5.
Có lẽ vì đã hoàn toàn đánh dấu Phương Thời Ân khiến Alpha cũng có thêm chút khoan dung với omega đã bị đánh dấu của mình, cũng có lẽ thấy cậu khóc sưng mắt nên Tô Chấp Duật động lòng thương hại.
Dù sao thì sau kỳ động dục hắn đối xử với cậu tốt hơn rất nhiều.
Từ lúc Tô Chấp Duật khôi phục hạn mức thẻ tín dụng đã khóa của cậu, Phương Thời Ân được trở lại trung tâm mua sắm cũng dần lấy lại tinh thần.
Trong lúc cậu ở nhà ngang ngược không muốn đi học lớp đào tạo, thái độ của hắn cũng không còn cứng rắn như trước, thậm chí còn học cách chụp ảnh lúc đến lớp học cưỡi ngựa cùng cậu, cảnh cậu cưỡi con ngựa lùn tịt vô tay hắn chụp lại biến thành cảnh tượng khí phái ngời ngời.
Trong những bức ảnh cậu cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, khuôn mặt nghiêm lại lúc kéo dây cương trông vô cùng ngạo mạn hệt như cậu ấm con nhà giàu. Phương Thời Ân đăng ảnh lên mạng xã hội nhận được rất nhiều lời khen ngợi, lòng hư vinh được thỏa mãn khiến tâm trạng cậu cũng tốt hơn hẳn.
Đúng lúc này Trình Thi Duyệt trở về.
Gặp lại em trai sau một thời gian dài cô ta vẫn nhạy bén phát hiện ra pheromone của Phương Thời Ân đã thay đổi, ban đầu cậu còn ấp úng không dám trả lời, nhưng dưới sự ép hỏi cậu đành phải thừa nhận chuyện Tô Chấp Duật đã đánh dấu mình.
Phương Thời Ân bị đưa về biệt thự ở trang viên.
Trình Thi Duyệt vô cùng tức giận, lập tức gọi điện cho Tô Chấp Duật lại nghe thấy đối phương giải thích chỉ là vô tình.
Cô ta cảm thấy như bị đánh gục, hóa ra mắt nhìn đàn ông của mình thật sự rất kém, người đàn ông mình tự chọn đã không tốt, người mà mình chọn cho em trai cũng là một tên Alpha bỉ ổi giả bộ đạo mạo.
Trình Thi Duyệt buồn bực đi uống rượu giải sầu, lúc trở về biệt thự lại thấy em trai đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách ăn khoai tây chiên, còn bật cười ngu ngốc lúc xem chương trình truyền hình.
Dường như chẳng hề hay biết bị một Alpha đánh dấu có ý nghĩa gì, đối với người như Phương Thời Ân, Tô Chấp Duật sẽ không bao giờ kết hôn hay chịu trách nhiệm với cậu. Với tư cách là một Alpha hắn có thể đánh dấu rất nhiều Omega, nhưng Phương Thời Ân bị Alpha đánh dấu có nghĩa sau này chỉ biết dựa vào pheromone của hắn để vượt qua kỳ động dục.
Khoảnh khắc ấy cô ta thậm chí còn oán hận luôn cả em trai.
Hận em trai rốt cuộc tại sao lại ngu ngốc đến mức không biết cách bảo vệ bản thân, đã nói một trăm lần không được để người khác đánh dấu nhưng lại không biết nghe lọt vào tai. Bây giờ chuyện đã xảy ra vẫn còn đó mà ăn khoai tây chiên, rốt cuộc là khoai tây chiên gì mà ngon đến vậy! Sao không biết nghĩ đến tương lai của mình sẽ ra sao!
Nhưng nghĩ kỹ lại em trai có thể làm được gì đây, người như Tô Chấp Duật giả vờ giả vịt, ngay cả bản thân cô ta cũng bị lừa nên tưởng hắn là người biết kiềm chế, ai dè sau lưng lại lén lút làm ra những chuyện như vậy.
Ánh mắt của Trình Thi Duyệt thay đổi liên tục, cuối cùng lại gọi điện cho Tô Chấp Duật đòi hắn một khoản tiền xóa đánh dấu kếch xù.
Tô Chấp Duật đi công tác hai ngày không biết người bà điên Trình Thi Duyệt đột nhiên trở về lúc nào, trở về cũng được còn đến nhà hắn đưa Phương Thời Ân đi, trong miệng lảm nhảm muốn xóa đánh dấu.
Hắn nói: "Một xu cũng không có." Rồi bình tĩnh khuyên cô ta: "Nếu cô thật sự lo cho em trai thì ngay bây giờ đưa cậu ấy về đây, cậu ấy vừa mới bị đánh dấu, tốt nhất nên ở bên cạnh Alpha của mình."
Ban đầu Phương Thời Ân đang nằm trên sofa nghe thấy chị gái gọi điện cho Tô Chấp Duật, giận dữ nói với hắn một số lời rất khiếm nhã, không biết hắn đã nói gì ở đầu dây bên kia mà cuối cùng chị còn chửi một câu thô tục.
Cậu bị dọa sợ đâu còn dám ăn khoai tây chiên nữa, đi đến bên cạnh Trình Thi Duyệt ngượng ngùng nói: "Chị ơi, chị đừng mắng anh Chấp Duật nữa, sau này chúng ta còn phải tốn tiền của anh ấy mà."
6.
Lời của Phương Thời Ân vừa dứt, Tô Chấp Duật đang định cúp máy ở đầu dây bên kia chợt khựng lại.
Có lẽ vì khoảng cách khá gần nên hắn đã nghe thấy giọng nói của cậu, im lặng vài giây sau đó mới lạnh lùng nói với Trình Thi Duyệt: "Để Phương Thời Ân nghe điện thoại."
Trình Thi Duyệt nắm chặt điện thoại nhìn đứa em trai trước mặt, suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn đưa điện thoại cho cậu, nói: "Nói rõ với anh ta đi."
Phương Thời Ân cũng không biết phải nói rõ cái gì, nhận lấy điện thoại rồi đầu tiên đáp lại một tiếng "Alo".
Tô Chấp Duật ngay lập tức chất vấn: "Em ở đâu, chạy lung tung đi đâu thế, còn không mau về đây!"
Cậu không vui nói: "Em không có chạy lung tung, em đang ở nhà chị."
"Vậy khi nào em về? Em có biết mai còn có lớp không?!" Giọng của hắn nghe có vẻ đã hơi nghiêm khắc.
Phương Thời Ân nghe vậy vốn dĩ có chút ý định muốn về cũng tan biến: "Nhưng em ở lại đây với chị mà, em không muốn đi học, em vất vả lắm."
Tô Chấp Duật giận sôi máu: "Em vất vả?!"
Mỗi ngày hắn phải bận bù đầu với một đống việc công ty còn phải kèm cặp cậu đi học, giúp chụp ảnh rồi chỉnh sửa ảnh, kéo chân của cậu xong lại phải kéo chân ngựa, biến con ngựa lùn tịt thành con ngựa cao lớn oai phong, Tô Chấp Duật chẳng lẽ không mệt sao?
Nhưng nghĩ đến việc bây giờ nổi giận cậu sẽ càng không muốn về, nghĩ đến đây hắn bình tĩnh trở lại, cố tình nói nhẹ nhàng: "Lần này anh đi công tác có mua quà cho em, em không muốn xem hả?"
Nghe thấy đầu dây bên kia không nói gì, Tô Chấp Duật biết cậu đang do dự nên lại nói: "Bây giờ anh sẽ kêu người đến đón em."
Cuộc gọi kết thúc, Phương Thời Ân lập tức chạy đùng đùng lên lầu thay đồ, vừa chạy vừa nói với chị gái: "Chị ơi, em đi lấy quà xong rồi về ngay."
Bây giờ Trình Thi Duyệt có ngăn cản hai người gặp nhau cũng không thể cứu vãn được gì, chưa kịp nghĩ ra cách làm sao để em trai hiểu ra thì người của Tô Chấp Duật đã tới.
Chỉ đón mỗi một mình Phương Thời Ân thôi lại phái đến tận bảy tám vệ sĩ xông vào nhà, cứ như muốn cướp người với Trình Thi Duyệt vậy.
Phương Thời Ân về biệt thự của Tô Chấp Duật, nói là lấy quà xong rồi về kết quả lại không về, Trình Thi Duyệt nghĩ em trai có lẽ lại bị lừa đi ngủ rồi.
Cô ta cảm thấy buồn phiền, đêm hôm không ngủ được lại viết tin nhắn dài cho em trai.
Thời gian đã gần đến nửa đêm, Tô Chấp Duật tắm xong đi ra khỏi phòng tắm thấy mắt mũi của cậu đều đỏ hoe vì mới vừa khóc xong.
Bờ vai của cậu lộ ra ngoài trần trụi, toàn thân tỏa ra mùi nho ngọt ngào đậm đặc đến mức như vừa ngâm mình trong nước nho. Mười phút trước cậu còn nức nở khóc trông như đau khổ tột cùng, chỉ trong chốc lát hắn đi tắm xong cậu đã ngủ say rồi.
Tô Chấp Duật bưng ly nước ấm qua muốn gọi dậy cho cậu uống một chút, kết quả lại nghe thấy điện thoại của cậu rung hai cái. Hắn đi đến cầm lên nhìn thấy tin nhắn của Trình Thi Duyệt gửi đến, đêm khuya khoắt vẫn còn chỉ Phương Thời Ân cách đối phó với mình.
Tầm mắt của hắn dừng lại ở dòng tin cuối cùng, nếu hắn không muốn kết hôn thì cậu nên làm thế nào để lén đi tẩy sạch đánh dấu. Lông mày của hắn cau chặt lại, rất muốn ném điện thoại xuống đất, lúc ngẩng đầu lên nhìn mới thấy mình suýt nữa đã bóp vỡ cả cái ly thủy tinh.
Tô Chấp Duật giật mình, bàn tay phải của hắn dùng để ký hợp đồng trị giá hàng tỷ đô không thể dễ dàng bị thương được. Hắn đặt ly nước lên đầu giường, thầm nghĩ không ngờ Phương Thời Ân lại có ảnh hưởng lớn đến mình như vậy.
Tuy hắn không có ý định thực sự kết hôn với cậu, nhưng cứ như vậy cũng không phải là cách hay. Trình Thi Duyệt quyết tâm muốn vơ vét tiền của hắn, tiền không phải không thể cho nhưng hắn không thể tin tưởng nhân phẩm của cô ta, vì lòng tham của cô ta là vô đáy. Mà cứ để cô ta ở bên cạnh xúi giục Phương Thời Ân như vậy cũng không ổn, nếu một ngày nào đó cậu thực sự đi xoá đánh dấu thì phải làm sao, mặc dù nhốt lại cũng không phải là không được nhưng...
Tô Chấp Duật không nói một lời nào nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vẫn còn chút đỏ ửng của Phương Thời Ân đang say ngủ, nhưng như vậy thì không biết cậu lại khóc lóc om sòm như thế nào, tính cách của cậu ham chơi như thế sao có thể chịu cảnh bị nhốt trong nhà.
Kết hôn tuy là một chuyện rắc rối, nhưng nếu có thể giải quyết sự quấy rầy của Trình Thi Duyệt và Tô Nghiệp Đường đang thúc giục hắn kết hôn thì cũng coi như một mũi tên trúng hai đích.
Hơn nữa nếu kết hôn với Phương Thời Ân, hắn sẽ chính thức trở thành người chịu trách nhiệm pháp lý của cậu, đến lúc đó Trình Thi Duyệt chả là gì nữa. Hai người căn bản không có quan hệ huyết thống nên pháp luật sẽ không thừa nhận, nếu cô ta lại đến dụ dỗ cậu rời đi thì hắn có thể trực tiếp báo cảnh sát.
Nghĩ đến đây hắn không khỏi nở nụ cười tự phụ.
Phương Thời Ân ngủ đến trưa ngày hôm sau mới dậy, mở mắt ra thấy Tô Chấp Duật đang nằm bên cạnh mình xem hợp đồng, nghe thấy cậu tỉnh dậy hắn đột nhiên lên tiếng: "Đồng ý, kết hôn."
Cậu vừa mở mắt ra còn đang ngủ gà ngủ gật, nghe câu này còn tưởng mình vừa cầu hôn Tô Chấp Duật đã quên mất tiêu, nhưng cậu còn chẳng mất nhiều thời gian để nhớ xem mình có mở miệng nói hay không đã chìm đắm vào giấc mộng sung sướng vì được gả vào gia đình giàu có.
Không màng đến những dấu vết mờ ám trên người, cậu đột nhiên bật dậy từ trong chăn chui vào lòng hắn, làm tư thế cầu nguyện rồi nói muốn có một đám cưới thật hoành tráng.
Tô Chấp Duật cảm thấy rất rắc rối nhưng thấy cậu thiếu hiểu biết, hắn tuỳ tiện chuẩn bị qua loa một chút là cậu đã cảm thấy rất hoành tráng rồi nên vẫn đồng ý.
Hắn nghĩ dù sao nhẫn cưới sẽ phải đeo thường xuyên nên vẫn mời nhà thiết kế đến, kết quả tốn rất nhiều tiền mới rinh về được chiếc nhẫn cưới, Phương Thời Ân chỉ nhìn thoáng qua một cái đã ném vào ngực hắn, nói không có kim cương thì xấu lắm rồi bắt đầu hờn dỗi nữa.
Tô Chấp Duật tức giận đến xanh mặt, nhưng hắn càng tức giận càng khiến Phương Thời Ân bị hắn đánh dấu sợ đến mức oà khóc.
Lễ đính hôn đã cận kề nên hắn không muốn cãi nhau với cậu cuối cùng đành phải xuống nước trước, hắn kéo Phương Thời Ân đang khóc lóc ở góc phòng ra, kết quả phát hiện cậu đang giả khóc.
Tóm lại vào ngày tổ chức lễ đính hôn, Phương Thời Ân đạt được nguyện vọng của mình đeo một chiếc nhẫn kim cương cực lớn, đêm đó tập đoàn Tô Đức đã bắn pháo hoa rực rỡ khắp cả thành phố.
Phương Thời Ân ở trong biệt thự nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất ngắm pháo hoa đang nở rộ trong màn đêm, ngồi trên thảm mở những món quà đính hôn của đối tác kinh doanh, trưởng bối hậu bối và bạn bè thân thích của Tô Chấp Duật gửi đến.
Tô Chấp Duật cầm một tách cà phê nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên thấy Phương Thời Ân không thèm nhìn vào tài liệu mà trợ lý Giang Trác đưa cho đã ký tên ngay, chỉ lo cắm đầu vào mở quà.
Rạng sáng 1 giờ rưỡi sáng hắn đứng dậy khỏi ghế sofa, bên ngoài pháo hoa đã ngừng bắn, đi đến thảm bế Phương Thời Ân đã ngủ say lên, vừa bế lên đã nghe thấy tiếng leng keng, nhìn lại mới thấy trên cổ tay cậu đeo năm chiếc vòng tay sáng lấp lánh và trên cổ cũng treo lủng lẳng một đống dây chuyền.
Tô Chấp Duật bế cậu đi lên lầu, trong lòng nhớ lại ngày tổ chức đám cưới của anh trai mình, quyết tâm phải tìm cách kết hôn trước đám cưới của Tô Chấp Thư mới được.
=================
Tác giả mới viết đến đây, bao giờ có thêm thông tin sẽ edit tiếp nha.