Khoảnh khắc ấy, không khí trong phòng ăn bỗng chốc yên ắng lạ thường.
Sắc mặt của Lý Đình Ngôn cũng trầm xuống rõ rệt.
“Cậu muốn dọn ra ngoài?” Anh nhìn Lâm Sí, “Tại sao, ở đây cậu thấy không thoải mái à, hay có ai trong nhà thất lễ với cậu?”
Anh nói với giọng rất bình thường.
Nhưng lại khiến người giúp việc trong phòng ăn lập tức trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
“Không có đâu,” Lâm Sí vội lắc đầu, đang yên đang lành không thể làm ảnh hưởng tới người khác, cậu mân mê chiếc nĩa bạc trong tay, cụp mắt xuống như đang lơ đãng, không muốn đối diện ánh mắt anh: “Cũng chẳng có lý do gì đặc biệt, ban đầu tôi đến là để dưỡng bệnh, giờ khỏi bệnh rồi thì tất nhiên nên về nhà mình thôi.”
Lý Đình Ngôn lại càng cau mày.
Anh cũng đặt đũa xuống, đôi đũa kim loại chạm vào chén sứ phát ra tiếng vang nhỏ giòn tan.
“Cậu mới ở đây có bốn, năm ngày, không cần vội như thế,” Giọng anh vẫn rất bình thản, “Mới hôm kia cậu còn sốt tới 39 độ, cơ thể cần nghỉ ngơi thêm, ở lại vài hôm cũng tốt.”
“Không cần đâu.”
Lâm Sí từ chối rất nhanh.
Cậu biết Lý Đình Ngôn nhìn thì có vẻ trầm tĩnh, nhưng thật ra lại cực kỳ cố chấp, nếu không có lý do chính đáng, anh sẽ tìm đủ cách để khiến cậu không đi được.
Cậu cười: “Thật ra là do tôi thôi.” Cậu cười trông rất đáng yêu, không hề có chút u ám nào, vẻ mặt ung dung, phong lưu như đang trêu đùa với Lý Đình Ngôn, “Nói thật thì nhà anh rộng quá, ở lâu tôi lại thấy hơi sợ, đôi lúc còn thấy trống trải, tôi vẫn quen sống trong cái tổ nhỏ của mình hơn.”
Cậu đưa tay ra, ra hiệu cho anh đừng nói tiếp.
“Tôi nói thật đấy, không phải nhà anh không tốt đâu, mấy ngày tôi ở đây được chăm sóc chu đáo, bếp còn mỗi ngày đổi món ba bữa cho tôi. Nhưng vốn dĩ tôi không quen ở nhờ nhà người khác, anh hiểu mà, tôi còn làm người mẫu, ăn ngon quá cũng dễ tăng cân lắm.”
Câu cuối thì đúng là thật lòng.
Lâm Sí còn cúi xuống, ngắt nhẹ cái eo vẫn phẳng lì không chút mỡ của mình.
“Nếu tôi béo lên thì sẽ mất việc, chuyện đó không đùa được đâu.”
Cậu nói đùa.
Lý do này rất hợp tình hợp lý.
Lý Đình Ngôn im lặng uống một ngụm hồng trà, trong lòng lại thầm nghĩ, chẳng lẽ anh còn không nuôi nổi một Lâm Sí sao?
Nhưng anh biết nói vậy là không phải, nên đành giữ lại trong lòng.
Anh lặng lẽ cụp mắt uống trà, không trả lời ngay.
Anh vẫn nhớ rõ hình ảnh mấy ngày trước Lâm Sí sốt cao đỏ bừng cả mặt, mệt mỏi tựa vào lòng anh, ho cũng cố nén lại, nhưng vẫn áp trán nóng hổi lên cổ anh.
“Vậy ở lại thêm vài hôm nữa đi.” Lý Đình Ngôn từ tốn nói, “Ở đến cuối tuần, chủ nhật tôi đưa cậu về.”
Lâm Sí nhìn vào mắt anh, chiếc nĩa bạc xoay nhẹ trong tay, cậu thấy rõ sự quan tâm trong mắt anh, có một khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu gần như đã mềm lòng.
Nhưng rồi cậu nhanh chóng lắc đầu.
“Không được.”
Giọng cậu kiên định: “Ngày mai tôi bắt đầu đi làm lại rồi, chiều nay cũng có hẹn với một người bạn, tối nay tôi sẽ không về.”
Nói đến mức đó rồi, tức là ý của Lâm Sí đã rất kiên quyết.
Lý Đình Ngôn cũng chợt nhận ra, lúc đưa Lâm Sí về, cậu đâu mang theo vật dụng cá nhân gì, cho nên chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa kia, muốn quay lại hay rời đi, anh đều không thể ngăn được.
Nghĩ thế, anh càng thêm trầm mặc.
Lâm Sí khẽ gãi mũi, cảm thấy không khí có phần gượng gạo.
Cậu bèn cười nói: “Anh đừng nghiêm trọng hóa vấn đề, làm như tôi đi rồi không quay lại nữa ấy, dù không ở đây nữa thì ra ngoài mình vẫn gặp nhau mà, chẳng qua không ở lại nhà anh, còn đâu vẫn như trước đây thôi, có gì không tốt sao?”
Lý Đình Ngôn cũng không tìm được lý do gì để phản bác.
Giữa anh và Lâm Sí đâu có giao kèo gì ràng buộc, ban đầu anh đưa cậu về chỉ vì thấy cậu bệnh nặng cần người chăm sóc.
Nhưng có lẽ vì căn biệt thự này quá lạnh lẽo, anh đã quen sống một mình bao lâu nay, gần đây mỗi khi tan làm về, thấy Lâm Sí nằm dài trên ghế sofa, ăn vặt và nghịch điện thoại, anh lại cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không tệ.
Vào những đêm anh về muộn, trong căn nhà này ngoài quản gia và người giúp việc, còn có một người quen thuộc đang đợi anh.
Lý Đình Ngôn chớp mắt, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Lâm Sí đã nói rất rõ ràng, nếu anh còn cố níu kéo nữa thì chẳng khác nào ép buộc.
“… Được rồi.”
Anh dịu giọng: “Cậu hẹn gặp bạn ở đâu, tôi bảo tài xế đưa cậu đi.”
Lâm Sí đang định nói là mình có thể tự bắt xe, nhưng khi nhìn vào mắt Lý Đình Ngôn, cậu biết chắc mình không có cửa từ chối, đành nuốt lại câu đó.
“Vậy thì phiền tài xế rồi,” Cậu nâng ly sữa lên uống một ngụm, bịa chuyện không chớp mắt, “Tầm bốn giờ chiều, tôi hẹn bạn ở quán cà phê bên cạnh tòa nhà Vinh Ân, đường Lục Thạch.”
.
Ăn sáng xong, Lý Đình Ngôn phải đến công trình để kiểm tra tiến độ.
Trước khi rời đi, anh bước đến chỗ Lâm Sí, Lâm Sí còn đang ăn trái cây, đút từng miếng dâu tây đã được cắt sẵn vào miệng, khóe môi vẫn còn dính ít sữa bò.
Lý Đình Ngôn nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lướt qua khóe môi cậu, rút khăn giấy ra, giúp cậu lau đi vệt sữa đó.
“Lớn rồi mà vẫn như trẻ con,” Lý Đình Ngôn khẽ nói, giọng điệu không có chút trách móc nào, “Tôi đi trước đây.”
“… Ừm.”
Lâm Sí vẫn ôm bát trái cây.
Cậu lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Lý Đình Ngôn rời đi.
Lý Đình Ngôn lúc nào cũng giữ dáng đi thẳng tắp, vai rộng chân dài, từng bước đều như bước ra từ bìa tạp chí tài chính.
Rất cuốn hút, nhưng lại xa vời khó với tới.
Lâm Sí cắn mạnh một miếng trái cây trong miệng, nước việt quất b.ắn ra, chua đến mức khiến cậu rùng mình.
Đến bốn giờ chiều, Lâm Sí ngồi trong chiếc xe do tài xế lái, rời khỏi biệt thự của Lý Đình Ngôn.
Vẫn là chiếc Phantom cậu hay đi, khi xe lăn bánh ra khỏi khu vườn, Lâm Sí quay đầu lại nhìn, các nhân viên vẫn đứng nghiêm túc tại vị trí của mình, làm tròn trách nhiệm.
Căn biệt thự phong cách trang viên đầy mộng ảo ấy, khi chiếc Phantom rời khỏi khu vườn, cánh cổng từ từ khép lại như tuyên bố rằng bốn, năm ngày trôi qua nhẹ nhàng như nước.
Tựa một giấc mơ quá đỗi nhẹ nhàng.
Lâm Sí tựa lưng vào ghế sau, ngước nhìn trần xe một hồi rồi ngồi thẳng dậy, mở điện thoại lên.
Buổi sáng cậu hoàn toàn nói dối Lý Đình Ngôn, thực ra hôm nay cậu chẳng hẹn ai cả.
Ngay cả Hoắc Vũ Ngưng cũng đang dẫn một người mẫu mới ký hợp đồng đi làm việc ở tỉnh khác.
Nhưng đã ra ngoài rồi thì cũng nên tìm ai đó gặp mặt.
Lâm Sí lướt qua danh bạ dài dằng dặc của mình, cậu có thể gọi cho rất nhiều người.
Cậu tin chỉ cần một cuộc gọi, phần lớn người được gọi đều sẽ vui vẻ đến gặp, dù là hẹn gấp.
Nhưng sau một hồi do dự, cuối cùng cậu vẫn gọi cho Hi Tử Văn.
Trước khi bên kia nhấc máy, Lâm Sí còn nghĩ thầm không biết liệu mình có bị mắng một trận không.
Như đã nói trước đó, Hi Tử Văn là bạn thân nhất của cậu, chỉ sau Hoắc Vũ Ngưng, hai người quen nhau từ hồi còn đóng vai quần chúng trong đoàn phim.
Nhưng từ sau khi dính vào Lý Đình Ngôn, lịch làm việc của cậu kín mít, hai người đã lâu không gặp, kiểu gì cũng bị gắn mác trọng sắc khinh bạn.
Lâm Sí còn đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì điện thoại đã được bắt máy.
“Alo?”
Giọng Hi Tử Văn ngái ngủ, mang theo cả vẻ bực dọc: “Ai đấy?”
Lâm Sí nhướng mày, “Bốn giờ rồi mà cậu còn ngủ à?”
“Hử?”
Hi Tử Văn ngơ ra, vài giây sau mới nhận ra là giọng Lâm Sí.
Cậu ta trở mình trong chăn, càng bực hơn: “Lâm Sí? Là nhãi ranh cậu à?”
Cậu ta giơ tay che mặt, trong phòng tối om, nhưng rèm cửa lại không kéo kín, một tia nắng từ khe hở len vào chiếu thẳng vào mặt.
“Cậu gọi cho tôi làm gì, dạo này không phải bận đến chết à, lần trước rủ đi uống rượu, cậu cũng kêu không có thời gian.”
Giọng Hi Tử Văn đầy oán trách vọng qua điện thoại.
Lâm Sí cười khẽ: “Tôi đã bảo lần trước là do có công việc mà.”
“Thế lần trước nữa thì sao, mẹ nó, cậu lại đi gặp cái tên bạn giường kia chứ gì.”
Hi Tử Văn lẩm bẩm, càng nghĩ càng khó chịu, thực tế là từ lúc Lâm Sí qua lại với cái tên bạn tình kia, năm lần hẹn gặp thì có đến bốn lần bị hủy vì anh ta.
Dù chưa từng gặp đối phương, nhưng trong lòng Hi Tử Văn đã mặc định gán cho người đó cái mác “hồ ly tinh”.
“Thì hôm nay tôi mới gọi cho cậu đây còn gì,” Lâm Sí vẫn cười, chẳng hề để tâm đến lời trách móc của Hi Tử Văn, “Rồi, ra uống cà phê đi, quán 139 cạnh tòa nhà Vinh Ân ấy.”
“Mẹ kiếp, giờ mới nhớ tới tôi à.”
Hi Tử Văn chỉ muốn giơ ngón giữa với Lâm Sí, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu ta vẫn bực bội nói: “Được rồi, đợi tôi, gọi trước cho tôi một ly Americano chanh.”
Lâm Sí nhanh chóng đến nơi, không lâu sau thì Hi Tử Văn cũng đến.
Cậu ta mặc một chiếc áo len màu xanh bạc hà, màu sắc cực kỳ kén người mặc nhưng lại rất hợp với cậu ta, gương mặt khôi ngô sáng sủa, đôi mắt hoa đào, dáng người cao ráo, tóc nhuộm màu trà đen, trên tai đeo một chiếc khuyên bạc đơn, tuy mặt đang cau có, nhưng khi cười sẽ để lộ một chiếc răng khểnh rất duyên.
Đó là một khuôn mặt vừa điển trai lại vừa có nét dễ thương, lại biết cách làm nũng nên giống như Lâm Sí, luôn là kẻ vô địch trên tình trường.
Hi Tử Văn vừa bước vào đã nhận ra Lâm Sí giữa đám đông, lập tức đi thẳng tới.
Cậu ta ngồi phịch xuống bên cạnh, cầm ly cà phê uống hai ngụm rồi lắc lắc ly, nhướng mày hỏi: “Hôm nay cuối cùng cũng chịu rời khỏi vòng tay mỹ nhân rồi à?”
Lâm Sí bật cười.
Cậu biết mình đã cho Hi Tử Văn leo cây mấy lần.
Cậu nâng ly cà phê như nâng ly rượu, cụng nhẹ với Hi Tử Văn, tránh trả lời trực tiếp: “Tôi nói rồi mà, dạo này bận việc quá.”
“Xì.”
Hi Tử Văn không tin, cậu ta còn lạ gì Lâm Sí nữa, dù có nghiêm túc với công việc nhưng nhất định vẫn sẽ tranh thủ ra ngoài chơi.
Nhưng cậu ta nhấp một ngụm cà phê rồi nghiêm túc bảo: “Chưa chúc mừng cậu sự nghiệp lên hương nữa.” Cậu ta mỉm cười nhìn Lâm Sí, “Trung tâm thương mại cạnh nhà tôi dán đầy poster của cậu, hình như là bộ ảnh cậu chụp cho US, lần nào tôi đi ngang qua cũng thấy cái mặt cậu.”
Cậu ta lôi điện thoại ra, giơ lên cho Lâm Sí xem: “Nhìn này, tôi còn selfie chung với cậu nữa đấy.”
Lâm Sí liếc nhìn bức ảnh, bật cười: “Cậu đúng là làm quá.”
Nhưng nhắc đến công việc, cậu cũng quan tâm hỏi: “Dạo này cậu quay lại làm ở công ty gia đình rồi à, thấy sao?”
“Đệt, đừng nhắc nữa.”
Nhắc đến chuyện này là Hi Tử Văn cạn lời, cậu ta vốn là thanh niên ưu tú, đang trên con đường theo đuổi giấc mơ diễn xuất, chỉ còn một bước là thành công, vậy mà lại bị ông anh trai độc tài bắt về, ép vào công ty giúp việc.
“Phiền chết đi được.”
Hi Tử Văn gần như phát điên: “Mỗi ngày tôi phải mặc vest, đi giày da, thắt cà vạt, tới công ty gặp một đám lão già ranh ma xã giao qua lại. Cậu nhìn tôi giống loại người thích làm trò nịnh nọt vậy à? Mà anh tôi thì một chút cũng không thương tôi, còn bắt tôi chấm công nữa chứ!”
Cậu ta ngậm ống hút cà phê đầy bực bội, gương mặt tuấn tú đầy vẻ bất mãn.
Lâm Sí tỏ vẻ đồng cảm.
Cậu quá hiểu vị thiếu gia này, tuy sinh ra trong gia đình giàu có, tiền chất đầy nhà, vậy mà lại mê diễn xuất đến mức không màng kế thừa gia nghiệp, nhất quyết chui vào showbiz, dù có phải gặm bánh mì sống qua ngày cũng chẳng than vãn gì.
Nhưng nói ra thì hơi thất lễ, Lâm Sí thấy diễn xuất của thiếu gia này chỉ hợp đóng webdrama, chứ mà đưa lên màn ảnh rộng thì thôi xin.
Có lẽ vì lý do đó mà anh trai Hi Tử Văn mới máu lạnh như vậy, nhất quyết không chịu đầu tư cho cậu ta một bộ phim riêng.
Lâm Sí còn đang suy nghĩ thì nghe Hi Tử Văn bên cạnh nói tiếp: “Nhưng mà cũng không phải là không có chút lợi nào, anh tôi đặt cho tôi một chiếc Valhalla, còn đồng ý đầu tư một bộ phim truyền hình để tôi đóng vai phụ chơi cho vui, nhưng mà hết vui rồi thì vẫn phải quay về công ty đi làm tiếp.”
Lâm Sí suýt nữa bị cà phê sặc chết.
Nghe đi, đây mà là lời con người nói à?
Một kẻ vô sản bò lê lết dưới đáy xã hội như cậu cứ hay qua lại với mấy tay tư bản đáng ghét này làm gì không biết.
Đúng là khiến người khác sôi máu.
Cậu giơ ngón giữa về phía Hi Tử Văn: “Cậu câm miệng đi, không tôi lại bắt đầu ghét đám nhà giàu bây giờ.”
Hi Tử Văn nhún vai.
“Tôi cũng vì tự do mà phải đánh đổi đấy chứ.”
Cậu ta thở dài một tiếng đầy buồn bã cho giấc mơ diễn xuất đang dang dở của mình, rồi lại ghen tị nhìn sang Lâm Sí.
Mắt thường cũng thấy được ước mơ của Lâm Sí đang dần trở thành hiện thực, nửa năm qua, cái tên Lâm Sí trong giới thời trang đã bắt đầu nổi như cồn.
Sàn diễn, bìa tạp chí, quảng cáo như bông tuyết trút xuống người cậu, ngay cả cậu bạn trai mới quen của Hi Tử Văn cũng từng mê mẩn không rời mắt khi đứng trước poster của Lâm Sí.
Nghĩ đến đó, ngón tay Hi Tử Văn khẽ lướt trên thành ly cà phê, sau đó đá nhẹ vào chân Lâm Sí, đợi cậu quay sang, Hi Tử Văn hất cằm.
“Tối đi bar không?” Cậu ta cười ngả ngớn, “Lâu rồi cậu không ra ngoài chơi, không thấy ngột ngạt à, tối nay thư giãn chút đi, tôi mời. Bên phố Bắc mới mở một quán mới, lần trước tôi tới thấy cũng ổn lắm.”
Lâm Sí thoáng ngẩn người.
Đi bar với cậu bây giờ dường như đã là chuyện rất xa xôi.
Từ khi quen Lý Đình Ngôn, gần như toàn bộ thời gian rảnh ít ỏi của cậu đều bị người kia chiếm dụng, sau đó công việc lại bận rộn, càng không còn thời gian nghĩ đến mấy chuyện đó.
Nhưng giờ cậu đã rời khỏi nhà Lý Đình Ngôn rồi.
Có lẽ chẳng bao lâu nữa, hai người họ sẽ đường ai nấy đi.
Cậu cụp mắt, trầm ngâm một lát rồi nói: “Được thôi.”