Luân Hồi Thương Đế

Chương 189


“Sau khi vào di chỉ của Tà Minh tông bọn hắn sẽ là hộ vệ của các ngươi”. Không đợi Đoạn Ngọc cùng Đoạn Minh Thành, Đoạn Minh Võ thắc mắc thì Đoạn Thế Mục đã mở miệng nói. “Trong di chỉ của Tà Minh tông chắc chắn sẽ có không ít bảo vật, các ngươi nếu là may mắn gặp được thì cũng cần ước lượng bản thân thực lực”.

“Phụ Hoàng, chúng ta không đi cùng với ngươi sao?”. Đoạn Bích Võ không hiểu hỏi.

“Sẽ không!”. Đoạn Thế Mục lắc đầu. “Mục đích của chúng ta vô cùng rõ ràng, là truyền thừa công pháp hoàn chỉnh của Tà Minh tông, Đoạn gia ta có cả thảy năm mươi người tiến vào di chỉ kia, hai người sẽ tự tạo thành một nhóm, như vậy thì khả năng gặp được sẽ cao hơn”.

“Nếu là phát hiện ra nơi cất giấu truyền thừa công pháp hoàn chỉnh của Tà Minh tông thì liền truyền tin cho những tổ đội khác, tuyệt đối không được hành động một mình”. Trong lúc nói y lấy ra ba khối ngọc bài lần lượt đưa cho Đoạn Ngọc, Đoạn Bích Võ và Đoạn Minh Thành.

Đoạn Bích Võ và Đoạn Minh Thành đáy mắt đều lộ ra dị sắc nhưng không nói cái gì, đều là như thường nhận lấy ngọc bài. Đoạn Ngọc nhận lấy ngọc bài một khắc thì lập tức truyền một tia tinh thần lực vào ngọc bài, bên trong dĩ nhiên là ẩn tàng một cái trận pháp khá là phức tạp nhưng lại cực nhỏ, người tạo ra nó tất nhiên là một vị Trận Pháp sư có tạo nghệ không thấp.

“Đây là ngọc bài truyền tin, là nhỏ máu nhận chủ, chỉ có Đoạn gia ta huyết mạch mới có thể kích hoạt nó”. Đoạn Thế Mục nói. “Trong phạm vi trăm dặm nếu là kích phát ngọc bài này thì có thể liên hệ với thành viên tộc ta nắm giữ ngọc bài, nghĩ đến trong di chỉ của Tà Minh tông kia sẽ không có hạn chế gì nhiều”.

Ba người Đoạn Ngọc nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chiếu theo lời Đoạn Thế Mục nói thì những ngọc bài này sẽ tạo thành một kênh liên lạc riêng của Đoạn gia tộc nhân, người khác cho dù là đạt được ngọc bài này cũng không thể sử dụng.

Đoạn Bích Võ cùng Đoạn Minh Thành gần như đồng thời vạch ra một vết rách trong lòng bàn tay mình nhỏ lên ngọc bài, Ngọc không thấy vậy cũng không chút chậm trễ làm tương tự. Tại đây Đoạn gia hậu bối rõ ràng là chỉ có ba người bọn hắn, còn lại Đoạn gia tộc nhân hiển nhiên là đã được phát cho ngọc bài này từ trước.

Đoạn Ngọc âm thầm quan sát một vòng thì có thể khẳng định năm mươi người có mặt ở đây chỉ có hắn là tu vi Luân Hải cảnh, còn lại những người khác tu vi đều là Động Thiên cảnh trở lên, yếu nhất là một vị tộc thúc hơn ba mươi tuổi một chút, Động Thiên cảnh tầng hai.

Nguyên thần đạt đến Tam giai nên Đoạn Ngọc đã có thể cảm ứng được tu vi của hầu hết võ giả dưới Phong Vương cảnh, cả thảy năm mươi người ở đây hắn chỉ không thể nhìn thấu tu vi của năm người mà thôi, còn lại hắn đều có thể đại khái đoán được.



Đoạn Bích Võ cùng Đoạn Minh Thành tu vi đều là Động Thiên cảnh tầng sáu, so ra là còn mạnh hơn không ít tộc thúc, Đoạn Ngọc đều có chút kinh ngạc. Hai vị hoàng huynh này của hắn thực là có khả năng tại trước ba mươi tuổi đạt đến Phong Hầu cảnh!

Đoạn Ngọc lẫn ở trong đám người này quả thực là có chút bắt mắt! Có rất nhiều người đều âm thầm kinh ngạc khi nhìn về phía hắn.

“Vù”. Đúng lúc hư không hơi động, Đoạn Trường Sinh trống rỗng xuất hiện ở phía trước mọi người, tất cả đều hơi có giật mình, bao quát cả Đoạn Ngọc.

“Tham kiến lão tổ!”. Đoạn Thế Mục dẫn đầu năm mươi người hướng Đoạn Trường Sinh khom người hành lễ hô.

“Trong các ngươi có người là Đoạn gia con cháu, có người là thân tín của Đoạn gia ta, cho dù là thế nào ta cũng đều tin tưởng các ngươi”. Đoạn Trường Sinh khẽ gật đầu nói. “Chuyến đi đến di chỉ của Tà Minh tông này không đơn giản, các ngươi tu vi đều bị áp chế ở Luân Hải cảnh, sẽ có khả năng mất mạng! Bây giờ nếu là có người rút lui ta cũng không trách cứ”.

“...”. Đoạn Trường Sinh nói xong thì ánh mắt quét qua tất cả mọi người có mặt ở đây một vòng, tất cả dĩ nhiên là đều không có ý định rút lui, không có người lên tiếng. Y hiển nhiên là có chút hài lòng gật đầu.

“Rất tốt! Lão phu sẽ tự mình đưa các ngươi đến bên ngoài di tích của Tà Minh tông, đến lúc những thế lực lớn kia cho phép võ giả tiến vào thì các ngươi có thể tự do hành động”. Đoạn Trường Sinh nói. “Mục tiêu của Đoạn gia ta là gì lão phu không muốn nói thêm, chỉ chúc các ngươi có thể đạt được càng nhiều bảo vật, tính mạng mình mới là quan trọng nhất!”.

“Cẩn tuân lão tổ nhắc nhở”. Đoạn Thế Mục đi đầu chắp tay hành lễ nói.

“Cẩn tuân lão tổ nhắc nhở!”. Còn lại những người khác cũng lập tức đồng thanh nói, thanh âm vang vọng.


“Không cần phản kháng!”. Đoạn Trường Sinh lạnh nhạt nói, vừa nói vừa vung tay lên, trước mắt hư không nhộn nhạo, tất cả mọi người dĩ nhiên là đều bị cuốn vào trong hư không, cảm giác dĩ nhiên là cùng loại với đi vào truyền tống trận.

Đoạn Ngọc chỉ cảm thấy đầu óc hơi chút mơ hồ, trước mắt quang hoa lập lòe không ổn định khiến hắn không nhịn được mà nhắm mắt lại. Thủ đoạn của Tôn Giả đối với một cái Luân Hải cảnh như hắn quả thực là quá kinh khủng.

“...”. Không rõ đã trải qua thời gian bao lâu thì Đoạn Ngọc chợt cảm nhận được dưới chân chính là đất bằng, theo bản năng mở mắt ra thì chỉ thấy Đoạn Trường Sinh đang mỉm cười nhìn hắn. Sau lưng hắn còn có Thiên Tam.

“Chuyện của ngươi Thiên Tinh đã nói cho ta biết, ta cảm thấy để ngươi ẩn tàng thiên tư cũng là chuyện tốt, chuyến đi vào di chỉ này không cần liều lĩnh, thuận theo tự nhiên là được”. Đoạn Trường Sinh nhàn nhạt nói.

“Vâng! Ngọc nhi đã hiểu”. Đoạn Ngọc không dám thất lễ liền gật đầu cung kính đáp.

“Lão phu chuẩn bị hạ phong ấn lên người ngươi, nó sẽ chỉ ngăn cản cường giả điều tra tình hình cụ thể của ngươi, sẽ không ảnh hưởng đến việc phát huy thực lực, duy nhất có một cái nhược điểm đó là khi phong ấn này bị kích phát sẽ tiêu hao chân nguyên của ngươi”. Đoạn Trường Sinh nói.

“Vâng!”. Đoạn Ngọc có chút ngoài ý muốn những vẫn là gật đầu. Phong ấn kia tiêu hao chân nguyên đối với người khác là vấn đề không nhỏ nhưng đối với hắn thì không đáng là gì, có Tịch diệt chi lực trợ giúp hắn cơ bản là không sợ chân nguyên tiêu hao. Mà lại cũng là khi phong ấn bị kích hoạt mới tiêu hao chân nguyên của hắn, đây cũng là khi có cường giả muốn điều tra nội tình của hắn, sẽ không kéo dài quá lâu, bình thường hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

Đoạn Trường Sinh gật đầu, sau đó dĩ nhiên là ở ngay trước mặt Đoạn Ngọc vung tay vẽ vào hư không, từng đường trận văn nhìn như đơn giản nhưng lại ẩn chứa vô tận huyền ảo, trong thời gian không đến mười hơi thở y dĩ nhiên là đã vẽ ra hơn trăm đường trận văn như vậy. Một cái chữ ‘phong’ theo đó ngưng tụ ở trước mặt Đoạn Ngọc, sau đó chợt lóe lên thần quang bay về phía bụng của hắn.

“Phong ấn đã thành”. Đoạn Trường Sinh âm thầm cảm ứng một chút thì khẽ gật đầu. Sau đó dĩ nhiên là vung tay lên đem một cái ngọc giản đưa cho Đoạn Ngọc. “Đây là Tinh Thần Luân Hải pháp, ngươi hiện tại đã là Luân Hải cảnh, cũng nên tu luyện công pháp tương ứng”.

“Cảm ơn lão tổ!”. Đoạn Ngọc nhận lấy ngọc giản nói. Hắn trong mấy ngày này đều đang tập trung vào tu luyện Lôi Luyện thuật nên đúng thực là chưa đi nhận lấy Tinh Thần Luân Hải pháp, mấy vị Đoạn gia tộc lão chú ý đến hắn dĩ nhiên là suy nghĩ chu đáo hơn hắn nghĩ nhiều.



“Sau khi tiếp thu xong Tinh Thần Luân Hải pháp thì đem ngọc giản này đeo ở bên người, lúc mấu chốt có thể cứu ngươi một mạng”. Đoạn Trường Sinh có chút thần bí cười nói. Dứt lời thì đã lắc người rời đi.

Đoạn Ngọc thấy vậy thì có chút cười khổ, đồng thời cũng là âm thầm nắm chắc ngọc giản hơn. Đây không thể nghi ngờ là thủ đoạn bảo mệnh mà Đoạn Trường Sinh cho hắn, một vị Tôn Giả chuẩn bị thủ đoạn tất nhiên là đáng sợ vô cùng.

“Tứ điện hạ, chúng ta tiếp tục đi về phía tây mười dặm là có thể đến được chỗ di chỉ địa cung kia”. Lúc này Thiên Tam mới mở miệng nói. Hiện tại Thiên Tam đã thay đổi một chút, y phục vẫn là hắc y nhưng không bao trùm lên đầu, trên mặt y nguyên mang theo mặt nạ nhưng đã không còn chữ ‘tam’, tóc dài đen nhánh buông xuống có phần cuồng dã. Nếu như không phải cảm nhận được khí tức của y không thay đổi thì Đoạn Ngọc còn có chút hoài nghi đây không phải Thiên Tam.

“Chúng ta đi thôi”. Đoạn Ngọc khẽ gật đầu. Trong lúc đó cũng là hiểu ý lấy ra một cái mặt nạ da người, thoáng chút cải biến đã biến thành bộ dạng của Lục Ngọc.

Thiên Tam giống như không nhìn thấy cái gì chủ động đi ở phía trước dẫn đường. Đoạn Trường Sinh đưa hai người đến một chỗ núi thấp dưới tán cây, hiện tại hướng đến chỗ di chỉ của Tà Minh tông cũng chính là đi vào sơn mạch chỗ sâu.

Nơi này vốn là sơn mạch tương tự như Thiên Lang sơn mạch ở Thánh Nguyên Đế quốc, bên trong sinh tồn không ít Hung thú cùng Yêu tộc ẩn núp, thế nhưng từ khi di chỉ của Tà Minh tông lộ ra thì đã có rất nhiều Nhân tộc võ giả tiến đến, Hung thú cơ hồ là đều bị chém giết sạch, Yêu tộc dù có thì cũng trốn đi rất kỹ.

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com


Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc
Bình Luận (0)
Comment