Lũ Học Sinh Cá Biệt

Chương 28

Nhóc vẫn tiếp tục sự nghiệp cười vĩ đại của mình, mặc cho ai đó đang tức sôi máu lên. Mãi một lúc sau, nhóc mới dừng được cười, nói tiếp:

- Tao chọn được một bộ "hẹp" với mầy roài, vào thử lại đi!

- Đ - É - O!

- Thế thì ở đây chơi ik, tao về à

- A, tao thử liền

Nó nở một nụ cười "tươi như hoa và đầy thiện cảm" kèm theo đôi mắt "trìu mến" nhìn nhóc, vội vã chạy vô thử đồ. Và lần này nhóc không chê nữa, nói:

- Được đó! Mặc nguyên như vầy về đê!

Nó nhìn mình trong gương. Nó đang mặc một cái áo sơ mi mày trắng và chân váy đỏ loẹt, bộ tóc giả đã bỏ ra, thay vào đó là mái tóc đen dài ngang lưng óng mượt. Nó không thích váy nhưng vì sự nghiệp đi về nhà và bộ này cũng đỡ hơn nhiều mấy bộ kia nên nó cũng đồng ý với nhóc. Nó nói:

- Đó, trả tiền đi, còn về

- Gọi là anh đã!

- Điên á hả? Tao với mày bằng tuổi nhau mà!

- Đùa xíu thôi làm gì mà căng!

Nhóc chạy đi tính tiền, nó cũng đi theo. Xong xuôi, nó với nhóc đi về trên con xe mà nhóc vừa "mượn" được. Lúc ra khỏi cửa hàng, nó làm cho mấy nhân viên lác mắt một phen. Sao hồi nãy là một anh chàng hotboy chính hiệu mà giờ lại trở thành hotgirl đẹp như tiên rồi?? Hự hự, tự nhiên mọi người đều thấy mất niềm tin vào giới tính.

Trên đường về, mọi người cứ nhìn chúng nó chằm chằm. Còn phải hỏi vì sao, chỉ vì nhìn chúng nó như một cặp yêu nhau, lại còn đều là hotboy, hotgirl với nhau, không nhìn sao được. Nó và nhóc đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Nhóc đưa nó về nhà mình. Nhà nhóc không thuộc dạng to đẹp gì. Nhóc không thích khoa trương, nhà chỉ cần có một đường hầm để đến với đống truyện tranh là được gòi.

Nó vào nhà, chạy ngay vô bếp để kiếm đồ ăn. Nhóc bỏ bộ tóc giả và lens ra, đi ra ngoài ăn cùng với nó. Nhóc vừa ăn vừa hỏi:

- Mày có tự về được không?

- Không không, lát mày đưa tao về đi

- Thế thì từ hôm nay mày phải mặc đồ nữ đến trường!

- Ừ!

Vì mải ăn, nó đã vô ý "ừ" một tiếng. Nói dứt câu, nó mới nhận ra và vội vã đính chính lại:

- ...Thôi, tao tự về!

- Hơ hơ hơ, mày nghĩ sao?

Nhóc nở nụ cười ghê rợn, lôi cái điện thoại ra, mở một đoạn ghi âm lên. Là lúc nhóc hỏi nó và đến câu "ừ" đáng chết kia của nó là hết. Nó đen mặt, giựt lấy cái điện thoại đòi xóa. Nhóc tránh nó dễ dàng, cười cười nói:

- Khỏi lo đi, tao tính hết rồi. Mày xin nghỉ học với danh tính nam và đi học lại là nữ

- Không!!!

- Nếu không tao đưa đoạn ghi âm này cho toàn trường biết. Nhất là khi mày đang là con trai, lũ học sinh trong trường sẽ nghĩ...

Nhóc cố tình nói lấp lửng làm nó mặt cắt không còn giọt máu luôn. Nó lí nhí:

- Thôi được, nhưng để sau ha!

- Ừm... nếu để sau thì tao phải nói với cái thằng mà dính với mày ý, thằng... à, nhớ rồi, thằng Hàn Dịch Phong, hội trưởng hội học sinh rằng mày là nữ nhé!

Nhóc nở nụ cười gian gian sao ấy. Nhìn ánh mắt thằng hội trưởng kia là biết ngay đã bị nó bẻ cho gần cong rồi còn gì. Hớ hớ hớ, để ta đây cho hai đứa mi đến với nhau.

Nhóc vui vẻ, kèm theo suy nghĩ: "Ta đây là người tốt nha~"

- Cũng được, đợi thi xong học kì 1 nhá!

Nó cười cười. Nhóc đồng ý thỏa thuận luôn. Lát, nhóc lại đưa nó về nhà nó.

- Nhà mày ở đây á hả?

- Ờ. Tao bị tống sang ở riêng!

- Sướng nhể! Thôi, tao về

- Chào hén!

Nhóc phóng xe về.

- -- Ta là tuyến ngăn cách không gian siêu cute ---

Gã - Vương Khánh An, nằm trong phòng mà không sao chợp mắt được, cứ nhớ đến... nhóc!!! Gã luôn tự hỏi, tại sao hôm nay nhóc lại có thái độ kì lạ như vậy. Với cả ông thầy giáo mới kia hình như có quen nhóc thì phải. AAAAA, sao mà rắc rối quá đuê!!

Từ lúc gặp nhóc, gã đã bắt đầu nghi ngờ... giới tính của bản thân. Gã thấy gã quan tâm đến nó quá nhiều, hơn hẳn tất cả người khác. Khi những người khác ngoài người trong gia đình và hắn lại gần, gã luôn bật chế độ đề phòng nghiêm ngặt. Vậy mà với nhóc lại khác, gã không cả có một chút phòng bị nào, không cảm thấy ghét bỏ nhóc như người khác. Gã thấy nhóc có cái gì đó khác, đặc biệt hơn hẳn.

Và đây là một đêm mất ngủ với gã!
Bình Luận (0)
Comment