Vào rừng, cảm giác phảng phất như đôi mắt tràn ngập mong chờ của lão trấn trưởng vẫn đang ở phía sau, tâm tình của cả đội đều trở nên trầm xuống.
Ở bên ngoài nhìn không rõ, lúc đi vào trong, cái loại sương mù màu trắng đặc này mới chính thức biểu hiện ra uy lực của nó, màu trắng đậm đặc quay chung quanh mọi người, cho dù cách nhau nửa mét cũng chỉ có thể vỏn vẹn thấy rõ một cái bóng lờ mờ mà thôi.
Lucia ở bên trong vòng bảo hộ của mọi người nhìn cái loại tình huống này, mày nhẹ nhàng nhíu lại, khuôn mặt luôn tươi cười cũng đã biến mất, đối với người chung quanh, lớn tiếng nói: “Mọi người tận lực đi gần nhau, chú ý dưới chân.”
Arnold ở bên cạnh lúc vừa mới đi vào đã cảm giác được khí tức hắc ám như có như không, nhìn sương trắng xung quanh, ánh mắt chợt lóe một tia khinh miệt, cùng lắm chỉ là một pháp trận nho nhỏ mê hoặc người ta mà thôi. Tầm mắt không chút trở ngại nghiêng đầu nhìn Lucia, khóe miệng Arnold giương lên một nụ cười giảo hoạt.
Arnold di chuyển cước bộ, xê dịch đến bên người Lucia, sau đó rất tự nhiên nắm chặt bàn tay phải của anh trai, “Anh.”
“Arnold?” Lucia bị Arnold nắm tay, không được tự nhiên giật giật ngón tay, nghi hoặc lên tiếng.
Biết Lucia nhìn không thấy, Arnold nhìn chằm chằm vào đôi tay nắm chặt lấy nhau của hai người, cười hạnh phúc, trong mắt cũng là một mảnh nhu tình như nước, nhưng ngoài miệng lại giải thích: “Anh, nắm tay thì mới không dễ dàng đi lạc.”
Giọng của Arnold chui vào trong tai của Lucia lại biến thành cảm xúc sợ hãi mang theo chút hồi ức, cậu cho rằng hắn nhớ tới chuyện bị kẹt trong dãy núi Hill và khoảng thời gian chia lìa sau đó, cho nên vốn định gỡ tay ra, nhưng cuối cùng cậu vẫn để mặc hắn lôi kéo, dù sao bắt tay cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ mang theo dung túng của anh, Arnold thỏa mãn nắm cái tay hơi lạnh, cùng Lucia kề nhau bước về phía trước.
Trong rừng núi yên tĩnh đến lạ thường, ngay cả tiếng chim hót cũng không có, chỉ có tiếng ‘Két’ do nhóm Lucia đạp lên lá khô, càng là loại tình huống này thì càng phải cẩn trọng. Dọc đường đi, bọn Lucia đều đi rất cẩn thận, thần kinh đều căng như dây đàn, phải luôn luôn chú ý tới gió thổi cỏ lay bốn phía, cho nên tốc độ tiến lên thật sự không tính là nhanh.
Không biết đã đi bao lâu, chung quanh vẫn là vài cái cây cao lớn không đổi và các loại thực vật hỗn tạp, từ lúc giữa trưa khi bọn họ đi vào, tính đến giờ đã hơn ba giờ chiều rồi, khu rừng này cũng không lớn, cho dù có đi chậm, hơn ba tiếng cũng đã có thể đi được hơn phân nửa khu rừng này, Lucia híp mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, chậm rãi dừng bước.
“Mọi người dừng lại nghỉ tại chỗ một lúc đi, nắm chặt thời gian uống nước, ăn chút lương khô.” Lucia nói với mọi người.
Nghe Thánh Tử đại nhân nói, bọn Kỵ Sĩ cũng dừng bước lại, đi bộ liên tục hơn ba tiếng, hai Pháp Sư có thể lực kém nhất trong đội đã sớm mệt muốn chết, đứng tại chỗ thở hồng hộc.
Đợi mọi người nghỉ ngơi được một hồi, Lucia mới nói suy đoán của mình ra, “Trước lúc chúng ta vào đây cũng đã thấy ngọn núi này kỳ thật cũng không lớn, nhưng đi lâu như vậy, có cảm giác luôn về lại chỗ cũ, cảnh sắc xung quanh một chút cũng không khác lạ, cho nên ta hoài nghi rất có khả năng hiện tại chúng ta đang bị kẹt ở trong một pháp trận sớm đã được bố trí tốt.”
Những người khác nghe Lucia nói đều hai mặt nhìn nhau, nghĩ không ra loại ma pháp trận nào mà có hiệu quả như loại này. Ngược lại, Arnold là người đầu tiên lên tiếng tán đồng Lucia: “Ta cảm thấy anh nói rất có lý.” Nói xong còn nhìn Lucia chờ được thưởng, biểu tình y như một con chó lớn muốn được chủ nhân khen thưởng yêu thương.
Tâm tình của Lucia vốn có chút nôn nóng, nhìn bộ dạng này của Arnold, trong nháy mắt tâm tình cũng tốt hơn nhiều, đây thật đúng là lần đầu tiên sau khi đến đại lục này, Lucia được chứng kiến một mê trận giống như Ngũ Hành Bát Quái của Trung Quốc, nhất thời cậu cũng không có phương pháp giải quyết, thoáng tự hỏi một chút, cuối cùng vẫn nói: “Đợi lát nữa chúng ta chọn một phương hướng để đi, làm dấu hiệu ở ven đường, nghiệm chứng suy đoán của ta.”
Arnold nhẹ nhàng lôi kéo tay của Lucia, chờ cậu chú ý đến hắn, mới mở miệng nói: “Anh, pháp trận mà ngươi vừa nói khiến ta nghĩ đến một loại ma pháp trận mà trước kia ta từng xem qua trong một quyển sách.”
Lucia kinh hỉ nhìn Arnold, hỏi: “Thật sự?”
Arnold nghĩ nghĩ, rồi nghiêm túc gật đầu, “Hiệu quả của ma pháp trận kia rất giống với tình huống hiện tại của chúng ta, nhưng ta cũng không hoàn toàn xác định.”
“Vậy có biện pháp phá giải không?”
Arnold nhíu mày, giống như đang cố nhớ lại, sau một lúc lâu mới trả lời: “Anh, trên sách nói cách phá mê trận này phi thường đơn giản, chỉ cần tìm được nguyên tố thạch rải rát ở trong trận, chặt đức năng lực vận hành của nó là xong.” Dừng một chút, hắn vừa khổ não vừa nhìn sương mù dày đặc chung quanh, nói: “Nhưng dưới tình huống này, muốn tìm được nguyên tố thạch là điều vô cùng khó khăn.”
Lucia nghe vậy lại nhịn không được ý cười, cong khóe miệng lên, lộ ra một cái tươi cười có thể nói là sáng lạn, lúc minh tưởng, khác với người khác chỉ có thể vỏn vẹn cảm ứng được nguyên tố thiên phú của bản thân, cậu trong lúc minh tưởng lại có thể cảm ứng được mọi nguyên tố có trong không khí xung quanh, nhưng cậu chỉ có thể hấp thu được một mình nguyên tố quang hệ mà thôi.
Loại hiện tượng này, cậu khẳng định có liên quan đến phương pháp tu luyện của mình, còn về phần có thể cảm ứng được nguyên tố khác, hẳn đó chính là tinh thần lực mà trong tiểu thuyết mới có, cái này coi như là bàn tay vàng lớn nhất của cậu ở dị giới này.
Lucia đứng tại chỗ nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái minh tưởng, cố gắng cảm thụ các loại nguyên tố ma pháp ở trong rừng, may mắn phát hiện ở phía bắc, cách chỗ này không xa, có một đoàn ánh sáng màu vàng nồng đậm.
Mở to mắt, thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào bản thân, Lucia bình tĩnh ho nhẹ một tiếng, tay chỉ vào phía bắc nói: “Chỗ đó có một khối đất chứa nguyên tố thạch.” Mấy người khác tuy hiếu kỳ Thánh Tử đại nhân làm thế nào mà biết được vị trí của nguyên tố thạch, nhưng Lucia không nói, bọn họ cũng sẽ không tùy tiện hỏi.
Arnold nhìn khuôn mặt mỉm cười tự tin của Lucia, tay không tự giác nắm chặt lại, xem ra anh cũng có chuyện không để mình biết. Khóe miệng của Arnold cong lên, tạo thành một cái tươi cười thanh nhã, hắn sẽ đợi đến ngày anh nguyện ý nói cho hắn biết.
Kỳ thật loại trận pháp này còn có một cách đơn giản khác để phá giải, chỉ cần dựa theo một vị trí nhất định mà đi, thì cũng có thể an toàn rời khỏi mê trận, hắn vốn định mờ mịt dẫn họ ra ngoài trong trường hợp anh không thể tìm được nguyên tố thạch, như vậy, hắn có thể nắm tay với anh lâu thêm một chút.
(Editor: thật không có tiền đồ. Chỉ vì muốn nắm tay lâu hơn một chút với Lucia mà anh khiến bao nhiêu người chịu khổ hơn ba tiếng đồng hồ)Sandy đứng ở phía sau Lucia, nhìn cậu và Arnold nói chuyện với nhau, đặc biệt đôi tay đang nắm chặt của hai người, khiến tâm tình của anh có chút ảm đạm, dựa vào thân cây sù sì sau lưng, ở nơi có sương mù vòng quanh thế này, anh có thể mặc kệ mọi thứ, biểu lộ cảm tình thực sự của mình mà không cần lo lắng sẽ bị người khác phát hiện.
Sương mù màu trắng lúc này càng thêm dày đặc, Lucia chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của mọi người, cậu buông tay Arnold, cởi áo choàng màu trắng ra, hơn ba tiếng đồng hồ trôi qua, cái áo ngoài này đã bị dơ bẩn nhiều. Quần áo cởi ra tự nhiên được Arnold tiếp lấy, sau đó thu vào trong nhẫn không gian.
“Mọi người cố chờ thêm một lát, chỉ cần tìm được nguyên tố thạch, mê trận này sẽ bị phá.”
Nghe Lucia nói, những Kỵ Sĩ còn nghỉ ngơi đều lần lượt di chuyển thành vòng tròn, bảo vệ Lucia ở bên trong, giữ nguyên đội hình, sau đó thong thả di động theo hướng ngón tay Lucia vừa chỉ.
Arnold cũng thừa dịp mọi người bắt đầu tiến lên, lại lần nữa kéo tay Lucia lại, lần này, Lucia chỉ nghiêng đầu liếc hắn một cái, sau đó bình tĩnh tiếp tục đi.
Trên đường, Lucia lại dùng năng lực mà cậu cho rằng là tinh thần lực, xác nhận vị trí của nguyên tố thạch, cuối cùng mọi người đứng dưới một thân cây, cố nhìn nhưng vẫn chưa nhìn thấy nguyên tố thạch. Sandy dẫn đầu bước về phía trước, dùng kiếm chặt đứt cây cối thấp bé và dây leo linh tinh, nhìn quanh một chút, cuối cùng đi thêm hai bước, nửa ngồi nửa quỳ, nghiêm túc quan sát một hồi lâu, rồi đem kiếm trong tay cắm vào một khối đất trông có vẻ tương đối mới.
Thân kiếm đại khái cắm không được đến nửa thước thì đã gặp phải trở ngại, mơ hồ có thể nghe tiếng va chạm, Sandy cầm chặt kiếm, ấn mạnh thân kiếm xuống, sau đó từ từ kéo nó lên, chỉ thấy một khối tinh thể tỏa sáng màu vàng nhạt bị nhổ ra.
Trong nháy mắt khi nguyên tố thạch bị lôi ra, sương mù trong rừng bắt đầu chậm rãi tiêu tán, ánh mặt trời xuyên qua từng lá cây, chiếu loang lổ vào trên người mọi người. Đại khái chỉ mất ba bốn phút, khu rừng liền khôi phục lại diện mạo vốn có, trừ cây cối không thay đổi, trên núi cũng có tốp năm tốp ba phần mộ trải rộng, nếu giờ là đêm khuya, cảnh tượng như vậy phỏng chừng đã làm cho người ta thấy sợ nổi cả da gà.
Mười mấy người đứng trong rừng, nhất thời không biết nên chạy đi đâu, Lucia phóng Tiểu Bạch từ trong không gian thú sủng ra, ma thú hệ quang mẫm cảm với khí tức hắc ám hơn con người nhiều.
Tiểu Bạch hiện tại đã sớm không còn là một cục lông mềm mại như lúc trước, giờ này nó đã có bốn chân mạnh mẽ, thân hình thon dài, da lông thuần trắng thánh khiết mĩ lệ, trên trán là cái sừng sáng bóng lấp lánh, chỉ đứng im thôi cũng khiến người khác cảm giác mộng ảo thần thánh. Nếu loại trừ cái đuôi liên tục lắc qua lắc lại phía sau đang hủy mất khí chất của nó.
“Chủ nhân, chủ nhân.” Ngay khi Tiểu Bạch nhìn thấy Lucia, nó liền chạy tới trước mặt cậu, cúi đầu vươn lưỡi ra, thân mật liếm liếm hai má Lucia, tạo thành một vùng nước bọt ẩm ướt.
Lucia bất đắc dĩ cười cười, tùy ý nó quậy phá, dù sao lần này là do nhốt nó lâu như vậy, không chờ cậu nâng tay lau mặt, một tấm khăn trắng nõn đã chạm đến mặt cậu. Arnold cầm khăn tay cực kỳ nghiêm túc lau dấu vết trên mặt Lucia, sau khi lau xong, hắn hơi ảo não nhìn vết ửng hồng nhợt nhạt trên mặt anh, tay không tự giác nắm chặt lại.
Lucia thấy Arnold còn nhìn chằm chằm vào mặt mình, kỳ quái hỏi: “Còn chưa sạch sao?”
“Không, đã sạch rồi.” Arnold miễn cưỡng xả ra một cái cười nhẹ, nói. Ánh mắt chậm rãi xẹt qua chỗ vết ửng hồng, vẫn còn mùi hương của con Bằng Mã kia, thật muốn khử sạch, đổi thành mùi hương của mình a, Arnold vươn đầu lưỡi ra liếm liếm đôi môi mỏng hồng nhạt.
Đi ngang qua Arnold, Lucia đến bên cạnh Tiểu Bạch, sờ sờ cổ nó, ngón tay cắm vào bộ lông, chầm chậm gãi, Tiểu Bạch được vuốt lông thoải mái, bốn chân hạ xuống, quỳ rạp trên mặt đất, ngửa cổ lên, để tiện cho động tác của Lucia, hưởng thụ nhắm lại đôi mắt to như cái chuông đồng, cái đuôi lớn phía sau khi có khi không lắc lắc.
“Ngươi có thể truy tìm được dấu vết của pháp thuật hắc ám, đúng không?” Lucia hỏi ở trong đầu.
Tiểu Bạch hưởng thụ rầm rì hai tiếng, sau đó mới lười biếng trả lời: “Chủ nhân muốn ta tìm Pháp Sư hắc ám sao? Nơi này có dấu vết của pháp thuật hắc ám.”
Tay Lucia vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch, “Vậy đứng lên làm việc đi, giúp chủ nhân tìm được tên Pháp Sư hắc ám này, đợi giải quyết xong, ta sẽ sai người chuẩn bị cho ngươi mười cân thịt dê nướng, thế nào?”
Nhược điểm của cật hóa tuyệt đối là mỹ thực, đồ ăn ngon đối với Tiểu Bạch mà nói là điều không thể kháng cự, nghĩ đến thịt dê nướng màu vàng khô sáng bóng, hương vị cay cay, mùi thơm hấp dẫn, Tiểu Bạch giật mình đứng lên, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, ra vẻ cam đoan: “Chủ nhân yên tâm, việc nhỏ này cứ giao cho ta đi!” Nói xong còn khẽ nâng cằm, nhìn qua tràn đầy tự tin.
Lucia đình chỉ ý cười đến bên miệng, trái lương tâm nói lời khích lệ: “Ừ, Tiểu Bạch thật sự rất lợi hại.”
Xoay người nói với mọi người đang nhìn cậu: “Tiểu Bạch có thể truy tìm dấu vết nơi pháp thuật hắc ám từng được sử dụng qua, chúng ta đi theo nó là được.”
Đoàn người và Tiểu Bạch lại bắt đầu gấp rút lên đường, tuy đường núi gập ghềnh, nhưng trời sinh ma thú có thể thích ứng được hoàn cảnh này, lúc mới bắt đầu, Tiểu Bạch còn thành thành thật thật từng bước chậm rãi dẫn bọn Lucia đi về phía trước, chỉ là đến đoạn sau, tốc độ của nó đột nhiên nhanh hơn, bốn chân quả thực bước đi như bay, phô diễn đầy đủ hình thể trác tuyệt của nó.
Lucia không thể không lên tiếng giáo dục nó một chút, lúc này Tiểu Bạch mới không cam lòng thả chậm tốc độ, Lucia nhìn cái mông lắc qua lắc lại trước mặt, thầm nghĩ nó nhanh như vậy chắc không phải là do muốn về sớm ăn thịt dê nướng đi.
Rốt cuộc sau nửa tiếng, bọn họ xuyên qua đống cây cối rậm rạp thác loạn thấy được một khu đất trống nho nhỏ cách đây không xa, Tiểu Bạch đi trước làm gương xông ra ngoài, bọn Lucia cũng theo sát sau đó.
Mới từ trong rừng cây đi ra, bọn họ liền thấy trên đất trống, có năm người thợ săn đang ngồi trên mặt đất nướng thịt hươu, từng đợt mùi hương của gia vị tẩm thịt bay vào mũi của mọi người.
Nhưng Lucia lại biết không đơn giản như vậy, bởi vì Tiểu Bạch bình thường đụng tới đồ ăn ngon đã sớm nhào lên, lúc này lại đứng tại chỗ một cách khác thường, trên người đều là cảnh giác. Lucia vẫy vẫy tay gọi Tiểu Bạch, để nó trở về trong đội ngũ, dù sao sức chiến đấu của Bằng Mã vị thành niên thật sự chẳng ra cái gì cả.
Năm người đang ngồi kia cũng đã phát hiện ra bọn Lucia, họ đứng lên, trong đó một người nhìn qua có vẻ là thủ lĩnh đi lên trước, lễ phép hỏi bọn người Lucia: “Anh em đây cũng bị lạc đường sao?”
Lucia bất động thanh sắc đánh giá gã thủ lĩnh, khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú, nhưng lại có cơ thể to lớn đầy cơ bắp, bên eo còn treo một thanh kiếm lớn, chỉ có điều càng nhìn Lucia càng cảm thấy quen thuộc, liếc mắt nhìn sang Sandy bên cạnh, cả hai đều thấy được nghi hoặc trong mắt đối phương.
Lucia cẩn thận nhớ lại, phải cảm ơn ông trời đã ban tặng cho cậu trí nhớ không tệ, rốt cuộc cậu cũng biết vì sao người trước mắt này lại nhìn quen mắt như vậy, nhưng biết rồi thì tâm tình đồng thời càng thêm trầm trọng, rất có khả năng người trước mắt này đã không còn là người kia nữa, đã qua hơn nửa tháng, ai cũng không biết Pháp Sư hắc ám đã làm cái gì với gã.