Lựa Chọn Của Tử Quy - Yên Lê Bất Ly

Chương 26

Vương ma ma ở Lục gia là một quản gia quan trọng, chồng và con đều được chủ nhân trọng dụng, lần này chắc chắn là cùng đi kinh thành.

Lần chia tay này, không biết đời này có thể gặp lại hay không.

Ta biết bà đến đây không chỉ để đưa Lý ma ma, mà còn để từ biệt ta, để nhìn thấy ta.

Ta nhớ lại khi mới đến thế giới này, sự bất lực và bối rối, chính Vương ma ma đã dạy ta trồng hoa, thêu thùa, biết chữ, dạy ta cách sinh tồn trong thế giới này, dạy ta cách đối nhân xử thế.

Chính bà đã sắp xếp ta vào làm việc ở Bác Nhã Viện, nơi không có sự đấu đá, không có nhiều chuyện bẩn thỉu, để ta lớn lên an toàn dưới sự bảo vệ của Lý ma ma.

Cũng chính bà, dù giận ta tự ý rời khỏi Lục phủ mà không nói một tiếng, vẫn lo lắng sắp xếp đường lui cho ta.

Ta biết lần chia tay này là vĩnh viễn, và ân tình này, ta e rằng không thể đáp đền.

Trước mặt Vương ma ma, ta quỳ xuống, trịnh trọng cúi lạy ba lần.

Cảm tạ bà suốt đời hiền lành thương xót ta cô đơn, cảm tạ bà đã bảo vệ ta lớn lên bình an, cảm tạ bà đã tận tâm dạy ta biết lễ nghĩa, phân biệt đúng sai, cảm tạ bà đã giúp đỡ ta vô số lần, cảm tạ bà đã dành trọn tình cảm và sự quan tâm.

Ngẩng đầu nói: "Vương ma ma, Tử Quy hiểu rồi."

Vương ma ma nước mắt lưng tròng, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta không ngừng nói: "Tốt, tốt, con ngoan, con ngoan…"

Ta sắp xếp cho Lý ma ma ở phòng bên cạnh ta, để tiện chăm sóc.

Lý ma ma nắm tay ta nói: "Cả đời ta cô độc, không có chỗ dựa, không ngờ, còn có con bé này chăm sóc tuổi già cho ta, ta, ta thật không biết nói sao cho phải. Con ngoan, con ngoan, ma ma, ma ma cảm ơn con, con ơi."

Ta vội nói: "Ma ma, bà nói gì vậy, bà bảo vệ con khi nhỏ, con tất nhiên phải bảo vệ bà khi bà già, đó là chuyện đương nhiên, bà nói cảm ơn chẳng phải làm con hổ thẹn sao?"

Lý ma ma không nói thêm gì, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nhìn ta, nước mắt tuôn rơi.

Lục gia chuyển nhà rất nhanh, chỉ trong bảy tám ngày đã thu dọn xong, sẵn sàng khởi hành.

Những chiếc xe ngựa chất đầy hành lý xếp hàng dài trên đường, lăn qua con đường lát đá xanh, phát ra tiếng lọc cọc.

Dẫn đầu là hai người, vô cùng nổi bật, họ cưỡi ngựa cao to, phong thái tuấn tú, phong cách tuyệt vời, duyên dáng và lịch thiệp đáp lại những lời chúc mừng, reo hò và chúc phúc của dân chúng hai bên đường.

Đoàn xe đi qua Lan Quân Lâu, ta đứng trong đám đông dưới lầu, dõi theo đoàn xe, dõi theo người trên ngựa, như mọi người khác, nhẹ nhàng vẫy tay, tiễn họ ra đi.

Nhị thiếu gia trên ngựa dường như cảm nhận được điều gì, khẽ quay đầu, hướng về phía ta, cũng giơ tay lên, nhẹ nhàng vẫy vẫy, ta biết, đó là hắn đang tạm biệt ta.

Ta tiễn đoàn xe đi xa, dường như có thứ gì đó cũng dần rời xa ta, ta không thể nắm giữ, cũng không thể giữ lại.

Sau này ta mới hiểu ra, đó là những ngày tháng mơ hồ, bối rối, sợ hãi, tính toán cẩn thận nhưng cũng đầy lo sợ.

Năm 20, Lục gia chuyển nhà toàn bộ, để tiện quản lý, đã xử lý không ít tài sản, trong đó có nhiều cửa hàng vàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lua-chon-cua-tu-quy/chuong-26.html.]

Nhiều thương gia nhân cơ hội này muốn mở rộng quy mô, Lan Quân Lâu tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Không biết là trùng hợp hay may mắn, những cửa hàng ta chọn, dù là mua hay thuê, đều lọt vào tay ta.

Dù ngạc nhiên, nhưng ta cũng không nghĩ quá nhiều, vì có những chuyện không cần phải hiểu rõ.

Nhìn những cửa hàng mới trong tay, ta tràn đầy nhiệt huyết, xắn tay áo lên chuẩn bị bắt đầu.

Vì vậy, Lan Quân Bánh Ngọt, Lan Quân Rượu, Lan Quân May Mặc, Lan Quân Mỹ Phẩm lần lượt khai trương.

Theo đề nghị của ta, phu thêHồng Hạnh hợp nhất tiệm bánh của họ với Lan Quân Bánh Ngọt, ta cung cấp cửa hàng, nhân công và nguyên liệu, Hồng Hạnh chịu trách nhiệm sản xuất và quản lý, lợi nhuận chia đôi.

Tri châu phu nhân Tô Thanh Thanh thường xuyên đến quán ta ủng hộ.

Mỗi lần đến, bà đều nói: "Tiểu Quy Quy, lần này có món ngon gì không? Mau mang ra cho tỷ tỷ xem."

Cử chỉ và lời nói không giống chút nào với một phu nhân quyền quý, nếu đổi giới tính, bà có lẽ sẽ là khách quen của lầu xanh.

Còn gọi là Tiểu Quy Quy, mỗi lần nghe xong là da gà da vịt nổi lên đầy đất.

Không còn cách nào khác, đùi lớn này phải ôm thôi.

Ta chỉ biết vội vàng, cười tươi đáp: "Tô tỷ tỷ, đồ ngon đương nhiên để dành cho tỷ rồi. Tỷ qua đây xem."

"Tỷ xem, đây là bánh ngọt mới chế ra, dùng đường trái cây tự nhiên, vị ngọt thanh, không ngán cũng không béo, thích hợp nhất với người thích ăn ngọt như tỷ."

"Còn đây là chè ngọt ta nấu, dùng đào đường, nấm tuyết, kỷ tử, đu đủ và đường mía nấu chậm trong ba giờ, mùa đông ăn có tác dụng làm đẹp da."

"Còn đây…"

Tô Thanh Thanh gần như mỗi lần đều nói: "Ừ, ngon, ngon lắm, Tiểu Quy Quy, mỗi thứ cho tỷ một phần."

Nhờ Tô Thanh Thanh nhiều lần đến ủng hộ, cả thành Dự Châu đều biết ta và tri châu phu nhân giao hảo, tri châu đại nhân lại rất yêu phu nhân, hầu như luôn chiều theo bà.

Vì vậy, sản nghiệp Lan Quân của ta ngày càng mở rộng, nhưng cũng không ai dám đến gây chuyện nữa.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, thoáng chốc đã năm năm.

Hồng Hạnh tỷ tỷ và Vương đại ca tình cảm thật tốt, bọn họ có một con trai bốn tuổi, một con gái hai tuổi, hiện giờ trong bụng lại đang mang thêm một đứa.

Ta mỗi ngày quản lý công việc kinh doanh, chăm sóc Lý ma ma, rảnh rỗi lại chơi với trẻ con, cuộc sống thật sự an nhàn vui vẻ.

Chỉ là sức khỏe của Lý ma ma ngày càng suy yếu.

Bình Luận (0)
Comment