Lựa Chọn Của Tử Quy - Yên Lê Bất Ly

Chương 6

Ta tiễn Hồng Hạnh ra khỏi cửa Lục phủ, trở về phòng, chỉ cảm thấy bốn bề trống trải vô cùng. Ta chạy đến bên Lý ma ma và khóc nức nở. Lý ma ma an ủi ta vài câu nhưng cũng phải khuyên ta rời đi, vì Hồng Hạnh đã đi rồi, không còn ai thay ta “làm thay” nữa.

Sau khi Hồng Hạnh đi, phu nhân gọi ta tới, đại ý là Hồng Hạnh đã đi, lẽ ra nên có thêm một nha hoàn hạng hai nữa, nhưng gần đây công tử sắp tham gia kỳ thi, sợ rằng nha hoàn mới không biết chuyện mà làm phiền sự yên tĩnh của công tử, nên bảo ta chịu khó một thời gian, đợi công tử thi xong sẽ thêm người. Còn nữa, bây giờ công tử sắp thi, bảo ta phải chú ý nhiều hơn, hầu hạ công tử thật tốt! Tất nhiên, tiền lương gấp ba! Nếu công tử đỗ đạt, còn có thưởng thêm! Vốn công việc không nhiều, đó cũng là lý do trước đây ta có thể thường xuyên “trốn việc”, bây giờ lại có lương gấp đôi, tất nhiên là ta vui mừng nhận lời ngay.

Thời xưa học sinh cũng áp lực không kém nhỉ! Nhìn công tử hàng ngày cặm cụi học tập, ta không khỏi xót xa. Nhưng sự đời là vậy, ai cũng không thể làm khác đi. Giống như kỳ thi đại học ngày xưa, ai cũng biết là giáo dục thi cử, ai cũng biết học sinh vất vả, nhưng không có phụ huynh nào để con mình không học, không thi cả! Ta chỉ có thể hàng ngày trước khi công tử tan học đun sẵn nước đậu xanh để trong giếng cho mát, đợi khi tan học để Trương Sinh mang đến; ta chỉ có thể thay hoa cỏ trong phòng bằng hoa lan giúp an thần; ta chỉ có thể thay đổi hương vị điểm tâm trên bàn; ta chỉ có thể khi công tử học khuya đến mệt mỏi, đưa hương liệu tỉnh táo cho Trương Sinh thắp... Những việc ta có thể làm rất ít, vì không phải ta thi, con đường thi cử phải do chính công tử vượt qua.

Chỉ là nhìn công tử chăm chỉ học tập, ta lại nhớ đến bạn trai của ta ở thế giới hiện đại. Anh ấy cũng như vậy, luôn nghiêm túc, như một nhà nghiên cứu già, làm việc cẩn thận và tận tụy. Khi đó, ta thường thích trêu chọc anh ấy, hoặc bất ngờ che mắt anh từ phía sau, hoặc chui vào lòng anh làm nũng. Nghĩ đến đây, ta không khỏi mỉm cười.

Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, trăng sao thưa thớt, nhớ đến những lần cùng anh ngắm trăng ở công viên bên hồ. Có khi ta nổi hứng, bắt anh chơi trò đối thơ với ta, vì thời gian đó ta hay xem chương trình thi thơ cổ. Anh là dân khoa học, tất nhiên không đấu lại ta, nói được vài câu đã giơ tay đầu hàng, rồi cam chịu chạy đi mua kem cho ta. Thực ra, ta biết, anh cố tình nhường ta, một người thuộc làu thơ Đường, thơ Tống, thuộc cả Kinh thi và Hán nhạc sao có thể thua ta - một người học dở dang cơ chứ.

Lần cuối cùng chúng ta chơi trò đối thơ, chủ đề là thơ về trăng, câu cuối cùng anh nói là câu danh ngôn của Tô Thức, “Người có buồn vui ly hợp, trăng có khi tròn khi khuyết, việc này xưa nay khó bề trọn vẹn.” Ta không kìm được, đã đọc tiếp câu sau, “Những mong người sẽ mãi,

Từ nơi cách xa ngàn dặm cùng ngắm vầng trăng sáng với ta.”

Bây giờ, có lẽ mọi người đều nghĩ ta đã c.h.ế.t trong vụ hỏa hoạn đó, kể cả anh. Ai ngờ ta lại tái sinh ở một thế giới khác, sống một cách thấp kém và cẩn thận, đến nay đã tám năm rồi. Không biết ở bên kia thời gian đã trôi qua bao lâu, anh có thoát ra và bắt đầu lại cuộc sống mới không. Anh có đắm mình vào nghiên cứu mà không bận tâm đến thế gian nữa không, có bị cha mẹ ép buộc mà lấy người khác không, có phải bây giờ đã có vợ có con, hạnh phúc viên mãn không, liệu anh có quên ta không? Nhưng ta chưa bao giờ quên anh, làm sao ta có thể quên anh được! Nhưng nếu không thể ở bên nhau, ta chỉ mong anh sống bình yên suốt đời!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lua-chon-cua-tu-quy/chuong-6.html.]

Ta lau nước mắt, quay đầu lại thấy đại công tử đứng ở cửa nhìn ta, Trương Sinh đã không biết đi đâu. Ta nhìn khuôn mặt của đại công tử, trong khoảnh khắc, có chút ngẩn ngơ. Nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cúi chào công tử và nói, “Công tử, khuya rồi, gió đêm lạnh, ngài cẩn thận kẻo bị cảm, hãy vào trong đi!” 

“Không sao, ta đang ngắm trăng!” 

“Để nô tỳ đi lấy áo choàng cho ngài!” Khi ta đi ngang qua người, hắn bất ngờ nắm lấy tay ta và hỏi, “Vừa nãy ngươi nói gì?”

Ta ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn, lắp bắp nói, “Không, không có gì.” 

“‘Những mong người sẽ mãi, Từ nơi cách xa ngàn dặm cùng ngắm vầng trăng sáng với ta.’ Lời hay! Chỉ là, đây là bài thơ mới của Tô đại nhân viết năm ngoái, sao ngươi lại biết?” 

Ta vùng khỏi tay hắn, lùi lại ba bước, cúi đầu nói, “Công tử nghe nhầm rồi, nô tỳ không nói gì cả, đêm đã khuya, nô tỳ xin lui trước.” 

Ta vội vàng quay người chạy vào phòng, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Ta vỗ nhẹ lên mặt, bực bội nghĩ, “Sao lại bất cẩn thế này!”
Bình Luận (0)
Comment