Lừa Dối Em, Anh Thích Lắm Sao?

Chương 17

Chiều hôm sau tôi mua một ít hoa quả đến bệnh viện thăm Đông Phong. Mở cửa phòng bệnh ra định bước vào thì nghe được cuộc nói chuyện giữa Đông Phong và một người phụ nữ.

"Sao cậu ngốc như vậy hả? Biết mình bị đau dạ dày mà lại đi uống sinh tố ớt, còn bộ phim sắp tới thì phải làm sao?" Giọng nói vô cùng tức giận. Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây chính là giọng nói của quản lí Đông Phong.

Vì cánh cửa nằm khuất sau cánh tường nên hai bọn họ không nhìn thấy tôi. Tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại sau đó lắp sau bức tường nghe lén.

Tôi nhìn lén thấy Đông Phong vô cùng hờ hững với lời trách mắng của quản lí. Ánh mắt của hắn hướng ra ngoài cửa sổ nhìn vào khoảng không gian vô định. Đột nhiên Đông Phong thở dài sau đó nhìn chị quản lí mỉm cười.

"Tôi không sao. Chắc vài ngày là khỏe lại." Tiếng của hắn phát ra vô cùng khàn. Tôi có thể tưởng tượng được cổ họng hắn đang khó chịu đến mức nào. Đột nhiên tôi thấy hối hận vì hành động trả thù ngu ngốc của mình.

Chị quản lí không nói gì, rót cho Đông Phong một li nước rồi ngồi xuống chiếc sô pha đơn ngay cạnh bàn uống nước.

"Sao cậu lại ngốc như vậy chứ? Biết rõ cô ta bỏ ớt vào mà vẫn uống."

Tôi nghe xong liền giật mình vì bị bất ngờ. Đông Phong..hắn ta biết rõ tôi bỏ ớt vào vậy mà hắn vẫn uống, hắn ta làm như vậy để làm gì chứ? Giỏ hoa quả tôi đang cầm trên tay suýt nữa thì rơi xuống đất. Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh nghe tiếp cuộc trò chuyện.

Đôi môi của Đông Phong khẽ mỉm cười, đôi mắt nhắm lại trông vô cùng mệt mỏi.

"Chỉ cần cô ấy có thể tha thứ cho lỗi lầm của tôi thì tôi nguyện làm vì cô ấy. Chính Tiểu Lam là người cứu mạng tôi như vậy cô ấy cũng có thể tước đi mạng sống lúc này của tôi lúc nào cũng được."

Chị quản lí kinh ngạc nhìn Đông Phong. Rõ ràng vẻ mặt vô cùng bất ngờ như không hề biết gì về quá khứ giữa tôi và Đông Phong. Rốt cuộc thì tôi và hắn đã gặp nhau khi nào?

Đông Phong nhìn chị quản lí của mình đang vô cùng kinh ngạc, nói tiếp.

"Ba năm trước gia đình của tôi có mẹ, bố, và đứa em gái của tôi đã bỏ mạng trong cơn hỏa hoạn lớn ở một khách sạn vùng ngoại ô. Hồi đó họ đang đi nghỉ mát ở biển còn tôi thì vẫn ở thành phố đi học. Khi nghe tin cả nhà bị mất tôi đã bỏ dở tiết học chạy ngay đến đồn cảnh sát. Từ đó trở đi tâm trạng tôi liền bị suy sụp. Suốt một tuần tôi không giao tiếp với ai chỉ luẩn quẩn trong nhà nghĩ tới bố, mẹ và em gái. Tôi đã từng tự trách mình là do tôi đã hại chết họ. Nếu tôi cũng đi cùng họ thì có thể cứu họ và họ sẽ không chết như vậy."

Nghe đến đây đột nhiên mắt của tôi đã ướt từ bao giờ. Là do quá khứ đau thương của hắn khiến tôi xúc động hay tại tôi cảm thấy hắn vô cùng tội nghiệp và đáng thương. Đông Phong nở nụ cười chua xót, đôi mắt ánh lên vẻ bi thương.

"Sau đó tôi đã bỏ học, bỏ cả việc làm thêm mà suốt ngày đi nhậu nhẹt. Tôi còn nhớ lúc đó mình đã bị trầm cảm. Trong con hẻm tối om đáng sợ và hiu quạnh tôi chỉ có một mình. Không ai quan tâm tới tôi, họ chỉ đi lướt qua rồi để lại một ánh mắt thương hại. Vào phút đó tôi đã tự kết liễu đời mình bằng cách tự sát bằng mảnh thủy tinh nhọn hoắt. Lúc đó tôi tưởng mình đã chết có thể trở về với bố mẹ và em gái thì cô ấy xuất hiện.

Khi tỉnh lại thì tôi đang nằm trên bệnh viện. Tiểu Lam đã ngồi bên cạnh tôi. Cô gái ấy có gương mặt xinh xắn với nụ cười vô cùng dễ thương. Không biết là lý dó gì mà tôi thấy đôi mắt cô ấy có vẻ trống rỗng. Chính lúc ấy, Tiểu Lam đã an ủi và chia sẻ nỗi buồn của tôi. Cô ấy động viên tôi phải mạnh mẽ và tiếp tục sống. Sau hôm đó tôi không còn được gặp lại cô ấy nữa. Sau khi rời khỏi bệnh viện tôi đã đi khắp nơi tìm kiếm cô ấy nhưng kết quả vẫn chỉ là con số "0". Tôi đã vô cùng hụt hẫng, dù nhiều năm trôi qua nhưng hình ảnh của cô gái năm đó vẫn rõ nét. 

Nhưng không ngờ ông trời đang không phụ lòng tôi cho tôi gặp lại cô ấy. Phút giây khi nhìn thấy cô ấy tôi đã vô cùng mừng rỡ và sung sướng."

Nghe đến đây lòng tôi vô cùng khó chịu. Không ngờ vẻ ngoài của một người cao ngạo như hắn lại có hoàn cảnh đáng thương như vậy. Tôi cũng chợt nhớ ra cái quá khứ tôi đã giúp một tên con trai khi vừa mới chia tay bạn trai xong. Qủa là tôi có giúp một người, anh ta năm đó vô cùng gầy với gương mặt xanh xao và quanh miệng lún phún râu. Không ngờ bây giờ người con trai lúc đó lại thay đổi như vậy. Thay đổi đến mức tôi không nhận ra. Tôi nắm chặt rỏ hoa quả trong tay rồi nhẹ nhàng bước vào phòng vởi vẻ mặt bình thản nhất như là mình vừa mới đến. Dù vẻ mặt có ra vẻ bình thản bao nhiêu nhưng khi đứng trước mặt Đông Phong tâm trạng tôi vẫn vô cùng bối rối.

Trước cái nhìn ngạc nhiên Đông Phong và cái nhìn chăm chú của chị quản lý, tôi nở nhẹ nụ cười, nói:

"Anh đã khỏe hơn chưa? Tôi vô cùng xin lỗi về hành động của mình." Sau đó cúi người xin lỗi một cách rất chân thành.
Bình Luận (0)
Comment