Lửa Cháy Khó Tắt - Tùng Tử Trà

Chương 8

Lần này khi Lâm Sí tỉnh lại, toàn thân cậu còn đau nhức hơn cả lần trước.

Ánh nắng xuyên qua lớp rèm cửa chiếu thẳng lên mặt, cậu khẽ rên hai tiếng đầy đau đớn.

Lúc mơ màng, cậu nghĩ, tối qua mình quên kéo rèm sao, sáng sớm gì mà chói mắt quá vậy, cậu vừa nghĩ vừa đưa tay tìm điện thoại, nhưng không nhận ra mình đang nằm trên ghế sofa, nửa người nghiêng hẳn ra ngoài, suýt nữa là trượt ngã xuống đất.

Một đôi tay từ bên cạnh đưa ra, đỡ lấy cậu.

.

Lâm Sí lập tức tỉnh hẳn, cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt là một đôi mắt đen như mực.

“A…”

Cậu r.ên rỉ một tiếng, vừa nhìn rõ gương mặt của Lý Đình Ngôn thì lý trí cũng lập tức quay về.

Cậu nhớ ra rồi.

Tối qua cậu bị d.ục vọ.ng làm lu mờ lý trí, dẫn Lý Đình Ngôn về nhà, hai người gần như quấn lấy nhau cả đêm, thậm chí còn chẳng vào phòng, cứ thế ôm nhau ngủ luôn trên sofa.

May mà ghế sofa của cậu đủ lớn, vốn cũng được dùng như giường, trên đó còn trải một chiếc chăn to, phòng khi bạn bè qua đêm ngủ lại.

Chỉ là tư thế hiện tại hơi ngượng.

Lý Đình Ngôn lại nhẹ nhàng đặt Lâm Sí nằm lại lên ghế sofa.

Quả thật tối qua hai người không kéo rèm, chỉ khép hờ một nửa, giờ ánh sáng ban ngày tràn vào quá chói, hôm qua vì bị cảm xúc chi phối, trong phòng lại tối om nên chẳng ai để ý nhà cửa lộn xộn ra sao.

Còn bây giờ, mọi thứ trong phòng khách đều phơi bày không sót thứ gì.

Tạp chí vứt lung tung trên bàn, chai rượu chưa khui rơi dưới gầm sofa, cốc nước đặt lung tung khắp nơi, áo khoác vo tròn thành cục, áo ngoài treo tạm trên lưng ghế…

Với tư cách là một người đàn ông độc thân, căn phòng này không đến mức bẩn thỉu, ít nhất sàn nhà và mặt bàn vẫn sạch sẽ vì mỗi tuần cậu đều dọn dẹp, nhưng nói là ngăn nắp thì hoàn toàn không tới.

Lý Đình Ngôn cúi người nhặt quả bóng tennis lăn đến bên chân mình, đặt lại lên bàn.

Lâm Sí ngồi dậy từ ghế sofa, lúc này mới thấy hơi xấu hổ, đưa tay gãi mũi.

Cậu phát hiện Lý Đình Ngôn không biết từ lúc nào đã thay một bộ quần áo mới, còn đồng hồ trên tường đã chỉ mười giờ.

Theo lý mà nói, Lý Đình Ngôn tỉnh dậy có thể rời đi, hai người không phải người yêu, không cần thiết phải chờ đối phương tỉnh lại.

Lâm Sí quấn chăn quanh người, giọng khàn khàn.

“Anh dậy lâu chưa?” Cậu hỏi.

“Cũng không lâu lắm, chỉ sớm hơn cậu một tiếng thôi.”

Lý Đình Ngôn đi đến chiếc tủ cạnh cửa, xách một túi đồ đặt lên bàn trước mặt Lâm Sí.

Anh nói: “Vừa rồi tôi bảo thư ký mang quần áo và bữa sáng đến, nếu cậu không định ngủ tiếp thì mau rửa mặt rồi ra ăn đi.”

Lâm Sí vẫn còn hơi ngơ ngác, gật gật đầu.

Cậu ngẩn người vài giây rồi đứng dậy, chiếc chăn tuột xuống, để lộ thân hình cao gầy săn chắc, làn da mịn màng như lụa, nhưng trên vai và lưng lại đầy dấu vết xanh đỏ.

Ánh mắt của Lý Đình Ngôn dừng lại nơi hõm eo của Lâm Sí một lát rồi âm thầm dời đi.

Thật kỳ lạ.

Tối qua khi đối mặt thân thể tr.ần tr.ụi của Lâm Sí, anh hoàn toàn không thấy ngại ngùng, vậy mà lúc này, trong ánh sáng rõ ràng của ban ngày, khi đứng trong căn phòng tràn đầy hơi thở cuộc sống của đối phương, anh lại có cảm giác như đang xâm phạm vào lãnh địa riêng tư của người khác.

Trong phòng ngủ vang lên tiếng nước chảy ào ào, một lúc lâu sau mới dừng.

Lâm Sí quấn khăn tắm, vừa lau tóc vừa bước ra ngoài.

Những giọt nước đọng trên phần thân trên tr.ần t.rụi lăn xuống như kim cương, còn Lý Đình Ngôn thì đã ngồi sẵn bên bàn, bày biện hết bữa sáng mà thư ký mang đến.

Anh không biết khẩu vị của Lâm Sí nên bảo chuẩn bị cả món Tây lẫn món Hoa, bày đầy cả một bàn, trông rất phong phú.

Lâm Sí vuốt đuôi tóc, ngồi vào chỗ đối diện, nhìn một bàn đầy món ngon và người đẹp ngồi đối diện, trong lòng cảm thấy buồn cười.

Ở nhà, cậu hiếm khi ăn sáng.

Nhất là lúc không có công việc, cậu thường ngủ đến tận chiều mới dậy, dù có đi làm, cậu cũng chỉ ăn đại cái bánh mì cho xong.

Cảnh ngồi đàng hoàng ăn sáng với người khác như bây giờ, với cậu mà nói là một trải nghiệm rất hiếm.

Bữa sáng diễn ra trong yên lặng.

Lý Đình Ngôn vốn không phải kiểu người nói nhiều, anh thuộc tuýp người ăn không nói, ngủ không trò chuyện.

Lâm Sí thì thoải mái hơn nhiều, dù sao đây cũng là nhà cậu, cậu ngồi bắt chéo chân trên ghế, dùng nĩa chọc một miếng xúc xích nướng, cắn vài miếng rồi lại chọc một miếng trứng rán.

Nhưng cậu chỉ ăn được một chút rồi thôi, từ tốn cầm ly nước rau củ lên uống.

Thấy Lý Đình Ngôn nhìn mình, cậu cũng đoán được đối phương đang nghĩ gì, bèn tự nhiên giải thích: “Vì công việc, tôi phải giữ dáng.”

Lý Đình Ngôn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ánh mắt lướt qua bờ vai gầy gò của Lâm Sí, thầm nghĩ không trách sao hôm qua khi nắm lấy cổ chân cậu lại thấy nhỏ đến thế.

Anh ăn nốt phần cuối cùng trong đĩa, lau khóe miệng, thong thả ngẩng lên nhìn Lâm Sí.

Lâm Sí vẫn đang uống nước trái cây, ừng ực từng ngụm, yết hầu cũng chuyển động theo.

Lý Đình Ngôn lấy một tấm danh thiếp màu đen viền vàng ra đặt lên bàn, đẩy về phía Lâm Sí.

“Gì đây?”

Lâm Sí đặt ly xuống, trên môi còn vương một vòng màu xanh.

Cậu cầm danh thiếp lên xem, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn về phía Lý Đình Ngôn.

“Danh thiếp của tôi, trên đó có thông tin liên lạc cá nhân.” Lý Đình Ngôn không nói tấm danh thiếp này không giống với loại danh thiếp dùng trong công việc, thường chỉ đưa cho những người thân thiết, “Cậu có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi.”

Ồ?

Lâm Sí nhướng mày, như có điều suy nghĩ, qua một lúc, chẳng biết nghĩ tới điều gì mà khóe môi khẽ cong lên, thậm chí còn có phần đắc ý.

“Có chuyện gì cũng có thể tìm anh, ý anh là chuyện gì?” Lâm Sí tựa người vào lưng ghế, áo sơ mi trên người cậu lộn xộn, mặc lỏng lẻo tùy ý, nhưng lại rất hợp với cậu. Cậu nửa cười nửa không, lại uống thêm một ngụm nước trái cây, đầu lưỡi lướt nhẹ qua mép môi, trông vừa ngả ngớn lại vừa có chút đáng yêu, tủm tỉm hỏi: “Ví dụ như tìm anh để lên giường?”

Ánh mắt Lý Đình Ngôn hiện lên một tia nghi hoặc.

Anh nhìn chăm chú vào Lâm Sí, không rõ cậu nói thật hay đùa.

Nhưng ánh mắt lại rơi xuống ngón tay của cậu, khẽ giọng đáp: “Nếu cậu muốn thì cũng được.”

Lâm Sí cười phá lên.

Cậu cười một lúc lâu mới nói: “Xem ra anh rất hài lòng với tôi ha.”

Cậu hếch cằm về phía Lý Đình Ngôn, giọng trêu chọc: “Muốn hẹn tôi vài lần nữa đúng không?”

Danh thiếp được Lâm Sí kẹp giữa hai ngón tay, giống như một cánh bướm nhỏ lượn lờ qua lại.

“Nhưng mà, cũng được thôi.”

Cậu nhìn Lý Đình Ngôn, ánh mắt như một con hồ ly tinh ranh mà vui vẻ.

Lâm Sí nhét tấm danh thiếp vào trong áo sơ mi ngay trước mặt Lý Đình Ngôn, kẹp ngay bên xương quai xanh của mình.

Sau đó cậu cũng tiện tay cầm một cây bút bên cạnh, viết một dãy số lên tờ khăn giấy được giao kèm trong hộp đồ ăn rồi cúi người, nhét tờ khăn giấy vào lòng bàn tay của Lý Đình Ngôn.

“Cầm lấy.” Lâm Sí nhìn Lý Đình Ngôn từ trên cao, khóe môi nhếch lên: “Đây là số của tôi, anh cũng có thể gọi cho tôi khi có chuyện. Đợi tôi rảnh… tôi sẽ liên lạc với anh…”

Cậu cố tình ghé sát vào, môi gần như chạm đến tai Lý Đình Ngôn.

Ba chữ cuối như làn sương khẽ luồn vào tai anh.

“… Để… lên… giường.”

Đây có lẽ là tấm danh thiếp cẩu thả nhất mà Lý Đình Ngôn từng nhận trong đời.

Khăn giấy in hình dâu tây, mực bút bi đen xiêu xiêu vẹo vẹo, bị vo tròn lại đặt trong lòng bàn tay anh.

Nghe những lời của Lâm Sí, Lý Đình Ngôn cũng hiểu rất rõ tấm “danh thiếp” này có ý nghĩa gì.

Nhưng anh nhìn vào mắt cậu rất lâu, lại khẽ cong khóe môi.

Anh khẽ giọng đáp: “Được.”

Mãi đến khi rời khỏi nhà của Lâm Sí, ngồi ở hàng ghế sau xe, Lý Đình Ngôn vẫn còn đang nghĩ vì sao mình lại nói “được”.

Anh đưa danh thiếp cho Lâm Sí, thực ra chỉ muốn tạo điều kiện thuận lợi cho công việc của cậu. Nếu Lâm Sí gọi đến, anh sẽ để thư ký nghe, sắp xếp vài cơ hội phù hợp cho cậu, coi như chút thiện ý dành cho một người mới quen.

Nhưng Lâm Sí lại hoàn toàn hiểu lầm.

Lý Đình Ngôn nhìn chằm chằm vào tờ khăn giấy nhăn nhúm trong lòng bàn tay, nét chữ trên đó vẫn còn rõ ràng.

Anh đã gặp quá nhiều người muốn bám víu vào quyền thế của mình, nhưng người say mê ngoại hình của anh như vậy thì lại hiếm.

Khi một người có quá nhiều quyền lực, thì vẻ bề ngoài trở thành ưu điểm ít ỏi chẳng đáng kể, cùng lắm cũng chỉ là một điểm tô thêm mà thôi.

Nhưng điều anh nhìn thấy trong mắt Lâm Sí lại là sự thèm khát hoàn toàn đối với thân thể này.

Anh đã đưa ra một tấm danh thiếp trang trọng như thế, vậy mà Lâm Sí dường như chẳng hề chú ý đến chức vụ hay phần giới thiệu trên đó, chỉ xem như một tấm thiệp mời để đắm chìm vào tình sắc.

Đúng là… thú vị thật.

Lý Đình Ngôn khẽ bật cười, nhét tờ khăn giấy vào túi áo, cẩn thận cất giữ.

.

Lâm Sí nằm dài trên ghế sofa, vừa nghêu ngao hát vừa xem chương trình tạp kỹ trên TV, nhưng rõ ràng là tâm trí đang để ở chỗ khác, ánh mắt cậu cứ dán vào tấm danh thiếp trong tay.

Ba chữ “Lý Đình Ngôn” ánh lên màu vàng nổi bật, in trên tấm thiệp đen được thiết kế riêng, đúng là khí thế thật.

Thật ra cậu không thích dây dưa với những người xa lạ.

Rắc rối lắm.

Ai biết được nhân phẩm của đối phương thế nào, lỡ đâu cuối cùng lại dính vào không dứt ra được thì sao.

Nhưng Lý Đình Ngôn lại giống như thuốc phiện, khiến người ta mê say.

Trong lòng Lâm Sí cứ thấy bồn chồn, cậu nhớ đến mấy cuốn ABO mà quản lý của cậu từng đọc, mấy thứ linh tinh rối rắm, nào là mấy người có pheromone gì đó.

Cậu nghi ngờ Lý Đình Ngôn thực sự có pheromone.

Khi ôm lấy anh, cậu ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt khiến người ta say mê, hương thơm ấy như ngấm vào tóc, vào xương, thoang thoảng mà quyến luyến, nhưng lúc hôn nhau thì lại khiến cậu mềm nhũn cả chân.

Lâm Sí nằm vật ra ghế sofa, tiện tay nhét tấm danh thiếp vào hộp đựng thẻ trên bàn.

Mãi đến khi cậu chán chường uống hết một chai nước có ga, điện thoại mới đổ chuông, vừa mở ra đã nghe giọng quản lý vui phơi phới vang lên: “Lâm Sí! Chị vừa nhận cho em hai job, một cái là quảng cáo máy làm đẹp, một cái là chụp hình cho tạp chí, nhanh lên, dậy làm việc thôi!”

Nghe đến công việc là Lâm Sí hăng lên liền.

Nhưng cậu vẫn nằm bẹp trên sofa, mắt cá chân lắc lư, trông như một tên nhóc rảnh rỗi chẳng có việc gì, uể oải nói: “Chị Hoắc, dạo này chị máu thế cơ à? Quảng cáo máy làm đẹp gì vậy, hàng ba không [1] thì em không nhận đâu nha, em rất coi trọng danh tiếng của mình đấy.”

[1] Hàng không nhãn mác, không chất lượng, không bảo hành.

“Cút! Một nghệ sĩ nhỏ bé như em mà còn biết kén chọn hả?” Hoắc Vũ Ngưng chửi một câu rồi lại thật thà giải thích, “Là một thương hiệu chất lượng khá tốt đấy, chị còn dùng thử rồi, không thì chị giới thiệu cho em làm gì, biết chị vất vả cỡ nào không? Còn dám kén cá chọn canh.”

“Biết rồi, ai mà ‘cháy’ bằng chị chứ.” Khóe miệng Lâm Sí càng lúc càng cong lên, cuối cùng cũng được đi làm rồi, đây là chuyện tốt.

“Vậy nói đi, khi nào?”

#𝐭𝐮𝐧𝐠𝐭𝐮𝐭𝐫𝐚:

Một đêm thành mỗi đêm~

Bình Luận (0)
Comment