Luân Hồi Thương Đế

Chương 7


Thời gian ba năm phục thị bên cạnh Đoạn Ngọc thì Mục Vũ cũng biết Đoạn Ngọc cùng những Điện hạ khác hoàn toàn khác biệt, bất luận là khả năng chịu khổ hay tính nhẫn nại thì Đoạn Ngọc đều không giống một cái Hoàng tử nên có, tu hành một đường có thể nói là vô cùng khắc khổ.

Đương nhiên, Đoạn Ngọc bỏ ra cũng nhận được thành quả thích đáng, ở trong đồng lứa tại Thánh Nguyên Đế đô thì Đoạn Ngọc tuyệt đối là có thể xếp trong ba vị trí đầu.
Mục Vũ còn nghe phong phanh được một chút tin tức, nếu như không phải vì Đoạn Ngọc ở trong cung không có chỗ dựa thì hắn lúc lọt lòng nhận được tinh lực cơ sở sẽ càng thêm cao cấp, hiện nay tu vi tất nhiên là sẽ có thể càng cao.
“Ai...!Xem ra Điện hạ vẫn không buông xuống được chuyện kia...”.

Chợt Mục Vũ công công thở dài một tiếng khẽ nói.

Dứt lời thì hắn cũng liền động thân rời đi khỏi cửa mật thất.
Hôm nay hắn lần đầu tiên nhìn thấy Đoạn Ngọc có biểu hiện vội vàng nhưng cũng không dám tò mò, có thể trở thành hầu cận bên cạnh một vị Hoàng tử thì hắn biết mình cái gì nên hỏi cái gì không nên.

Bất kể làm sao, hắn chỉ cần trung thành đối với chủ tử của mình là được rồi.
Thời gian rất nhanh liền trôi qua, đêm tối bị quang minh hoán đổi thì Đoạn Ngọc cũng từ trong giấc ngủ tỉnh lại.

Đêm qua một trận gặp gỡ quả thực là như một giấc mộng, nếu như không phải trong đầu còn có Tu la luyện thể thiên cùng một loạt tin tức tu hành phương thức mà Lăng Vũ để lại thì Đoạn Ngọc thật có chút hoài nghi chính mình đêm qua trải qua.
“Hô!”.

“Hô!”.

Bước xuống khỏi giường, ngoài bộ đồ ngủ còn chưa có mặc thêm y phục thì Đoạn Ngọc đã đi ra ngoài sân diễn luyện một bộ quyền pháp đơn giản, như vậy một chút vận động cũng chỉ xem như là nóng người.
“Chát!”.

“Chát!”.

Đoạn Ngọc vừa mới thu quyền lại thì từ bên ngoài vang lên một tràng vỗ tay, nghiêng đầu nhìn lại thì thấy được người vỗ tay dĩ nhiên là một cái hoàng y thiếu nữ, thân cao mét sáu, khuôn mặt trái xoan đẹp đẽ, trên thân càng là anh khí bừng bừng.
“Tam Hoàng tỷ, mới sáng sớm đã đến chỗ đệ có chuyện gì sao?”.


Đoạn Ngọc mặt không có bao nhiêu biến hóa hỏi.

Người đến đúng là Đoạn Ngọc tam tỷ, Thánh Nguyên Đế quốc Tam công chúa, Đoạn Bích Tình.
Đoạn Bích Tình so với Đoạn Ngọc sinh sớm hơn năm tháng, thân cao hiện tại nhưng cùng Đoạn Ngọc không khác, tu vi đồng dạng Luyện Thể chín tầng đỉnh phong.
“Hì hì, không có chuyện thì không thể tìm Hoàng đệ nói chuyện phiếm sao? Gần đây Mẫu phi bắt ta tu hành muốn điên rồi, khó khăn lắm mới được trốn ra ngoài chơi một lần”.

Đoạn Bích Tình một mặt không tim không phổi đi đến một bên bàn đá dưới gốc cây trong sân ngối xuống cười duyên nói.
“Vậy có thể đi tìm Đại Hoàng huynh, Nhị Hoàng huynh hay Ngũ Hoàng đệ bọn hắn ah”.

Đoạn Ngọc mặt không biểu tình lãnh đạm nói, trong lúc nói thì cũng đi tới chỗ bàn đá kia ngồi xuống.

Sau đó thì chợt hướng ra bên ngoài hô.

“Trà tới!”.
“Hai vị điện hạ!”.

Rất nhanh thì có một cái cung nữ mang theo bàn trà đi tới cung kính rót cho hai người hai chén trà.
“Ta nói Tứ Hoàng đệ, chúng ta dù sao cũng là máu mủ, ngươi làm sao như thế xa cách đâu”.

Đoạn Bích Tình giống như là tức giận chỉ thẳng mũi Đoạn Ngọc quát.
“Ngươi đi ra ngoài đi”.

Đoạn Ngọc không nhìn Đoạn Bích Tình mà đối với cái kia cung nữ nói.

Cung nữ kia như được đại xá quay đầu liền biến mất tăm.

“Tam Hoàng tỷ, nói chuyện chính sự đi”.

Đoạn Ngọc nâng lên chén trà uống vào một ngụm thì mới nhìn sang Đoạn Bích Tình nói.
“Hì hì! Quả nhiên là cũng chỉ có cùng Tứ Hoàng đệ nói chuyện là thẳng thắn”.

Đoạn Bích Tình lập tức thay đổi một bộ mặt cười hì hì nói, trong lúc nói thì cũng nâng lên chén trà uống một ngụm.
“Ta nói Tứ Hoàng đệ có biết hay không bắt đầu từ đêm qua chúng ta Đoạn thị Hoàng tộc đã muốn rung chuyển?”.

Buông chén trà xuống thì Đoạn Bích Tình cũng thu liễm ý cười, trên mặt toàn là nghiêm túc chi ý hỏi.
“Có ý tứ gì?”.

Đoạn Ngọc đáy mắt lóe lên một vết tinh mang bí ẩn, bề ngoài nhưng lại lộ vẻ kinh ngạc nhíu mày nhìn Đoạn Bích Tình hỏi.
“Hì hì, Tứ Hoàng đệ quả nhiên không biết”.

Đoạn Bích Tình cười một tiếng, cũng không có trực tiếp nói chuyện mà nói.
“Tam Hoàng tỷ nếu như đến ta chỗ này để thừa nước đục thả câu thì mời về đi thôi, chuyện gì đó cuối cùng cũng sẽ công bố ra, ta biết sớm hay muộn cũng không quan hệ”.

Đoạn Ngọc hơi nhìn Đoạn Bích Tình, sau đó một chút thì lãnh đạm nói.

Thái độ kia quả thực là muốn tiễn khách.
“Ách! Ta nói! Ta nói không được sao? Tứ Hoàng đệ ngươi ngưu!”.

Đoạn Bích Tình có chút sửng sốt, sau đó nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, biểu lộ ra có phần tức giận thở phì phò nói.
Đoạn Ngọc vẻ mặt buông lỏng, dĩ nhiên là khẽ cười một tiếng.


Đoạn Bích Tình là thế nào tình tính hắn xem như rõ ràng, một chút kích động lên thì mồm miệng liền không giữ nổi.
“Ta nghe Mẫu phi nói đêm hôm qua không biết vì lý do gì mà chúng ta Đoạn thị cao tầng nhân viên toàn bộ thức tỉnh, bao quá Phụ Hoàng, hai vị Hoàng thúc cùng mấy vị Gia gia toàn bộ đi vào cấm địa”.

Đoạn Bích Tình đem một chút chuyện nghe được nói ra.

“Sau đó lúc đi ra thì từng cái sát khí đăm đăm nói cái gì Đoạn gia huyết tính”.
“Đoạn gia huyết tính?”.

Đoạn Ngọc kinh ngạc hỏi lại, theo như Đoạn Bích Tình nói thì mấy người kia giống như là muốn đi giết người.

Hắn cảm thấy những biến hóa này là có liên quan đến chuyện Lăng Vũ tàn hồn tối hôm qua lộ diện nhưng cụ thể trong đó thì lại không biết.
“Có cái gì huyết tính đâu? Không lẽ ta Đoạn thị có thể san bằng những cái kia tông môn sao?”.

Dừng lại chốc lát thì Đoạn Ngọc khẽ cười chế giễu.
“Hì hì, trước kia cho dù muốn làm cũng không được, hiện tại nhưng có thể đâu?”.

Đoạn Bích Tình ngoài cười nhưng trong không cười, ngữ điệu hơi chút lạnh xuống.
“Ừm?”.

Đoạn Ngọc mi tâm liền nhíu, ánh mắt khác lạ nhìn Đoạn Bích Tình không che dấu được vẻ kinh ngạc, im lặng chốc lát thấy nàng này đúng là không hề có ý giễu cợt thì liền hỏi.

“Tam Hoàng tỷ, lời này là có ý gì? Không lẽ chúng ta Đoạn thị muốn ra tay với những tông môn trong Đế quốc phạm vi?”.
“Ta cũng chỉ là nghe mẫu phi nói, chuyện này rất có khả năng”.

Đoạn Bích Tình thu hồi ý cười, thanh âm có phần non nớt nhưng lại lơ đãng ra sát khí.

Nhìn thấy Đoạn Ngọc một bộ tò mò không nhịn được thì mới tiếp tục nói.
“Từ trước đến nay chúng ta Đoạn thị có thể thống trị toàn bộ Thánh Nguyên Đế quốc đó là vì gia tộc có một vị Lão tổ là Phong Vương cảnh cường giả, quốc nội tồn tại một chút thế gia, tông môn cho dù không có Phong Vương cảnh cường giả nhưng lại có không ít Phong Hầu cảnh cường giả, nếu chỉ là một hai cái thì đối với Đoạn thị ta tất nhiên là không đáng kể, thế nhưng tất cả bọn hắn liên kết lại một chỗ thì cho dù là Đoạn thị ta cũng không thể khinh thường, tình huống như vậy dẫn đến việc Đoạn thị ta cho dù có thể làm Thánh Nguyên Đế quốc Hoàng tộc nhưng cũng không hoàn toàn khống chế được quốc nội thế lực.


Điều này cơ bản chính là thực lực không có chỗ vượt trội, so với thế gia, tông môn kia không thể tạo thành tính nghiền ép”.
“Thế nhưng nếu như Đoạn thị ta thực lực chân chính không phải chỉ có một vị Phong Vương cảnh cường giả đâu?”.

Đoạn Bích Tình nụ cười xán lạn, ánh mắt tự tin nghiêng đầu nhìn Đoạn Ngọc hỏi.
“Không chỉ có một vị Phong Vương cảnh cường giả?”.

Đoạn Ngọc đối với điều này tất nhiên là rõ ràng, bất quá biểu hiện ra hay vẫn là giật mình hỏi lại.

Đêm qua Lăng Vũ nhưng đã cho hắn biết một chút Đoạn thị nội tình, đừng nói vài vị Phong Vương cảnh, cho dù là có mấy vị Phong Hoàng cảnh hắn cũng không có chút nào ngoài ý muốn.

Dù sao thì một vị Phong Hoàng cảnh viên mãn cũng không phải nói chơi, nó năng lượng vô cùng khổng lồ, Đoạn thị có như vậy tồn tại thì đánh chết hắn cũng không tin Đoạn thị không có mặt khác Phong Hoàng cảnh.
Không lẽ là Đoạn thị tổ tông muốn đem nội tình lộ ra?
“Không sai! Mẫu phi nói ta Đoạn thị chí ít cũng có năm vị Phong Vương cảnh lão tổ, Phụ Hoàng khoảng cách Phong Vương cũng không xa, biểu hiện ra Phong Hầu cảnh sáu tầng chỉ là ngụy trang mà thôi”.

Đoạn Bích Tình nói đến đây thì thanh âm cũng có chút run rẩy, ngữ khí có phần không che dấu được hưng phấn chi ý.
Đoạn thị nội tình càng mạnh thì bản thân nàng là công chúa tất cũng có chỗ dựa càng mạnh, sau này cho dù đi đến chỗ nào cũng có thể tự tin hơn ít nhiều.
Nghe đến tin tức này thì Đoạn Ngọc cũng có chút kinh ngạc ngoài ý muốn, nguyên nhân không phải từ năm vị Phong Vương cảnh cường giả.

Chút đó chỉ là lòng thành, hắn tự biết Đoạn thị nội tình khủng bố hơn rất nhiều.

Kinh ngạc là tin tức Phụ Hoàng của hắn khoảng cách Phong Vương cảnh đã không xa.
Phụ Hoàng hắn cũng chính là Thánh Nguyên Đế quốc hiện tại Đế Hoàng, Đoạn Thế Mục.

Người này kế vị Hoàng đế mới được hai mươi năm, tuổi bất quá gần sáu mươi, lấy Phong Hầu cảnh cường giả có được hai trăm năm thọ nguyên thì có thể nói rằng Đoạn Thế Mục vô cùng trẻ trung.

Nếu như Đoạn Thế Mục tu vi hiện tại đã đến gần Phong Vương cảnh có được năm trăm năm tuổi thọ nguyên thì quả thực là vô cùng kinh người, như vậy tuổi tác đã có như thế tu vi thì tuyệt đối có thể xưng làm Tuyệt thế thiên kiêu!
“Phụ Hoàng đều ẩn giấu như thế, ta Đoạn thị tất nhiên là có nội tình vượt xa tưởng tượng của thế nhân, khó trách liền Lăng Vũ tiền bối cũng phải tán thưởng ta Đoạn thị không đơn giản!”.

Đoạn Ngọc nội tâm cũng không dấu được sợ hãi mà nói thầm..

Bình Luận (0)
Comment