Lừa Nhau - Lãnh Sơn Tựu Mộc

Chương 50

Đến trước cửa, Phương Thời Ân được Tô Chấp Duật buông xuống.

Cậu đi theo hắn vào nhà, nhiệt độ trong phòng được điều chỉnh khá cao, nhưng do đã đứng ngoài gió lạnh quá lâu khiến cảm giác như từng tấc da thịt đều lạnh thấu xương. Phải mất một lúc cậu mới cảm thấy tay chân ấm lại, rồi cởi mũ và khăn quàng cổ ra.

Tô Chấp Duật vào bếp hâm lại những món ăn đã nguội. Trong lúc bê thức ăn ra bàn, hắn nhìn thấy Phương Thời Ân đang ngồi trên sô pha gấp gọn khăn quàng và găng tay.

Mười lăm phút sau, hắn gọi cậu ra ăn cơm.

Phương Thời Ân vội vàng chạy đến bàn ăn ngồi xuống, Tô Chấp Duật lại đi đến tủ lạnh lấy ra một chiếc bánh kem nhung đỏ đặt lên bàn.

Quay trở về ngôi nhà ấm áp nên gương mặt tái nhợt vì lạnh của cậu giờ đã hồng hào trở lại. Nhìn thấy chiếc bánh kem đột nhiên xuất hiện vào tối nay, mắt cậu lập tức dính chặt vào chiếc bánh, cổ cũng rướn dài ra.

Tô Chấp Duật liếc nhìn cậu rồi rất tự nhiên đẩy chiếc bánh về phía chỗ mình, phòng trường hợp Phương Thời Ân không thể kìm chế được lén ăn trước.

"Ăn cơm xong rồi hẵng ăn."

Hắn thấy cậu đứng ngoài gió lạnh quá lâu, nên chiếc bánh vừa lấy ra từ tủ lạnh cũng không thích hợp cho cậu ăn ngay. Nhưng ngày mai bọn họ lại phải quay về thành phố Vân Hoài, để chiếc bánh này thêm hai ngày nữa thì hương vị sẽ không còn ngon.

Phương Thời Ân nghe thấy hắn nói, lại nhìn thấy những món ăn quen thuộc trên bàn ăn và chiếc bánh đặt trước mặt hắn, đôi mắt cậu đảo quanh một cách tinh nghịch, cảm thấy bữa tối hôm nay đa dạng hơn hẳn bình thường.

"Hôm nay... Anh ăn sinh nhật hả?"

Tô Chấp Duật liếc nhìn cậu, thấy vẻ mặt hoang mang lại kỳ quái của Phương Thời Ân không biết đang nghĩ gì trong đầu, rõ ràng còn không biết hắn đang có ý định giảng hòa sau cuộc cãi vã hôm qua.

"Không phải, anh chưa bao giờ tổ chức sinh nhật." Hắn không nói thêm gì nữa mà cầm đũa gắp thức ăn lên rồi nhìn cậu, giọng điệu bình tĩnh nhắc nhở: "Còn không ăn nữa sẽ nguội hết."

"Dạ." Cậu cúi đầu ăn cơm. Ăn được một nửa, Tô Chấp Duật đúng như lời hứa đẩy chiếc bánh về phía trước mặt cậu. Hắn thấy gương mặt của Phương Thời Ân hồng hào khoẻ mạnh lại dặn dò: "Nếu ăn không hết thì đừng cố."

Phương Thời Ân nói: "Em đã cố tình để dành bụng rồi." Nói xong cậu không để ý đến hắn nữa, cầm thìa bắt đầu ăn bánh kem.

Tô Chấp Duật dọn dẹp bàn ăn xong xuôi, quay lại thì thấy chiếc bánh đã hết sạch, Phương Thời Ân cũng biến mất không còn thấy bóng dáng đâu. Hắn ngước mắt nhìn lên phát hiện cậu đã nằm dài ra trên sô pha, chiếc bụng nhỏ trắng trẻo cũng vô tình lộ ra.

Hắn nhìn chằm chằm vào làn da trắng đến chói mắt đó, rất dễ gợi nhớ đến những hình ảnh không đúng lúc. Bụng của Phương Thời Ân vừa mềm mại vừa ấm áp, còn eo thì rất nhỏ, những lúc cậu muốn lẩn trốn đều bị hắn dễ dàng túm lại.

Ban đêm, Tô Chấp Duật cởi quần áo của Phương Thời Ân, cậu nằm trên giường để hắn tuỳ ý cởi đồ của mình.

Hắn đã đồng ý đưa cậu về thăm chị gái, nên cậu cũng phải có chút thành ý đáp lại. Trước khi bắt đầu cậu không nói với hắn là đừng làm đến quá khuya, chỉ nhắc hắn nếu làm quá muộn thì sáng mai đừng quên gọi cậu dậy.

Tô Chấp Duật nhìn thấy Phương Thời Ân nằm trên ga giường màu tối khiến cơ thể trần truồng trơn bóng như một con cá bạc, hắn bâng quơ đáp lại một tiếng. Nhưng đợi đến khi bàn tay của hắn vuốt ve lại chợt nghe thấy cậu kêu đau mông muốn đổi tư thế, hắn giúp cậu xoay người xong mới nhìn thấy một mảng bầm lớn trên mông cậu.

Hắn nhớ hôm qua cậu nhìn thấy mình tình cờ gặp đồng nghiệp, lúc chạy xuống cầu thang lại không cẩn thận bị té ngã.

Tuy Phương Thời Ân lại làm mấy chuyện ngu xuẩn hết chỗ nói trước mặt hắn, nhưng một kẻ một nhát như chuột lại dám dũng cảm bảo vệ gia đình như vậy cũng rất đáng quý, không nên bị chế giễu.

Cuối cùng Tô Chấp Duật bế cậu ngồi lên người mình.

Sáng sớm hôm sau, có lẽ vì trong lòng còn trăn trở chuyện gì đó nên Phương Thời Ân vô tình thức dậy sớm hơn cả hắn.

Khi Tô Chấp Duật mở mắt ra đã thấy cậu đang mở đôi mắt to tròn nhìn mình chằm chằm, "Anh Chấp Duật, em dậy từ sáu giờ kém rồi, chúng ta mấy giờ xuất phát đây?"

Nhìn thấy Phương Thời Ân vì muốn được đi thăm Trình Thi Duyệt không cần báo thức cũng tự thức dậy, thậm chí còn không muốn lười biếng nằm ngủ nướng trên giường vào mùa đông. Tô Chấp Duật thức dậy trong cơn tức, trong lòng thầm nghĩ hôm qua mình đã mềm lòng để cho cậu nghỉ ngơi quá sớm.

Lúc tám giờ sáng, hắn chở Phương Thời Ân lên đường.

Tô Chấp Duật ngồi vào ghế lái nhìn thấy cậu đeo ba lô, tay cầm phần bánh mì chưa ăn hết đi đến trước xe. Cậu ngó vào cửa sổ xe nhìn hắn một cái, dừng chân một lúc sau đó kéo cửa ghế phụ ra.

"Nếu trên đường anh buồn ngủ thì có thể nói chuyện với em, em sẽ làm bạn với anh nhé." Cậu ngồi vào ghế phụ cài dây an toàn, nhiệt tình nói với Tô Chấp Duật một câu.

Khi xe vừa ra khỏi trung tâm thành phố Yến Đường, Tô Chấp Duật đã nghe thấy bên tai vang lên tiếng của những đoạn video ngắn ồn ào, Phương Thời Ân thỉnh thoảng lại phát ra mấy tiếng cười ngu ngốc. Một giờ sau bên cạnh hắn đã không còn tiếng động nào nữa, liếc mắt qua thấy cậu đã ngủ say.

Hắn không nói gì mà tiếp tục bình tĩnh lái xe, qua nửa phút hắn đưa tay điều chỉnh nhiệt độ điều hòa lên thêm hai độ.

Đến chiều, hai người cuối cùng cũng đến được thành phố Vân Hoài an toàn. Phương Thời Ân tỉnh dậy trước khi xuống cao tốc, ngồi xe quá lâu khiến đầu óc của cậu cảm thấy hơi choáng váng.

"Ăn cơm trước hay đi nghĩa trang trước?"

Phương Thời Ân nói: "Em không đói, đi nghĩa trang trước đi."

Tô Chấp Duật nhìn vẻ mặt của cậu, không thể phán đoán được là cậu thực sự không đói hay đơn giản là quá nhớ chị gái nên muốn đến thăm Trình Thi Duyệt trước. Dù sao cũng đã đến nơi nên hắn không muốn tranh cãi với cậu vấn đề ăn cơm hay đi nghĩa trang trước, mở định vị mà Phương Thời Ân đã gửi rồi lái xe vào nghĩa trang theo chỉ dẫn của bản đồ.

Lúc hai giờ chiều ngày ba mươi Tết thời tiết âm u lạnh lẽo, khí hậu ở thành phố Vân Hoài khô hơn Yên Đường rất nhiều nhưng làn gió vẫn thổi qua lạnh buốt. Tô Chấp Duật đứng trên bậc thềm nghĩa trang, nhìn thấy Phương Thời Ân đi đến ngôi mộ thứ sáu ở hàng thứ hai, cậu ngồi xổm xuống rồi cởi ba lô ra.

"Chị, em đến thăm chị đây..."

"Chị có nhớ em không?"

Cậu lấy khăn giấy ra lau tấm ảnh của Trình Thi Duyệt trên bia mộ. Dù là ảnh đen trắng nhưng vẫn có thể thấy được vẻ đẹp rạng rỡ động lòng người của người phụ nữ này khi còn sống. Phương Thời Ân nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, như đang rất muốn nở một nụ cười nhưng khoé môi vừa cử động thì khóe mắt lại thấy cay cay.

Cậu nhớ lại lúc mình được Trình Thi Duyệt đưa đến biệt thự Winner, lúc đó cậu nhìn thấy căn biệt thự cực kỳ lộng lẫy hào nhoáng, còn được mặc những bộ quần áo hàng hiệu mà chị mua cho, như một chú chim non vừa biết bay háo hức chạy từ tầng này sang tầng khác, la hét thật lớn tiếng rằng mình thật hạnh phúc.

Trên tầng lầu của biệt thự thường xuyên vang lên tiếng các chị em của chị đánh mạt chược, chẳng mất bao lâu Phương Thời Ân từ lúc còn nép vào cửa nghe mọi người chơi mạt chược đã được ngồi vào chỗ của Trình Thi Duyệt chơi bài thay chị.

Nhưng mà Phương Thời Ân ngu dốt có lẽ chỉ giỏi mỗi việc này, những thứ khác mà Trình Thi Duyệt dạy cậu mất rất lâu vẫn không học được.

Cậu nhớ lại khi mới quen Tô Chấp Duật, vì không được chú ý nên đã buồn bã ôm lấy eo của chị ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách. Những lời mà chị nói lúc đó đã trở nên mờ nhạt trong ký ức nhưng hình ảnh của chị, giọng nói dịu dàng và kiên nhẫn của chị vẫn còn in sâu trong tâm trí cậu.

Trên thế giới này có quá nhiều người đối xử tệ với cậu, họ chỉ biết mắng mỏ, sỉ nhục và trừng phạt cậu. Chỉ có Trình Thi Duyệt, dù Phương Thời Ân có làm gì, có làm không tốt cũng không bao giờ mắng cậu mà chỉ dùng giọng điệu bất lực nói: "Thời Ân, em luôn như vậy."

Ở bên chị, cậu có thể không hoàn hảo, không đủ giỏi, nhưng cậu sẽ không bị trừng phạt. Trình Thi Duyệt chưa bao giờ vì những điều đó mà từ bỏ cậu.

"Sắp đến tết rồi, nên em mang đến rất nhiều ăn ngon cho chị đó."

"Còn đây, đây là bánh mì nướng do chính tay em làm, chị nếm thử nhé."

Tô Chấp Duật nhìn từ xa thấy Phương Thời Ân lấy từng thứ từ trong ba lô ra như dâng lên cống phẩm, cuối cùng nhìn thấy trong tay cậu cầm chiếc bánh mì gấu nhỏ được gói cẩn thận.

Sau khi đi ra khỏi nghĩa trang, trên mặt Phương Thời Ân không có nước mắt, nhưng Tô Chấp Duật nhìn thấy mũi cậu đỏ lên rõ rệt, mặt mũi lơ đãng mất tập trung. Xe chạy được hai cây số cậu cũng không lấy điện thoại ra chơi, cũng không nói với hắn muốn ăn gì.

Đã là ba mươi Tết nên các cửa hàng mở cửa rất ít, huống chi lúc này đã ba giờ rưỡi chiều.

Xe cuối cùng dừng lại trước một nhà hàng trông khá sạch sẽ, Tô Chấp Duật tìm chỗ đỗ xe rồi dẫn cậu vào.

Hắn đánh dấu một vài món ăn trên thực đơn rồi đưa cho Phương Thời Ân. Lúc này cậu cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cảm xúc lên xuống mãnh liệt lại ngồi xe lâu như vậy, khi tâm trạng đã ổn định cậu mới nhận ra dạ dày mình đang rỗng tuếch.

Phương Thời Ân gọi thêm một món sườn xào chua ngọt và tôm xào cần tây.

"Còn món chính thì sao?"

Cậu suy nghĩ rồi nói: "Ăn mì đi."

Món ăn được bưng lên rất nhanh.

Cậu dùng đũa gắp thức ăn, ăn được một nửa mới nhận ra Tô Chấp Duật hầu như không ăn gì. Thực ra từ lúc ra khỏi nhà trên đường đi hắn cũng chẳng nói chuyện với cậu nhiều, chắc tâm trạng đang không vui đây mà. Nhưng nếu cậu thật sự có thể dỗ ngọt được hắn thì đã không phải chịu khổ nhiều như vậy, bây giờ cậu chỉ cần quan sát sắc mặt không làm hắn giận là đã giỏi lắm rồi.

"Sao vậy, anh không thích ăn hả?"

Hắn không quan tâm đến nhân viên phục vụ đang đi ngang qua, giọng điệu bình tĩnh đưa ra lời đánh giá: "Món ăn ở đây bình thường."

Phương Thời Ân ngước lên nhìn Tô Chấp Duật, thấy bát cơm của hắn như chưa ăn lại hỏi: "Cơm cũng không ngon à?"

"Cơm rất cứng."

Cậu hào phóng đẩy bát mì của mình sang cho hắn ăn: "Vậy anh ăn mì của em đi, mì của em mềm lắm."

Không ngờ Tô Chấp Duật nhận lấy bát mì, ăn một miếng rồi nói: "Mì mềm nhũn."

Đến cuối cùng, hình như cũng chẳng có món nào làm hắn vừa ý.

Trên bàn còn rất nhiều thức ăn thừa, Phương Thời Ân thấy hắn đi thanh toán nên lặng lẽ gọi nhân viên phục vụ đến gói đồ ăn mang về.

Mọi chuyện xong việc, Tô Chấp Duật dường như cũng không muốn ở lại Vân Hoài thêm một giây phút nào nữa nên nói với cậu: "Không có việc gì khác nữa thì chúng ta về thôi."

Dù có chạy xe liên tục không dừng giữa chừng, khi về đến Yến Đường cũng đã khuya lắm rồi.

Phương Thời Ân không phản đối.

Trên đường đến cậu đã ngủ bù thêm một giấc, bây giờ cũng ăn cơm no nê lấy lại được tinh thần nên cậu tựa vào cửa sổ xe ngắm nhìn những tòa nhà quen thuộc của Vân Hoài.

Xe chạy được ba mươi phút, cậu nhìn thấy một tòa nhà có logo lớn mà bất chợt giật mình hốt hoảng. Cậu quay đầu lại nhìn Tô Chấp Duật vẫn im lặng lái xe, không biểu lộ cảm xúc gì.

Phương Thời Ân là kiểu người có bao nhiêu cảm xúc là thể hiện hết lên trên khuôn mặt, dễ khóc lớn dễ la hét để giải tỏa những cảm xúc tiêu cực. Nhưng cậu chưa bao giờ thấy Tô Chấp Duật như vậy, cũng chưa bao giờ thấy hắn khóc, dường như từ khi hắn sinh ra đã bất khả chiến bại, dù là chuyện gì cũng làm xong dễ dàng.

Đêm ba mươi cậu đã đến thăm Trình Thi Duyệt, đã gặp gỡ người thân của mình, nhưng Tô Chấp Duật bị đuổi khỏi nhà đi ngang qua nhà mình cũng không dám nhìn nhiều thêm một cái.

Ai mà chẳng muốn đoàn tụ với gia đình vào năm mới chứ?

Phương Thời Ân không thể tưởng tượng nổi.

Gia đình của Tô Chấp Duật có phải cũng tàn nhẫn máu lạnh như hắn không, nên mới đuổi đứa con trai ra khỏi nhà chỉ vì hắn là người đồng tính. Có lẽ trước đây hắn không muốn đưa cậu về thành phố Vân Hoài cũng vì sợ gợi lại những ký ức đau buồn. Nghĩ đến đó cậu cảm thấy Tô Chấp Duật bị ruồng bỏ và bản thân mình thường xuyên bị bỏ rơi cũng đều đáng thương như nhau.

Cậu suy nghĩ thêm một hồi, khi xe dừng lại ở ngã tư đèn đỏ cậu bỗng đưa tay đặt lên bàn tay to của hắn. Tô Chấp Duật nghiêng đầu nhìn cậu, thấy yết hầu của Phương Thời Ân chuyển động như đang nuốt nước miếng, cậu nói: "Không sao đâu, có em đoàn tụ với anh."

Tô Chấp Duật ngơ ngác mấy giây rồi nhanh chóng nhận ra điều gì đó từ vẻ mặt hơi căng thẳng và kích động của Phương Thời Ân. Hắn dời tầm mắt nhìn qua gương chiếu hậu, thấy tòa nhà cao tầng nổi bật nhất trong khu thương mại của Vân Hoài có một dòng chữ "Tô Đức".

Rồi hắn lại nhìn Phương Thời Ân đang mở to mắt lo lắng, dường như rất sợ hắn sẽ thấy đau buồn. Không hiểu sao tâm trạng vốn đã bị đè nén từ sáng, cuối cùng cũng được giải tỏa phần nào bởi câu nói "đoàn tụ" của cậu.

Mỗi năm có 365 ngày thì Tô Chấp Duật sẵn sàng rộng lượng nhường nhịn Phương Thời Ân hai ngày, làm tài xế đưa cậu đến thăm Trình Thi Duyệt vào ngày Thanh minh và Tết. Nhưng sang năm cậu đừng nên chọn ngày ba mươi Tết nữa, thành phố Yến Đường cách Vân Hoài sáu trăm cây số, dù hắn có tài lái xe giỏi đến đâu mà gặp tắc đường cũng sẽ trễ giờ bọn họ về nhà ăn cơm đoàn viên.

Mười giờ tối, hai người bước ra từ hầm xe đi từng bước trên lớp tuyết dày, để lại những dấu chân song song với nhau.

Mười hai giờ đêm, sau bữa tối hai người nằm trên giường hôn nhau, từ khe hở của chiếc rèm chưa đóng kín là những bông pháo hoa rực rỡ cùng với tiếng nổ vang của pháo hoa.

Phương Thời Ân nghe thấy tiếng thở hổn hển bên tai, xúc động đến nỗi nước mắt trào ra, cũng mong Tô Chấp Duật ôm mình chặt hơn một chút.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ diễn ra thật bình thường, cứ như bao ngày khác trong cuộc sống thường nhật của hai người.

Tô Chấp Duật và Phương Thời Ân trông cũng không khác gì những cặp đôi bình thường khác trong hàng triệu gia đình nhỏ trên thế giới. Và có lẽ trong khoảnh khắc nào đó, hoặc có thể chỉ là ảo giác, từ "yêu" đối với họ không còn xa lạ và xa vời như vậy.

Sáng sớm hôm sau, Phương Thời Ân bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, khi tỉnh dậy thì Tô Chấp Duật đã không còn ở bên cạnh.

Cậu sờ dưới gối tìm điện thoại mà cảm thấy có vật gì đó cứng cứng, lấy ra xem mới thấy đó là một hộp quà. Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, cậu mở hộp quà ra phát hiện đó là một điều ước trong ba lần mình tổ chức sinh nhật.

Một chiếc vòng tay Cartier.

Phương Thời Ân không kìm được đeo chiếc vòng lên cổ tay ngay, cậu nhảy khỏi giường chạy vào phòng làm việc nhưng không thấy ai, rồi chạy vào phòng khách nhìn thấy Tô Chấp Duật đang nấu sủi cảo ở bếp.

Đôi mắt cậu sáng lên lấp lánh vì vui sướng, như để cảm ơn món quà năm mới cậu ôm cổ Tô Chấp Duật rồi hôn một cái thật sâu lên má hắn.

Đây là cái Tết đầu tiên của hai người.

Mặc dù biết Phương Thời Ân chỉ có thể nở ra những bông hoa xẹp lép, Tô Chấp Duật vẫn sẵn lòng chăm sóc những chiếc lá khô héo của cậu. Một năm qua cậu đã khóc rất nhiều nhưng cũng có những tiến bộ nhỏ, nên rất nhiều lần nhượng bộ của hắn cũng không xem như uổng phí.

Phương Thời Ân vẫn thường xuyên đòi hỏi những món đồ đắt tiền, Tô Chấp Duật cũng thường từ chối nhưng rất khó để từ chối hoàn toàn.
Bình Luận (0)
Comment