu xin, giọng điệu quá mức chân thành, khiến người đàn ông bị bẻ cong chín mươi độ nhét vào trong bốt điện thoại cũng sững sờ, cứ ngỡ ác quỷ bỗng dưng phát thiện tâm, lắp bắp nói: “Chơi… chơi thế nào?”

“Đâm xuyên chứ sao.” Cô thì thầm, “Không phải anh thích chơi trò đâm xuyên lắm à? Tôi không rành lắm, anh dạy tôi đi.”

Nghe vậy, người đàn ông lập tức mềm nhũn như đống bùn, thân thể run lên, một mùi khai nồng nặc lan ra, chất lỏng màu vàng sẫm rỉ qua lớp băng keo đen quấn chặt, chảy thành vũng trên mặt đất. Bạch Tuyết cúi đầu nhìn vũng nước sắp lan đến chân mình, đứng dậy, dùng mũi giày đá vào vai gã, người đàn ông bị trói thành con giòi lập tức “bịch” một tiếng ngã lăn ra, mông chổng lên, vừa vặn che lại bãi nước tiểu của mình.

“Nhưng mà, thắng làm vua, thua làm giặc, giờ đến lượt tôi đâm xuyên anh.” Bạch Tuyết lại ngồi xổm xuống, giọng nhỏ như muỗi kêu, ánh mắt dời từ đầu gã xuống vai, cuối cùng dừng lại ở phần t.hân d.ưới. “Nhưng đàn ông các anh hình như chỉ có chỗ này là đâm vào được.” Cô vừa nói vừa giơ dao lên, lưỡi dao chĩa xuống, nhắm ngay hậu môn gã mà ấn mạnh. “Phụt” một tiếng trầm đục, một dòng dịch đen trào ra, tiếng thét thảm thiết vang vọng không ngừng.

“A! A a a! Chị ơi! Chị ơi tôi sai rồi! Tôi sai rồi, không được sao? Tôi chỉ nói một câu thôi mà! Không đến nỗi vậy đâu chị ơi? Xin chị thương xót tôi đi!”

Bạch Tuyết khựng tay lại, thu dao, ngồi xổm trở lại, nhìn cái mông đang rỉ máu của gã, trầm ngâm một lúc rồi gật đầu, “Nói cũng có lý… Như vậy thì trò chơi không công bằng rồi.”

Nước mắt, nước mũi, phân, nước tiểu của người đàn ông đều tràn ra, chỉ hận không thể được cô ban cho cái chết thống khoái. Cái miệng thối không ngừng tuôn ra những lời bẩn thỉu xen lẫn tiếng khóc lóc van xin, máu và nước bọt cùng nhau trào vào lỗ mũi.

Bạch Tuyết nhìn chằm chằm vào cái miệng méo mó của gã.

“Thứ tao thực sự muốn trừng phạt là cái miệng của mày.” Cô vừa nói vừa bóp cằm gã, nhân lúc gã há miệng gào khóc, thọc tay vào trong, lôi cái lưỡi ra, “Không phải mày muốn hóa rồng à? Rắn là tiểu long, xem như tao giúp mày thực hiện tâm nguyện vậy.” Tay trái cô nắm lấy lưỡi gã, tay phải cầm chặt con dao bướm, lưỡi dao sắc nhọn đâm vào đầu lưỡi, từ từ xẻ ra một cái chẻ lưỡi rắn…

“Xong rồi! Lưỡi rắn, thích không?” Bạch Tuyết chống cằm, nhìn cái miệng trào máu không ngừng, chỉ còn phát ra tiếng “ưm ưm ưm” của gã, “Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi, có những kẻ không biết nói tiếng người, vậy thì khỏi nói luôn đi!”

Cô hài lòng vỗ vỗ mặt gã, cười nói: “Hai thằng đàn em phế vật của mày tao nhốt trong lồng chó rồi, thấy đàn bà là muốn chồm tới, khác gì chó đực đâu? Yên tâm, tao chỉ để bọn chúng ở đó một đêm thôi, coi như có thời gian mà suy ngẫm. Sáng mai, ông chủ tiệm thịt chó sẽ thả bọn chúng ra, ba người tụi bây vẫn là anh em tốt nhé! Nhưng mà…”

Bạch Tuyết cười tủm tỉm, ghé sát tai gã thổi một hơi, thì thầm như nói lời bí mật: “Không được méc chú cảnh sát đâu, nhưng tao nghĩ tụi bây cũng không ngu đến mức đó đâu nhỉ? Tú ông tụi bây kiếm cũng không ít tiền mà? An phận làm ăn đi, chọc tao không vui lần nữa…” Cô ngẩng đầu nhìn góc phố bên ngoài bốt điện thoại, cạnh thùng rác có một bầy chó hoang đang tụ tập, “Tao sẽ lấy ruột của mày làm bữa cải thiện cho tụi nó.”

Người đàn ông gật đầu lia lịa, Bạch Tuyết vui vẻ ngẩng lên, liếc nhìn cánh cửa sổ kia.

“Bạn à, mày nên biết ơn đi.” Cô ngồi xổm xuống, lưng dựa vào cửa kính, nhìn ánh sáng le lói trong cửa sổ, “Hãy biết ơn vì anh ấy vẫn còn sống. Anh ấy sống, tụi bây mới sống được.”

Nói xong, cô đứng dậy, đẩy cửa bốt điện thoại, bước vào màn đêm…

Trong căn phòng tối đen, tivi vẫn bật, nhưng tin tức đêm khuya đã kết thúc từ lâu, chỉ còn lại màn hình tuyết trắng “xèo xèo” nhiễu sóng. Người đàn ông trên giường vẫn nằm ngửa, hơi thở nặng nề, nửa thân trên để trần không đắp mền, cánh tay thõng xuống ngoài mép giường.

Cái giường này quá nhỏ, một mình anh ngủ còn chật, đừng nói gì đến ngủ chung với người khác. Nhưng anh quá lười, cứ thế chật chội suốt hai ngày mà cũng không nghĩ đến chuyện đổi phòng lớn hơn.

Bạch Tuyết đứng bên giường nhìn khuôn mặt ẩn trong bóng tối của anh, hốc mắt sâu thẳm chỉ là một mảng bóng tối u ám.

“Chiêu Lâm? Từ Chiêu Lâm?” Cô gọi mấy tiếng cũng không thấy phản ứng, liền tắt tivi, bước đến ngồi bên giường. Căn phòng kéo kín rèm tối đen như mực, nhưng chỉ bằng cảm giác, cô vẫn có thể chạm vào gò má anh, đầu ngón tay lạnh buốt lướt qua xương gò má và làn da, vuốt ve chân tóc cứng và râu lởm chởm của anh.

“Cạo râu đi ông già, em nói bao nhiêu lần rồi, đâm đau lắm.” Cô lầm bầm trách móc trong bóng tối, mỗi lần cô nói gì, ngoài mặt anh đều làm như không quan tâm, nhưng trừ khi bản thân muốn làm, bằng không cô có nằm lăn lộn ăn vạ cũng vô ích. Cạo râu – chuyện nhỏ xíu cũng vậy.

Cô mở miệng, khẽ mím môi hồi lâu, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, em không ngờ con bé lại bị cuốn vào chuyện này, là lỗi của em, em nhất định sẽ cứu con bé về, trả lại cho anh.”

Lan Châu… Cô ngửa đầu, thở dài một hơi thật dài.

“Hai tên đó, anh yên tâm, em sẽ dọn dẹp. Nếu em không về được, em sẽ giao con bé cho mẹ em. Bà ấy không phải một người mẹ tốt, nhưng ít nhất là một người bà tốt. Còn em…” Cô quay đầu nhìn người đàn ông vẫn đang ngủ say.

“Cũng xem như lá rụng về cội vậy.”

Cô do dự một chút, mò mẫm trong bóng tối, khẽ chạm môi lên má anh như chuồn chuồn lướt nước. Hôn xong, cô nhanh chóng ngồi thẳng lại, cười trong bóng tối.

“Em tha thứ cho anh rồi! Ai bảo anh đối tốt với em chứ, em muốn gì anh cũng cho.” Cô nói, nụ cười dần tan biến.

“Nhưng em chẳng có gì cả, tính tới tính lui cũng chỉ còn cái mạng này, vậy thì em trả nó lại cho anh.”

Bình Luận (0)
Comment