Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 168


“Là anh em thì không cần nói mấy lời này, mau lên xe đi, vẫn chưa hết mưa đâu, nhanh chóng lên đường thì tốt hơn.” Khương Húc Đông ngẩng đầu nhìn màn mưa, vừa nhắc nhở vừa đi về phía xe.


Hai chiếc xe lại tiếp tục khởi hành.

Bóng xe dần nhạt nhòa sau màn mưa.


Thương Vân và Sầm Dao còn ở trên núi không dễ dàng gì cuối cùng mới tìm được đến hang núi, Thương Vân cõng cô trên lưng từ từ đi vào.


Trong hang núi khô ráo không có mấy chỗ bị ướt, chỉ có mưa không ngừng rơi ngoài cửa hang.

“Dao Dao, xuống nghỉ ngơi chút đi” Thương Vân định đặt Sầm Dao xuống nên muốn báo cho cô biết.


Chỉ là không ngờ người sau lưng lại không hề phản ứng lại với với anh ta nói.

“Dao Dao, Dao Dao...” Thương Vân gọi cô mấy lần, cô đều không đáp lại, tim anh ta thoáng chốc đập thinh thịch.


Dựa vào lưng núi, anh ta cúi người, nhẹ nhàng cẩn thận đặt người trên lưng xuống.

Anh ta đỡ cô xuống, khuôn mặt vốn bị nước mưa dội cho trắng bệch của cô giờ đây lại đỏ bừng lên bất thường.

Thương Vân nhẹ nhàng sờ lên trán cô, nhiệt độ nóng rực truyền đến tay anh ta.

Có lẽ vì trời mưa to, cơ thể Sầm Dao vốn đã không được tốt, nên bây giờ mới phát sốt.


Sau khi nhiệt độ nóng rực kia truyền đến tay Thương Vân, anh ta bèn cởi áo sơ mi duy nhất còn lại của mình, vắt khô áo rồi nhẹ nhàng lau mặt cho Sầm Dao.



Sau khi giúp Sầm Dao hạ nhiệt xong, Thương Vân đi xung quanh hang núi, kiểm tra kỹ lưỡng xem dân làng trước đây có để lại đồ đạc gì không.

Dù sao trước đây cũng thường có người trú mưa ở đây, Thương Vân nghĩ, có lẽ sẽ có thứ cần thiết gì đó.

Anh ta tìm mãi, nhưng chỉ tìm được chút củi khô cùng một chiếc bật lửa còn chút lại sót ga.


Nhưng tìm được đã là tốt lãm rồi.

Anh ta gom củi khô đặt bên cạnh Sầm Dao, dùng ta che gió lại rồi đánh lửa.


Sau hai ba lần đánh lửa, cuối cùng cũng nhóm được lửa.

Cây gỗ trong hang núi rất nhiều, anh ta đem những cây gỗ lớn chuyển qua hết.


Dù sao hai người có thể phải ở lại trên núi một đêm, Sầm Dao lại phát sốt.

Lửa là thứ đương nhiên không thể thiếu được.

Thương Vân nhìn Sầm Dao đang ngủ say, trong lòng thầm than.


Anh ta thật sự không ngờ đến, hai người lại có vận khí tốt đến vậy, lần đầu tiên lên núi đã bị nhốt lại trên núi luôn thế này.

Hay là nói hai người trong cái rủi còn có cái may nhỉ.


Thương Vân thức trắng cá đêm, luôn không ngừng tay thêm củi vào đống lửa.


Đến tận hôm sau, lúc trời sáng, anh ta mơ hồ nghe thấy Sầm Dao đang lẩm bẩm gì đó.

“Dao Dao, chị nói gì vậy?” Thương Vân để cô dựa vào vai anh ta rồi kề tai lại gần, nhưng lại không nghe ra cô đang thều thào gì.


Môi Sầm Dao khẽ động, chắc là cô ngủ hơi sâu nên cuối cùng cũng không nói ra gì rõ ràng.


Lúc này, sự chú ý của Thương Vân bị đôi môi nhợt nhạt của cô thu hút.


Bình thường môi Sầm Dao có màu hồng nhạt, tựa như một đóa anh đào, vô cùng tươi tắn.

Nhưng vì đã trái qua một đêm sốt cao, môi cô vốn đã trắng bệch rồi, lại bị cô nhẹ cắn lấy, để lại vài dấu răng hồng hồng.

Tựa như một đóa hồng rực rỡ, khiến người ta muốn nếm thử hương vị của nó.


Thương Vân chậm rãi cúi đầu, khoảng cách của hai người càng lúc càng gân.

Đúng lúc đôi môi hai người sắp chạm vào nhau, Sầm Dao khẽ thì thâm gọi ra một cái tên.

“Thương Đình Lập...!Thương Đình Lập.” Cô cứ không ngừng thêu thào cái tên ấy, trong tiếng gọi vừa đau khổ vừa không nỡ buông bỏ.


Động tác của Thương Vân đột nhiên dừng lại, đôi mắt dài của anh ta thoáng qua một tia ghen tị cùng thống hận.

Cái tên này như một ngọn lửa, đốt cháy tâm can anh ta, lại lưu lại tia thanh tỉnh cuối cùng của anh ta.


Anh ta buông Sầm Dao ra, lặng lẽ đặt cô dựa lưng vào vách đá.

Thêm hết củi vào đống lửa, anh ta bước ra ngoài hoang núi.

Bên ngoài hang đã không còn mưa nữa, bởi vì trên núi có khá nhiều cây to che chân nên lúc này vẫn còn khá âm u.


Anh ta đứng ở cửa hang, bóng dáng có chút cô đơn, trong lòng không biết đang nghĩ gì.

“Cuối cùng cũng tạnh mưa rồi.”
Một âm thanh khàn khàn truyền đến, Thương Vân quay đầu, nhìn cô, trong mắt có chút thâm trầm, không có vẻ vui vẻ như trước.


Sầm Dao đi ra khỏi hang núi, tay cô cầm theo áo khoác của Thương Vân.

"À, trả cậu này, áo của cậu khô rồi.” Sầm Dao đưa quần áo cho anh ta, khẽ nở nụ cười biết ơn.

Thương Vân nhìn quần áo, lại không hề lấy quần áo lại, đến tận khi tay Sầm Dao phát đau, cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh ta, vô cùng khó hiểu, anh ta sao lại không vui vậy chứ.

“Sao thế, ai khiến cậu không vui vậy."
“Không có gì.” Thương Vân nhận quần áo, mặc lên người.

Cũng may là áo lót hôm qua anh ta cởi ra đã mặc lên người rồi, nếu không thì lúc Sầm Dao tỉnh dậy sẽ rất gượng gạo cho xem.


“Xuống núi thôi.”
Thương Vân đi trước, anh ta nói chuyện ít hơn rất nhiều, như thể đột nhiên biến thành người khác vậy.


Trong lòng Sầm Dao rất khó hiểu, nhưng không hỏi nhiều, dù sao chuyện của người khác, cô cũng không muốn hỏi nhiều.


Bởi vì cỏ dại dưới đất bị mưa xối ướt, lúc đi lên rất mềm, ngược lại khó đi hơn lúc lên núi, chỉ có một đoạn đường, nếu không chú ý rất dễ trượt ngã.



Thương Vân đi phía trước trong lòng không vui, anh ta cho rằng biểu hiện của anh ta rất rõ ràng, lẽ ra Sầm Dao nên hỏi anh ta có phải là xảy ra chuyện gì không, hoặc là tùy tiện hỏi vài câu cũng được.

Nhưng cô lại không nói gì, chỉ đi theo anh ta.


Cơn giận trong lòng Thương Vân càng lúc càng lớn, bước chân càng lúc càng nhanh.

Dường như Sầm Dao không thể theo kịp anh ta, cô muốn bảo anh đi chậm lại, chỉ là nghĩ đến hiện giờ trong lòng anh ta không được vui, nên chỉ đành giấu những lời đó trong lòng.


Chỉ đành chạy theo anh ta.


Cũng may, hiện giờ đứng ở chỗ này đã có thể nhìn thấy thôn Tiểu Liên rồi.

Lúc hai người đi xuống, thôn tiểu Liên dường như không như bình thường, rất nhiều thôn dân đều chạy ra ngoài, vây thành một đám.

Sầm Dao nhón chân nhìn, lại bị những thôn dân cao lớn chản mất tầm nhìn.

Cô chỉ đành bỏ cuộc.

Mà Thương Vân cao hơn hầu hết mọi người lại có thể nhìn rõ nhóm người bị thôn dân vây lại, anh ta cau mày, ánh mắt lóe lên tia sắc bén.

Trong lòng thâm nghĩ: “Thật không ngờ lại bị họ tìm ra nhanh như vậy.”
“Dao Dao,cuối cùng bọn em cũng tìm thấy chị rồi” Một bóng dáng kiều mị như chim én lao về phía Sầm Dao.


Sầm Dao còn chưa kịp nhìn rõ thứ lao về phía cô là gì thì đã bị bóng dáng đó ôm chật rồi.

Cũng may lúc cô muốn lùi về phía sau, bên tai đã vang lên một giọng nói quen thuộc, mới dừng động tác lùi lại lại, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên kèm theo nụ cười của Khương Oánh Oánh: “Oánh Oánh, chị cũng nhớ em.”

Bình Luận (0)
Comment