Luân Hồi Thương Đế

Chương 239


Đoạn Ngọc nghe vậy thì âm thầm cười nhạt, cô nàng này là đang lo lắng đến lúc đó hắn sẽ độc thân chạy vào trận pháp để mặc mình nàng ở bên ngoài sao?

“Những thế lực lớn này dám để cho nhiều võ giả ngoại lại như vậy thì chắc chắn có thủ đoạn lưu lại ngăn cản võ giả khác nhân lúc trận pháp bị phá vỡ chạy vào cướp đoạt lợi ích trước tiên, ngươi mượn Thánh Tử ấn ký nếu như xuyên qua được trận pháp thì cũng sẽ bị thủ đoạn này ngăn cản, đến lúc đó Thánh Tử ấn ký lộ ra, ai cũng không cứu được ngươi”. Cơ Tử Nguyệt lại truyền âm tiếp, ngữ khí có chút nghiêm nghị.

Đoạn Ngọc nghe vậy thì thoáng nhíu mày, vốn còn nghĩ là Cơ Tử Nguyệt lo lắng cho bản thân nhưng thực tế lại nói vì hắn, trong này có thật có giả, bản thân Đoạn Ngọc cũng không tin tưởng hoàn toàn nhưng lại không thể phủ nhận phân tích của Cơ Tử Nguyệt.

Các thế lực lớn kia hoàn toàn có khả năng như vậy!

“Lục lão đệ, ngươi có tâm sự gì sao? Sắc mặt không được tốt lắm”. Chợt Thiết Lâm đi ở bên cạnh Đoạn Ngọc nhìn sang hỏi.

“Cũng không tính là tâm sự”. Đoạn Ngọc khẽ giật mình nhưng phản ứng cũng không chậm lắc đầu nói. “Ta chỉ cảm thấy tốc độ phá trận của chúng ta hiện tại quá chậm, chỉ là cường công tiêu hao trận pháp lực lượng thì cần đến ngày tháng nào? Trong di chỉ này còn có rất nhiều bảo bối, chúng ta hãm lại ở chỗ này quá lâu không phải là sẽ vô duyên với càng nhiều bảo bối sao?”.

“Ha ha...”. Thiết Lâm nghe vậy thì thoáng dừng lại xong lại bật cười vỗ vai Đoạn Ngọc. “Lục lão đệ ngươi bây giờ mới nghĩ đến điểm này thì những đại lão đang chủ trì phá trận kia đã nghĩ đến từ lâu rồi, thế nhưng ngươi biết vì sao bọn hắn vẫn lưu lại ở chỗ này gắng sức phá trận hay không?”.

Đoạn Ngọc có chút mờ mịt lắc đầu.

“Di chỉ này tồn tại từ rất lâu rồi, thời gian chính là thứ đáng sợ nhất, vô số đồ vật không chịu nổi thời gian ăn mòn, các loại bảo vật trong di chỉ này sợ là đều đã bị ăn mòn đến mục rỗng rồi, cuối cùng chỉ còn lại một năm cát mà thôi”. Thiết Lâm nghiêm nghị nói. “Dược viên lại khác, thời gian dài đúng là có thể khiến những linh dược kia không chịu nổi, thế nhưng bọn nó có thể sinh sôi để lại hậu đại, thời gian càng dài thì linh dược trong Dược điền cả về số lượng hay chất lượng đều vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta”.

“Nói không ngoa thì trong di chỉ này thứ có giá trị nhất chính Dược điền, giá trị của nó e là đủ để so được với toàn bộ bảo vật khác còn sót lại trong di chỉ cộng lại!”. Nói đến đây hai mắt Thiết Lâm có chút sáng lên, dĩ nhiên là đang nghĩ đến tương lai tốt đẹp.


Đoạn Ngọc nghe vậy thì khẽ gật đầu, nội tâm nhưng lại cười nhạt, những võ giả kia nghĩ như vậy nhưng lại không biết trong di chỉ này tồn tại không ít bí mật mà bọn hắn không ngờ đến, không nói Tà Minh Tổ Đế tàn niệm mà Đoạn Ngọc trước đó gặp phải, chỉ là những binh khí, võ kỹ, thậm chí thần thông truyền thừa kia cũng là đồ vật tồn tại xuyên qua năm tháng.

“Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa”. Thiết Lâm nhìn thấy Đoạn Ngọc biểu hiện thì hài lòng nói.

“Ta hiểu rồi”. Đoạn Ngọc một bộ khiêm tốn đáp. Sau đó liền khôi phục như thường đi cùng đoàn người.

“Ngươi có Tà Minh tông Thánh Tử ấn ký, trận pháp đang bao phủ Dược điền chắc chắn không ngăn cản ngươi đi vào, cần gì hỏi những lời thừa thãi như vậy?”. Im lặng chốc lát Cơ Tử Nguyệt lại truyền âm cho Đoạn Ngọc, ngữ khí có chút trêu ghẹo.

“...”. Đoạn Ngọc biểu hiện như thường nhưng nội tâm lại không cho là như vậy.

“Tiếp theo đừng hành động thiếu suy nghĩ, ngươi nếm thử vận dụng Thánh Tử ấn ký xuyên qua trận pháp, ta sẽ thăm dò trận pháp mà các thế lực lớn bố trí bên ngoài, sau khi nắm chắc thì chúng ta sẽ hành động”. Cơ Tử Nguyệt lại truyền âm thêm.

Đoạn Ngọc không dấu vết gật đầu xem như đáp lại Cơ Tử Nguyệt.

Thiết Hoành dẫn đầu dẫn cả bảy người xuyên qua hai tầng canh gác do võ giả thuộc các thế lực lớn bố trí sẵn, Đoạn Ngọc âm thầm quan sát thì có chút kinh ngạc, các thế lực lớn này làm việc cũng thực là cẩn thận, tầm quan trọng của Dược điền giống như là còn cao hơn nhiều so với suy nghĩ của hắn.

“Vù”. “Vù”. Trước mắt xuất hiện một cái màn sáng giống như mái vòm khổng lồ đem một khu vực rộng lớn bao phủ, quang mang từ đó tỏa ra có phần chói mắt nhưng Đoạn Ngọc vẫn mơ hồ thấy được trong đó rất nhiều trận văn, xung quanh đó từng nhóm tiểu đội ít thì ba, bốn người, nhiều thì bảy, tám người, thậm chí là mười người đang hợp lực công kích.

“Ông”. “Ông”. Từng đợt công kích do từng tiểu đội tác động lên màn sáng kia không gây nên tác động gì quá lớn, thế nhưng hàng loạt công kích cùng lúc đánh lên màn sáng lại gây nên cộng hưởng kỳ lạ, màn sáng rung chuyển không ngừng, trận vặn lưu động vỡ nát không ngừng.



“Thiết Hoành, tổ đội của ngươi đến Thập ngũ địa”. Một vị võ giả giống như thư sinh ngồi phía sau một cái bàn tổng kết thống kê các loại liếc mắt nhìn về phía Thiết Hoành cùng đám người Đoạn Ngọc đạm mạc nói. Vừa nói xong thì vung tay ném ra một khối lệnh bài nhỏ bay về phía Thiết Hoành.

“Được!”. Thiết Hoành nhận lấy lệnh bài gật đầu đáp, sau đó mới dẫn theo đám người Đoạn Ngọc đi đến vị trí được định sẵn.

“Các địa điểm công kích vào trận pháp đều đã được sắp đặt sẵn, đến địa điểm kia các ngươi chỉ cần phối hợp công kích cùng với ta là được, đừng công kích trước hay chậm hơn quá nhiều, sẽ ảnh hưởng đến việc phá trận”. Thiết Hoành vừa đi vừa nói, tuy rằng không chỉ đích danh nhưng Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt đều hiểu y nói đây là muốn cho hai người nghe.

Bảy người di chuyển rất nhanh đã đi đến địa điểm được chỉ định, trên màn sáng trải rộng trận văn kia được đặt một khối cầu trong suốt, trong khối cầu cũng có trận văn lưu chuyển. Trên đường đi đến đây Đoạn Ngọc thấy được từng cái tiểu đội dĩ nhiên là đều hướng công kích đánh vào khối cầu này. Khối cầu có công năng thần kỳ kết hợp tất cả những công kích kia thành một luồng công kích đánh lên màn sáng.

“Thời gian điều chỉnh mười hơi thở!”. Thiết Hoành không quay đầu mà nói. Đám Đoạn Ngọc nghe vậy thì đều nhanh chóng điều chỉnh hô hấp, thể nội lực lượng lưu chuyển mượt mà.

“Bắt đầu đi”. Sau đó mười hơi y mới khẽ quát.

“Ù”. “Ù”. Thiết Hoành đi đầu công kích đánh lên khối cầu khiến cho nó rung chuyển một trận, mấy người khác lần lượt phát động công kích đánh lên khối cầu. Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt thấy vậy thì cũng liền vận lực đánh lên khối cầu, tuy rằng cường độ công kích mạnh yếu khác nhau nhưng khối cầu kia rung chuyển lại không có nhiều khác biệt.

“Ông”. “Ầm”. Thoáng rung chuyển ba hơi thở thì khối cầu này mới chấn động một tiếng lớn, một luồng quang mang từ đó phóng ra đánh lên màn sáng, nương theo một tiếng nổ nhẹ trên màn sáng đã vỡ ra một cái vết nứt nhỏ, trận văn ở đó bị đánh tan mấy đạo, thế nhưng rất nhanh thì trận văn đã tự động mọc ra, vết nứt nhanh chóng khép lại.

“Rất tốt!”. Thiết Hoành không biết vì sao đột nhiên hô lên khiến cho cả Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt kinh ngạc không hiểu, còn lại mấy đội viên khác thì biểu tình có chút vui vẻ.

“Tiếp tục!”. Thiết Hoành lại hô lên, bản thân đi đầu hướng khối cầu công kích. Bốn vị đội viên khác công kích gần ngay sau đó rồi mới đến Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt.



Tràng cảnh lúc trước lại xuất hiện, từ khối cầu bộc phát ra quang mang đánh nứt màn sáng trận pháp, phía sau bị nứt ra một vết rách nhỏ nhưng rất nhanh đã khôi phục như cũ.

“Vù”. Đoạn Ngọc trong lúc này cũng âm thầm thôi động pháp quyết mà Cơ Tử Nguyệt truyền cho hắn, Tà Minh tông Thánh Tử ấn ký thoáng xuất hiện thì hắn liền cảm nhận được trận văn trong màn sáng kia rung chuyển, cả hai dĩ nhiên là xuất hiện hô ứng.

“Cơ Tử Nguyệt nói không sai! Bằng vào Thành Tử ấn ký này ta có thể dễ dàng đi xuyên qua trận pháp bảo vệ Dược điền”. Đoạn Ngọc nội tâm có chút vui mừng thầm nói. Hắn nhìn qua một lượt đám võ giả đang công kích hòng phá vỡ trận pháp thì cảm thấy việc này thực sự quá mất thời gian, e là kẻ bày ra kế hoạch cường công trận pháp này cũng không biết được lực nào mới có thể tiêu hao hết sạch lực lượng trong trận pháp.

Bản thân hắn có Tà Minh tông Thánh Tử ấn ký, xuyên qua trận pháp này cơ bản là không có chút độ khó nào.

Bất giác Đoạn Ngọc liếc mắt nhìn sang Cơ Tử Nguyệt, theo như nàng phân tích thì hắn có thể thuận lợi chui vào Dược điền hay không còn phải nhìn nàng có khả năng lách qua trận pháp do đám thế lực lớn bày ra hay không.

Trước đó hắn còn có thể nghi ngờ động cơ của Cơ Tử Nguyệt khi nàng nhắc nhở hắn nhưng khi nhìn thấy đám khối cầu đang tổng hợp lực lượng của từng tổ đội rồi đánh lên trận pháp thì hắn đã không còn gì để nói, nói không chừng là khi hắn muốn xuyên qua trận pháp vốn có đang bao phủ Dược viên thì sẽ gặp chính những khối cầu này công kích.

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com


Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc
Bình Luận (0)
Comment