Luân Hồi Thương Đế

Chương 125


“Rống”.

“Gào”.

Trong lúc Đoạn Ngọc cùng Hung Báo quần lấy nhau thì lại có một đợt Hung thú vượt qua khỏi phòng tuyến của đám người Kiến Quốc Thành chủ, số lượng Hung thú tuy rằng cùng với trước đó tương đương nhưng thực lực rõ ràng là đã nhỉnh hơn một chút, Đoạn Ngọc thoáng nhìn lại một chút thì thấy thậm chí đã còn có Tam giai Đỉnh phong Hung thú!
Có cấp bậc Hung thú này chạy qua được phòng tuyến đầu tiên thì nói không chừng là sẽ có Yêu tộc lẫn vào trong đó.

So với Hung thú thì Yêu tộc rõ ràng là khó giải quyết hơn nhiều, bọn nó đôi khi còn biết ẩn giấu thực lực, trong lúc bất ngờ bộc phát mà tập kích Nhân loại võ giả.
“Phốc”.

“Bành!”.

Hung Báo nhìn thấy Đoạn Ngọc dĩ nhiên là phân tâm nhìn đến hướng khác thì đột nhiên tăng tốc lao đến vung trảo chụp xuống, đáng tiếc đó là nó vồ trúng chỉ là một cái tàn ảnh mà thôi, Đoạn Ngọc hơi chút nhìn tình hình ở tuyến đầu nhưng cũng không quên dùng tinh thần lực để ý Hung Báo, nó chụp đến hắn liền tránh đi.
“Gào”.

Hung Báo vồ hụt càng thêm điên cuồng vồ về phía Đoạn Ngọc, thế nhưng lúc này Đoạn Ngọc đã không có ý định tiếp tục cùng nó quần đấu nữa, Tật Lôi thương pháp đại thành, Đoạn Ngọc đã có thể nếm thử vận dụng môn pháp võ dung hợp kỹ này.
“Nhất Lôi Phá!”.


Âm thầm câu thông thiên địa Lôi chi lực, một tia lôi đình đen kịt giống như trường xà to bằng bắp tay hiện lên bám ở trên thân Minh Dạ thương, Tật Lôi thương pháp thức thứ nhất cũng lập tức được thi triển ra.
Hung Báo hành động vẫn là như trước đối diện với tấn công trực diện của Đoạn Ngọc thì nó liền lấy phần giáp ngực đâm tới, trong mắt hung quang lập lòe tràn đầy khát máu, một lần này nó muốn lấy mạng Đoạn Ngọc.
“Phốc”.

“Bành!”.

“Xùy”.

Thế nhưng khi va chạm Hung Báo đã liền lộ ra vẻ hoảng sợ, một cỗ lực lượng kinh khủng xuyên thủng lân giáp ở ngực của nó rồi đánh vào trong thân thể, nương theo một tiếng nổ mạnh, thân thể to lớn của nó không chỉ lập tức dừng lại mà còn bị một cỗ cự lực đẩy lùi về phía sau, bốn chân mang theo móng vuốt ở trên mặt đất cày ra hai đường lớn.
Đột nhiên xảy ra biến hóa này để cho tất cả võ giả ngây ngẩn, trước đó Đoạn Ngọc cùng Hung Báo quần ẩu đã khiến cho bọn hắn khiếp sợ không thôi, bây giờ không biết là bằng cách nào mà Đoạn Ngọc lại đem Hung Báo đánh bật ngược xa như thế.

Từng đạo ánh mắt nhìn chỗ Hung Báo đều không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Chỗ ngực của Hung Báo được lân giáp che lại lúc này đã bị đục ra một lỗ lớn, máu từ trong đó không ngừng ồ ạt chảy ra, Hung Báo đầu rũ xuống không còn sinh khí, nó dĩ nhiên là đã trúng một kích trí mạng, liền một tiếng kê rên cũng không có.
“Phốc”.

Đoạn Ngọc bên này chợt cảm thấy một trận hư thoát, lấy Mệnh Tuyền cảnh sáu tầng cưỡng chế thi triển Tam giai pháp võ dung hợp kỹ quả thực là có chút quá sức, nội tình của hắn mạnh hơn thì cũng khó mà thay đổi được nguyên khí cùng chân nguyên chênh lệch, nếu như không phải hắn đem Minh Dạ thương chống đỡ thân thể thì rất có thể đã phải liêu xiêu muốn ngã.
Những võ giả khác nhìn vào thì đều cảm thấy đây là Đoạn Ngọc vận dụng môn bí pháp đáng sợ nào đó, cho dù là đã thành công đánh chết Hung Báo nhưng tự thân cũng bị cắn trả, bây giờ đã lâm vào suy yếu.
“Lục Ngọc lão đệ, nhanh trở về đội!”.


Thôi Phong bên kia có chút lo lắng hô lên.
Đoạn Ngọc nhìn thấy đang có một đám Hung thú tiến đến đây thì không lo được thi thể của Hung Báo mà thất thểu bước quay trở lại chỗ tiểu đội của mình, trong lúc đó hắn cũng âm thầm cảm khái, pháp võ dung hợp kỹ tuy là rất mạnh, lực công kích hắn vừa đánh ra kia thậm chí là có thể so được với Luân Hải cảnh hậu kỳ, thế nhưng tiêu hao quả thực là lợi hại, chỉ mới một chiêu thì đã gần như rút đi tám thành nguyên khí cùng với hao tổn thể lực đáng kể, đây hoàn toàn có thể xem như tất sát kỹ của hắn hiện tại.
Nguyên khí cùng với thể lực tiêu hao đang kể lại càng cho thấy sự hữu dụng của Thứ Nguyên Liệt Thần Thánh thuật, có Hắc Hỏa Xà chân thân truyền cho lực lượng, nguyên khí của Đoạn Ngọc rất nhanh khôi phục, không mất quá nhiều thời gian liền có thể khôi phục đến đỉnh cao.

Bên trong tinh hoa lực lượng cũng có rất nhiều khí huyết, thông qua Lôi Luyện thuật ảnh hưởng, nhục thân của Đoạn Ngọc có thể lợi dụng những khí huyết này, loại cảm giác vô lực kia rất nhanh đã giảm bớt.
“Lục Ngọc lão đệ, ngươi nghỉ ngơi một lát đi”.

Tình trạng cụ thể của Đoạn Ngọc không người biết được, Thôi Phong nhìn thấy Đoạn Ngọc trở về đội liền nói.

Những đội viên khác bao quát Tạ Khuyết, Lục Minh, Thiết Vĩ đều dùng ánh mắt kính nể nhìn hắn.
Đoạn Ngọc khẽ gật đầu đi đến phía sau bọn hắn ngồi xuống, Hắc Hỏa Xà chân thân lại lắc ngươi đi đến thay thế vị trí của Đoạn Ngọc.

Trước đó mấy người đã nhìn thấy Hắc Hỏa Xà chân thân giết chết Hung Miêu nên cũng biết Hắc Hỏa Xà chân thân không yếu, để ‘nó’ thay vị trí của Đoạn Ngọc chặn lại Hung thú đương nhiên là không có vấn đề gì.
Hắc Hỏa Xà chân thân không chỉ có thể cuốn lấy thân Hung thú khác mà còn có thể phun hắc hỏa công kích, tại vì trước đó đã thể hiện ta thực lực kiềm chế được Nhị giai đỉnh phong Hung Miêu nên lúc này Hắc Hỏa Xà chân thân đang hoàn toàn đè đánh một con Nhị giai hậu kỳ Hung thú giống như thằn lằn, xà vĩ không ngừng công kích đem thằn lằn đánh cho choáng váng, sau đó cũng đem thằn lằn cuốn chặt rồi xiết nó đến chết.
Trong lúc này Hắc Hỏa Xà chân thân cũng phun ra hắc hỏa trợ giúp Lục Minh cùng Thiết Vĩ giải quyết Hung thú, phạm vi công kích cùng trợ giúp thậm chí là còn mạnh hơn Đoạn Ngọc bản tôn.

Liên tiếp hai đợt Hung thú xuyên qua phòng tuyến của đám người Kiến Quốc Thành chủ đánh về phía đám võ giả tổ đội, có Hung thú thực lực cường đại hướng đến chỗ Đoạn Ngọc nhưng cũng có võ giả Luân Hải cảnh chuyên môn đem chúng chặn lại, không khó để nhận ra được là có chỉ lệnh âm thầm trợ giúp chỗ Đoạn Ngọc.

“Rống”.

“Chết!”.

Nguyên bản chỗ Đoạn Ngọc tổ đội không có Luân Hải cảnh võ giả thì lúc này rõ ràng là đã có không ít, số lượng Hung thú cường đại giết hướng bên này cũng tăng lên, tiếng thú rống cùng với tiếng võ giả hô giết vang lên không ngừng.

Gần chỗ Đoạn Ngọc vô tình trở thành khu vực chiến trường lớn ở phía sau phòng tuyến của đám người Kiến Quốc Thành chủ.
Đoạn Ngọc đem điều này thu vào mắt liền cảm thấy xem ra mình suy đoán đúng rồi, con Hung Miêu bị hắn giết kia có thân phận không đơn giản, sau khi hắn giết nó đã bị Yêu tộc đặc biệt nhắm vào nên mới cố ý chỉ dẫn Hung thú cường đại lao đến giết hắn.
Phù Sơn thành chúng cường giả cũng đã nhận ra khác thường nên cũng có sự thuyên chuyển giữa các võ giả, chạy đến gần chỗ hắn đã có mấy vị Luân Hải cảnh đỉnh phong, đều đang ra sức chém giết Hung thú.

Có mấy vị càng là mấy lần vụng trộm nhìn về phía hắn bị hắn thấy được.
“Xem ra ta thể hiện ra thiên phú tiềm lực đã khiến Phù Sơn thành cao tầng chú ý”.

Đoạn Ngọc nội tâm có chút phức tạp thầm nói.

Không chỉ là giết Hung Miêu, việc hắn lấy Mệnh Tuyền cảnh sáu tầng đánh chết Tam giai sơ kỳ Hung Báo cũng không phải điều mà thiên tài bình thường có thể làm được, gây nên chú ý cũng không lạ.
Ban đầu hắn muốn ẩn giấu thực lực nhưng sự tình biến hóa vượt xa sự khống chế của hắn, cho dù hắn chỉ lộ ra một chút thiên phú nhưng cũng không tầm thường, điều này còn là kế sau khi hắn giết con Hung Miêu kích động Ngũ giai Yêu tộc, hai việc này liên tiếp xảy ra đã khiến cho không ít cường giả nhìn đến.
“Ừm?”.

Chợt Đoạn Ngọc cảm nhận được một cỗ sát khí giống như thực chất đem chính mình khóa chặt lại, hắn cả kinh quay đầu lại thì thấy từ hướng Phù Sơn thành có một đạo thân ảnh lướt không mà đến, khí thế từ trên người y tỏa ra càng tiếp cận thì càng khủng bố.
“Chúng ta có cứu viện!”.


Tạ Linh cùng Tạ Lan luôn chú ý đến Đoạn Ngọc, khi nhìn thấy hắn quay đầu nhìn hướng Phù Sơn thành thì đều nhìn theo, khi các nàng nhìn thấy có người đang lấy tốc độ cực nhanh lướt đến đây thì kinh hỉ hô lên.
Lời này của nàng khiến cho một chút võ giả để ý, bọn hắn nhìn đến có người từ Phù Sơn thành đi đến đây thì đều lộ ra thần sắc vui mừng.

Người kia tốc độ nhanh như thế thì tu vi thấp nhất cũng là Động Thiên cảnh hậu kỳ, cường giả như thế tất nhiên là có thể giúp đám người Kiến Quốc thành chủ rất nhiều, áp lực đối với Nhân loại võ giả một phương cũng sẽ giảm đi.

“Cẩn thận Yêu Nhân tập kích!”.

Đám người Kiến Quốc Thành chủ rất nhanh cũng nhận ra dị thường ở hậu phương, đang lúc những võ giả ở gần chỗ Đoạn Ngọc vui mừng vì có tiếp viện thì Kiến Quốc Thành chủ lại gầm lên.
“Phế vật! Mau giết tiểu nghiệt súc kia!”.

Thanh âm phía sau trầm khàn càng thêm khủng bố so với Kiến Quốc Thành chủ, đây dĩ nhiên là do Ngũ giai Yêu tộc nói.
“Yêu Nhân?”.

Toàn bộ võ giả trên bình nguyên kinh hãi, những võ giả ở gần Đoạn Ngọc càng là khiếp sợ, bọn hắn tưởng là cứu viện cư nhiên lại là Yêu Nhân? Một vị chí ít cũng là Động Thiên cảnh hậu kỳ Yêu Nhân?
“Lưu Quân?”.

Biết đối phương dĩ nhiên lại là Yêu Nhân thì Đoạn Ngọc cũng kinh sợ không thôi, đồng thời cũng hiểu được vì sao Nhân loại võ giả lại sinh ra sát ý lớn như vậy với hắn.

Thế nhưng khi vị Yêu Nhân này đến gần hơn thì Đoạn Ngọc kinh ngạc, không nghĩ đến Yêu Nhân này lại là người quen..

Bình Luận (0)
Comment