Lâm Sí bước ra khỏi giảng đường, hôm nay cậu mặc một chiếc áo măng tô dài màu xám phủ qua đầu gối, bên trong chỉ mặc một chiếc áo cổ lọ mỏng màu đen, thân hình vốn đã cao sẵn, cậu nổi bật hẳn giữa đám đông, hoàn toàn khác biệt so với những sinh viên nam đang cười nói ồn ào bên cạnh.
Có người quen đi ngang qua, vỗ vai cậu, “Lâm Sí, đi ăn không?”
Lâm Sí cười cười, “Thôi, hôm nay tôi có hẹn rồi.”
Cậu không ra bằng cổng chính mà thong thả đi về phía cổng Tây, xe của Lý Đình Ngôn đã dừng sẵn ở đó đợi cậu.
Cậu mở cửa bước lên xe, Lý Đình Ngôn trên ghế lái quay lại nhìn cậu, chẳng hiểu sao Lâm Sí lại bật cười.
“Anh chờ lâu chưa?”
Cậu hỏi.
“Không lâu đâu.”
Lý Đình Ngôn khởi động xe, mùa đông năm nay lạnh sớm, mới cuối tháng mười một mà nhiệt độ đã chỉ còn bảy, tám độ, Lâm Sí vừa vào xe đã mang theo cả hơi lạnh.
Cậu xoa xoa tay như một đứa trẻ, co người lại trên ghế rồi áp đôi bàn tay lạnh ngắt lên cổ Lý Đình Ngôn.
Nhưng Lý Đình Ngôn chỉ khẽ cong môi cười, bình thản, không hề tránh đi hay gạt tay cậu ra.
Hôm nay là sinh nhật của Lâm Sí, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại không muốn tụ tập náo nhiệt.
Trước đó, Lý Đình Ngôn từng hỏi cậu muốn tổ chức thế nào, cậu nghiêng đầu suy nghĩ rất lâu mà vẫn chưa nghĩ ra, cho đến khi ánh mắt cậu dừng lại ở một tấm poster ngoài phố.
Cậu chỉ tay: “Hay anh đi xem phim với tôi nhé?”
Lý Đình Ngôn nhìn theo hướng cậu chỉ, là một bộ phim hoạt hình đang được chiếu lại: “Lâu đài bay của pháp sư Howl”.
Anh ngẩn người.
Nhưng rồi gật đầu đồng ý rất nhanh.
Đến ngày sinh nhật, Lý Đình Ngôn đến đón Lâm Sí ở trường, đưa cậu đến một nhà hàng anh đã đặt trước, ăn tối xong, cả hai cùng đi về phía rạp chiếu phim.
Rõ ràng là Lâm Sí rất hiểu tính anh, nên mấy ngày trước đã nhắc nhở.
“Anh đừng có bao nguyên cả rạp đấy, xem phim phải có người ngồi chung mới vui.”
Lý Đình Ngôn hơi khựng lại, vì đúng là anh đang định làm thế thật, vừa mới định gọi điện cho trợ lý đặt cả phòng chiếu xong.
Lâm Sí nhìn sắc mặt anh là biết mình đã đoán đúng, lập tức kêu lên: “Tôi biết ngay mà, anh đúng là chủ nghĩa tư bản độc ác!”
Lúc này hai người chen chúc giữa đám đông đen kịt, trông chẳng khác gì một cặp đôi đang hẹn hò bình thường.
Sức hút của Miyazaki Hayao vẫn chưa hề suy giảm.
Dù đây chỉ là chiếu lại nhưng gần như không còn chỗ trống, Lý Đình Ngôn đã mua hai ghế đôi ở hàng cuối, ngồi rộng rãi hơn.
Phim còn chưa bắt đầu, Lâm Sí đã mở món quà nhỏ, đây là món quà do nhà hàng chuẩn bị khi biết hôm nay là sinh nhật cậu, bên trong là một hộp mứt trái cây tự làm và một set tinh dầu thơm lấy cảm hứng từ tiết khí bốn mùa.
Không quá đắt tiền, nhưng lại rất có lòng, đủ khiến người ta vui vẻ.
Lâm Sí mở hũ mứt, dùng que gỗ nếm thử, vị chua khiến cậu nhanh chóng lè lưỡi như một chú cún nhỏ.
Lý Đình Ngôn liếc thấy, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Cậu từng xem phim này chưa?” Anh hỏi Lâm Sí.
“Rồi.”
Lâm Sí đặt lại hũ mứt vào túi, ánh mắt nhìn lên màn hình phía trước như đang hồi tưởng lại, “Lúc tôi học cấp ba, ở thị trấn nhỏ chỗ tôi có một rạp chiếu phim bé tí, toàn chiếu phim cũ. Hôm đó trong rạp chỉ có mỗi mình tôi.”
Rạp thì nhỏ, ghế cũng cũ, bọc ghế thì chưa được giặt sạch, cậu mới mười sáu tuổi ngồi một mình trong rạp, lặng lẽ xem phim.
Vậy mà sau này nhớ lại, lại thấy buổi chiều hôm đó thật tuyệt.
Cậu quay sang hỏi Lý Đình Ngôn: “Anh từng xem chưa, nhìn anh không giống kiểu người xem sẽ phim hoạt hình cho lắm.”
Lý Đình Ngôn quả thực không hay xem.
Nhưng khi ánh đèn trong rạp mờ dần, tiếng cười đùa và tiếng bắp rang cũng lắng lại, màn hình bắt đầu chiếu ánh sáng lên gương mặt đủ mọi biểu cảm xung quanh.
Anh lại nhẹ giọng trả lời: “Tôi xem rồi.”
“Ồ?”
Lâm Sí khá bất ngờ: “Khi nào? Chẳng lẽ anh xem đợt đầu công chiếu?”
Lý Đình Ngôn mỉm cười, lắc đầu.
“Là hồi đại học,” Anh chớp mắt, cất giọng khẽ khàng, “Hồi đó câu lạc bộ cờ vây mượn được phòng đa phương tiện, mọi người cùng nhau xem phim, còn gọi cả pizza nữa, chiếu đúng bộ phim này.”
Nghe vậy, Lâm Sí còn tưởng chỉ là một kỷ niệm bình thường thời sinh viên.
Nhưng cậu lại nghe thấy Lý Đình Ngôn nói tiếp: “Hứa Mục cũng ở trong câu lạc bộ cờ vây, cậu ấy ngồi cạnh tôi, mấy cậu con trai trong hội thích chen chúc ngồi chung, nên đẩy cậu ấy ngồi sát vào tôi.”
Phim bắt đầu chiếu.
Thành phố phủ sương mù hiện ra, tiệm làm mũ của nữ chính ẩn mình trong làn sương mỏng ấy.
Lý Đình Ngôn nói nhỏ: “Giờ nghĩ lại mới thấy, đã bao năm trôi qua rồi.”
Chàng trai mặc áo sơ mi trắng năm ấy bị đẩy nghiêng người vào anh giờ đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, điềm đạm, có gia đình của riêng mình.
Còn anh vẫn nhớ như in ánh sáng màu xanh phản chiếu qua khung cửa sổ lớp học ngày hôm đó.
Lâm Sí nhướn mày.
Ngón tay cậu gõ nhẹ lên hộp quà, không ngờ một bộ phim chọn đại lại giấu trong đó một ký ức như vậy.
Trên màn ảnh, Sophie đang ngồi may mũ trên tầng gác hẹp, là một chiếc mũ đỏ điểm xuyết quả thông.
Cậu lau tay, bỏ vài hạt bắp rang vào miệng, vừa nhai vừa hỏi bâng quơ: “Vậy lúc đó anh đã nghĩ gì? Người mình thích ngồi ngay bên cạnh, xung quanh thì tối thui, anh có muốn hôn anh ta không?”
Giọng nói của Lâm Sí mềm nhẹ như bông, len lỏi vào tai anh hệt như con rắn nhỏ.
Lý Đình Ngôn ngẩn người.
Thời gian đã trôi qua quá lâu, đến mức anh không còn nhớ rõ khi đó mình từng nghĩ gì nữa.
Kỳ lạ thay, anh đã thích Hứa Mục nhiều năm, vậy mà trong lòng lại chưa từng có những suy nghĩ vượt ranh giới, giấc mộng táo bạo nhất cũng chỉ là được hôn người ấy một cái, Hứa Mục với anh như một bức tượng thánh, chỉ có thể nâng niu trong lòng bàn tay.
“Tôi không nhớ nữa.”
Anh nói khẽ: “Nhưng có lẽ cũng đã nghĩ đến, dù sao cậu ấy cũng ở gần tôi như vậy.”
“Nhưng cũng chỉ là nghĩ vậy thôi.”
Dù lúc đó Hứa Mục đang trong thời kỳ độc thân, không có bạn gái, nhưng anh vẫn không vượt qua giới hạn.
Bởi Hứa Mục tin tưởng anh, xem anh là một người bạn chân thành, anh không muốn phá vỡ mối quan hệ đó.
Lâm Sí khẽ cười.
Cậu nghĩ, đúng là một quân tử.
Hai tiếng tiếp theo, cậu không nói thêm lời nào.
Xem phim thì nên giữ im lặng, Lâm Sí vẫn luôn tôn trọng điều này.
Nhưng cậu nhìn trên màn hình, mái tóc vàng của Howl bị nhuộm thành màu đỏ nhạt rồi từ từ tan thành bùn nhão, cậu lại cảm thấy lòng mình mất tập trung.
Nghe những lời của Lý Đình Ngôn, cậu đột nhiên cảm thấy tò mò, không biết thời đại học của anh sẽ như thế nào.
Cậu nhớ đã từng nghe Lý Đình Ngôn kể rằng trước khi tốt nghiệp đại học, tính cách của anh không kiên định như bây giờ, hồi hai mươi tuổi anh còn rất nóng tính.
Năm đó, Lý Đình Ngôn bị thương trong một vụ tai nạn xe hơi, suýt mất đi một mắt, cũng chính năm đó, anh nhận ra mình đã yêu Hứa Mục.
Lâm Sí chống cằm, trong đầu như hiện lên một hình ảnh: một chàng trai mặc bộ đồ bệnh nhân mỏng manh, một mắt bị băng kín ngồi trên giường bệnh, lạnh lùng, không hiền hòa như bây giờ, nhưng lại thiếu chín chắn, thậm chí có chút ngây ngô, là kiểu người nếu bị hôn sẽ run rẩy nhắm mắt lại.
Cậu không nhịn được mà bật cười.
Cậu nghĩ, nếu mình gặp Lý Đình Ngôn của ngày đó thì sao nhỉ?
Có lẽ chẳng thể cùng anh nằm chung giường, thậm chí có thể sẽ lao vào đánh nhau.
Phim đã đi đến phần cuối.
Howl đã biến thành một con chim đen với lông vũ đầy người, mắc kẹt trên vách đá, mất đi gương mặt đẹp và phong thái bình tĩnh, không còn là một chàng trai quyến rũ nữa.
Nhưng Sophie vẫn hôn anh ấy.
Lâm Sí đột nhiên khẽ gọi người bên cạnh.
“Lý Đình Ngôn.”
“Ừ?”
Lý Đình Ngôn theo bản năng quay đầu lại, cúi người, đưa tai gần sát Lâm Sí.
Đây là phản ứng cơ thể của những người đã thân thiết lâu, gần gũi đến mức không cần phải nói ra lời.
Nhưng anh không kịp nghe thấy Lâm Sí ghé tai nói gì.
Một đôi môi đã chạm vào môi anh.
Trong rạp chiếu phim tối tăm.
Xung quanh đầy người.
Trên màn hình, Sophie đặt trái tim mình vào cơ thể của Howl, thình thịch, từ đó cơ thể anh trở nên nặng nề, nhưng cũng có thể yêu.
Lý Đình Ngôn ngẩn người, mở to mắt.
Anh đã hôn người trước mặt bao nhiêu lần, trần tục, suồng sã, điên cuồng, trong xe, trong khách sạn, trên giường, như một con thú, quấn quýt không rời.
Nhưng không có lần nào có sức mãnh liệt giống như lúc này.
Anh cúi mắt xuống, nhờ ánh sáng từ màn hình, anh thậm chí có thể nhìn rõ hàng mi Lâm Sí đang run lên.
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Sí buông anh ra.
Lâm Sí mở mắt, nhìn vào mắt anh, khi thấy vẻ ngỡ ngàng trên mặt anh, cậu khẽ cười.
Anh nghe thấy Lâm Sí nói.
“Anh xem, dù lúc hai mươi tuổi anh không hôn được Hứa Mục, nhưng giờ anh đã hôn tôi rồi.”
#𝐭𝐮𝐧𝐠𝐭𝐮𝐭𝐫𝐚:
Chỗ mình đang chiếu lại “Lâu đài bay của pháp sư Howl” nè, hôm nay cho Lý Đình Ngôn và Lâm Sí đi xem Howl và Sophie nha.