“Alo? Tiểu Từ hả? Ừ, là tôi đây. Đúng rồi, đúng rồi, tôi với Tiểu Trương ở sở đã đến xem qua rồi. Đúng, cô ấy vẫn ở đó, vẫn ổn. Cô ấy còn nói dạo này có một người điên quấy rầy cô ấy. Hả? Không sao đâu! Không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là một đứa ngốc sinh ra đã bị dị tật con của một bà bán rau ngoài chợ, đầu óc không bình thường. Khu đó ai cũng biết về cô ta cả, không có hại gì đâu, cậu yên tâm đi.”
“Ừm, ngoài chuyện đó ra thì không có gì đâu. Cô ấy… vẫn ổn.”
Trương Cảnh Phong, chàng cảnh sát trẻ tuổi, ngồi trong xe nhìn cảnh sát Lưu gọi điện cho viên cảnh sát họ Từ ở Thượng Hải, trong lòng không khỏi đảo mắt khinh bỉ. Làm cảnh sát đã khổ rồi, tên cảnh sát Thượng Hải kia chắc còn không biết người vợ cũ mà mình còn vương vấn đã sớm vui vẻ trên giường với một cậu trai trẻ rồi nhỉ?
Haizz… phụ nữ quả nhiên là loài sinh vật tàn nhẫn. Quan trọng hơn là cô ta cũng chẳng có nhan sắc gì đặc biệt, không xinh đẹp, không dễ thương, trông lúc nào cũng như sắp chết, tựa người vào đâu đó, mềm nhũn như chẳng có xương, hờ hững nâng mí mắt quét mắt nhìn người khác. Quầng mắt thâm, lấm tấm tàn nhang, được cái da rất trắng, người rất gầy, sống mũi cao, hốc mắt sâu, lông mi dài. Với họ Bạch của cô ta, chắc là người Hồi rồi.
Trang điểm lên chắc cũng tạm được, nhưng tinh thần của cô ta còn chẳng hơn gì mấy kẻ nghiện ngập. Dù sao thì, với kiểu người quang minh chính đại như anh ta, chẳng thể nào ưa nổi cái khí chất uể oải đó.
“Ừm… đúng vậy.” Biểu cảm của lão Lưu trở nên lúng túng: “Nhưng cô ấy nói chỉ là người quen thôi, chắc chỉ là bạn bè, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Mắt Trương Cảnh Phong suýt lồi ra ngoài, túm lấy tay áo cảnh sát Lưu mà ra hiệu bằng khẩu hình: “Cái này mà cũng có thể nói ra sao?!”
Cảnh sát Lưu lập tức ra hiệu bảo im lặng, nhíu mày lắc đầu, rồi tiếp tục nói chuyện thêm vài câu khách sáo trước khi gác máy.
“Cậu tưởng tôi rảnh mà đi xen vào chuyện trai gái của người ta chắc? Họ Từ kia nghe ra cả rồi! Cậu nghĩ người ta làm cảnh sát bao nhiêu năm mà chỉ để đó hả?”
Cảnh sát Lưu cúp máy, lườm Trương Cảnh Phong một cái, trong lòng cảm thán. Vừa khâm phục sự nhạy bén của đối phương, vừa có chút đồng cảm với người đàn ông đó.
Nhưng lúc này, ở Thượng Hải, Từ Chiêu Lâm chẳng hề bi thương như cảnh sát Lưu tưởng tượng. Thực ra trong lòng anh không hề gợn sóng. Anh chỉ đơn giản nghe ra một khoảnh khắc ngập ngừng trong lời nói của cảnh sát Lưu, sau đó đưa ra suy đoán hợp lý nhất theo trực giác. Chỉ có vậy.
Trong phòng thẩm vấn, Chu Chính đã ngủ gật, xem chừng cũng không moi được thêm gì. Lúc ấy, Từ Chiêu Lâm mới ra ngoài hành lang gọi cuộc điện thoại này. Gọi xong, khi quay lại, anh còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng Chu Chính tỉnh dậy, la ó đòi uống Long Tỉnh, lại còn đòi hút thuốc Trung Hoa, làm náo loạn cả phòng thẩm vấn.
Từ Chiêu Lâm không nói một lời, tiến đến, nhấc chân đạp mạnh một phát, hất tung cái bàn trước mặt Chu Chính.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, cả thế giới như rơi vào tĩnh lặng.
Anh cúi đầu, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào Chu Chính. Nhìn một lúc, lại nở nụ cười, như thể cú đạp vừa rồi chỉ là một trò đùa.
“Hừm, có vẻ cách thức trao đổi trước đây của chúng ta khiến giáo sư Chu hiểu lầm rồi. Tôi nghĩ mình nên nhắc nhở một chút, Long Tỉnh và Trung Hoa là lễ nghĩa của cảnh sát, không phải nghĩa vụ của chúng tôi.”
Từ Chiêu Lâm mỉm cười, bước tới ngồi xuống trước bàn thẩm vấn, úp mặt điện thoại xuống bàn, chậm rãi nói: “Hợp tác với cảnh sát điều tra mới là nghĩa vụ mà mỗi công dân nên làm.”
Viên cảnh sát trẻ đứng bên cạnh sợ đến mức không dám thở mạnh, cổ cứng đờ. Anh ta biết Từ Chiêu Lâm có lúc rất dữ, có thể mắng người. Nhưng kiểu cười cười như thế này, còn đáng sợ hơn.
“Ồ, cảnh sát Từ tức giận rồi kìa?” Chu Chính cũng bị dọa một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bĩu môi một cái đầy khinh thường. Đôi mắt trống rỗng của anh ta âm u nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Từ Chiêu Lâm, khóe miệng nở một nụ cười quái dị, méo mó đến mức ghê rợn, như váng mỡ nổi trên chén canh nguội.
“Haizz, tôi chẳng biết nói gì nữa. Lãng phí thời gian quý báu của công dân mà còn làm ra vẻ ta đây có lý. Có lẽ, một công tử bột như cảnh sát Từ đây không thích hợp làm cảnh sát đâu, chẳng thể hiểu nỗi vất vả của dân thường đi làm kiếm sống, càng không thể hiểu ý nghĩa thực sự của ‘đầy tớ nhân dân’.”
Giọng điệu mỉa mai đầy chua cay của anh ta chẳng thể chọc giận được Từ Chiêu Lâm. Những thứ đáng ghê tởm, anh đã gặp quá nhiều rồi. Điều khiến anh thật sự sốt ruột không phải những lời này, mà là anh biết rõ con súc sinh bẩn thỉu này có liên quan đến ba vụ án mạng, nhưng anh ta cứ liên tục thay đổi lời khai, không thể nói rõ ràng rốt cuộc vào đêm 10 tháng 9, ngày Nhà giáo, anh ta đã làm gì. Mặc dù sơ hở đầy rẫy, nhưng họ vẫn chưa có bằng chứng để bắt anh ta.
“Giáo sư Chu đúng là người mau quên. Một tuần trước anh còn nói tối ngày 10 tháng 9, sau khi ăn uống với học trò xong thì về nhà, từ đó không ra ngoài nữa. Hôm nay lại nói sau bữa tiệc, anh lái xe ra biển hóng gió. Nếu chúng tôi không kiểm tra camera giám sát đoạn đường đó, có phải anh định để chuyện này chôn vùi mãi mãi không?”
Trong lúc ghi chép lời khai, viên cảnh sát trẻ bên cạnh Từ Chiêu Lâm thầm cảm thán, không chỉ tiếng phổ thông của sư phụ ngày càng chuẩn, mà ngay cả cách nói nhấn âm cuối cũng tiến bộ không ít. Ly hôn rồi, nhưng giọng điệu thì vẫn chưa thay đổi.
“Cảnh sát Từ đáng kính của tôi ơi, mấy người tìm tôi từ khi nào? Cuối tháng Chín mới đến tìm tôi? Chuyện ngày 10 tháng Chín tôi nhớ thế nào được chứ? Với lại, người chết trong nhà kho, chứ đâu có chết ở bờ biển! Tôi ra biển hóng gió thì phạm tội gì nào? Một lần tản bộ bình thường, tôi có lý do gì phải nhớ rõ?”
Chu Chính tựa vào lưng ghế, nhíu chặt mày. Đôi mắt ti hí như chuột lóe lên ánh sáng thần kinh, không phải tức giận, mà là phấn khích, phấn khích đến run rẩy. Khuôn mặt anh ta toát lên sự ngạo mạn, như thể đang muốn nói: “Đúng, tao giết người đó, làm gì được tao?”
Từ Chiêu Lâm vẫn giữ nụ cười hòa nhã, thỉnh thoảng gật đầu ra chiều đồng tình.
Đợi đến khi Chu Chính nói xong khát khô cả miệng, nhấp một ngụm trà Long Tỉnh mới pha, lúc này Từ Chiêu Lâm mới lên tiếng: “Giáo sư Chu, anh là người ở đâu?”
Câu hỏi đột ngột này khiến cả Chu Chính lẫn viên cảnh sát trẻ bên cạnh đều sững người. Chu Chính thoáng dừng động tác uống trà, lặng lẽ đặt ly giấy xuống bàn, nở nụ cười hòa nhã.
“Bạch Ngân, Cam Túc. Đó là một nơi rất đẹp, nằm ở hành lang Hà Tây, phong cảnh hữu tình. Trong khu vực Tây Bắc, đó cũng là một thành phố cấp địa khu có nền kinh tế khá phát triển. Sao vậy? Cảnh sát Từ muốn đến chơi sao? Nếu muốn, tôi có thể giúp anh sắp xếp.”
Anh ta nói rồi nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út tay trái của Từ Chiêu Lâm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
“Mỹ tửu hảo tửu, giai nhân như ngọc—Tây Bắc là vùng đất sản sinh ra mỹ nhân đấy. Cảnh sát làm việc vất vả, những quy tắc ngầm này chúng tôi đều hiểu mà. Hơn nữa…”
Chu Chính ghé sát về phía Từ Chiêu Lâm, ánh mắt mập mờ, giọng nói hạ thấp xuống một chút.
“Hơn nữa, tôi nghe nói vợ anh… chính xác thì là vợ cũ rồi, cũng là người Cam Túc nhỉ? Xem ra cảnh sát Từ rất có tình cảm với người đẹp vùng Cam Túc đấy.”
Từ Chiêu Lâm cúi nhìn bàn tay trái đặt trên bàn, bất đắc dĩ lắc đầu cười: “Thôi bỏ đi, giáo sư Chu, tôi sợ người đẹp Cam Túc lắm rồi. Như vợ cũ của tôi ấy, đúng là… chẳng biết phải nói sao cho hết.”
“Ồ?” Chu Chính lập tức hứng thú, đôi mắt ti hí lóe lên ánh sáng kỳ dị. “Xem ra vợ anh cũng thuộc loại chanh chua, đanh đá nhỉ?”
“Không, không, không. Cô ấy không đanh đá, cũng không dữ dằn. Ngược lại, cô ấy rất ngoan ngoãn, rất hiền. Chẳng hề đanh đá chút nào.” Từ Chiêu Lâm kiên quyết lắc đầu, trầm ngâm một lát rồi do dự mở miệng: “Nói thế nào nhỉ… Lạnh lùng. Đúng, lạnh lùng. Tôi biết tôi là người thô kệch, trình độ văn hóa có hạn, nhưng đó là từ duy nhất tôi có thể nghĩ ra để miêu tả cô ấy. Cô ấy giống như một con thỏ, rất đáng yêu. Anh cho nó đồ ăn ngon, cho nó một cái ổ ấm áp, nhưng nó vĩnh viễn không nhớ đến anh. Khi anh muốn đến gần nó, phản ứng đầu tiên của nó là bỏ chạy. Khi đói, hoặc khi tâm trạng xao động, nó thậm chí còn có thể cắn chết chính con của mình mà ăn thịt. Anh nghĩ xem, một con người sống sờ sờ lại giống hệt một con thỏ như vậy, tôi thấy điều đó thật đáng sợ, giống như một sinh vật chưa hoàn toàn tiến hóa vậy.”
Nói đến đây, Từ Chiêu Lâm hơi nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên bàn, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Chu Chính.
“Nhắc đến sự lạnh lùng, tôi chợt nhớ đến một vụ án xảy ra ba năm trước ở Bạch Ngân, Cam Túc. Hung thủ cũng giống như kẻ giết người trong vụ án lần này, chặt xác nạn nhân nữ như chặt gà, róc xương, lột da, phân loại rồi nhét vào từng bao tải riêng biệt. Tôi đã xem ảnh hiện trường, rất thảm, vô cùng thảm. Nhưng nói thế nào nhỉ… Nếu như nạn nhân không phải con người, tôi thậm chí còn có thể thấy hung thủ chỉ đơn thuần là chặt gà. Ra tay rất gọn gàng, rất… bình tĩnh. Không có một vết chém nào là ngẫu nhiên hay lộn xộn cả. Quần áo của nạn nhân cũng được gấp gọn gàng. Chỉ tiếc rằng các địa điểm phi tang đều là bãi rác, mà còn là vùng ngoại ô hẻo lánh. Hung thủ lại toàn chọn ra tay với gái mại dâm. Nếu hắn không giết một nữ sinh, có lẽ những mảnh thi thể kia đã bị nghiền nát cùng với rác và đưa vào lò đốt rồi.”
Từ Chiêu Lâm lắc đầu đầy tiếc nuối, chậc lưỡi: “Đáng tiếc thay, vụ án đó đến giờ vẫn chưa phá được. Không có thêm nạn nhân mới, hung thủ cũng như bốc hơi khỏi thế gian vậy.”
Cả phòng thẩm vấn im lặng như tờ, không ai tiếp lời Từ Chiêu Lâm. Anh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay mình, ngắm một lát, rồi chợt ngẩng đầu lên như sực nhớ ra điều gì đó.
“Ồ? Giáo sư Chu, tôi nhớ anh cũng từ Bạch Ngân chuyển đến Thượng Hải vào ba năm trước nhỉ? Trùng hợp quá. Anh nói xem, đi đến đâu cũng gặp phải mấy chuyện rắc rối này, đây là lỗi của chúng tôi rồi. Thành thật xin lỗi anh.”
Vẫn là sự tĩnh lặng, tựa như Từ Chiêu Lâm đang độc thoại một mình. Chu Chính mỉm cười nghe hết, rồi bất đắc dĩ nhún vai, thở dài đầy tủi thân: “Haizz… Tôi cứ tưởng cảnh sát Từ khác biệt, nhưng xem ra cũng chẳng khác gì mấy. Đeo kính màu mà nhìn người, đương nhiên nhìn sao cũng thấy đen thôi! Tôi còn có chút đồng cảm với vợ anh đấy, cô ấy chẳng qua là không yêu anh thôi. Không yêu thì dù anh có mang cả núi vàng, núi bạc đến trước mặt, cô ấy cũng chẳng vui nổi đâu! Và anh cũng đánh giá phụ nữ cao quá rồi. Ngay cả tình mẫu tử cũng có chọn lựa, con cái sinh ra với người mình không yêu, đương nhiên cũng chẳng thể yêu thương nổi! Tôi thấy cảnh sát Từ mắc bệnh nghề nghiệp nặng quá rồi, làm người ta hoang mang hết cả lên. Tây Bắc đúng là vùng đất cằn cỗi, nhưng cũng không đến mức toàn sinh ra những kẻ máu lạnh, vô cảm, có khuynh hướng phản xã hội chứ?”
Chu Chính nói đến khô cả họng, cúi đầu nhấp một ngụm trà, nhưng trà đã nguội mất rồi. Anh ta nhăn mày khó chịu, Từ Chiêu Lâm nhìn nhân viên bảo vệ đang đứng trước cửa. Người bảo vệ lập tức hiểu ý, bước tới cầm lấy ly trà của Chu Chính mang ra ngoài. Không đầy hai phút sau, anh ta quay lại với một chiếc ly giấy bốc khói nghi ngút.
“Haizz… Nói sao đây nhỉ.” Chu Chính nhấp một ngụm trà nóng, hài lòng gật đầu, “Tôi và cảnh sát Từ cũng tiếp xúc với nhau khá lâu rồi, ít nhiều cũng hiểu nhau. Tôi tin cảnh sát Từ không rảnh rỗi đến mức kể chuyện phiếm với đám dân đen như chúng tôi đâu.”
Nói rồi, anh ta tháo kính xuống, nheo mắt thổi nhẹ lên tròng kính, vừa dùng vạt áo lau kính vừa nói tiếp: “Nghi ngờ ai là quyền của cảnh sát các anh, dân đen như chúng tôi không xen vào được, cũng không có tư cách can thiệp. Nhưng vẫn là câu nói cũ, bằng chứng đầy đủ thì muốn bắt ai cứ bắt, không có bằng chứng thì đừng lãng phí thời gian của mọi người. Tôi đây chẳng có bản lĩnh gì lớn, nhưng cũng không phải hạng hèn nhát để mặc người ta chèn ép.”
Từ Chiêu Lâm mỉm cười gật đầu: “Giáo sư Chu nói đúng. Nói thật, tôi cũng chẳng muốn dây dưa với anh đâu, con gái tôi còn đang chờ tôi về nhà giúp làm thủ công đây này! Ở cái tuổi này, trên có ba mẹ già, dưới có con nhỏ, nhưng ai bảo chúng tôi ăn cơm nhà nước thì phải theo luật của nhà nước chứ? Ăn cơm nhà nước thì phải làm theo quy trình thôi. Anh cứ yên tâm, quy trình hoàn tất, sẽ không làm lỡ của anh dù chỉ một giây.”
Từ Chiêu Lâm nghiêm túc cam đoan với Chu Chính, nhưng ngay giây tiếp theo, anh lại nở một nụ cười đầy ranh mãnh: “Tôi chỉ là không hiểu nổi, anh giảng dạy tại một trường đại học ở Bạch Ngân nhiều năm, xuất bản sách vở, tương lai rộng mở, vậy hà cớ gì lại từ bỏ tất cả vào lúc sự nghiệp đang lên như diều gặp gió ở tuổi bốn mươi để đến Thượng Hải làm lại từ đầu?”
Từ Chiêu Lâm đứng dậy, bước đến bên cạnh Chu Chính, bóng lưng che khuất ánh sáng lờ mờ của phòng thẩm vấn. Trong bóng tối, Chu Chính chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sắc bén như chim ưng của anh khẽ cong lên vì nụ cười. Giọng nói của Từ Chiêu Lâm vang lên, ấm áp như làn gió xuân: “Có phải vì sự ra đi của vợ anh đã giáng cho anh một đòn quá nặng nề không?”
Nụ cười của Chu Chính vụt tắt, như thể chiếc mặt nạ da người bị bóc đi, để lộ một ánh mắt lạnh lẽo như loài bò sát, quét qua mặt Từ Chiêu Lâm, để lại một lớp cảm giác dính dớp khó chịu. Nhưng vẻ mặt ấy không duy trì lâu, anh ta nhanh chóng đổi sang một biểu cảm bi thương, đôi mày nhíu chặt, khóe miệng cụp xuống, trông như một kẻ góa vợ bất hạnh, liên tiếp bị số phận vùi dập.
“Đúng vậy, cảnh sát Từ, giống như tôi đã nói với anh trước đó, người phụ nữ đó là người mà tôi đã lựa chọn rất kỹ lưỡng, là sự kết hợp hoàn hảo giữa d.ục v.ọng và tính toán lợi ích. Đối với đàn ông, đó không phải là tình yêu thì là gì đây? Tôi đã cho cô ta tất cả những gì có thể, vậy mà cuối cùng cô ta vẫn bỏ đi. Cảnh sát Từ, tôi và anh giống nhau cả thôi, chúng ta đều là những kẻ đau khổ vì tình. Anh chắc chắn muốn xát muối lên vết thương của tôi sao?”
Vừa nói, anh ta vừa nhìn chiếc đồng hồ trên tường. Đến giờ rồi. Anh ta thu lại ánh mắt, lại nở một nụ cười hiền hòa, lặng lẽ quan sát Từ Chiêu Lâm. Ánh mắt anh ta chậm rãi lướt từ khuôn mặt của đối phương xuống bàn tay, cuối cùng dừng lại ở chiếc nhẫn cưới.
“Tôi nghe nói vợ anh hiện không có ở Thượng Hải? Về quê rồi, hay đi đâu đó du lịch? Tôi đoán chắc là về quê tĩnh dưỡng rồi nhỉ. Con người mà, khi bị tổn thương thì luôn muốn về nhà.”
Anh ta chống tay lên bàn, nhướn mày nhìn Từ Chiêu Lâm: “Nhưng mà vợ anh cũng nổi tiếng đấy, làm vợ cảnh sát đâu có dễ! Chồng thì suốt ngày bận rộn, chẳng mấy khi có mặt ở nhà, lại còn… Haizz, nhưng chuyện này cũng dễ hiểu thôi! Đàn ông chịu áp lực lớn, suốt ngày chạy ngược chạy xuôi, tìm cách giải tỏa cũng là chuyện bình thường… Chỉ tội nghiệp cho người phụ nữ ngốc nghếch ấy, lại tin vào câu ‘Anh yêu em’ của đàn ông.”
Nói xong, Chu Chính vươn vai, đứng dậy, theo nhân viên bảo vệ rời đi. Khi đến cửa, như chợt nhớ ra điều gì, anh ta bất chợt quay lại, buông một câu không đầu không đuôi: “À này? Quê vợ anh là ở đâu của Cam Túc nhỉ? Thiên Thủy? Bình Lương? Vũ Uy? Hay là trung tâm của tỉnh, thủ phủ vĩ đại của chúng ta – Lan Châu?”
Từ Chiêu Lâm vốn đang ngả lưng trên ghế ngáp dài, nhưng vừa nghe Chu Chính nói vậy, cơn ngáp lập tức bị tiếng cười cắt ngang.
“Chẳng phải anh đã điều tra rõ rồi sao? Còn hỏi làm gì nữa? Lan Châu là một nơi rất tuyệt, chỉ tiếc là tôi và vợ đã kết hôn nhiều năm mà chưa một lần cùng nhau về đó. Nhưng nếu giáo sư Chu muốn đến Lan Châu du lịch thì e rằng phải đợi thêm một thời gian nữa rồi. Thật xin lỗi, hiện tại anh vẫn chưa thể rời khỏi Thượng Hải, chuyện này anh rõ mà, đúng không?”
Chu Chính cười càng rạng rỡ hơn: “Đương nhiên là biết rồi, cảnh sát Từ. Cũng muộn rồi đấy, mau về nhà với con gái đi. Con bé đã không còn mẹ, không thể lại mất cả cha. Cảm giác làm trẻ mồ côi chẳng dễ chịu đâu, đây là lời thật lòng của tôi đấy. Tạm biệt nhé, cảnh sát Từ.”