Lửa Cháy Khó Tắt - Tùng Tử Trà

Chương 36

Cuối cùng, Lâm Sí lại bị Lý Đình Ngôn đưa về biệt thự nhà họ Lý ở khu Vịnh Mậu Hoa Thủy.

Khi xe dừng trước cổng biệt thự, nhìn thấy tòa nhà chính quen thuộc qua cửa kính xe, Lâm Sí thật chỉ muốn chết cho rồi.

Trưa nay cậu vừa mới rời khỏi đây, còn kiên quyết từ chối lời mọc ở lại của Lý Đình Ngôn, vậy mà chưa đầy một ngày đã quay về, cứ thế mà đi vào, để mấy người làm kia thấy được thì chắc phải lên núi sống.

Vì thế cậu nhất quyết không chịu xuống xe.

“Cút đi.”

Cậu rầu rĩ cuộn người nằm lì ở ghế sau, không chịu hợp tác, nhưng nói đến chuyện bỏ chạy, cậu vừa xoay người đã thấy đau, không còn sức nữa.

Cuối cùng vẫn là Lý Đình Ngôn xuống xe trước, cho người làm đứng gác ở cửa lui hết rồi mới quay lại bế Lâm Sí từ ghế sau ra ngoài.

Lúc bị bế ra, Lâm Sí còn cố vùng vẫy mấy cái, nhưng biết rõ cũng chỉ là giãy giụa trong tuyệt vọng, động đậy hai cái rồi thôi.

Trên người cậu lúc này chỉ còn lại một chiếc sơ mi, bên ngoài khoác thêm áo khoác dài của Lý Đình Ngôn, trùm kín mít, chỉ lộ ra một đôi chân thon trắng và cổ chân mảnh mai.

Lý Đình Ngôn bế cậu rất nhẹ nhàng, Lâm Sí đang mặc áo khoác của anh, bản thân anh chỉ còn lại chiếc sơ mi, tay áo xắn lên để lộ cổ tay rắn rỏi trắng trẻo, những chiếc cúc vốn luôn được cài chỉnh tề giờ bung ra mấy cái, có hai cái còn gần như đứt chỉ, nhìn là biết bị ai đó giật mạnh, trên cổ tay còn có hai vết đỏ lờ mờ.

Vì người làm đều đã lui hết nên suốt dọc hành lang vô cùng yên tĩnh, Lý Đình Ngôn bế Lâm Sí về lại căn phòng dành cho bà chủ.

Anh nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, chiếc áo khoác dài màu đen bung ra, để lộ mỹ nhân như ngọc bên trong đang giận dữ trừng mắt nhìn anh.

Dáng vẻ này thật sự quá đẹp, nhất là đôi môi hơi sưng của Lâm Sí, trông đỏ như máu.

Lý Đình Ngôn chẳng có chút áy náy, còn nhoẻn miệng cười, anh lại nới lỏng cổ tay áo, nói với cậu: “Tôi đi chuẩn bị nước tắm cho cậu, cậu nghỉ một lát đi.”

Lâm Sí thật sự muốn trợn trắng mắt, giờ lại ra vẻ đạo mạo đứng đắn, chứ khi nãy thì làm gì vậy hả.

Trong lúc tắm, cậu vẫn chẳng buồn nói chuyện với anh, nhưng lúc ngâm mình trong bồn đá cẩm thạch thì cũng chẳng khách sáo mà để tay gác lên thành bồn, sai Lý Đình Ngôn như sai người hầu.

“Còn đau không?”

Lý Đình Ngôn hỏi cậu.

Đúng là không biết lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau, lửa giận mà Lâm Sí vừa cố dập xuống lại bùng lên.

“Anh nói xem?”

Cậu nghiến răng nghiến lợi hỏi lại, còn hắt nước vào mặt Lý Đình Ngôn.

Phải đến khi trở lại giường, Lý Đình Ngôn cũng đi tắm xong, thay bộ đồ ngủ đôi với cậu rồi ngồi bên mép giường giúp cậu bôi thuốc.

Lửa giận trong lòng Lâm Sí mới hơi hạ xuống.

Lý Đình Ngôn bôi thuốc xong, lại thay một đôi găng tay khác giúp cậu bôi tinh dầu hoa hồng.

Là người mẫu chuyên nghiệp, Lâm Sí xưa nay luôn chú trọng việc chăm sóc cơ thể, cẩn thận, nghiêm túc còn vượt cả mấy bot phong tình diễm lệ.

Chỉ là thỉnh thoảng cậu lười biếng, liền đùn đẩy cho Lý Đình Ngôn.

Trong căn phòng ngập tràn mùi hoa hồng, cậu không nhịn được hỏi: “Hôm nay rốt cuộc anh phát điên cái gì vậy, có đáng để nổi nóng vậy không? Tôi nói gì chọc giận anh sao mà anh lại… như thế…”

Giày vò cậu như thế.

Mấy chữ kia Lâm Sí cũng ngại không nói ra miệng.

Thật ra cậu cũng không hiểu nổi, bình thường Lý Đình Ngôn đâu phải người dễ mất bình tĩnh, cậu sống chung với anh lâu như vậy, đôi khi cũng nghe thấy anh xử lý công việc, chuyện gấp đến mấy anh cũng chưa từng thể hiện ra mặt, lúc nào cũng điềm tĩnh, thong dong.

Theo cách nói của Lý Đình Ngôn thì là: Làm việc kỵ nhất là nôn nóng, càng vội càng dễ mắc sai lầm.

Thế mà hôm nay chính anh lại phá vỡ nguyên tắc của mình.

Lâm Sí l.iếm vết thương bị cắn rách ở môi, càng thêm bực bội.

Cậu nhớ lại dáng vẻ của Lý Đình Ngôn khi nãy trên xe, lại đỏ mặt.

Trước đây cậu cũng từng chơi bời điên cuồng, nhưng chưa bao giờ dọa người như Lý Đình Ngôn, đến giờ bên trong hai chân vẫn còn đau, vừa rồi nằm trên xe nhìn Lý Đình Ngôn, cậu còn cảm thấy đối phương rất hợp đóng vai sát nhân hàng loạt.

Bàn tay đang bôi tinh dầu của Lý Đình Ngôn khựng lại, anh mím môi, ngước mắt liếc nhìn Lâm Sí một cái nhưng không nói gì.

Lâm Sí cũng biết anh đang để tâm điều gì.

Cậu buồn bực giải thích: “Hôm nay tôi thật sự không làm gì hết, chỉ đi uống rượu với bạn bè thôi, xung quanh toàn là người quen, sẽ không làm gì quá đáng đâu. Tôi thừa nhận là có cá cược rồi cởi áo, nhưng tôi cũng biết chừng mực, đến lúc gần cởi hết thì tôi dừng rồi, ai có thể ép được tôi? Vết son kia cũng là ngoài ý muốn, có người tới bắt chuyện, không đứng vững ngã vào người tôi rồi dính son lên áo thôi, ngoài cái đó ra thì chẳng có chuyện gì hết.”

Càng nói Lâm Sí càng thấy bực, từ khi nào mà cậu phải đi giải thích mấy chuyện này với người khác, cậu đối diện với ánh mắt trầm lặng của Lý Đình Ngôn, cố gắng nén cơn giận, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Nếu đến cả chuyện này mà anh cũng tính toán thì chúng ta không quen nhau được đâu, tôi đi tới đâu cũng có người bắt chuyện, chuyện này tôi đâu kiểm soát được.”

Lý Đình Ngôn khẽ nhướn mày.

Anh cũng đồng ý với câu cuối.

Với nhan sắc của Lâm Sí, ngồi ở đâu cũng giống như ném viên ngọc trai vào đống tro than, sao tránh khỏi ánh mắt thèm muốn của người khác.

Nhưng anh vẫn dõi mắt đánh giá Lâm Sí, thầm cân nhắc xem mấy lời còn lại có thật không.

Lâm Sí thì khoanh tay nhìn anh.

Hai người im lặng giằng co trong căn phòng ngủ tràn ngập hương hoa hồng.

Cuối cùng vẫn là Lý Đình Ngôn lùi một bước trước: “Cậu nói đúng, hôm nay đúng là tôi đã quá nóng nảy.”

Anh khẽ cụp mắt xuống: “Tôi không nên tức giận như vậy, nhưng lúc vừa đến nơi thấy cậu bị đám người vây quanh, trông mờ ám như thế… tôi không kịp suy nghĩ được gì.”

Lời xin lỗi này của anh khiến khí thế cũng dịu hẳn đi, sắc mặt thoáng trầm xuống.

Lâm Sí lại cảm thấy không thoải mái.

Cậu vốn là kiểu ngoài cứng trong mềm, ăn mềm không ăn cứng, ai cứng với cậu thì cậu nhất định cũng cứng lại đến cùng.

Nhưng một khi Lý Đình Ngôn chịu yếu thế, ngược lại Lâm Sí lại bắt đầu chột dạ. Dù sao thì Lý Đình Ngôn vốn là kiểu người cực kỳ quy củ và trong sạch, luôn giữ mình tuyệt đối, bên cạnh đừng nói là mấy cô nàng yểu điệu, ngay cả thư ký cũng là kiểu cuồng công việc mộc mạc giản dị, đối xử với anh cũng khách sáo lễ độ.

Có lẽ lối sống của cậu với Lý Đình Ngôn thật sự khác xa nhau.

“Anh biết vậy là được rồi.”

Lâm Sí yếu ớt lẩm bẩm một câu.

Lý Đình Ngôn khẽ cười, biết cậu đã nguôi giận.

Thế nhưng anh vẫn xoa nhẹ cổ tay Lâm Sí, dịu giọng nói: “Nhưng mà Lâm Sí, tôi thật sự không thích phải chia sẻ cậu với người khác.”

Lâm Sí lại ngước mắt lên.

Lý Đình Ngôn nói tiếp: “Tôi nhớ lúc hai chúng ta bắt đầu đã thỏa thuận rõ ràng sẽ không có người thứ ba, ai thấy chán thì có thể dừng bất cứ lúc nào. Hôm nay tôi muốn giữ cậu lại nhưng cậu không chịu, vậy mà ngoảnh đi ngoảnh lại đã đi bar… tìm niềm vui. Lúc tôi đến đó thấy có quá nhiều người vây quanh cậu, trông cậu cũng rất vui vẻ, rất tận hưởng khi ở bên họ. Điều đó khiến tôi cảm thấy bản thân không có sức hút.”

Lý Đình Ngôn nhìn thẳng vào mắt Lâm Sí, sắc mặt bình tĩnh nhưng lời nói lại khiến cậu chấn động.

Anh hỏi: “Lâm Sí, cậu muốn chấm dứt quan hệ với tôi sao?”

Lâm Sí sững người.

Cậu muốn không?

Cậu từng muốn.

Khi ngồi trong quán bar u tối, nhìn đám người yêu ma quỷ quái nhảy nhót loạn xạ, cậu thật sự đã nghĩ đến chuyện chấm đứt hoàn toàn với Lý Đình Ngôn.

Cậu dọn ra khỏi nhà anh cũng chính là vì chuyện này.

Nhưng giờ đây khi đối mặt với đôi mắt của Lý Đình Ngôn, cậu không tài nào nói ra được lời đó, giống như có một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy trái tim cậu, siết đến đau nhói.

Một lúc lâu sau, Lâm Sí mới cụp mắt xuống, rầu rĩ thốt ra hai chữ: “Không muốn.”

Lý Đình Ngôn nghe được câu trả lời mình mong đợi, sắc mặt cũng dịu đi đôi phần.

Anh cũng biết bộ mặt thật mà mình để lộ hôm nay có thể đã khiến Lâm Sí sợ hãi, nhưng anh vốn là kiểu người như vậy.

Từ khi còn niên thiếu, anh đã cực kỳ nhạy cảm với việc người khác xâm phạm lãnh địa của mình, chỉ cần là thứ thuộc về anh, dù chỉ là một dấu vết cũng không cho phép ai khác lưu lại.

Chỉ là, sự khác biệt lớn nhất giữa người trưởng thành và thiếu niên chính là biết cách che giấu.

Lý Đình Ngôn nhìn Lâm Sí một lúc, sau đó đưa tay bế cậu từ trên giường, đặt ngồi trên đùi mình, ôm chặt cậu vào lòng.

Hương hoa hồng bao trùm lấy cả hai người.

Anh là bậc thầy đàm phán, rất hiểu cần dùng phương pháp khác nhau để đối đãi với từng người.

Anh hạ giọng khẽ khàng, thương lượng với Lâm Sí: “Chuyện hôm nay là tôi sai, tôi xin lỗi, tôi cũng hứa sẽ không để xảy ra lần nữa, nhưng chúng ta có thể lập ba điều quy ước được không?”

Lâm Sí mơ hồ cảm thấy trước mặt như có cái bẫy, nhưng nhìn vào ánh mắt chân thành của Lý Đình Ngôn, cậu lại chẳng biết cái bẫy đó ở đâu.

“Anh nói đi.”

“Nếu hợp đồng của chúng ta chưa chấm dứt thì nên loại bỏ người ngoài, đúng không?”

Lâm Sí gật đầu.

Lý Đình Ngôn nói: “Tôi sẽ không can thiệp việc cậu tụ tập với bạn bè, đó là tự do của cậu, cậu có thể uống rượu, có thể làm bất cứ điều gì với bạn mình, nhưng chỉ duy nhất một điều, đừng để người khác chạm vào cậu. Giống như chuyện hôm nay, có người tới bắt chuyện rồi để lại dấu son trên người cậu, chuyện như thế đừng để xảy ra thêm lần nào nữa được không? Cũng đừng tùy tiện chơi mấy trò cởi đồ gì đó.”

Giọng anh lúc nói câu cuối cùng hơi lạnh đi.

Anh cụp mắt, nhìn thẳng vào Lâm Sí: “Tôi cũng sẽ làm được như thế. Tôi hứa với cậu.”

Lâm Sí thật muốn chửi thề.

Nói cứ như cậu có sở thích khỏa thân chạy ngoài đường ấy.

Thế nhưng ánh mắt của Lý Đình Ngôn lại nặng nề, nghiêm túc như một thầy giám thị cổ hủ khó tính.

Lâm Sí đấu tranh tư tưởng dữ dội, cuối cùng đành uất ức gật đầu, bực bội vò tóc: “Tôi biết rồi.”

Lý Đình Ngôn hài lòng, nhìn vẻ mặt nghẹn khuất của Lâm Sí, anh lại bật cười.

Anh ẩn ý nói tiếp: “Nếu cậu có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi, gì cũng được. Là bạn giường, tôi vẫn có tinh thần phục vụ về mặt này.”

Lúc đầu Lâm Sí chưa kịp phản ứng, nhưng cậu nhanh chóng nhớ lại những gì Lý Đình Ngôn làm đêm nay, dù mặt dày đến mấy thì lúc này cũng cảm thấy hơi nóng mặt.

“Bi.ến th.ái!”

Lâm Sí yếu ớt mắng một câu: “Ai cần anh phục vụ chứ.”

Nhưng rồi lại liếc nhìn Lý Đình Ngôn, không cam lòng hỏi: “Tôi chỉ đi uống rượu thôi mà anh cũng làm chuyện đó trên xe, nếu tôi thật sự làm gì đó thì anh định thế nào, nhốt tôi lại chắc?”

Cậu cười nhìn anh đầy khiêu khích.

Lý Đình Ngôn lại thản nhiên đáp: “Cũng không phải không thể.”

Giọng anh rất bình tĩnh, sắc mặt không thay đổi, nói rất nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao khiến người ta không thể xem là trò đùa.

Lâm Sí cũng ngẩn ra.

Nhưng rất nhanh, Lý Đình Ngôn lại khẽ cười: “Tôi đùa thôi.”

.

Lý Đình Ngôn không ở lại phòng Lâm Sí quá lâu, chỉ chơi cờ tướng với cậu một lát rồi trở về phòng mình.

Tuy nhiên, trước khi đi, anh còn thân thiện mời mọc:
“Cậu có muốn dọn qua phòng tôi ở không?”

“Hả?”

Lâm Sí hoàn toàn không theo kịp mạch suy nghĩ của anh.

Lý Đình Ngôn thản nhiên nói: “Giường phòng cậu hình như hơi mềm, bồn tắm cũng hơi nhỏ, không tiện bằng phòng tôi.”

Lâm Sí trợn mắt, tiếp tục xem tạp chí thời trang: “Không cần, cảm ơn, tôi rất hài lòng với phòng này.”

Vốn dĩ ở “phòng bà chủ” đã đủ khiến người ta để ý rồi, giờ mà dọn hẳn vào phòng của Lý Đình Ngôn thì còn ra thể thống gì nữa.

Chắc chắn ngày mai tin đồn sẽ mọc cánh bay khắp cả trang viên, ai cũng sẽ nhìn cậu như đang nhìn mấy kẻ lẳng lơ trong tiểu thuyết, giở đủ trò quyến rũ để bám lấy Lý Đình Ngôn, mơ tưởng từ một người mẫu nhỏ nhảy vọt lên làm bà chủ hào môn.

#𝐭𝐮𝐧𝐠𝐭𝐮𝐭𝐫𝐚:

Người đàn ông dịu dàng, săn sóc hoàn toàn là hiệu ứng filter cấp mười trong mắt Lâm Sí khi nhìn Lý Đình Ngôn.

@.𝐣𝐮𝐞𝐧:

Lý Đình Ngôn: “Tôi đùa thôi.”

Thân chưa mà giỡn kiểu đó cha =))

Bình Luận (0)
Comment