Luân Hồi Có Hạn

Chương 2.2

Edit: Nhất Tiếu Nại Hà

Tôi cắn chặt răng, nước mắt lặng lẽ chảy xuống khiến làn da hơi đau. 

A không quay đầu.

Cậu ấy sẽ không bao giờ ngoái lại nhìn tôi nữa. 

Kiểm tra lầu 1 và lầu 2 xong, tiện tay thu gom vài món đồ, nếu theo như lời của cả bốn người nói thì chúng tôi có thể chịu đựng khoảng mười ngày nửa tháng. 

Sau khi tôi và A trở về phòng ngủ thì B và C vẫn chưa về. Bầu không khí yên ắng khiến tôi và cậu ấy hít thở không thông. Vì vậy, tôi chuyển sang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ ở ngoài ban công. Một zombie, hai zombie, ba zombie... 

Cùng lúc đó, ở trên sân thượng của lầu cao nhất. 

B và C dựa vào lan can --- B vẫn dịu dàng như trước: "Anh xem, em đẩy nhẹ một cái là anh ngã xuống rồi." Nói xong, cô mỉm cười. 

Đồng tử trong mắt C phóng lớn kịch liệt, cậu nắm chặt lấy tay B rồi quát: "Là em sao?!" 

B nhìn mái tóc đỏ bị gió thổi rối tung của C rồi cười: “Em chỉ đùa với anh một chút, anh nghiêm túc quá đấy.”

"Trong lòng em rõ ràng nhất – Ngoại trừ đồ ngốc bị bỏ qua kia(ý nói D), em, A và anh, thậm chí còn có K và Q, tất cả đều hiểu hết cả! Giả bộ hả? Bạn gái?!” 

Cho dù lời nói của C chứa đầy ý mỉa mai, B vẫn mỉm cười: “Trong lòng mọi người đều rõ thì cứ như vậy đi, bạn trai à.” 

Nói xong, cô xoay người muốn bỏ đi, nhưng chợt phát hiện cánh tay mình bị người ta giữ chặt: “Buông ra, không trở về thì bọn họ sẽ nghi ngờ đó.” 

C không buông tay, cậu hỏi: "Người đẩy anh xuống là em sao?” 

Nếu như B quay đầu lại vào lúc này, C sẽ phát hiện mắt cô đỏ hoe. 

Nhưng B không hề quay lại, cô chỉ nói hờ hững: “Ai mà biết, trời tối quá, ai biết là ai đâu?” 

"Ha ha, anh hiểu rồi.” C buông lỏng tay một cách quyết đoán, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Vậy thì hãy xem ai là người chiến thắng đến lúc cuối cùng.” 

Một giọt nước mắt rơi xuống nền xi măng rồi bốc hơi hoàn toàn trong nháy mắt. Ai cũng không ngờ tình yêu chân thành cứ như vậy mà biến mất... 

Trong lúc vừa ngồi trên ban công vừa đếm tới zombie thứ 28,  tôi chợt phát hiện một đám người đang chạy một cách gian nan về hướng bên này, họ vừa chạy vừa đánh nhau với zombie. 

Hình như hơi quen mắt... Là K và Q! Theo sau họ là một đám người... 

Tôi nhanh chóng gọi A ra xem. Đúng lúc này, B và C cũng đã quay lại kịp. Bốn người chúng tôi đứng trên sân thượng và nhìn xuống dưới: “Có cứu họ không?”

"Không cứu! Dựa vào cái gì phải cứu? Lỡ như người đã giết chúng ta là K và Q thì sao? Đừng có dẫn sói vào nhà chứ? Trên thế gian này làm gì có đứa con gái nhà giàu nào biết thông cảm cho người ta?” C biểu đạt ý kiến rất kịch liệt. 

A suy xét một lát rồi đáp: “Cứu đi. Bọn họ đều là bạn học cùng, chúng ta không thể trở mắt nhìn họ chết được. Vả lại, lát nữa bọn họ chạy tới đây cũng sẽ dẫn cả zombie tới, chẳng bằng chúng ta chủ động chạy ra.” 

B cũng đồng ý cứu người, vì thế mà tạo thành ý kiến với tỷ lệ 1:3, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị hành động.

Chúng tôi mang đủ dao kéo và thẻ sinh viên. A và C chịu trách nhiệm lừa zombie sang hướng khác để đám người K chạy đến chỗ này, còn tôi và B thì lo tiếp ứng. 

Kế hoạch này, nếu nói thì rất dễ, nhưng lúc làm lại có quá nhiều chuyện không ổn, không cẩn thận sẽ biến mình thành nạn nhân. 

Tôi nắm chặt cây vợt tennis trong tay và gật đầu với B. Cửa vừa mở ra, A liếc C đang không tình nguyện một cái rồi xông ra ngoài. 

Tôi lo lắng khi nhìn phương hướng mà họ đang đi tới, trông thấy họ đập vỡ mấy lọ dầu thơm để zombie bị lẫn lộn vị giác. Đợi đến khi đám người đến gần cửa lớn bên này, A và C đổ đầy bột mì ra để thị giác của zombie bị lẫn lộn.

Toàn bộ quá trình trên không tới năm phút đồng hồ nhưng lại khiến tôi có cảm giác dài hơn nửa thế kỷ. Khi đám người đã vào cửa lớn cả rồi, tôi mới phát hiện quần áo của mình ướt đẫm. 

Đám người được cứu đều xương cốt rã rời, mệt mỏi đến lức nằm dài trên sàn ở sảnh lớn. King và Queen cố gắng đứng dậy, bước đi tập tễnh về phía chúng tôi. Tôi cầm chặt vợt tennis trong tay, đứng dựa vào góc tường. 

K và Q vẫn ăn mặc và giữ dáng vẻ như lúc trước, chỉ là người họ dính đầy máu, vô cùng chật vật. Q mỉm cười, mở miệng từ từ: “Quả thật là ít nhiều nhờ vào các bạn, bằng không thì chúng tôi phải chết ở đây rồi.” Thoạt nhìn trông cô ta có vẻ rất chân thành. 

K chỉ nói hai chữ: “Cảm ơn”, dáng vẻ cực kỳ lạnh lùng, đạm mạc. Xem ra bọn họ không nhớ chuyện trước đó, tôi thở phào một hơi và nói: “Không cần cảm ơn, chúng tôi không thể thấy chết không cứu, mấy người có thể xuống lầu 1 và lầu 2.” Về việc sắp xếp đám người K và Q thế nào thì chúng tôi đã thương lượng với nhau trước đó. 

"Được, thật sự rất cảm ơn các bạn.” Q mỉm cười đáp tạ, lập tức dẫn K và đám người kia đi từ từ xuống lầu. 

Những người đó giống như đều không có biểu cảm... Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, tôi bỗng nghĩ tới một điều gì đó rồi lắc đầu, có lẽ tôi đã nhìn nhầm. 

"Chúng ta cũng trở về nghỉ ngơi đi." B đỡ tôi đã không còn sức lực rồi nói với cả bốn người. 

"Được, đi thôi.” Tôi bước qua, định đỡ A dậy nhưng cậu lại đẩy nhẹ tay tôi ra, nói: “Tự mình đi được.” Tuy rằng dáng vẻ cậu vẫn hiền hòa nhưng lại có gì đó xa cách. 

A rời đi trước, không liếc nhìn tôi. B lo lắng, muốn nói lại thôi: “Hai người...” 

Tôi hiểu cô ấy muốn nói gì, khóe miệng bỗng dưng giật giật: “Không sao... qua rồi sẽ ổn thôi.” 

C cất cao giọng cười: “Đừng cười, trông khó coi hơn cả khóc đấy.” Nói xong, cậu dựa vào B để lên lầu. 

Tôi đứng ngây tại chỗ, bỗng chốc không biết phải làm thế nào, tại sao lại trở nên như vậy?
Bình Luận (0)
Comment