Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 151

“Ê, cậu làm sao vậy?”

Lữ Cương cướp được đồ ăn vặt của Kỳ Yến, đang ăn đến là vui vẻ, phát hiện sắc mặt Kỳ Yến không đúng lắm, một mặt lo lắng cậu cố ý làm bộ đùa giỡn mình, lại lo lắng cậu thật sự có chuyện, vì thế kháp vài cái chỉ quyết, muốn căn cứ tướng mạo của Kỳ Yến tính toán, đáng tiếc gã học nghệ không tinh, còn chưa có thấy rõ tướng mạo Kỳ Yến, đã cảm thấy ánh mắt vô cùng đau đớn, ngay cả nước mắt cũng sắp rơi xuống.

“Kỳ đại sư!” Bùi đại sư vốn dĩ không tính toán đi quấy rầy Kỳ Yến và Lữ Cương nói chuyện phiếm, sau khi nghe giọng Lữ Cương có chút không đúng, vội vàng từ lều trại bên cạnh chạy ra. Ông vừa thấy tướng mạo Kỳ Yến, liền nhận thấy không ổn, vội lấy pháp khí trên người ra, đặt trước mặt Kỳ Yến, rất nhanh kháp chỉ quyết, “Lập tức tuân lệnh, sát khí lui tán!”

“Rắc!” Vài giây sau, pháp khí đặt trước mặt Kỳ Yến vỡ nứt, Bùi đại sư kinh hãi nhìn một màn này, nhưng mà ông không cảm nhận được xung quanh có bất luận thứ gì không thích hợp, đến tột cùng là ai đang nhằm vào Kỳ đại sư, lại có năng lực cường đại như vậy.

“Bùi đại sư, không cần lo lắng, tôi không sao.” Kỳ Yến giận tái mặt nói, “Bất quá là có người lấy bát tự tôi hạ độc thủ mà thôi.”

“Cậu là óc heo hả, bát tự lại để cho người khác biết, ” Lữ Cương đem tất cả pháp khí trên người đặt trước mặt Kỳ Yến, lấy tốc độ nhanh nhất bình sinh bày ra một cái tụ linh trận, “Cậu muốn chết cũng chả sao, ít nhất chờ đem trận pháp hôm nay bày thành công rồi lại chết.”

“Ai nói tôi muốn chết?” Kỳ Yến không còn lời gì để nói mà nhìn Lữ Cương, “Anh không thể nói tôi tốt một chút hả?”

“Phong thủy sư có thể đem bát tự của mình cho người khác biết, tôi còn chưa từng thấy mấy ai.” Lữ Cương ngoài miệng không lưu tình, động tác trên tay lại không ngừng, tuy rằng trong ngắn ngủn mấy phút đồng hồ, pháp khí gã đặt ở trước mặt Kỳ Yến nát hết non nửa, gã cũng chỉ một bên đau lòng, một bên tiếp tục hộ pháp cho Kỳ Yến.

Kỳ Yến cũng rất nhanh kháp một cái chỉ quyết, chặn ác ý từ bốn phương tám hướng vọt tới, cậu lấy ra một cây bút ngọc, đây là pháp khí cậu thường dùng, tuy rằng linh lực không phải là đặc biệt cường đại, nhưng mà cậu lại thích dùng cái này vẽ bùa, bởi vì dùng thuận tay.

“Thiên chi linh, địa chi tâm, lập tức tuân lệnh, ác linh hiện thân!”

Theo phù triện trên mặt đất vẽ thành công, những phù triện đó nhất thời phát ra ánh sáng vàng, trong đêm đen phát ra vầng sáng chói mắt.

“Kỳ đại sư!” Đám người Hướng Cường chú ý thấy không thích hợp, muốn lại nói chuyện với Kỳ Yến, lại bị Kỳ Yến liếc mắt một cái trừng trở về.

“Đừng có lại đây! Lui xa một chút!” Bút ngọc trong tay Kỳ Yến không ngừng, một cái lại một cái phù triện tản ra kim quang không ngừng xuất hiện trong đêm đen, giống như hiệu ứng năm xu trong phim huyền huyễn trước kia, không chân thật đến độ khiến mọi người đều choáng váng.

Trước kia bọn họ nhìn Kỳ đại sư thi pháp, nhiều nhất cũng chỉ nghe thấy gió thổi linh tinh, chưa bao giờ nhìn thấy hiệu quả quang ảnh kỳ lạ như thế, lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh thần kỳ thế này, bọn họ đều có chút ngây ngốc.

Kỳ Yến đã sớm đoán được, người sau lưng đó khẳng định sẽ nhịn không được hạ độc thủ với cậu, từ lúc Đào Ngôn đem bát tự của cậu tiết lộ ra ngoài, cậu liền đoán được.

Hiện tại năm vị thiên sư bọn họ, vừa tế thiên, vừa ra đường vào ngày giao thừa, cái người bày trận trong trận ở trấn Vương Hương khẳng định sẽ nhịn không được. Trong năm người bọn họ, bốn người khác chưa bao giờ lộ mặt, chỉ có cậu từng xuất hiện ở trước mặt công chúng, thậm chí còn có bát tự, cho nên một cơ hội tốt như vậy, dù là cậu cũng sẽ không bỏ qua.

Nhưng mà những người này lại không biết, bát tự quả thật rất quan trọng, liên lụy tới vận mệnh một người, nhưng mà bọn họ không biết, bát tự là thứ huyền diệu khó giải thích, ý nghĩa tồn tại của Thiên Nhất môn chính là cướp lấy một đường sinh cơ, sau khi bắt lấy một đường sinh cơ này, bát tự trước đó liền không quan trọng nữa.

Đối với cậu mà nói, bát tự chân chính hữu dụng không phải là bát tự của Thẩm Khê, mà là bát tự của Kỳ Yến cậu. Khoảnh khắc được sư phụ cứu, mới là bát tự của cậu.

Sống sót chính là sinh, sinh liền có vận. Một Thẩm Khê đã định trước tử vong, còn có thể có vận mệnh gì.

Người sau lưng dùng bát tự của Thẩm Khê để hạ chú với cậu, nhìn như gây bất lợi cho cậu, trên thực tế cậu chính là đang chờ người này động thủ.

Nếu người này không động thủ, cậu làm thế nào lợi dụng cơ hội này, tiến hành phản chú.

Người Thiên Nhất môn, không dễ dàng dùng phản chú thuật, một khi sử dụng, chính là đề cập đến vấn đề thiên hạ thương sinh. Hiện tại cậu sắp thiết trận cho toàn bộ Hoa Hạ, nhưng mà người này lại đến nguyền rủa cậu, cậu dùng phản chú thuật, liền không tính là trái với quy củ trong môn.

Bùi đại sư chưa từng thấy qua nhiều phù triện như vậy, có một ít ông từng thấy qua trong sách, nhưng mà phần nhiều là những thứ ông không có duyên nhìn thấy, thậm chí ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói qua.

Theo động tác Kỳ Yến càng lúc càng nhanh, Bùi đại sư mới nhìn ra, Kỳ Yến đang lợi dụng phù triện bày trận, một trận pháp ông xem không hiểu. Quay đầu thấy Lữ Cương vẫn còn ngơ ngác đứng ở trong trận pháp chưa thành, Bùi đại sư một phen kéo gã từ bên trong đi ra.

“Bùi đại sư…”

“Đừng nói chuyện, đây là một cơ hội duy nhất chúng ta kiến thức được thủ đoạn của thiên sư.”

Lữ Cương nghẹn họng trân trối nhìn Bùi đại sư, lại nhìn phù triện trong đêm đen lóe ra ánh sáng, rốt cuộc nói không ra lời.

Đúng vậy, bọn họ vẽ bùa còn phải dựa vào chu sa, mà Kỳ Yến lại dựa vào một cây bút ngọc linh khí cũng không cường đại, hư không vẽ ra phù triện mang theo lực lượng cường đại, chênh lệch giữa bọn họ đại khái sâu như nước biển vậy.

“Đây là phương pháp vẽ bùa gì?” Lữ Cương im lặng thật lâu, khó hiểu nhìn Bùi đại sư, hy vọng có thể từ chỗ ông nhận được một đáp án.

“Tôi không biết, ” Bùi đại sư lắc lắc đầu, “Rất nhiều phù triện tôi đều không biết.”

Lữ Cương: vậy vẻ mặt thần bí của ông bày cho ai dòm?

“Nhưng mà tôi từng nhìn thấy trong một quyển sách cổ rách nát, thế gian có một loại người, lấy mệnh cách người chết đạt được trọng sinh, lại bởi vì thiên thời địa lợi mà đạt được linh khí đại địa, có thể giống cỏ cây hấp thụ quang hoa nhật nguyệt, nếu có cơ hội đạt được đế lưu tương, liền có thể thông thiên địa vạn vật âm dương, tu được thân đại đạo. Người như thế có thể hư không vẽ bùa, nghịch thiên cải mệnh, tu được công đức đại đạo mà vạn người không thể có.”

“Ông là nói…” Lữ Cương gian nan há miệng, “Kỳ Yến dựa vào thân thể nhân loại, có thể hấp thu tinh hoa nhật nguyệt?”

Đây không phải là phương pháp tu luyện của yêu tinh trong truyền thuyết sao?

Chỉ là thế gian đâu ra yêu quái, đó bất quá là truyền thuyết nhân loại tự bịa đặt ra thôi.

“Tôi không biết, ” Bùi đại sư vẫn lắc đầu, “Nhưng mà trong trí nhớ của tôi, chỉ có loại truyền thuyết này hợp với tình huống của Kỳ đại sư.”

Trong lúc nhất thời Lữ Cương lại có chút nghiêm nghị, giờ phút này ánh mắt gã nhìn Kỳ Yến đã không phải là nhìn một người, mà là nhìn một kỳ tích ngàn năm khó gặp.

Theo phù triện dần dần gia tăng, Bùi đại sư rốt cuộc nhìn ra Kỳ Yến lợi dụng phù triện vẽ trận gì, sắc mặt ông trắng bệch nhìn Kỳ Yến, giống như là đang nhìn một phần tử nguy hiểm tùy thời đều có khả năng bùng nổ.

Thế mà lại là thiên cương phản phệ trận, loại trận pháp trong truyền thuyết này sau thời Đường liền thất truyền, bởi vì không ai biết bày trận pháp này cần phù triện gì, cho nên truyền đến hiện tại, rất nhiều người đều chỉ có thể biết hình dạng đại thể của nó, nhưng không có bất cứ ai có thể bày ra được.

Tục truyền thiên cương phản phệ trận là trận pháp dùng khi xiển giáo và tiệt giáo đấu pháp ở thời kì thượng cổ, giáo lí của tiệt giáo chính là thiên hạ vạn vật, đều có thể lấy ra một đường thiên cơ, chỉ tiếc tiệt giáo cuối cùng đấu pháp thất bại, cuối cùng thế gian không còn tiệt giáo.

Chẳng lẽ nói… Thiên Nhất môn chính là đệ tử tàn dư của tiệt giáo thành lập, cho nên mới gọi là Thiên Nhất môn?

Thiên Nhất môn giải thích với bên ngoài là, trời cao có đức hiếu sinh, đều giữ lại sinh cơ cho thế gian vạn vật, chỉ xem chúng sinh có thể bắt lấy hay không. Cái này tuy rằng khác với tiệt giáo bá đạo, nhưng mà lại có hiệu quả kỳ diệu như nhau.

Không, không đúng, cái gọi là tiệt giáo xiển giáo bất quá là câu chuyện thần thoại bịa đặt ra, không phải thật, nhưng mà Thiên Nhất môn làm việc, quả thật rất giống phong cách của tiệt giáo trong chuyện thần thoại.

Theo một cái phù triện cuối cùng hoàn thành, phản phệ trận thật lớn bộc phát ra kim quang chói mắt, có điều may mắn tối nay đèn đuốc sáng trưng, khói lửa xán lạn, cũng không ai chú ý tới đỉnh núi có thêm một luồng ánh sáng sáng ngời mà lại mất tự nhiên.

“Sinh sinh tử tử, gắt gao sinh sôi, vạn vật tuần hoàn, bất tử bất diệt, ” Kỳ Yến dùng chân đạp qua vài cái trận điểm, sau đó ngồi xếp bằng trên trận tâm, “Nhận đôi mắt thiên địa, xem nguồn gốc dơ bẩn!”

Lão hổ không phát uy, người khác tưởng lão hổ là mèo bệnh.

Hôm nay cậu liền muốn cho người sau lưng đó nhìn xem, cái gì là lực lượng huyền thuật Hoa Hạ chân chính.

Đàm thiên sư nhìn máu tươi không ngừng chảy xuôi trong trận pháp, bảo người mang đồng nam đồng nữ hôn mê đi ra ngoài, lão nhìn nến trắng thắp sáng cả phòng, một cước đạp xuống đất, máu tươi chảy xuôi giống như sôi lên, ùng ục bốc lên bong bóng.

Người đàn ông đồ đen canh giữ ở cửa ngửi được trong phòng truyền ra mùi hôi thối nồng đậm, xuyên thấu qua khe cửa nhìn thoáng qua trong phòng, thiếu chút nữa đương trường nôn ra.

Trong phòng huyết vụ tràn ngập, máu tươi tựa như có sinh mệnh, không ngừng chảy xuôi theo một hoa văn kỳ quái, giống như huyết xà đỏ tươi dây dưa cùng một chỗ, khiến người ta tóc gáy dựng đứng.

Cuối cùng hắn thật sự chịu đựng không nổi, che miệng chạy đến toilet nôn ra.

Loại thủ đoạn lợi dụng máu tươi thi pháp này, không phải là thủ đoạn ma vu trong truyền thuyết thời Trung cổ ư?

Đàm thiên sư này đến tột cùng là đại sư học tập thủ đoạn huyền thuật của Hoa Hạ, hay là vu sư tà ác?

Đàm thiên sư nhìn thoáng qua phía sau cửa, lộ ra một nụ cười trào phúng, sau đó nhanh chóng ném mấy lá bùa vào trong trận, màu máu trong phòng càng đậm.

Lão thiếu chút nữa bị cái bát tự này lừa, cho rằng bát tự này là giả.

Trên thực tế bát tự này là thật, nhưng mà không biết Kỳ Yến đó đến tột cùng gặp cao nhân gì, cứu được một cái mạng cậu ta, cho nên mới có thể sống đến hiện tại. Đây nhìn như là bát tự của một người chết, nhưng mà lại ngầm mang một đường sinh cơ.

Có điều lúc lão hạ chú, không chỉ dùng tên Thẩm Khê, còn có Kỳ Yến.

Trong trận tâm đặt một cái bát tráng men, trong bát dùng máu ngâm một con búp bê chú ngữ viết bát tự và họ tên. Bởi vì không ai có thể lấy được tóc và máu Kỳ Yến, cho nên chỉ có thể lấy quần áo Kỳ Yến đã từng mặc đến làm con búp bê này.

“Ùng ục ùng ục.” Búp bê trôi nổi trong bát thật lâu, như thế nào cũng không chìm xuống, cuối cùng Đàm thiên sư dùng máu trên đầu ngón tay mình vẽ phù triện ném vào trận tâm, búp bê đó mới rốt cuộc chậm rãi chìm xuống.

Đầu tiên là chân, sau đó là thân thể, cổ, chỉ còn lại nửa cái đầu còn chưa có chìm vào trong máu loãng.

“Tìm được!” Kỳ Yến đột nhiên mở mắt ra, điểm một cái ở giữa trán mình, sau đó kháp một cái chỉ quyết, hai tay nặng nề vỗ vào trận tâm.

Mọi người nghe được một tiếng chim hót ngẩng cao thê lương, tuy rằng bọn họ chưa bao giờ nghe qua loại âm thanh này, nhưng mà trực giác nói cho bọn họ biết, đây là tiếng phượng hót, phượng hoàng khấp huyết, dục hỏa trùng sinh!

“Oành!”

Trong huyết trận, bát tráng men nổ tung, mảnh sứ nổ vỡ bay ra ngoài, chui thật sâu vào hai mắt Đàm thiên sư.

“A!”

Hai mắt Đàm thiên sư tối sầm, ôm hai mắt ngã xuống trong huyết vụ nồng đậm.

Trận pháp lấy máu mà thành nhất thời tản ra, khó thành hình nữa.

Búp bê huyết chú kia nằm trên mặt đất đầy máu, nửa bên mặt sạch sẽ như tuyết, nửa bên mặt đỏ tươi như máu.

Hết chương 151
Bình Luận (0)
Comment