Lừa Nhau - Lãnh Sơn Tựu Mộc

Chương 58

Hành lang nối liền với nhà vệ sinh luôn có người đi qua đi lại, rõ ràng không phải là địa điểm thích hợp để nói chuyện.

Hai mươi phút sau, trên ban công vắng vẻ ở tầng hai.

Tô Chấp Thư đứng đó nghiêng người, chiếc bật lửa trong tay phát ra hai tiếng đánh lửa, ngọn lửa lung lay chiếu sáng một nửa khuôn mặt của y, mơ hồ lộ ra mặt mày có phần giống với Tô Nghiệp Đường lúc trẻ.

Tô Chấp Duật liếc nhìn người anh trai mà mình chưa bao giờ quá để vào mắt này, dù đã bao nhiêu năm trôi qua, dù tranh giành bất cứ thứ gì y cũng chẳng bao giờ học được cách trưởng thành hơn.

Lúc còn nhỏ hai người tranh giành đồ chơi, khi Tô Nghiệp Đường hay Trần Bích Uyển xuất hiện, Tô Chấp Duật đềi giả vờ tỏ ra hiểu chuyện nhường nhịn y, khiến Tô Chấp Thư cũng mau chóng mất đi hứng thú với món đồ chiến lợi phẩm khó khăn mới giành được.

Hắn dời ánh mắt, đôi mắt cụp xuống: "Anh có thể cử phó tổng ở trụ sở chính của Tô Đức đến lo liệu những việc này, không đáng phải đến đây tìm tôi mới được."

Tô Chấp Thư nghe vậy hừ lạnh một tiếng: "Nói gì mà không đáng phải tìm mày? Mày không phải họ Tô hả?"

"Đến lúc này rồi còn giả vờ làm gì nữa?" Tô Chấp Duật giờ đã hết kiên nhẫn để diễn trò với y, hắn thẳng thắn nói: "Từ lúc nhỏ anh đã biết rõ tôi không phải con ruột của mẹ, cả nhà mấy người luôn chèn ép tôi, bây giờ tôi đi rồi lẽ ra các người phải vui mừng chứ?"

"Lúc nhỏ tao biết cái gì, mày tưởng ai cũng giống mày, từ nhỏ đã nhạy cảm đa nghi, trong lòng toàn là những ý nghĩ vặn vẹo."

Tô Chấp Thư càng nói càng tức giận: "Lúc mày được bế về nhà mới có ba tháng tuổi, mở mắt ra chỉ biết khóc, lúc đó tao cũng mới hai tuổi có thể nhớ được gì? Làm sao tao biết mày là con riêng? Bao nhiêu năm qua gia đình đối xử tệ bạc với mày khi nào? Lúc nào cũng chèn ép mày thế này, chèn ép mày thế nọ, nhất định phải có được tất cả mọi thứ mới vừa lòng sao? Chính vì mày như vậy nên hồi nhỏ mẹ cắt một quả trái cây cũng muốn lấy thước ra đo, đã làm đến vậy mà mày vẫn chưa hài lòng."

Tô Chấp Thư thề thằng em trai của mình là người hẹp hòi nhất mà mình từng gặp, làm bất cứ việc gì cũng phải phân ra rạch ròi, của anh là của anh của tôi của tôi, phân rõ ranh giới cứ như cả gia đình đều là đối thủ cạnh tranh của hắn nên phải chiến thắng trận này mới chịu thoả lòng.

Đối mặt với những lời lẽ trắng đen đảo lộn của y, Tô Chấp Duật cũng hừ lạnh một tiếng: "Ai không hài lòng với ai, trong lòng chúng ta đều rõ."

Đúng lúc đó điện thoại trong túi quần của Tô Chấp Thư bắt đầu đổ chuông, y lấy ra nhìn thoáng qua rồi tắt đi cất lại vào túi. Kể từ khi Tô Chấp Duật rời đi, Tô Nghiệp Đường đã sắp về hưu cũng buộc phải quay lại, y cũng gánh vác trọng trách lớn lao, ngày ngày bận rộn đến nỗi không có thời gian rảnh.

Tắt máy xong y nói với Tô Chấp Duật: "Chuyện này không có hại gì cho mày, đây vốn dĩ là trách nhiệm của mày nên tự suy nghĩ kỹ, đừng ép tao phải tìm đến nhà nói chuyện."

Tô Chấp Duật nghe thấy những lời kiêu ngạo và ngang ngược của y nên cơn tức trong lòng càng bùng lên, nhưng thấy Tô Chấp Thư định quay người đi nên hắn vẫn hít một hơi thật sâu nói: "Vậy thì tôi muốn điều kiện làm việc phải giống như ở Hằng Thịnh."

Tô Chấp Thư không biết từ khi hắn dọn đi đã sống những ngày tháng như thế nào, quay đầu lại: "Tiền lương ít như vậy tao còn hành mày được hả?"

Hai người nhìn nhau, Tô Chấp Thư nhìn thấy Tô Chấp Duật vẫn nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc, nhanh chóng nhận ra điều kiện công việc mà hắn nói đến không phải là vấn đề lương bổng.

Tối hôm trước ngày rằm tháng Giêng, Tô Chấp Duật nhận được lời mời vừa đấm vừa xoa từ anh trai.

Hắn không biết hành động của y là do tự ý quyết định hay có sự chỉ dẫn của Tô Nghiệp Đường. Có lẽ ông đã thực sự nhận ra lỗi lầm của mình, biết gia đình không thể thiếu hắn. Mặc dù Tô Chấp Thư lớn hơn hai tuổi nhưng chỉ hợp hơn làm em trai của hắn, nghe theo sự lãnh đạo của hắn.

"Anh phải đi công tác sao?"

Phương Thời Ân nghe hắn thông báo mình không thể cùng cậu đón Tết Nguyên Tiêu nên hơi sững sờ vài giây. Từ khi Tô Chấp Duật nhảy việc sang công ty mới, hắn rõ ràng trông nhàn hạ hơn trước rất nhiều, giờ giấc về nhà cũng sớm hơn nên không ngờ lại phải đi công tác vào đúng ngay dịp lễ.

"Đúng rồi." Tô Chấp Duật không trả lời chi tiết: "Vì đang có một dự án rất gấp."

Cậu mở món quà Tết Nguyên Tiêu mà hắn chuẩn bị cho mình, nhìn thấy một chiếc mặt dây chuyền bằng ngọc trắng nõn lại tròn vo như viên trôi nước. Cậu cầm chiếc mặt dây chuyền trên tay ngắm nghía, cảm giác vừa mịn màng vừa trơn bóng khiến cậu không phân biệt được chất liệu gì, ngẩng đầu hỏi hắn: "Cái này có đắt không?"

"Đắt." Tô Chấp Duật thấy cậu nắm chặt mặt dây chuyền trong tay, vẻ mặt cũng hiện ra vẻ yêu thích không muốn buông tay, hơn nữa cũng phát hiện ra Phương Thời Ân đã rất nhanh không còn thất vọng hay có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào vì việc hắn phải đi công tác vào ngày Tết Nguyên Tiêu.

Mạnh Lâm và Tô Chấp Thư coi như là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ, về lý thì Tô Chấp Duật cũng không xa lạ gì với bọn họ, nhưng một người từ nhỏ đến lớn đã cực kỳ thông minh như hắn lại rất khó gần.

Mẹ của Mạnh Lâm là bạn thân hồi học đại học của Đào Bích Uyển, Mạnh Lâm và Tô Chấp Thư quen biết nhau trước Tô Chấp Duật. Có lẽ là do hồi nhỏ hắn bắt Mạnh Lâm phải chọn một trong hai anh em làm bạn thân nhất, cô đã chọn anh trai nên quan hệ của bọn họ cũng bắt đầu lạnh nhạt dần.

Về phương diện khác thì từ hồi trung học Tô Chấp Duật đã phải đi ra nước ngoài du học một mình, Mạnh Lâm lại càng không có nhiều cơ hội tiếp xúc với hắn, nhưng điều đó cũng không có nghĩa sự hiện diện của hắn trong gia đình sẽ trở nên mờ nhạt.

Từ nhỏ đến lớn Tô Chấp Thư không biết đã kể bao nhiêu câu chuyện về đứa em trai ích kỷ của mình cho Mạnh Lâm nghe. Khi y học lớp sáu rất mê bóng đá, trong lúc ăn cơm Tô Nghiệp Đường đã hứa với hai anh em là ai đạt điểm thi tối đa môn Toán sẽ được đưa đi xem World Cup ở châu Âu. Kết quả Tô Chấp Duật dễ dàng đạt điểm tối đa, còn Tô Chấp Thư chỉ được 98 điểm.

Đến khi Tô Nghiệp Đường thực hiện lời hứa đưa Tô Chấp Duật đi, hắn lại phát hiện ra Tô Chấp Thư cũng đã thu xếp hành lý muốn đi theo. Hắn đứng ở cửa dang rộng hai tay, nghiêm khắc ngăn cản anh trai đi theo.

Tô Chấp Thư học lớp 6 hiển nhiên đã cao lớn hơn Tô Chấp Duật lớp 4 rất nhiều. Thấy hắn dám cản nên y giơ khuỷu tay lên hất hắn đến lảo đảo.

Tô Chấp Duật không ngăn cản được y đành phải đi mách lẻo với Tô Nghiệp Đường, nói mình phát hiện ra Tô Chấp Thư định lén đi theo. Không ngờ ông không những không khen ngợi hắn vì đã tố cáo mà lại nói: "Lần này anh trai con cũng rất nỗ lực rồi đúng không? Chúng ta cho anh ấy một cơ hội nhé?"

Dĩ nhiên Tô Chấp Duật không đồng ý, nhắc nhở ba rằng chính ba đã nói phải đạt điểm tối đa mới được đi. Hắn không hiểu tại sao Tô Nghiệp Đường đã tự đặt ra điều kiện xong, bây giờ Tô Chấp Thư không làm được thì ông lại muốn làm xí xóa giùm y.

Cuối cùng Tô Chấp Thư vẫn được đi chung do đều được ba mẹ ngầm đồng ý, vốn dĩ người muốn đi xem bóng đá nhất cũng chính là y, vả lại gần đây y thực sự đã rất nỗ lực học tập, chỉ thiếu có hai điểm so với điểm tối đa chứng tỏ so với trước đây đã tiến bộ rất nhiều.

Huống chi muốn Tô Nghiệp Đường dành ra thời gian cho gia đình cũng không phải điều dễ dàng.

Sự đồng ý ngầm của ba mẹ đã gây tổn thương rất lớn đối với một người ích kỷ không biết bao dung như Tô Chấp Duật.

Cả gia đình đều đã ngầm đồng ý cho hành vi gian lận, Tô Chấp Thư đạt được mục đích của mình ngạo nghễ kéo vali lên máy bay. Trên máy bay nhìn thấy Tô Chấp Duật như thể bị cả thế giới phản bội tức đến òa khóc, y lại cười ha hả.

Qua những chuyện này, Mạnh Lâm cũng biết Tô Chấp Duật luôn là một người quá "độc".

Trở lại vụ việc bỏ nhà ra đi ầm ĩ cách đây ba năm trước, ngay từ đầu Tô Chấp Thư cũng chỉ nghĩ là vì Tô Nghiệp Đường không cho hắn đưa một người có nhân cách tồi tệ lại có thân phận dơ bẩn về nhà. Sau khi Tô Đức kề cận bờ vực phá sản, y cũng dần hiểu ra lý do Tô Chấp Duật thông minh muốn quyết liệt rời đi có lẽ không đơn giản như vậy.

Ba năm sau ngày Tô Chấp Duật rời khỏi nhà, lần đầu hắn trở về nhà họ Tô vào một buổi tối nọ.

Trong nhà không mời bất kỳ người ngoài nào mà chỉ có người trong nhà, ngay cả họ hàng xa cũng không mời.

Dù bị ép buộc trở về Tô Chấp Duật cũng không làm gì quá đáng, bởi vì từ nhỏ đến lớn hắn đã vô số lần giả vờ trước mặt người ngoài, diễn những trò hề trên sân khấu không biết bao nhiêu lần. Hắn xách theo một số đồ đạc trở về, người giúp việc đã từng chăm sóc hai anh em thấy hắn cũng rất xúc động.

Đến giờ ăn Tô Nghiệp Đường đi xuống từ tầng hai, Trần Bích Uyển vốn định đưa tay đỡ ông đi xuống nhưng bị giơ tay ngăn cản. Ông tự mình chống gậy, mái tóc đã bạc phơi nhưng ánh mắt vẫn luôn sắc bén và uy nghiêm.

Ông đi đến bàn ăn nhìn Tô Chấp Duật một lúc nhưng không nói gì thêm, lúc dời ánh mắt chỉ nói một câu: "Ăn cơm đi."

Mọi người ngồi xuống ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay cả Tô Chấp Duật ngồi cạnh Tô Chấp Thư cũng nghe thấy y nhẹ nhàng thở ra một hơi dài.

Lúc này mới biết việc gọi hắn về quả thật là do Tô Chấp Thư tự ý làm.

Ba năm trước hai ba con cãi nhau một trận lớn cũng được nhẹ nhàng gạt bỏ qua một bên, Tô Chấp Duật không có ý định cắt đứt quan hệ với "thằng nhóc mình đang nuôi", Tô Nghiệp Đường cũng không có ý định chấp nhận bọn họ. Ông không nổi giận khi thấy hắn xuất hiện, cũng không tỏ ra thông cảm chấp nhận bọn họ, không nhắc lại chuyện này đã là sự nhượng bộ nhất mà cả hai dành cho nhau.

Mạnh Lâm là một người phụ nữ có EQ rất cao, ở trên bàn ăn phối hợp nhịp nhàng với Tô Chấp Thư khiến cho Đào Bích Uyển luôn cau có cũng nở nụ cười nhẹ nhàng.

Tối hôm đó Tô Nghiệp Đường uống nhiều rượu hơn bình thường, sau khi say rượu đôi mắt cũng không còn sắc bén như trước liên tục nhìn về phía Tô Chấp Duật vài lần. Đó là đứa con do chính tay ông nuôi lớn, ngoan ngoãn và hiểu chuyện nhất. Cho dù có phạm sai lầm gì, lỡ đường một chút thì cũng là do những người ngoài xấu xa dụ dỗ. Ông nghĩ như vậy trong lòng nhưng không nói ra, ba năm trôi qua dù tức giận đến đâu cũng sẽ bị thời gian và nỗi nhớ con xoa dịu.

Cả đời này ông là một người lắm mưu nhiều kế, không có lý do gì để cố chấp chuyện này mãi. Ông cũng đã suy nghĩ cẩn thận không cần phải đuổi Tô Chấp Duật ra khỏi nhà, như vậy chẳng khác nào để cho kẻ tiểu nhân chiếm lợi, nên tìm cách chia rẽ bọn họ mới phải.

Trên bàn ăn ông vẫn ra dáng trưởng bối, ánh mắt dừng lại trên người Tô Chấp Duật, trong miệng nói: "Nghe nói con bị Hồ Dược Xuân ức hiếp, bên ngoài không bằng ở nhà đâu." Tô Nghiệp Đường liếc nhìn Tô Chấp Thư: "Sau này hai anh em con phải cố gắng."

Lời vừa dứt, Tô Chấp Thư và Tô Chấp Duật đều nâng ly rượu lên kính Tô Nghiệp Đường một ly.

Tối hôm đó Tô Nghiệp Đường uống quá nhiều, đến cuối bữa ăn Đào Bích Uyển cũng phải khuyên ông uống ít thôi.

Sau khi ăn xong Tô Chấp Duật ngồi trên ghế sofa nhìn vào màn hình điện thoại, thấy Phương Thời Ân đang nằm nghiêng trên ghế sofa, cậu đắp một chiếc chăn xem chương trình ca nhạc Tết Nguyên Tiêu.

Một tay cậu buông xuống ghế sofa vuốt ve đầu Bong Bóng, con chó ngẩng đầu lên liếm cậu hai cái, cậu dùng ngón tay chọc nó xoay hai vòng rồi ôm Bong Bóng nằm lên trước ngực mình. Lúc này bên ngoài cũng vang lên những tiếng nổ lớn như tiếng pháo hoa nổ rộ.

Một lúc lâu sau Tô Chấp Duật đang lơ đễnh mới nhận ra điện thoại của mình không bật âm thanh, thành phố Vân Hoài nơi hắn đang ở đang bắn pháo hoa.

Ăn tối xong, đêm nay Mạnh Lâm đến muộn nên vừa đến đã ngồi xuống bàn ăn ngay, bởi vậy cũng chưa chào hỏi Tô Chấp Duật đàng hoàng.

Vì máy sưởi trong nhà đã đủ ấm nên Mạnh Lâm vừa đi thay đồ xong, cô đi xuống cầu thang, lúc đi ngang qua Tô Chấp Duật vô tình liếc mắt nhìn vào màn hình điện thoại của hắn. Mặc dù không nhìn rõ nhưng cũng nhận ra một khuôn mặt trắng nõn yêu kiều.

"Sửa rồi, chắc chắn là sửa rồi."

Mạnh Lâm nhớ lại lúc Tô Chấp Thư xem Weibo của tài khoản "Cá đã có bạn", đã chỉ cho cô xem ảnh của "thằng nhóc nó đang nuôi".

Đó là một bức ảnh được đăng vào đêm đón năm mới, người trong ảnh có đôi mắt cực kỳ to tròn, lông mi dài và đôi môi đỏ mọng. Trừ mái tóc ngắn ra thì từ góc nghiêng rất khó phân biệt là nam hay nữ, một bức ảnh tự sướng theo phong cách của mấy người nổi tiếng trên mạng dù chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.

Cho đến bây giờ dù Tô Chấp Thư đã kêu em trai quay về nhà họ, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc y tha thứ, hay nói đúng hơn là chấp nhận cho hắn làm chuyện như vậy. Y nói: "Gu của nó tệ quá, chắc là do hồi nhỏ tính cách đã vặn vẹo nên dẫn đến thẩm mỹ lệch lạc."

Đương nhiên mấy lời nói thế này chỉ có thể nói giữa hai người bọn họ.

Nhưng nói đi nói lại khuôn mặt cô nhìn thấy thoáng qua đó cũng chẳng có điểm gì giống cái bức ảnh "mặt rắn" trong ký ức.

Tô Chấp Duật hình như cũng nhận ra có ánh mắt đang lén lút quan sát, ngón tay ấn vào một nút khiến màn hình điện thoại tối đen, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Lâm rồi kêu một tiếng: "Chị dâu."

"Sao vậy, đang xem con mèo con ở nhà à?" Mạnh Lâm đột nhiên cười lên, giả vờ như không nhìn thấy gì cả.

Tô Chấp Duật đáp "Ừ" một tiếng.

Không biết cô đang cố ý hay vô tình hỏi tiếp: "Ngoan chứ?"

Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Lúc trước không ngoan, nhưng sau khi cắt móng vuốt thì ngoan hơn nhiều."

Mạnh Lâm nghe vậy bèn sững sờ, lại nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc của Tô Chấp Duật. Cô thoải mái bật cười ha hả, lại hỏi một cách sâu xa: "Em trai à, sau khi em rời khỏi nhà sao không gia nhập công ty của bạn cũ vậy? Nghe nói anh ta khởi nghiệp thành công lắm mà."

Tô Chấp Duật nói: "Ai mà đoán được điều đó chứ?"

"Dù sao gia nhập Sang Nghị, đối với em mà nói cũng quá thận trọng phải không?"

"Thế sao?" Tô Chấp Duật cười có lệ: "Chắc vậy."

Có lẽ do tối nay đã uống rượu nên hắn cảm thấy hơi chóng mặt, đối mặt với ánh mắt dò xét của Mạnh Lâm cũng mệt mỏi, nên nói mình đã cảm thấy hơi mệt cần lên lầu nghỉ ngơi.

Tô Chấp Duật trở về phòng ở tầng hai, mọi thứ trong phòng vẫn như hồi nhỏ không hề thay đổi gì.

Hắn mở lại điện thoại lên nhìn thấy Phương Thời Ân đang ngủ trên ghế sofa.

Người đàn ông nằm xuống giường khoảng hai mươi phút, đầu óc lại vô thức trôi vào cõi thần tiên. Hắn nghĩ đến Phương Thời Ân ở nhà một mình, nửa đêm cậu tỉnh lại có lén khóc vì thấy nhớ hắn không. Vả lại cậu ngủ ở phòng khách ban đêm chắc sẽ bị cảm lạnh mất, đối với một người chỉ cần trời trở gió cũng bị sốt như cậu thì lại cực kỳ nguy hiểm.

Từ Vân Hoài đến Yến Đường cách sáu bảy trăm cây số, Tô Chấp Duật lái xe trở về trong làn tuyết rơi lất phất. Vì đêm đông dài nên đến tận lúc bốn giờ sáng mà trời vẫn còn tối đen.

"Thời Ân, sao lại ngủ ở đây?"

Có lẽ nghe thấy tiếng động ở cửa nên Bong Bóng kêu lên vài tiếng, Phương Thời Ân bị đánh thức khỏi giấc ngủ. Cậu ngồi dậy trên ghế sofa làm chiếc chăn trên người tuột xuống, nhìn thấy Tô Chấp Duật đang quỳ trước mặt mình mà ngỡ như đang nằm mơ.

Cho đến khi hắn hỏi: "Thời Ân, sao em lại ngủ ở đây?"

Lúc cậu được bế lên khỏi ghế sofa mới biết đây là sự thật, theo bản năng ôm chặt lấy Tô Chấp Duật. Đợi đến khi hắn đã bế cậu đi được vài bước, Phương Thời Ân mới tìm lại được giọng nói của mình hỏi: "Sao anh lại về sớm vậy, công việc xong rồi à?"

Tô Chấp Duật nói: "Chưa, chỉ là về xem em thôi, ngày mai anh sẽ đi nữa."

"À." Nghe thấy giọng điệu rõ ràng đang trùng xuống của Phương Thời Ân, Tô Chấp Duật đặt cậu xuống giường, cúi đầu thấy cậu đang đeo chiếc mặt dây chuyền ngọc mà mình tặng trên cổ.

Hắn nói: "Muốn ăn Thuỵ Cát Đặc không, anh đặt đồ ăn cho em, sáng mai ăn cái này nhé?"

Nơi đó vốn là nhà hàng cao cấp mà Phương Thời Ân rất thích ăn, nhưng lúc này cậu lại không muốn ăn gì cả. Rõ ràng đã được hắn buông ra mà cánh tay cậu vẫn ôm chặt lấy Tô Chấp Duật, ngửi thấy mùi tuyết lạnh trên người hắn lại nói: "Em không muốn ăn Thuỵ Cát Đặc." Sau đó lại giống như có chút tủi thân nói: "Em muốn ăn bánh trôi nước."

Tô Chấp Duật im lặng một lúc, nhưng vẫn nhanh chóng đáp: "Được rồi, vậy thì ăn bánh trôi nước."
Bình Luận (0)
Comment