Luân Hồi Thương Đế

Chương 226


Tại trong suy nghĩ của Vương Hạo thì thiên kiêu mạnh hơn trước khi trưởng thành cũng đều có thể bị đánh chết! Người như vậy cuối cùng cũng không được Võ đạo thế giới nhớ đến. Cá nhân y cũng đạt được cường giả trong gia tộc nhắc nhở như vậy.

Thiên phú càng cao, biểu hiện càng lóa mắt thì càng sẽ đạt được nhiều ưu ái, thế nhưng đồng thời với đó chính là cây cao đón gió, kẻ địch nhắm đến sẽ càng nhiều.

Đứng ở góc độ của Vương Hạo nhìn Đoạn Ngọc thì thiên phú mạnh hơn y cũng không có ý nghĩa, chỉ cần y đem Đoạn Ngọc đánh chết thì y vẫn như trước có thiên phú tuyệt luân, trong tương lai muốn bớt đi một kẻ địch cường đại thì cách tốt nhất chính là loại trừ kẻ đó từ khi còn nhỏ. Một khi đã kẻ địch thì không cần nương tay!

Vương Hạo nghĩ đến thân phận của Đoạn Ngọc nhưng lúc này y đã không còn nhiều kiêng kị, trước tiên toàn lực đem Đoạn Ngọc đánh chết lại nói. Mà lại cho dù là thế lực mạnh hơn thì Vương gia, Đạo Cực môn cũng không sợ!

Vương Hạo vừa liếc nhìn đã nhận ra Trích Tinh Thủ là thần thông khiến cho Đoạn Ngọc có chút kinh ngạc, thế nhưng hắn rất nhanh đã cảm thấy chuyện này bình thường, Vương Hạo biểu hiện ra bản thân không phải thường nhân, không chỉ thiên phú tu luyện cực cao, chiến lực cường đại mà y phục, tác phong cũng đều cho thấy y là kẻ xuất thân từ thế lực lớn, không phải Đế tộc thì chính là Tiên môn, Tà tông. Khả năng hiểu biết xa xa ở trên Đoạn Ngọc.

Kẻ địch cường đại hơn mình, phía sau thế lực cũng càng cường đại hơn khiến cho Đoạn Ngọc trong lúc nhất thời không có biện pháp đối phó.

“Luân Hải cảnh tầng một thì có chiến lực bực này, ngươi là thiên kiêu mạnh nhất mà từ trước đến nay ta gặp được!”. Vương Hạo ánh mắt tràn ngập huyết quang nhìn Đoạn Ngọc nói. “Ngươi càng ưu tú ta càng muốn giết ngươi!”. Lời này vừa xong Vương Hạo đã lại lao về phía Đoạn Ngọc.

“Cửu Ảnh Biến!”. Đoạn Ngọc nội tâm khẽ quát, liền Trích Tinh Thủ đều không thể ngạnh kháng với Vương Hạo nên hắn chỉ có thể lựa chọn tránh đi.

“Phốc”. Vương Hạo vung quyền đánh tới thì Đoạn Ngọc đã hóa thành bốn đạo huyễn ảnh, lần đầu chứng kiến thủ đoạn này của Đoạn Ngọc khiến Vương Hạo có chút kinh ngạc, song quyền cùng lúc lay động chỉ có thể đánh vỡ hai cái huyễn ảnh, chưa từng đánh trúng chân thân của Đoạn Ngọc.

“Tam Lôi Diệt!”. Đoạn Ngọc tránh đi một kích liền quay người vung cốt thương đâm về phía hông trái của Vương Hạo.

“Cút cho ta!”. Vương Hạo lâm nguy không loạn dĩ nhiên là đạp mạnh chân xuống đất, một cỗ xung lực cường đại từ dưới mặt đất đột nhiên bốc lên đánh tan công kích của Đoạn Ngọc, cốt thương cũng vì vậy mà bị đánh bật lên.



“Trả cho ngươi một quyền!”. Vương Hạo đột nhiên xoay người vung quyền đánh về phía ngực của Đoạn Ngọc, quyền còn chưa đến khí thế đã ép đến khiến y phục trên người Đoạn Ngọc ép sát lên người hắn.

“Cửu Ảnh Biến!”. Đoạn Ngọc nội tâm thầm quát, thân hình thoáng chút dừng lại đã liền tách ra thành bốn đạo quang ảnh.

“Ầm”. Thế nhưng lúc này dị biến phát sinh, quyền của Vương Hạo bốc lên huyết quang, Đoạn Ngọc vận dụng Cửu Ảnh Biến hóa thành bốn đạo thân ảnh nhưng chân thân vẫn bị khóa chặt, quyền kình vừa đến ngay lập tức đánh lên người hắn, cự lực cường đại tác động lên cơ thể đem Đoạn Ngọc chân thân cùng ba đạo huyễn ảnh cùng lúc đánh nát. Chân thân của hắn bị một quyền trực tiếp đánh lên, thân hình theo đó bay ngược.

Tuy rằng một quyền này đánh trúng nhưng Đoạn Ngọc chỉ bị thương thêm một chút, cũng không dính phải trọng thương, lực quyền kia của Vương Hạo rõ ràng là yếu hơn lúc trước. Hiển nhiên là Vương Hạo đã lựa chọn đánh đổi lực công kích yếu hơn để phá đi ý đồ tránh né của Đoạn Ngọc, với tình cảnh hiện tại của hắn thì thêm một chút thương thế cũng là điều khó tiếp nhận.

“Phốc”. Đoạn Ngọc thầm mắng một tiếng thì đã không nhịn được mà ho ra một ngụm máu, khuôn mặt dưới lớp mặt na da người trắng thêm một phần.

“Cùng một thủ đoạn lại muốn ở trước mặt ta dùng hai lần, ngươi cũng quá ngây thơ!”. Vương Hạo lạnh lùng nói, trong lúc nói đã lại lao về phía Đoạn Ngọc.

“Trích Tinh Thủ!”. Đoạn Ngọc khẽ quát, trên tay bốc lên tinh quang vỗ về phía Vương Hạo, một con cự thủ tràn ngập tinh quang theo đó lộ ra.

“Ha ha, thần thông này cường đại nhưng cũng không làm gì được ta!”. Vương Hạo cười lớn quát, song quyền hợp lại cứ như vậy đụng vào cự thủ.

“Oanh”. Huyết sắc cùng tinh quang nổ tung, thế công của Vương Hạo trực tiếp bị chặn lại nhưng cự thủ tràn ngập tinh quang cũng bị đánh vỡ, Đoạn Ngọc đứng ở phía sau đó không chút do dự nào đã liền xoay người hướng đại điện lối ra lao đi.

“Thần thông cường đại nhưng cũng phải nhìn người thi triển, ngươi mới là Luân Hải cảnh tầng một mà thôi, lực lượng có...”. Vương Hạo cả người bốc lên huyết quang xuyên phá tinh quang khinh thường nói, thế nhưng lời còn chưa dứt thì đã liền im bặt, y tất nhiên là đã thấy được Đoạn Ngọc chuẩn bị chạy thoát khỏi đại điện.


“Chạy chỗ nào?”. Vương Hạo gầm lên, dưới chân dẫm mạnh đã liền vọt lên nhanh chóng đuổi về phía Đoạn Ngọc.

“Hừ!”. Đoạn Ngọc không cần xoay người cũng cảm nhận được Vương Hạo nhanh chóng đuổi về phía mình, đáy lòng hơi chút hừ lạnh thì đã từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cây thương bị thương tổn phần mũi, đây chính là Minh Giao thương bị tổn hại trong trận chiến với Tà Lân Tích.

“Nhị Lôi Bạo!”. Đoạn Ngọc nội tâm thầm niệm, một chiêu thương kỹ đại thành phát ra nhưng lại cùng lúc đem Minh Giao thương ném về phía Vương Hạo.

“Vô dụng!”. Vương Hạo thấy vậy thì khẽ quát, một quyền cứ như vậy đánh ra chuẩn bị trực tiếp đem Minh Giao thương đánh bay.

“Ầm”. Thế nhưng chính ở lúc này thì lực lượng đáng sợ mà Đoạn Ngọc trú vào Minh Giao thương bộc phát, Minh Giao thương đột nhiên bạo liệt hóa thành mấy chục mảnh vỡ sắc nhọn lao về phía Vương Hạo, cùng với lực lượng của Đoạn Ngọc thì lúc này lại càng có thêm sự sắc bén của những mãnh vỡ này.

“Xuy”. “Xuy”. Vương Hạo trong mắt đồng tử co rụt lại không thể không cường hành dừng lại, trên người huyết quang dâng lên càng mạnh hóa thành một tầng phòng ngự chặn lại những mảnh vỡ kia.

“Bành!”. Nhân cơ hội này Đoạn Ngọc đã vọt đến chỗ cửa đại điện rồi vung tay đem cửa mở ra, sau khi thoáng nhìn lại Vương Hạo một chút đã không nghĩ nhiều chạy ra khỏi đại điện.

“Ầm”. “Ầm”. Đoạn Ngọc vừa mới chạy ra khỏi đại điện thì chỗ Vương Hạo huyết quang đột nhiên nổ tung, tất cả mảnh vỡ của Minh Giao thương bật ngược trở lại với tốc độ càng nhanh va chạm vào đại điện các nơi. Thế nhưng trên mặt Vương Hạo lúc này đã xuất hiện một vết cắt nhỏ, từ đó có thể thấy được vết máu nhỏ rỉ ra.

“A... Không giết được ngươi ta không gọi Vương Hạo!”. Vương Hạo ngẩng mặt gầm lên giận dữ quát. Lúc này đây y cảm thấy vô cùng nhục nhã, dĩ nhiên là có loại cảm giác thợ săn bị con mồi phản kích làm cho bị thương trong khi con mồi thì chạy trốn.

Trong Vương gia, thậm chí là toàn bộ Đạo Cự môn Vương Hạo cũng là thiên kiêu hàng đầu được vô số võ giả ngưỡng mộ, đồng lứa bên trong cơ hồ là không có địch thủ. Thế nhưng hôm nay y tu vi lấy Luân Hải cảnh tầng tám, còn đã vận dụng Đế thể đều không thể giết chết một cái Luân Hải cảnh tầng một, tin tức truyền đi thì mặt mũi của y để ở nơi nào?

Đoạn Ngọc chắc chắn phải chết!



Vương Hạo không có suy nghĩ nhiều mà lập tức lao ra khỏi cửa, chuẩn bị truy sát Đoạn Ngọc. Thế nhưng vừa mới lao ra khỏi đại điện thì y đã nhíu mày, bên ngoài đại điện này lại là quần thể kiến trúc rất lớn, vô số đình đài lầu các đập vào mắt, những kiến trúc này lộ ra vẻ cổ xưa, có không ít đã sụp đổ, còn đứng vững cũng là vỡ vụn không hoàn chỉnh. Quan trong hơn cả đó là Đoạn Ngọc thân ảnh đã không thấy đâu.

“Ngươi chạy không thoát khỏi di chỉ này!”. Vương Hạo liếc mắt nhìn một vòng không thấy manh mối nhưng vẫn lạnh lùng nói, nội tâm dĩ nhiên là đã có một cái ý tưởng nhắm đến Đoạn Ngọc. Chỉ cần Đoạn Ngọc còn chưa chạy ra khỏi chỗ di chỉ này thì đừng hòng thoát khỏi cái chết.

Đã trở mặt với một cái võ giả tại Luân Hải cảnh sáng tạo thần thông thì hôm nay không giết được nó sẽ là ác mộng của Vương Hạo, thậm chí là Vương gia trong tương lai!

“Ầm”. “Ầm”. Sau đó Vương Hạo cũng không lập tức bỏ đi mà điên cuồng lục soát từng cái đình đài lầu các, khả năng gặp được Đoạn Ngọc không lớn nhưng chung quy là vẫn có một chút, nếu là gặp được thì Vương Hạo có thể bớt đi một chút phiền phức.

“Vương Hạo! Cái tên này ta nhớ kỹ!”. Trong dãy đình đài lầu các này có một căn không mấy thu hút ánh mắt hiện lên một đạo u ảnh, đây chính là Đoạn Ngọc, hắn lau đi khóe miệng máu tươi nhìn hướng Vương Hạo đang điên cuồng lục soát từng tòa đại điện kia thầm nói.

Thoát khỏi tòa đại điện kia xong hắn đã cảm nhận được thiên địa chi lực nhưng chứng kiến xong thủ đoạn của Vương Hạo thì Đoạn Ngọc cảm thấy muốn giết được y không phải chuyện dễ, trong tay Vương Hạo nói không chừng là còn có thủ đoạn càng mạnh. Đã không có nắm chắc đem Vương Hạo đánh chết thì việc bại lộ thêm bản thân có Tam giai nguyên thần quả thực là không sáng suốt.

Đối với kẻ địch như Vương Hạo thì Đoạn Ngọc cảm thấy không động thì thôi, một khi động thì nhất định phải lập tức đánh chết, không được để cho y có chút cơ hội phản kháng nào. Suy nghĩ thông suốt xong hắn đã lựa chọn trước tiên rời khỏi chỗ đình đài lầu các này, cái mạng của Vương Hạo cứ tạm thời để lại đi.

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com


May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v
Bình Luận (0)
Comment