Luân Hồi Thương Đế

Chương 166


Đoạn Ngọc có chỗ suy đoán nhưng vẫn không thể khẳng định, hắn muốn biết là có chuyện gì thì cần phải trực tiếp đi gặp Đoạn Thế Mục. Ngoài việc đó Đoạn Ngọc còn có chuyện khác cần đi hỏi một chút.

Hiện là buổi sáng, Đoạn Ngọc sau khi tắm xong cũng chỉ sở soạn một chút qua loa, mặc lên y phục hoàn tất thì liền xuất phát đi đến nhà ăn, đi cùng với hắn chỉ có Mục Vũ và Hồ Mị.

“Đem đồ vật trong này chuyển đi, lại đem đến cho ta một nhóm linh dược khác cùng loại với trước đó”. Đoạn Ngọc bước ra khỏi Ngọc Nguyên cung thấy được đám người Tiêu Long, Tu Vân liền đem một cái nhẫn trữ vật đưa đến trước mặt Tiêu Long mở miệng nói.

Mấy người kia kinh ngạc, bọn hắn còn chưa kịp chào Đoạn Ngọc một tiếng đâu? Đoạn Ngọc như nào đã hạ lệnh cho bọn hắn rồi?

“Vâng!”. Tuy rằng có chút kinh ngạc nhưng mấy người này rất nhanh đã khôi phục như thường hướng Đoạn Ngọc hành lễ, Tiêu Long nhận lấy nhẫn trữ vật kia cung kính đáp.

Khác biệt với những người khác, Tiêu Long và Tu Vân là tinh anh thuộc vào thế lực ẩn giấu của Đoạn gia, hai người biết được một chút nội tình ẩn giấu, đối với việc Đoạn Ngọc nhận được ưu ái hai người vô cùng rõ ràng. Tất cả mọi yêu cầu của Đoạn Ngọc đều sẽ được đáp ứng!

“Đi nhanh đi, đến khi ta trở về ta muốn những linh dược kia đã được đặt trong chính cung”. Đoạn Ngọc phất tay nói, sau đó dẫn theo Mục Vũ và Hồ Mị tiến đến nhà ăn.

“Cung tiễn Điện hạ!”. Đám người Tiêu Long, Tu Vân lập tức cúi đầu nói.

“Tứ Hoàng tử đưa đồ vật gì?”. Đợi ba người Đoạn Ngọc đi xa thì Tu Vân mới hướng sang Tiêu Long truyền âm hỏi.

“Đan dược!”. Tiêu Long thoáng chút kiểm tra thì mới có chút nghiêm nghị truyền âm đáp.


“Đan dược? Thành phẩm?”. Tu Vân trong mắt đồng tử co rụt lại truyền âm hỏi tiếp. Hai người bọn hắn đều biết Đoạn Ngọc cũng mới học tập luyện đan mười ngày mà thôi, trong mười ngày dĩ nhiên là đã luyện ra được thành phầm đan dược?

Mà lại bọn hắn đều biết linh dược mà Đoạn Ngọc chuẩn bị đa phần đều là luyện Nhị giai đan dược, bây giờ Đoạn Ngọc lại muốn một nhóm linh dược khác thì há không phải là nói Đoạn Ngọc đang bắt tay vào luyện tập Nhị giai đan dược rồi? Hoặc là nói Đoạn Ngọc đã trở thành Nhị gian Luyện Đan sư?

Một người trong mười ngày học tập luyện đan đã thành Nhị giai Luyện Đan sư? Chuyện này không phải điên cuồng?

“Thành phẩm! Thậm chí là còn có Nhị giai thượng phẩm đan dược!”. Tiêu Long khẽ gật đầu, nội tâm cũng có chút kinh sợ thiên phú luyện đan của Đoạn Ngọc.

“Nhanh đi thông tri cho Thiên Tinh Hoàng, chuyện này càng ít người biết càng tốt!”. Tu Vân khẽ hút vào một ngụm khí lạnh nói. “Đúng rồi, nhớ lời Tứ Hoàng tử dặn dò”.

“Ta biết! Ngươi cũng đừng lắm miệng”. Tiêu Long gật đầu, sau đó cũng liền mang theo nhẫn trữ vật mà Đoạn Ngọc mới đưa cho rời đi.

“Đây chính là nguyên nhân các vị đại nhân kia ưu ái Tứ Hoàng tử sao?”. Tu Vân nhìn Tiêu Long vội vàng chạy vào hoàng cung cấm địa thì không nhịn được lẩm bẩm.

Bất kể Đoạn Ngọc có thiên phú tu luyện hay võ vị thế nào thì loại thiên phú luyện đan này cũng quá kinh khủng, lấy Mệnh Tuyền cảnh luyện ra Nhị giai thượng phẩm đan dược là điều mà Tu Vân trước này chưa nghe nói. Chỉ bằng vào năng lực luyện đan đáng sợ này thì địa vị của Đoạn Ngọc ở trong Đoạn gia đã không thể lay chuyển, tại Tu Vân nhìn qua thì Đại Hoàng tử hay Nhị Hoàng tử đều không thể sánh bằng.

Bên kia Đoạn Ngọc đi đến nhà ăn, buổi ăn sáng của hắn cũng không quá cầu kỳ, Hồ Mị cùng Mục Vũ đều im lặng đứng ở phía sau.

“Mục Vũ, ngươi bây giờ muốn đột phá Động Thiên cảnh cùng Nhị gia nguyên thần còn cần bao nhiêu thời gian?”. Đang ăn Đoạn Ngọc chợt hỏi.


“Dạ?”. Mục Vũ kinh ngạc, trong lúc nhất thời có phần luống cuống. Hơi chút bình tĩnh lại thì mới đáp. “Hồi Điện hạ, dựa theo tốc độ phá cảnh của nô tài thì cần năm năm nữa mới có thể đạt đến Động Thiên cảnh, về phần Nhị giai nguyên thần... hẳn là sẽ lâu hơn một chút”. Y rõ ràng bản thân thiên phú, có thể trước bốn mươi tuổi đạt đến Động Thiên cảnh đã là rất tốt, về phần nguyên thần thì còn khó đề thăng hơn tu vi, nếu như không có cơ duyên đặc thù thì y sợ là phải tám đến mười năm nữa mới có thể đạt đến Nhị giai.

Đây cũng là dưới điều kiện có tài nguyên của Đoạn gia cung cấp, y thân là công công phục thị bên cạnh Đoạn Ngọc thì mỗi tháng đều sẽ thu được một bút tài nguyên không nhỏ, theo tu vi của y đề thăng thì lượng tài nguyên thu được cũng sẽ tăng lên.

“Quá chậm!”. Đoạn Ngọc nhưng lại lạnh nhạt phun ra hai từ. Theo như hắn được biết thì công công cùng thị nữ trong cung kỳ thực chỉ là lực lượng bề ngoài của Đoạn gia mà thôi, chỉ có số ít công công phục thị bên cạnh người có địa vị trong cung thì mới có khả năng thu được tài nguyên tu luyện cao cấp hơn một chút, những công công khác thì không có chỗ tốt này, chỉ có thể theo thông lệ đạt được một chút tài nguyên tu hành, tu vi cơ bản đều không cao.

Mục Vũ là công công được phái đến làm công công phục thị bên cạnh Đoạn Ngọc, về thiên phú tu luyện thì ở trong đám công công trong cung cũng xem như đứng đầu, thế nhưng tài nguyên tu luyện của y không nhiều, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì tốc độ tu luyện bình thường, không thể tăng tốc tu hành, tu vi ở trong đám công công phục thị bên cạnh Hoàng từ, Hoàng nữ chỉ xem như trung hạ.

“...”. Mục Vũ nghe vậy thì chỉ có thể cười khổ, y cảm thấy tốc độ tu hành của mình hiện tại kỳ thực là cũng không kém, thế nhưng đem so với Đoạn Ngọc thì quả thực là rất chậm, bị Đoạn Ngọc nói như vậy y cũng không thể phản bác.

“Ngươi tại Luân Hải cảnh đã tu luyện đến hiện tại thì đã không thể thay đổi, ta cũng không giúp được ngươi quá nhiều, thế nhưng trong hạn mức Tam giai đan dược ngươi có thể tùy ý mở miệng, mỗi một tháng ta sẽ cung cấp cho ngươi năm viên Tam giai thượng phẩm đan được dùng để đề thăng tu vi”. Đoạn Ngọc thoáng chút suy ngẫm nói.

Hắn đã đem Mục Vũ thành người thân cận nên tất nhiên là cần phải bồi dưỡng, trong tương lai Mục Vũ không thể giúp hắn chiến đấu nhưng lại có thể thay hắn xử lý những chuyện khác, tu vi không thể quá thấp được.

“...”. Mục Vũ nghe được Đoạn Ngọc nói xong thì hơi chút ngây ngẩn, dĩ nhiên là có loại cảm giác bản thân nghe lầm. Bên cạnh y Hồ Mị đáy mắt cũng lộ ra dị quang, một tháng cung cấp ba viên Tam giai thượng phẩm đan dược quả thực không phải là chuyện đùa, nhất là khi Đoạn Ngọc cũng mới là Mệnh Tuyền cảnh!

Bản thân Đoạn Ngọc là Hoàng tử có thiên phú tu luyện không thấp, hắn cần tài nguyên tu luyện thì Đoạn gia hoàng thất tất nhiên là sẽ đáp ứng, thế nhưng nếu là Đoạn Ngọc muốn lấy tài nguyên ra để bồi dưỡng riêng kẻ khác thì Đoạn gia lão bối chắc chắn sẽ không đồng ý! Hồ Mị nội tâm thầm nghĩ.

Chỉ là lời này Đoạn Ngọc cũng đã nói ra rồi, hắn nếu là không làm được thì sao có thể khiến Mục Vũ toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn được? Không lẽ là Đoạn Ngọc có thể bằng vào tự thân tài lực cung cấp Tam giai thượng phẩm cho Mục Vũ?


“Phịch!”. Ngẩn ra một lát Mục Vũ lập tức quỳ xuống cúi dập người run rẩy nói. “Nô tài tạ ơn Điện hạ!”.

“Khoan hãy tạ ơn!”. Đoạn Ngọc không nhìn y mà nhàn nhạt hỏi. “Có tài nguyên ta đặc biệt cung cấp này ngươi cảm thấy sẽ mất bao lâu để đạt đến Luân Hải cảnh đỉnh phong?”.

“Nếu như mỗi tháng nhận được năm viên Tam giai thượng phẩm đan dược dùng để đề thăng tu vi thì nô tài chắc chắn có thể trong vòng một năm đạt đến Luân Hải cảnh đỉnh phong!”. Mục Vũ khẽ giật mình, suy tính một chút thì mới nói.

“Quá chậm!”. Đoạn Ngọc khẽ lắc đầu. “Luân Hải cảnh chủ yếu là tích lũy chân nguyên khuếch trương luân hải, ngoài phục dụng đan dược ra thì vẫn còn có cách khác kích thích luân hải, ta cho ngươi thời gian sáu tháng, nếu như sau sáu tháng ngươi không đạt đến Luân Hải cảnh đỉnh phong thì không cần tiếp tục ở bên cạnh ta nữa”.

“Sáu tháng?”. Nghe được lời này Mục Vũ thoáng dừng lại, bên cạnh y Hồ Mị cũng khẽ cau mày, một cái Luân Hải cảnh tầng sáu trong vòng sáu tháng đạt đến Luân Hải cảnh đỉnh phong cũng đồng nghĩa với việc trung bình hai tháng đột phá một cảnh giới nhỏ, tốc độ phá cảnh như vậy đã xem như là một cái tuyệt thế thiên tài rồi.

Đoạn Ngọc đưa ra yêu cầu này cho Mục Vũ không khỏi là quá coi trọng Mục Vũ rồi! Cho dù là có đan dược phụ trợ thì cũng không có khả năng thay đổi được một cái sự thất đó là Mục Vũ không phải tuyệt thế thiên tài, ở phương diện võ đạo y liền là chuẩn thiên tài còn không đạt đến, so với tuyệt thế thiên tài cách xa vạn dặm!

“Tạ ơn Điện hạ cho nô tài cơ hội! Nô tài chắc chắn sẽ nỗ lực hết sức mình, tuyệt không để Điện hạ thất vọng!”. Đang lúc Hồ Mị có chút khinh thường thì Mục Vũ đã mở miệng nặng nề nói. Tuy rằng thanh âm hơi có the thé âm nhu nhưng lại vô cùng nghiêm túc.

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com


May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v
Bình Luận (0)
Comment