Luân Hồi Thương Đế

Chương 203


“Các hạ, ngươi đi đến nơi này trước chúng ta hẳn là phát hiện ra điều gì đó khác thường rồi đúng không?”. Đang lúc Thiên Tam đánh giá hai người kia thì trung niên nhân hướng Thiên Tam chắp tay hỏi.

“Có hay không thì liên quan gì đến các ngươi?”. Thiên Tam âm thầm nhíu mày, tự nhiên là hiểu được người đến không thiện, y không có ý định trả lời đối phương.

“Chúng ta đều là người đi vào di chỉ của Tà Minh tông, lẽ ra nên giúp đỡ lẫn nhau”. Trung niên nhân kia cười vô hại nói.

“Đổi lại là các ngươi thì sẽ nói cho ta biết những điều mà các ngươi biết về di chỉ này sao?”. Thiên Tam cười thản nhiên hỏi.

“Hừ! Chúng ta hỏi ngươi đã là ngươi vinh hạnh, nếu như là ở ngoại giới ngươi cảm thấy ngươi có tư cách cùng chúng ta nói chuyện sao?”. Trung niên nhân kia còn chưa mở miệng thì thanh niên đã hừ lạnh quát.

“Người trẻ tuổi nên biết kính lễ”. Thiên Tam liếc nhìn thanh niên kia lạnh nhạt nói. “Ngươi ở ngoại giới là a miêu a cẩu gì ta không quan tâm, trong di chỉ này có người đánh chết ngươi thì thế lực sau lưng ngươi cũng chưa chắc cứu được ngươi”.

“Muốn chết!”. Thanh niên nghe vậy thì lạnh lùng quát, hai mắt hung quang thoáng hiện lên thì một cỗ khí tức thô bạo từ trên thân bộc phát, cả người đã giống như hung thú vung quyền lao về phía Thiên Tam.

“Đạo Cực pháp môn?”. Thiên Tam trong mắt đồng tử hơi chút co lại, thanh niên kia bộc phát khí tức một cái sát na thì y đã nhận ra được thanh niên này xuất thân, là một trong lục đại Tiên môn đương thế, Đạo Cực môn.

“Đã không có thông tin hữu dụng gì thì đi chết đi!”. Trung niên đi cùng thanh niên kia cũng đổi một khuôn mặt lạnh lẽo, trên tay thoáng chốc đã nhiều ra một thanh đại đao chém hướng Thiên Tam, khí tức lộ ra so với thanh niên càng thêm hung hãn.

“Vậy để ta nhìn các ngươi có thực lực này hay không”. Thiêm Tam đang lúc khó chịu vì Đoạn Ngọc biến mất nên cũng là lạnh lùng đáp. Đối phương thân phận đúng là không đơn giản nhưng tu vi cao hơn thì ở trong di chỉ này cũng bị hạn chế dưới Luân Hải cảnh, y chưa chắc đã sợ hai người kia liên thủ.

Chiến thương hóa thành chín đạo thương ảnh mang theo cuồng bạo lực lượng đâm về phía quyền đầu của thanh niên, Đoạn Ngọc nếu là ở đây thì chắc chắn sẽ nhìn ra đây chính là cảnh giới viên mãn của Tật Lôi thương pháp, Thiên Tam là người sáng tạo ra một thương pháp này, vận dụng ra giống như nước chảy mây trôi, uy năng cũng rất cường đại.


“Oanh”. Quyền thương va chạm lập tức vang lên một tiểng nố lớn, thanh niên bằng vào huyết nhục chi khu chặn lại một thương này của Thiên Tam nhưng lại không có chút thương tổn nào, lực lượng càng là đáng sợ đem chiến thương đẩy lùi, Thiên Tam cũng là vì thế mà bị đánh bay.

“Chỉ có chút thực lực này?”. Thanh niên thấy vậy thì cười nhạt khinh thường, tại trong cảm giác của hắn thì Thiên Tam chỉ có thực lực mạnh hơn Luân Hải cảnh đỉnh phong một chút mà thôi, là một vị cường giả bị áp chế tu vi xuống Luân Hải cảnh đỉnh phong lại chỉ có thực lực như vậy thì có thể thấy thiên phú rất tầm thường.

“Canh!”. Thiên Tam hơi chút ước định thực lực của thanh niên xong thì chợt thu thương chặn lại một đao của trung niên đang lao tới, tiếng kim thiết va chạm vang lên, hỏa hoa tán loạn, Thiên Tam dĩ nhiên là cũng theo đó bị đánh bật lại càng xa.

“Thiếu gia, cùng tiến lên giết kẻ này!”. Trung niên nhân đem Thiên Tam đánh bật lui về phía sau nhưng cảm thấy có gì đó không đúng, chiến đao đuổi theo Thiên Tam không ngừng. Cùng lúc lại xoay đầu nói với vị thanh niên kia.

“Minh thúc, để ta đến là được rồi!”. Thanh niên kia nghe vậy thì thoáng nhíu mày nói. “Giết tên phế vật này vừa vặn để ta tôi luyện võ kỹ vừa mới luyện thành”.

“Thiếu gia, tốc chiến tốc quyết, chúng ta cần chiếm tiên cơ”. Trung niên kia thâm ý nói.

“Giết!”. Thanh niên nghe vậy thì như nghĩ đến cái gì mà không còn nói thêm, song quyền hơi động đã hiện lên một đôi quyền sáo lao về phía Thiên Tam.

“Muốn giết người diệt khẩu sao?”. Thiên Tam đáy lòng thầm nói. Thanh niên kia thiên phú rất cao nhưng tâm tính so với Đoạn Ngọc kém hơn nhiều lắm, trung niên nhân tất nhiên mới là người chủ đạo sách lược.

Trung niên nhân tự nhiên là muốn đem Thiên Tam đánh chết, miễn cho tin tức về Tà Minh pháp lan truyền ra bên ngoài. Từ việc hai người này nói chuyện thì Thiên Tam cũng nhìn ra được thanh kia mặc dù là môn hạ của Đạo Cực môn nhưng cũng thuộc gia tộc cường đại, hắn muốn đạt được Tà Minh pháp chưa chắc là đã hiến cho Đạo Cực môn.

Qua va chạm vừa rồi Thiên Tam đã xác định chiến lực của trung niên nhân kia cũng không cao hơn y, chỉ là thêm sự phối hợp của thanh niên kia thì y sẽ rất khó đem cả hai giải quyết. Quan trọng hơn đó là y cũng không muốn tại đây gây nên chú ý, việc này có thể ảnh hưởng đến Đoạn Ngọc đang truy cầu hư hư thực lực Tà Minh pháp.

Hai người kia không muốn nhiều người biết đến chỗ này vô tình có cùng suy nghĩ với Thiên Tam.



“Canh”. Trung niên cùng Thiên Tam lại một lần nữa va chạm, hỏa hoa bắn ra tán loạn, người trước đao pháp không chút hoa mỹ nhưng lại có uy lực rất cường đại, đây hiển nhiên là một môn Tam giai chiến kỹ.

“Thiên Cực Cửu Quyền!”. Thanh niên đuổi đến phía sau cơ hồ là không để cho Thiên Tam có chút thời gian thở dốc nào, quyền còn chưa đến thì quyền phong đã trực tiếp ập vào mặt Thiên Tam.

“Ầm”. Thiên Tam lộ ra có chút cuống cuồng chỉ có thể thu thương chắn ở trước ngực chặn lại một quyền kia, một tiếng trầm đục vang lên thì Thiên Tam cũng lạnh rên một tiếng lui về phía sau.

“Rắc”. “Rắc”. Thế nhưng chính ở lúc này mặt đất đột nhiên chấn động, từng cái thổ thứ từ đó phóng lên khóa chặt đường lui của Thiên Tam.

“Nguyên thần Thổ thiên phú!”. Thiên Tam hai mắt khẽ híp, nội tâm không nhịn được mà thầm hô. Đây không thể nghi ngờ chính nguyên thần thiên phú của thanh niên môn hạ Đạo Cực môn, từ cường độ công kích thì có thể thấy kẻ này nguyên thần đã đến Nhị giai trung kỳ.

“Hừ! Các ngươi đừng hòng được như ý nguyện!”. Thiên Tam hừ lạnh quát, trên người đột nhiên dâng lên huyết quang đem hành loạt thổ thứ đánh về phía y chấn vỡ, sau đó dĩ nhiên là trực tiếp xoay người bỏ chạy.

Trung niên nhân và thanh niên đều lộ ra vẻ kinh ngạc, Thiên Tam bỏ chạy cũng quá dứt khoát đi? Thạch bia khắc xuống ba chữ ‘Tà Minh pháp’ chắc chắn là không bình thường, Thiên Tam cứ như vậy từ bỏ.

“Thiếu gia, ngươi ở lại điều tra thạch bia này”. Trung niên nhân kia thần sắc hơi biến lập tức lạnh lùng nói, dứt lời đã chủ động tách ra đuổi theo Thiên Tam.

Thanh niên nghe vậy thì hai mắt lập lòe dị quang, sau đó cũng không nghĩ nhiều mà đi đến phía trước thạch bia. Qua va chạm hắn cho rằng Thiên Tam thực lực cũng không quá mạnh, trung niên nhân kia hoàn toàn có thể nhanh chóng đem đánh chết.

Sau khi nghiên cứu thạch bia một hồi không có kết quả thì thanh niên mới hướng ánh mắt đến con đường phía sau thạch bia, không mất bao lâu thì hắn cũng đã bước lên con đường đó.

Một bên khác Thiên Tam chính như y nói với Đoạn Ngọc, cho dù là không đi lên con đường phía sau thạch bia thì y vẫn có thể mở ra một con đường. Sau khi ra khỏi tà lâm thì là một thế giới khác, thực vật sinh trưởng tươi tốt, gần như là một chỗ rừng rậm, trên có cổ thụ, dưới có thảm cỏ, duy nhất không được hài hòa đó là trong này không có sinh vật sống.



“Vù”. “Vù”. Thiên Tam chân đạp bộ pháp lướt đi ở phía trước, trung niên nhân ở phía sau cầm trường đạo đuổi theo không bỏ, hiển nhiên là kẻ này đã quyết ý giết chết Thiên Tam, đề phong tin tức liên quan đến chỗ bia đá kia bị lộ ra.

“Xuy”. Đang chạy ở phía trước Thiên Tam đột nhiên dừng lại, trên tay chiến thương đột nhiên xoay chuyển hướng về phía trung niên nhân kia đâm tới, chín đạo thương ảnh trùng điệp mà đến, uy năng cường đại.

“Choang!”. Trung niên nhân kia hơi có giật mình nhưng phản ứng không chậm, chiến đao lập tức cung lên, đao quang lóa mắt chặn lại một thương của Thiên Tam, một tiếng kim thiết va chạm chói tai lập tức vang lên, lực phản chấn cường đại khiến cho cả hai đều bị đẩy lui về phía sau.

“Ngươi quả nhiên là ẩn giấu thực lực”. Trung niên nhân híp mắt lại lạnh lùng nói.

“Ngươi biết được điều này vẫn muốn đuổi theo ta, đó không phải là có tự tin giết được ta hay sao?”. Thiên Tam cười nhạt thản nhiên đáp. “Ngược lại là ngươi, không ở lại bảo hộ thiếu gia nhà mình, nếu như bị người làm thịt thì không biết lúc đi khỏi nơi này ngươi sẽ phải đối mặt với chỗ gia tộc kia thế nào?”.

“Tại nơi mọi người bị áp chế tu vi xuống dưới Động Thiên cảnh như di chỉ này thì người có thể giết được thiếu gia nhà ta không nhiều”. Trung niên nhân kia biểu tình hơi chút cứng lại nhưng rất nhanh đã cười nhạt tự tin nói. “Ngươi có thời gian lo lắng cho thiếu gia nhà ta như vậy thì chi bằng lo cho chính mình đi”. Dứt lời đã vung đao lao về phía Thiên Tam, trên người y khí thế cũng liền dâng cao hơn một phần.

***** Tí thì quên hôm nay còn chưa đăng chương thứ 2 =.=

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com


May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v
Bình Luận (0)
Comment