Lửa Cháy Khó Tắt - Tùng Tử Trà

Chương 5

“Làm sao đây?”

Sau nghi thức lễ cưới là tiệc cocktail tự do, Lâm Sí ôm bó hoa cưới trong tay, vẻ mặt vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Vừa rồi vào cuối buổi lễ, cô dâu theo truyền thống ném bó hoa, cậu không kịp phòng bị thì đã bị bó hoa rơi trúng đầu, choáng cả người, khách mời xung quanh lập tức vỗ tay rần rần vì cậu, khiến cậu không biết nên khóc hay cười, cực kỳ lúng túng.

Cậu còn định tặng lại bó hoa cho mấy cô gái trẻ khác, nhưng các cô vừa cười vừa né ra như đang chơi bóng né, ai nấy đều xua tay lia lịa.

Cuối cùng vẫn là cô dâu phải ra mặt ngăn lại.

“Bó hoa trúng ai thì là của người đó, không được nhường đâu,” Triệu An Chân vừa cười vừa nói, liếc nhìn Lâm Sí và Lý Đình Ngôn đang đứng cạnh nhau, ánh mắt mang ý trêu chọc, “Đây là ý trời đấy nhé, anh phải giữ kỹ vào.”

Lâm Sí và Lý Đình Ngôn nhìn nhau một cái, chỉ đành bất lực thở dài, cười khổ lắc đầu, không thể làm cô dâu mất mặt giữa đám đông, cậu đành phải ngoan ngoãn nhận lấy.

Thế nên bây giờ cậu và Lý Đình Ngôn đang ngồi dưới một gốc cây trong sân, xem như trốn vào góc khuất giữa đám đông, trong tay cậu vẫn ôm bó hoa cưới phối từ cát tường trắng, hoa hồng phấn và kim ngư thảo, sắc trắng và hồng hòa quyện, điểm xuyết vài chiếc lá xanh, trông rất đẹp.

Lâm Sí nói: “Thế này là sao đây, lễ cưới chỉ có một bó hoa mà lại bị một khách mời qua đường như tôi chụp trúng. Nếu không gặp anh, tôi căn bản đâu có mặt ở đây.”

Lý Đình Ngôn nhìn vẻ mặt rối rắm của Lâm Sí, cũng không nhịn được bật cười, giọng điệu mang theo chút trêu chọc: “Theo phong tục, người bắt được hoa cưới sẽ là người tiếp theo kết hôn. Có khi mảng này cậu may mắn hơn người ta đấy.”

“Thôi đi,” Lâm Sí rùng mình một cái, mặt tỏ vẻ không dám nhìn, “Tôi là gay thì kết hôn cái gì.” Cậu nghi ngờ nhìn Lý Đình Ngôn, “Chẳng lẽ anh còn muốn kết hôn?”

Nếu vậy thì cậu sẽ mắng người luôn cho coi.

Lý Đình Ngôn lắc đầu, nhắc nhở cậu: “Ở nước ngoài thì hợp pháp rồi, cũng có nhiều cặp đồng tính đăng ký kết hôn ở đó mà.”

“Cũng chẳng thể nào,” Lâm Sí nói, “Dù có thể kết hôn thì tôi cũng là người theo chủ nghĩa không kết hôn, với lại, tôi chưa từng yêu ai thật lòng, sao có thể yên ổn mà đeo nhẫn cưới được.”

Những mối quan hệ trước đây của cậu đều không chính thức, chỉ là những cuộc đồng hành ngắn ngủi, thậm chí cậu còn nói rõ với đối phương rằng họ không phải người yêu, trong thời gian duy trì quan hệ, cậu sẽ không lăng nhăng, không phản bội, nhưng cũng không thể trao cho ai tình yêu thành kính.

Bởi cậu quá dễ chán.

Với tuổi trẻ, ngoại hình và tính cách nổi bật như cậu, cậu sinh ra là để chiếm hết lợi thế trong tình trường.

Lý Đình Ngôn cũng không ngạc nhiên trước lời của Lâm Sí.

Lâm Sí nhìn qua đúng là kiểu người như thế, tựa như một làn khói nhẹ nhàng lững lờ, đến rồi đi tự do, người khác chỉ có thể nắm giữ trong chốc lát chứ không bao giờ giữ lại được cho riêng mình.

Anh không hỏi thêm nữa.

Ngược lại, Lâm Sí lại nhìn về phía Hứa Mục đang khiêu vũ với cô dâu, đột nhiên hỏi: “Thật ra tôi cũng rất tò mò, rốt cuộc là tại sao anh lại thích Hứa Mục, anh từng mơ sẽ kết hôn với anh ta à?”

Ánh mắt cậu sáng rực, chăm chú nhìn Lý Đình Ngôn.

“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng nhé, anh ta trông cũng đẹp trai đấy, tính cách cũng không tệ, nhưng cũng chỉ đến thế thôi. Tôi không có ý xúc phạm gì anh ta đâu, chỉ là suốt ngần ấy năm, chẳng lẽ anh chưa từng gặp ai tốt hơn sao? Tại sao cứ mãi không buông được?”

Lý Đình Ngôn khựng lại.

Ánh mắt anh hướng về phía trước, nơi Hứa Mục đang khiêu vũ cùng cô dâu. Người luôn e dè, ít nói như anh ta lúc này lại ôm lấy cô dâu của mình, trên mặt là tình ý đong đầy, chẳng chút che giấu mà bày tỏ yêu thương.

Anh không ngại chia sẻ với Lâm Sí, nhưng ngay cả chính bản thân anh cũng không thể nói rõ ràng: “Tôi cũng chẳng thể nói rõ thích là gì nữa. Nhưng thời còn là học sinh, cậu ấy đã giúp tôi rất nhiều, lúc trước tính tôi khá tệ, sức khỏe cũng yếu, có một thời gian dài rất khốn khổ, nhưng cậu ấy vẫn luôn đến thăm tôi, dù tôi hay nổi nóng, thô lỗ, đối xử không ra gì, cậu ấy cũng chẳng để tâm, sẽ nhặt lại sách vở tôi ném dưới đất, lần sau vẫn mang cờ vây đến rủ tôi chơi cờ.”

Tình cảm anh dành cho Hứa Mục ngoài rung động thì phần nhiều là sự ngưỡng mộ thuở niên thiếu, giống như ánh sáng chiếu qua tán cây, lấp loáng trên đề thi trong lúc anh đang làm bài tập, tựa thứ ánh sáng trong trẻo và sinh động ấy.

Anh nói: “Cậu ấy giống như một quả táo treo bên ngoài cửa sổ của tôi, ngày nào tôi cũng nhìn thấy, tôi biết rõ đó là táo nhà hàng xóm, nhưng bởi vì luôn thấy nó, nên trong lòng mãi chẳng buông được, đến lúc nhận ra thì đã trôi qua từng ấy năm rồi.”

“Nhưng tôi chưa bao giờ mơ tưởng đến việc giữa tôi và cậu ấy sẽ có kết quả gì, càng không dám nghĩ đến một lễ cưới.” Lý Đình Ngôn không chớp mắt, như một vị phán quan lạnh lùng tự phán quyết chính mình: “Tôi rất rõ ràng, tôi và cậu ấy không có khả năng.”

Lâm Sí nghe vậy, trong lòng thoáng rung động.

Đây là điều tối qua cậu chưa từng được nghe.

Cậu nghe ra trong lời nói của Lý Đình Ngôn có sự hoài niệm, trong lòng chợt nghĩ, ra là vậy.

Mối tình đầu thuở niên thiếu, lại là một người dịu dàng tốt đẹp như thế, từng ở bên mình trong lúc khổ đau.

Nếu là cậu, cậu cũng sẽ không thoát nổi.

Nhưng Lâm Sí lại nhìn cô dâu chú rể đang ôm nhau phía trước, gió nhẹ thổi qua mái tóc, cậu chợt nói: “Nhưng tôi luôn cảm thấy, Hứa Mục không phải là người định mệnh của anh.”

Lý Đình Ngôn quay đầu nhìn cậu.

Lâm Sí cũng nhìn lại, ánh mắt dưới bầu trời chạng vạng sẩm tối lấp lánh như đá quý.

Cậu nói: “Tôi vừa mới nghe bài phát biểu của Hứa Mục trong lễ cưới, anh ta nói trước khi gặp cô dâu thì đã độc thân rất lâu. Khoảng thời gian trống dài như vậy mà anh chưa từng có ý định giành lấy anh ta, chuyện này quá lạ.”

“Anh đừng nói với tôi là không muốn phá vỡ tình bạn các thứ nhé.” Lâm Sí giơ tay châm điếu thuốc, giữa khung cảnh mờ mịt của chạng vạng, ánh lửa chợt sáng soi góc nghiêng của cậu, trông chẳng khác nào một bức tranh sơn dầu cổ điển sống động, cậu nói: “Thật lòng yêu một người thì phải như phá nồi dìm thuyền, dù cho chó cùng rứt dậu cũng phải đòi được kết quả. Anh với anh ta không thể làm bạn, thấy anh ta thuộc về người khác thì sẽ đau khổ đến chết, không thể nào bình tĩnh mà đến dự lễ cưới, còn thản nhiên chúc người ta hạnh phúc.”

Lời này quả thật hơi khó nghe.

Nhưng Lý Đình Ngôn không giận, anh vốn là người lý trí và điềm đạm, khó mà nổi nóng, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Sí.

Lâm Sí lại nói tiếp: “Nếu thật lòng yêu, anh sẽ bất chấp tất cả, mặc kệ bên cạnh anh ta là nam hay nữ, chỉ cần có một tia hy vọng, anh đều sẽ tìm mọi cách giành lấy anh ta, chứ không phải như bây giờ, thà từ bỏ anh ta còn hơn là vượt qua rào cản tâm lý, đúng không?”

Nói xong, Lâm Sí bình thản nhìn Lý Đình Ngôn.

Cậu nói chuyện điềm nhiên như thể lời mình là chân lý của vũ trụ vậy.

Trời dần tối hẳn.

Ánh đèn trên bãi cỏ lần lượt bật sáng, phủ lên xung quanh một tầng sáng mờ dịu nhẹ.

Lý Đình Ngôn nghĩ, người trước mặt này rõ ràng vừa mới nói mình chưa từng động lòng yêu ai, thế mà giờ lại ra dáng một bậc thầy tình cảm đầy tự tin, nhìn thế nào cũng thấy giống một tên giang hồ bịp bợm.

Nhưng sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng anh lại khẽ cười.

Anh nói: “Có lẽ vậy.”

Có lẽ Lâm Sí thật sự đã nói đúng.

Anh nhớ lại khoảng thời gian trong thư phòng ở nhà cũ, bên khung cửa sổ xanh đậm, Hứa Mục tựa vào mép giường, cầm kính viễn vọng ngắm chim vẹt rồi quay đầu lại mỉm cười với anh.

Mười năm quen biết với Hứa Mục, kể cả khi còn là một thiếu niên bốc đồng, anh cũng chưa từng vì anh ta mà hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng tình cảm như vậy dường như chính là giới hạn của anh, là mức cao nhất mà anh có thể trao đi, ít nhất thì hiện tại, anh nghĩ như vậy.

Lâm Sí đắc ý búng tay vì Lý Đình Ngôn đã công nhận quan điểm của mình.

Cậu nâng ly rượu của mình lên, tiện tay nhét luôn ly rượu của Lý Đình Ngôn vào tay anh, cụng nhẹ một cái.

“Tôi nói những lời đó không phải để chế giễu anh đâu,” Lâm Sí nói, “Tôi chỉ muốn nói, anh vẫn còn cơ hội để gặp được người thực sự phù hợp với mình.”

Cậu liếc nhìn Lý Đình Ngôn một cái, “Tôi cảm thấy anh sẽ gặp được thôi.”

Dù quen nhau chưa lâu, nhưng cậu lại cảm thấy Lý Đình Ngôn là một người khiến cậu thấy rất dễ chịu.

Vì thế cậu cũng thật lòng chúc phúc cho anh.

Lý Đình Ngôn không phản bác mà cũng chẳng đồng tình.

Anh cũng nâng ly, chậm rãi uống một ngụm, loại cocktail được phục vụ sau bữa tiệc hôm nay nồng độ rất thấp, lại hơi ngọt, không phải gu của anh, nhưng rất hợp với bầu không khí ngọt ngào, tràn đầy hạnh phúc của một lễ cưới.

Anh vẫn chỉ nói: “Có lẽ vậy.”

Nhưng sau một lúc im lặng, Lý Đình Ngôn nghe Lâm Sí bắt đầu ngân nga vài giai điệu linh tinh sai nhịp, bỗng hỏi: “Vậy còn cậu, cậu có muốn gặp được người định mệnh của mình không?”

Lâm Sí lập tức nhăn mặt.

“Thôi khỏi đi,” Cậu còn hơi ghét bỏ, “Mấy thứ đó không hợp với tôi.”

Cuối cùng Lý Đình Ngôn cũng bật cười thành tiếng.

Đây là lần đầu tiên anh cười thật lòng trong ngày hôm nay.

.

Tiệc cưới kéo dài đến tận nửa đêm. Khoảng một giờ sáng, Lý Đình Ngôn đưa Lâm Sí về nhà.

Nói là nhà thì cũng không hẳn, đây chỉ là nơi Lâm Sí tạm thuê, mới chuyển đến được hơn hai tháng, nằm trong một khu dân cư hơi hẻo lánh, cơ sở vật chất khá cũ kỹ, nhưng xung quanh đều là khu sinh hoạt của người dân, cửa tiệm cũng nhiều nên cuộc sống khá tiện lợi.

Tài xế lái xe đến dưới khu nhà của Lâm Sí thì rất biết ý mà xuống xe trước, để lại không gian riêng cho Lý Đình Ngôn và Lâm Sí.

Lý Đình Ngôn đương nhiên rất hiếm khi đến những nơi thế này, anh liếc nhìn ngọn đèn nhấp nháy trong hành lang, cánh cửa sắt loang lổ, tuy nơi này khác xa với những gì anh tưởng tượng, nhưng anh cũng không tỏ vẻ gì khác lạ, còn lịch sự hỏi: “Có cần tôi tiễn lên không?”

Lâm Sí khẽ cười xùy: “Tôi đâu phải con gái mà phải lo nửa đêm không an toàn.”

Cậu vốn định đùa vài câu, hỏi Lý Đình Ngôn có biết bước tiếp theo sau khi tiễn về nhà là gì không, rất có thể sẽ là mời vào ngồi chơi, rồi thuận theo tự nhiên mà ngủ lại luôn.

Nhưng nhìn gương mặt nghiêm túc như thẩm phán của Lý Đình Ngôn, cậu lại chỉ cười, lắc đầu, không nói ra lời.

Cả hai người bước xuống xe, đứng đối diện nhau, chỉ cách lối vào khu nhà mấy bước, chỉ cần Lâm Sí xoay người bước vào, rất có thể cả đời này họ sẽ không gặp lại nhau nữa.

Nghĩ đến đây, Lâm Sí có phần luyến tiếc.

Dù sao thì Lý Đình Ngôn thật sự rất hợp gu cậu.

Cậu nói với Lý Đình Ngôn: “Anh để lại cho tôi địa chỉ nào cũng được, miễn là có người nhận, tôi giặt khô bộ vest này xong sẽ gửi trả lại cho anh.”

Cậu cũng không có ý muốn thăm dò đời tư của Lý Đình Ngôn, thế nên mới cố ý nói có thể là địa chỉ nhận hộ.

Lý Đình Ngôn lại lắc đầu, “Không cần trả đâu.”

Nhưng chưa để Lâm Sí kịp biến sắc, anh đã nhìn cậu, dịu dàng nói: “Cậu cũng hai mươi hai tuổi rồi, sau này sẽ có lúc cần ăn mặc chỉnh tề, cũng cần đến một bộ vest. Hai ngày qua cậu đã an ủi tôi rất nhiều, mà tôi lại chẳng có gì gọi là đáng để cảm ơn, coi như hai bộ đồ này là quà chia tay đi, cũng xem như quà cảm ơn cậu đã mời tôi uống rượu, còn cùng tôi tham dự hôn lễ.”

Giọng điệu của Lý Đình Ngôn quá đỗi dịu dàng và chân thành, hoàn toàn không có chút gì là kẻ trên ban phát hay xem thường.

Anh chính là kiểu người như vậy, rõ ràng gương mặt lạnh lùng, tựa như trời sinh đã cao quý khó gần, nhưng bên trong lại vô cùng nhã nhặn lễ phép, nói năng cũng nhẹ nhàng đàng hoàng, khiến người ta không thể ghét nổi.

Lâm Sí không nói gì, chỉ nhìn Lý Đình Ngôn chằm chằm, hồi lâu sau mới khẽ nhướng mày: “Được thôi.”

Nói đến đây rồi mà còn từ chối nữa thì thành ra làm bộ làm tịch, chẳng khác gì mấy nữ chính trong phim tổng tài, một mực từ chối sự cám dỗ của tiền bạc.

Tuy nhiên, cậu lại tháo chiếc nhẫn đen trên tay trái xuống rồi nắm lấy ngón tay Lý Đình Ngôn, tùy tiện đeo vào cho anh.

“Tôi cũng chẳng mang theo gì khác bên người, đành để lại cái này cho anh làm kỷ niệm.” Lâm Sí vừa nói vừa bất ngờ hôn lên má Lý Đình Ngôn một cái.

Ban đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ, mang tính lễ phép, giống như nụ hôn buổi sáng mà Lý Đình Ngôn dành cho cậu.

Nhưng rất nhanh sau đó, cậu đã hôn lên môi Lý Đình Ngôn, tay còn thuận thế nắm lấy cổ tay anh, vai hơi nghiêng về phía trước, ép Lý Đình Ngôn phải lùi một bước, lưng dán chặt vào cửa xe.

Khi tách ra, cả hai đều hơi thở d.ốc.

Lông mi của Lâm Sí khẽ cụp xuống, ánh mắt vẫn dừng trên đôi môi của Lý Đình Ngôn, cậu lại nghiêng đầu, cắn khẽ một cái lên đó.

Cậu nói với Lý Đình Ngôn: “Đây cũng coi như là quà chia tay, để lại cho anh một kỷ niệm, vì sau này anh sẽ không gặp được đối tượng tình một đêm nào chất lượng cao như tôi nữa đâu.”

Khi nói câu đó, Lâm Sí rất đắc ý, cơ mà lại khiến người ta cam tâm tình nguyện mà tin phục.

Cậu thực sự có tư cách để nói ra câu ấy.

Dưới ánh trăng mờ đục, cả khu dân cư tĩnh lặng như tờ, chỉ còn tiếng côn trùng mùa xuân rì rào vang vọng.

Ánh đèn đường phủ lên khuôn mặt Lâm Sí, chiếu rọi khiến cậu trở nên sinh động, rực rỡ, giống như một đóa hồng cháy bỏng, khiến người ta khó mà rời mắt.

Nói xong câu đó, lúc bước vào cửa khu nhà, Lâm Sí không ngoái đầu lại, chỉ vẫy tay chào Lý Đình Ngôn một cái.

Lý Đình Ngôn dõi theo bóng dáng cậu cho đến khi hoàn toàn khuất hẳn trong hành lang.

Mãi lâu sau, anh mới cúi đầu nhìn chiếc nhẫn Lâm Sí để lại trong tay mình, là một chiếc nhẫn đầu lâu của Vivienne Westwood, quả thật rất đúng phong cách của Lâm Sí.

Anh khẽ bật cười.

Tài xế thấy Lâm Sí rời đi rồi thì lặng lẽ quay trở lại xe, Lý Đình Ngôn cũng ngồi lại vào ghế sau. Qua gương chiếu hậu, tài xế nhìn thấy Lý Đình Ngôn, nhận ra hình như tâm trạng anh khá tốt.

“Đi thôi.”

Lý Đình Ngôn nói.

Chiếc xe từ từ khởi động, rời khỏi khu dân cư, nhưng Lý Đình Ngôn vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ vì trí nhớ rất tốt, anh đã ghi nhớ số nhà của Lâm Sí.

Số nhà 13.

#𝐭𝐮𝐧𝐠𝐭𝐮𝐭𝐫𝐚:

Lý Đình Ngôn, sau này anh sẽ càng quen với số nhà này hơn đó.

Bình Luận (0)
Comment