Lửa Cháy Khó Tắt - Tùng Tử Trà

Chương 42

“Sao anh lại quay về rồi?”

Lâm Sí đi vào phòng cùng Lý Đình Ngôn, đôi môi đỏ hồng, không biết là vì hứng gió lạnh bên ngoài hay vì lý do khác, vừa bước vào đã hắt xì một cái.

Lý Đình Ngôn chỉnh nhiệt độ trong phòng cao thêm một chút.

Thật ra Lâm Sí chỉ hỏi cho có.

Hôm qua Lý Đình Ngôn đã nói sẽ về đón giao thừa với cậu, mà đúng ngay thời khắc giao thừa anh lại về thật, ngốc mới không hiểu ý anh.

Lâm Sí ngồi xếp bằng trên sofa, tay cầm tách trà gừng do nhà bếp mang lên, vừa được lợi vừa còn làm bộ làm tịch, cười trêu Lý Đình Ngôn: “Anh nói xem, nửa đêm rồi còn chạy về đây làm gì, không thấy phiền à, ngày mai anh còn phải đi thăm họ hàng với ông nội cơ mà.”

Lý Đình Ngôn liếc cậu một cái.

Đúng là ngày mai anh phải quay lại thật.

Anh nới lỏng cà vạt, tỏ vẻ nghiêm túc, bình thản hỏi: “Vậy tôi quay về nhé? Đúng là nhà cũ cần tôi có mặt, sáng mai còn phải tiếp mấy lượt khách.”

Lâm Sí lập tức trừng to mắt.

Lý Đình Ngôn cười khẽ.

Nhưng đúng là anh đã gắng bớt thời gian để về, trước sáu giờ sáng, anh phải quay lại nhà cũ.

Đêm giao thừa này không có nghi thức nào bắt buộc phải có.

Chỉ đơn giản là muốn về để ở bên Lâm Sí.

Vì thế anh xắn tay áo lên: “Bảo nhà bếp làm chút đồ ăn khuya đi, tối nay tiệc giao thừa tôi cũng chưa ăn được mấy, giờ hơi đói rồi.”

Tất nhiên nhà bếp có chuẩn bị đồ ăn khuya, vốn dĩ là chuẩn bị cho Lâm Sí.

Lý Đình Ngôn cũng không ăn nhiều, chỉ gọi một bát hoành thánh nhỏ nấu nước gà kèm vài món ăn kèm.

Lâm Sí cũng ngồi bên ăn ké mấy miếng, cậu chẳng buồn gọi phần riêng, cứ coi như bếp không tồn tại, trực tiếp gắp từ bát của Lý Đình Ngôn.

Ăn hết cái này lại gắp cái khác, vừa nhai đầu đũa vừa nhìn chằm chằm vào đĩa bánh nấm truffle đen.

Lý Đình Ngôn chỉ thấy cậu đáng yêu, thong thả húp thêm một thìa súp tùng nhung.

Lâm Sí nhót đĩa đậu phộng, vừa ăn vừa hỏi: “Nhà anh không có ý kiến gì khi anh ra ngoài vào lúc nửa đêm thế này à?”

Cậu nhướng mày, đánh giá Lý Đình Ngôn.

Không phải cậu nghĩ nhiều, nhưng nếu đổi lại là cậu mà là cháu đích tôn trong nhà, ngày đầu năm đã không chịu ở yên, nhất quyết lái xe giữa đêm về nhà gặp người yêu đang giấu trong phòng… Chắc ông nội cậu có chống gậy cũng phải đòi xem thử hồ ly tinh nào đã quyến rũ được cháu mình.

Lâm Sí nghĩ đến đây, bỗng dưng ăn đậu phộng cũng thấy nghẹn.

“Họ không biết.”

Lý Đình Ngôn cụp mắt, thản nhiên đáp: “Tôi đi sau mười hai giờ, bảo vệ sẽ không nói linh tinh, quay về trước sáng mai được.”

Lâm Sí lại nhướng mày.

Nói vậy thì đúng là anh đang kim ốc tàng kiều thật1 rồi.

1 Kim ốc tàng kiều (金屋藏嬌): nhà vàng cất giấu người đẹp, đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng trong văn hóa Trung Quốc.

Cậu không nhịn được bật cười.

“Cười gì thế?” Lý Đình Ngôn nhìn cậu.

Lâm Sí chỉ khẽ lắc đầu.

Cậu vừa gọi một chai bia, không rót vào ly mà cứ thế cầm thẳng chai lên uống.

Thấy Lý Đình Ngôn đang nhìn mình, cậu khẽ lắc chai về phía anh: “Uống không?”

Dưới ánh đèn, đôi môi của Lâm Sí vẫn còn hơi sưng, lại dính chút bia, trông bóng loáng cực kỳ.

Nửa đêm uống bia vốn không hợp với tác phong sống của Lý Đình Ngôn.

Nhưng anh chỉ suy nghĩ vài giây rồi giơ tay phủ lên mu bàn tay của Lâm Sí, mượn tay cậu, cúi đầu uống một ngụm từ chai bia.

Anh ngẩng lên nhìn Lâm Sí, đôi mắt dưới ánh đèn như ánh lên những tia sáng lấp lánh.

Hai người chạm tay nhau, chỉ cần Lâm Sí khẽ động ngón tay là có thể chạm vào lòng bàn tay của Lý Đình Ngôn.

Ánh mắt giao nhau.

Không ai lên tiếng, nhưng không khí trong phòng khách dường như nóng lên từng chút một.

Một tiếng “đoảng” vang lên, nửa chai bia còn lại rơi xuống đất, mùi thơm lúa mạch lan ra, chất lỏng vàng nhạt chảy loang trên sàn.

Lâm Sí ngồi trên bàn, mạnh mẽ nâng cằm Lý Đình Ngôn lên, cúi đầu hôn anh.

Cậu và Lý Đình Ngôn thỉnh thoảng vẫn tranh nhau quyền chủ động.

Trước đây cậu luôn là người chiếm thế thượng phong, mà Lý Đình Ngôn lại có bản tính thích kiểm soát.

Hồi đầu, hai người còn suýt đánh nhau trên giường.

Sau này dần dần điều chỉnh, cậu cũng quen với một vai trò khác.

Nhưng điều đó không ngăn được việc đôi khi cậu vẫn thích nhìn dáng vẻ Lý Đình Ngôn ở thế bị động.

Chỉ là, đang hôn thì cậu đã bị Lý Đình Ngôn kéo thẳng xuống khỏi bàn.

Lý Đình Ngôn bế ngang cậu lên, một tay siết chặt sau lưng, mái tóc dài của Lâm Sí gần đây đã chạm vai, mềm mại cọ nhẹ vào mu bàn tay của Lý Đình Ngôn.

Cả hai cùng ngã xuống sofa.

Lý Đình Ngôn cúi đầu nhìn Lâm Sí, hoàn toàn đè cậu dưới thân.

Lâm Sí cười khẽ.

Cậu đưa tay nghịch mấy chiếc cúc áo trên người Lý Đình Ngôn, trêu chọc: “Anh về đây là để ‘bắn pháo’ mừng năm mới với tôi à?”

Lý Đình Ngôn cũng chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.

Ít nhất thì trên đường lái xe trở về, Lý Đình Ngôn từng nghĩ mình sẽ có một buổi tối ấm áp dịu dàng.

Anh chỉ đơn giản muốn ở bên Lâm Sí đón giao thừa thôi.

Nhưng sự thật chứng minh, một khi đến gần Lâm Sí, tất cả phong độ, nho nhã, lễ độ ngày thường của anh dường như đều bị một ngọn lửa thiêu rụi thành tro.

Anh vén một lọn tóc dài vừa phải của Lâm Sí lên, cúi đầu, đặt lên môi khẽ hôn.

“Coi như vậy đi.”

Anh nhìn Lâm Sí, môi cong cong, ánh mắt lười biếng buông thả, khuôn mặt vốn lạnh lùng nho nhã vào lúc này lại toát lên vẻ gợi cảm kỳ lạ.

Anh nói: “Vậy nên tốt nhất chúng ta nên tiết kiệm thời gian, bốn tiếng nữa tôi phải quay về rồi.”

Lâm Sí cười phá lên.

.

Cuối cùng Lý Đình Ngôn vẫn kịp thời dừng lại, chỉ làm một lần.

Dù sao anh cũng không đến mức bị d.ục v.ọng che mờ lý trí, nói là về để đón giao thừa cùng người ta, kết quả lại hoàn toàn trải qua trên giường, nghĩ lại vẫn thấy mất mặt.

Lâm Sí cũng biết xấu hổ, hai người lăn lộn trên sofa, không tiện gọi người làm đến dọn, cậu bèn đạp Lý Đình Ngôn dậy, bắt anh đi dọn.

Vết thương trên chân cậu vốn đã đóng vảy, thế mà vừa rồi do quá kích động lại nứt ra. Cậu quấn chăn, bên trong ngoài chiếc quần lót thì chẳng mặc gì, đang dùng cồn povidone khử trùng lại.

“Đúng là sắc làm mờ lý trí.”

Cậu lười nhác nói, giọng đã có phần khàn khàn.

Lý Đình Ngôn lau sạch những dấu vết khả nghi xong mới quay lại ngồi bên Lâm Sí, phát hiện cậu lại đang uống bia.

Thấy ánh mắt anh, Lâm Sí làm ra vẻ vô tội: “Tôi uống một chút thì sao, đêm giao thừa phải như vậy mới có không khí, nhà nào đêm giao thừa hay mồng một chẳng uống chút rượu, vừa uống vừa xem tivi, lại có thêm ít đồ ăn vặt, hợp với mọi dịp lễ.”

Lý Đình Ngôn nghĩ lại thấy cũng đúng, giao thừa cũng không cần quá câu nệ.

Anh liếc nhìn vết thương trên chân Lâm Sí, xác nhận không nghiêm trọng nữa mới lấy một lon bia trên bàn cho mình.

Lâm Sí mở tivi, nhưng cũng chẳng có gì muốn xem, tùy tiện dừng lại ở một bộ phim điện ảnh.

Là phim mới ra năm nay, do ảnh đế kỳ cựu Tạ Lam và ảnh hậu Lạc Dương Thư đóng chính.

Nội dung không có gì đặc biệt, kể về một đôi nam nữ trẻ bị chia cắt trong loạn lạc, rồi đến tuổi trung niên mới tái ngộ, nhưng nhờ diễn xuất chắc tay của ảnh đế và ảnh hậu, cảnh hai người gặp lại nhau trên phố, nữ chính quay đầu nhìn lại, ánh mắt mang theo đủ thứ cảm xúc, rõ ràng không rơi lệ nhưng lại khiến người ta có cảm giác như thứ gì đó đang rơi ra từ hốc mắt rồi vỡ nát.

Lâm Sí xem mà cũng có phần ngậm ngùi.

Lý Đình Ngôn chỉ lơ là một chút, Lâm Sí đã uống hết ba chai bia, lại còn lén mở một chai Petrus của anh.

Cậu uống rượu như uống nước, đến mức hai má đỏ ửng cả lên.

Lúc nữ chính trong phim nhìn nam chính, bao nhiêu lời nói gói trọn trong một nụ cười đầy tiếc nuối, Lâm Sí cũng đưa tay bóp nhẹ lên má Lý Đình Ngôn.

“Sao anh lại đẹp trai thế nhỉ?”

Lâm Sí như không tin được, giọng rất nhỏ, gần như tự nói với chính mình.

Lý Đình Ngôn bất đắc dĩ cười, nhận ra Lâm Sí đã hơi say.

Anh cũng biết ngoại hình mình rất hợp gu của Lâm Sí, từ ngày đầu tiên quen nhau, Lâm Sí chưa bao giờ giấu giếm ánh mắt thèm thuồng với thân thể anh.

Anh hiếm khi đùa lại: “Không biết nữa, chắc phải cảm ơn mẹ tôi đẻ khéo.”

Lâm Sí bị anh chọc cười.

Rồi lại quay về nhìn tivi.

Nữ chính chia tay nam chính, một mình bước ra khỏi khách sạn, còn nam chính thì lặng lẽ đứng sau khung cửa sổ tầng trên nhìn cô đi xa.

Cả hai đều hiểu, lỡ lần này là lỡ cả đời.

Lâm Sí vốn không thích mấy bộ phim buồn bã thế này, thực ra cậu chẳng phải kiểu người nghệ sĩ gì cho cam, có lần bị Hi Tử Văn kéo đi xem một phim nghệ thuật của đạo diễn người Pháp nổi tiếng, cậu gần như ngủ gật cả buổi, suýt nữa bị Hi Tử Văn đuổi ra ngoài.

Nhưng hôm nay khi nhìn bộ phim tiết tấu chậm rãi này, không hiểu sao lồng ng.ực cũng dâng lên vị chua xót.

Thuở niên thiếu gặp gỡ, hai người tình cờ là hàng xóm.

Nam chính năm đó mới hai mươi lăm tuổi, nữ chính chỉ mười chín, từ cửa sổ nhà mình có thể nhìn thấy đối phương, mỗi lần đi ngang qua con hẻm, lén ngẩng đầu nhìn góc ngiêng của người kia cũng đã đủ khiến tim đập rộn ràng.

Biết bao khởi đầu đẹp đẽ.

Tinh khôi mềm mại tựa đóa nhài đầu xuân.

Không giống cậu và Lý Đình Ngôn, từ lúc bắt đầu đã vội vàng, là hai người xa lạ gặp nhau trong một lần trớ trêu lạc lối.

Khi ấy Lý Đình Ngôn đang đau lòng vì người khác.

Còn cậu thì tâm địa bất lương, chỉ muốn có một đêm xuân phong với người ta.

Thế nhưng khởi đầu đẹp đẽ như vậy trong phim cuối cùng vẫn là chia ly, hai người trở thành những người xa lạ quen thuộc, ngàn lời vạn chữ đều tan biến trong không khí.

Cả cành hoa nhài thuở thiếu thời kia cũng đã sớm héo tàn.

Nhưng Lý Đình Ngôn hiện tại lại đang ngồi bên cạnh cậu.

Trong đêm giao thừa ngày đầu năm mới, nửa đêm chạy đến chỉ để cùng cậu đón năm mới, ngồi trên sofa, chậm rãi xem một mối tình thế kỷ trước.

Điều đó khiến ngọn lửa trong ngực cậu đã không thể dập tắt từ khoảnh khắc gặp lại Lý Đình Ngôn .

Đốt đến mức tim cũng đau.

Lâm Sí lại uống thêm mấy ngụm rượu vang, nhưng chẳng ích gì, chẳng làm dịu đi chút nào nhiệt độ nơi ngực cậu.

Ngược lại, Lý Đình Ngôn nhìn cậu uống như vậy thì có phần lo lắng, cau mày tỏ vẻ không đồng tình, đưa tay định lấy ly rượu trong tay cậu.

Lâm Sí không tình nguyện.

Nhưng do dự một lúc, cậu vẫn để mặc cho Lý Đình Ngôn lấy đi.

Cậu co một chân lên chống gối, chiếc chăn phủ trên người đã rối tung, để lộ những múi cơ đẹp đẽ, bờ vai, lưng và xương quai xanh gầy gò, toát lên phong thái phóng túng tùy ý.

Thế nhưng đến đoạn cuối phim, khi nữ chính thắp lên một bó pháo bông, âm thầm rơi lệ.

Đôi mắt Lâm Sí dưới ánh đèn lấp lánh khác thường, trên gương mặt hiện ra biểu cảm trẻ con hiếm thấy, cậu hất cằm về phía tivi, nói: “Tôi cũng muốn cái đó.”

Ban đầu Lý Đình Ngôn còn chưa hiểu.

Lâm Sí ngáp một cái, lười biếng lặp lại: “Pháo bông, tôi cũng muốn đốt.”

Lý Đình Ngôn nhướn mày, thầm nghĩ yêu cầu này đúng là hơi rắc rối.

Nhà anh có đủ loại pháo hoa lớn cho các dịp lễ, nhưng pháo bông nhỏ thì không chắc có.

Thế nhưng anh không từ chối Lâm Sí, gọi điện nội tuyến cho quản gia, bảo ông ấy đi tìm thử xem có không.

.

May mà trong kho thật sự tìm được một bó, không biết là ai mua, để chung với đống pháo khác, nằm nhỏ gọn trong một góc.

Lý Đình Ngôn khi còn nhỏ cũng chẳng mấy hứng thú với những món đồ chơi rẻ tiền thế này.

Nhưng thấy Lâm Sí hào hứng như vậy, anh vẫn rất kiên nhẫn đi cùng cậu ra vườn đốt pháo bông.

Vì phải ra ngoài, Lâm Sí thay một bộ đồ ở nhà đơn giản màu xanh lam, bên trong lót lớp lông mịn màu trắng, vừa nhẹ vừa giữ ấm.

Cậu ngồi trên hành lang trong vườn, nghịch mấy que pháo bông trong tay, lấy ra hai cây, ngẩng đầu nhìn Lý Đình Ngôn đang đứng cạnh ngậm điếu thuốc nhìn cậu hệt như một người giám hộ nghiêm túc và tận tâm, thế là không nhịn được bật cười.

Cậu ngoắc ngón tay với Lý Đình Ngôn, “Cúi đầu, mượn tí lửa nào.”

Lý Đình Ngôn liền cúi người xuống.

Điếu thuốc thậm chí không rời khỏi môi anh, cứ thế ghé sát lại, hàng mi cụp xuống, dày như bóng cây um tùm bên hồ.

Đầu thuốc chạm nhẹ vào que pháo bông, anh lập tức lùi ra.

Một chùm tia lửa bùng lên, đốm lửa tung toé khắp nơi, chiếu sáng gương mặt Lý Đình Ngôn.

Anh mặc chiếc áo khoác đen, dáng người cao gầy thẳng tắp như thân trúc, gương mặt tái nhợt giữa đêm tối, vẫn ngậm điếu thuốc, nở nụ cười hờ hững, ánh mắt rơi trên người Lâm Sí.

Giống như một công tử nhà giàu trong tiểu thuyết dân quốc đang hẹn hò người tình trong khu vườn u tịch.

Lâm Sí nắm chặt mấy que pháo bông mảnh mai, đờ đẫn nhìn anh.

Pháo bông rực rỡ đến đâu thì trong lòng cậu, Lý Đình Ngôn cũng rực rỡ đến vậy.

Cậu bỗng hỏi Lý Đình Ngôn, “Anh biết vì sao tôi lại muốn chơi cái này không?”

Lý Đình Ngôn lắc đầu.

“Không biết.”

Lâm Sí thở dài, cười nhẹ: “Hồi nhỏ, mỗi dịp Tết mẹ tôi chỉ mua được cho tôi vài cây pháo bông với mấy bịch pháo nổ để dỗ dành tôi.”

“Anh cũng biết hồi đó nhà tôi nghèo lắm, nên mỗi khi chơi pháo bông, mẹ tôi sẽ nói ‘Tết đến rồi, con có thể ước một điều’.”

“Một điều ước rất nhỏ thôi, như một đôi găng tay mới hay một chiếc cặp sách mới, nhưng phần lớn tôi vẫn chẳng ước điều gì cả, cứ để que pháo cháy dần.”

Cậu chăm chú nhìn que pháo sáng trong tay vẫn đang cháy rực, rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lý Đình Ngôn.

Tia lửa cũng phản chiếu trong mắt cậu, thậm chí còn rực rỡ hơn trong mắt Lý Đình Ngôn, gần như bùng cháy thành ngọn lửa nóng hừng hực.

Giọng cậu khẽ khàng, nhưng giữa đêm đông giá lạnh lại vang lên vô cùng rõ ràng.

Cả khu vườn toàn là cây thường xanh, dù là mùa đông cũng vẫn phảng phất mùi cỏ cây dịu nhẹ.

Giống như cái đêm cậu và Lý Đình Ngôn gặp nhau.

Cậu nói: “Từ khi mẹ tôi qua đời, tôi đã rất nhiều năm không đốt lại thứ này nữa, nhưng bây giờ tôi đã lớn, cũng có điều ước mới rồi.”

Cậu nhìn thẳng vào Lý Đình Ngôn, đúng vào khoảnh khắc nói ra câu ấy, que pháo bông trong tay cũng cháy đến giây phút cuối cùng.

Một mẩu tro xám đen rơi xuống đất, bị cơn gió đêm cuốn đi, tan biến đi đâu không rõ.

Lý Đình Ngôn đối diện với đôi mắt ấy, rõ ràng pháo hoa đã tắt nhưng ánh nhìn ấy vẫn sáng rực.

Nhìn đến nỗi cả người anh như bị lửa đốt, âm ỉ nhói đau.

Trong lòng anh mơ hồ đã đoán ra điều ước của Lâm Sí liên quan đến ai.

Anh không nên mở lời.

Không nên hỏi.

Chỉ nên đóng vai một kẻ ngoài cuộc thờ ơ, rút mình khỏi cuộc chơi, để có thể giữ lấy đôi tay trong sạch.

Nhưng anh nhìn vào đôi mắt Lâm Sí, vẫn nhẹ giọng hỏi thành lời: “Vậy điều ước của cậu là gì?”

Lâm Sí khẽ cười thật nhẹ.

Cậu đứng lên, đối diện với Lý Đình Ngôn, cậu thấp hơn anh một chút, nhưng cũng là một người đàn ông trưởng thành cao lớn.

Một năm nay, công việc, sàn diễn, mọi trải nghiệm đều khiến cậu lột xác hoàn toàn, rũ bỏ những nét non nớt cuối cùng của trường học, trở thành một người trưởng thành thực thụ.

Ánh trăng chiếu xuống gương mặt cậu, đường nét rõ ràng, ánh mắt sáng rực, câu hồn đoạt phách, đủ khiến người ta đắm say.

Cậu không né tránh cũng không áp sát, không có bất kỳ động tác nào mang tính ép buộc, thậm chí còn có vẻ lười nhác, buông thả.

Nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sự cứng rắn trong xương cốt mà cậu đang bộc lộ vào giây phút này.

“Điều ước của tôi là tôi thích anh, hy vọng anh cũng có thể thích tôi.”

Lâm Sí nói.

Dưới sự chứng kiến của vườn cây hoa lá, dưới ánh trăng không người thứ ba biết đến, vào đêm đầu tiên của năm mới ấy.

Cậu đã thốt ra lời tỏ tình đầu tiên trong đời.

Bình Luận (0)
Comment