Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 129

Translator: Nguyetmai

Có vui có buồn!

Vào thời khắc mấu chốt mà Khai Tâm lĩnh ngộ ra thế cờ Trân Lung, hắn nhận ra một loạt chiêu thức từ trong hình ảnh rồng đen đớp hổ đó…

Hắn cẩn thận nhớ lại, cẩn thận suy nghĩ, chiêu thức rồng đen đớp hổ càng thêm rõ ràng, cuối cùng thậm chí biến thành chiêu thức võ công hình người.

Sau khi nhìn tới nhìn lui vài lần như vậy, bản đồ chiêm tinh bỗng nhiên vỡ vụn! Cả người Khai Tâm run lên, hắn mở hai mắt ra sau khi nghe thấy lời nhắc nhở của hệ thống. Trở lại căn phòng nhỏ trong miếu, nỗi lòng hắn còn chưa bình phục lại. Những lời nhắc của hệ thống liên tiếp vang lên:

"Xin chúc mừng! Bạn đã phá giải được thế cờ Trân Lung của Huyền Không đại sư!"

"Nhìn thấu được tuyệt học Chân Long Thập Thức mà Huyền Không đại sư tự sáng tạo ra."

"Do cảnh giới còn thấp nên trước mắt chỉ có thể sử dụng thức thứ nhất trong Chân Long Thập Thức là Cầm Long Thủ!"

"Lĩnh ngộ được Cầm Long Thủ!"

"Cứ mỗi khi đề cao được một cảnh giới nội công, bạn sẽ tự động nhận được thức tiếp theo, cảnh giới nội công cần thiết để sử dụng thức tiếp theo là cảnh giới Huyền Diệu."

"Phá giải được thế cờ Trân Lung của Huyền Không đại sư, ngộ tính tăng 3 điểm."

Từng lời nhắc của hệ thống nối tiếp nhau không ngừng, chỉ toàn là ích lợi, Khai Tâm vui sướng đến mức mặt mày hớn hở, hắn không thể khép miệng lại được, chỉ muốn ôm lấy Huyền Không đại sư rồi thơm ông ấy vài cái.

Thì ra là thế!

Không cần phải phá giải thế cờ Trân Lung này, mà cũng không thể phá giải được, Huyền Không đại sư đang đợi người có thể kéo dài được đến chiêu thứ mười, sau đó lĩnh ngộ ra Chân Long Thập Thức mà ông ấy tự sáng tạo ra trong một trạng thái bình tĩnh. Vì thế, càng để ý đến thắng bại thì tâm trạng sẽ càng không thể bình tĩnh được.

Khai Tâm đã biết không thể phá giải được thế cờ Trân Lung này, nên ngay từ đầu hắn đã có ý định kéo dài thời gian, không ngờ lại vô tình khám phá ra bí ẩn trong thế cờ Trân Lung!

"Khai Tâm bất tài, đa tạ đại sư giúp đỡ!"

Khai Tâm vui mừng đứng lên, hắn chắp tay khom thấp người xuống.

Tuyệt học! Kiếp trước, hắn đã tốn ba năm mà chưa từng có được một võ công tuyệt thế nào, không ngờ kiếp này lại có cơ duyên nhận được. Hơn nữa còn là võ học tuyệt thế sánh ngang với Vô Nhai Tử của phái Tiêu Dao và Tăng Quét Rác của Thiếu Lâm Tự.

"A Di Đà Phật!"

Khuôn mặt hòa ái của Huyền Không đại sư mang theo một nụ cười mỉm, biết rằng Khai Tâm đã lĩnh ngộ ra Chân Long Thập Thức mà mình trộn vào thế cờ Trân Lung, ông ấy vui vẻ niệm Phật rồi nói: "Thí chủ có tâm tính phẳng lặng, ngộ tính hơn người, là người có duyên với Phật, đương nhiên việc lĩnh ngộ ra võ công của lão nạp cũng là chuyện dễ hiểu thôi, tiếc rằng…"

Thoáng dừng lại, Huyền Không nói bằng giọng bất đắc dĩ: "Tiếc rằng lão nạp đã bị trục xuất ra khỏi Thiếu Lâm Tự từ nhiều năm trước, đồng thời cũng thề rằng không nhận đệ tử nữa, nếu không thì e rằng lần này lão nạp sẽ phải xin lỗi Mộ Dung thế gia, tranh đoạt viên ngọc sáng như thí chủ đây."

"Đại sư quá khen rồi."

Mới nhận được tuyệt học, Khai Tâm khó mà dằn tâm trạng xuống được, nhưng hắn vẫn giữ vững sự khiêm tốn trước giờ của mình.

"Tốt lắm."

Huyền Không đại sư nhìn Khai Tâm bằng đôi mắt tán thưởng và không ngừng gật đầu: "Chân Long Thập Thức là những tinh túy võ học của cả đời lão nạp, mặc dù vốn định truyền cho đệ tử Thiếu Lâm, đóng góp chút gì đó cho võ học của Thiếu Lâm, nhưng truyền cho người như cậu thì cũng không đáng tiếc, không uổng lão nạp ở Tung Sơn suốt mấy chục năm…"

Dứt lời, Huyền Không đại sư chậm rãi đứng lên.

"Tâm nguyện lớn nhất đã hoàn thành rồi, đương nhiên cũng không cần phải ở lại đây nữa."

Vừa nói, ông ấy vừa nhìn những bí tịch võ học chất đầy xung quanh một cách lưu luyến: "Yêu cầu nội công của Chân Long Thập Thức rất cao, trước mắt chắc hẳn cậu chưa dùng được đâu, Khai Tâm, cậu hãy chọn lấy một quyển võ công bí tịch trong này đi…"

"Vâng!"

Mang theo sự tôn kính và cảm kích đối với Huyền Không đại sư, Khai Tâm đi về phía giá sách gần đó.

Trong phòng có rất nhiều võ học cao cấp mà võ lâm nhân sĩ hiện tại vô cùng khao khát, không chỉ có những bí tịch của các môn phái xuất phát từ Thiếu Lâm, mà còn có rất nhiều bí tịch do các cao thủ tự sáng tạo ra… May mà Huyền Không đại sư là người bị trục xuất khỏi Thiếu Lâm Tự, nếu không thì có lẽ hắn sẽ nghi ngờ ông ấy mở cửa hàng bán bí tịch trên giang hồ.

Nhìn từng quyển từng quyển một, ngay cả một người có kinh nghiệm suốt ba năm như hắn cũng cảm thấy vô cùng chấn động!

Quả thực là lượng bí tịch ở đây rất phong phú!

Ngoại trừ những võ học tuyệt thế như Lục Mạch Thần Kiếm, Lăng Ba Vi Bộ, Bắc Minh Thần Công, Cửu Âm Cửu Dương và những võ công đặc thù chỉ lưu truyền trong phái ra thì võ học thượng thừa ở đây toàn là những quyển cao cấp. Thậm chí còn bao gồm cả bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm Tự, quyển nào quyển nấy đều là bảo bối vô giá ở kiếp trước.

"Sao rồi? Có quyển nào vừa ý không?"

Có vẻ như Huyền Không đại sư rất tự tin với những bí tịch mà mình sưu tầm được, thấy Khai Tâm lật qua lật lại như thể không biết phải lựa chọn thế nào, ông ấy không khỏi bật cười.

Khai Tâm cảm thấy rất lúng túng.

Nói thật ra, hắn rất muốn cho hết đống bí tịch này vào trong túi, nhưng nghĩ tới tu vi và cảnh giới siêu quần của Huyền Không đại sư, hắn đành ngậm ngùi từ bỏ ý nghĩ tà ác này. Hít một hơi thật sâu, đôi mắt hắn lướt qua những bí tịch nổi danh ở kiếp trước, cuối cùng dừng lại ở một quyển bí tịch màu vàng đậm.

Khai Tâm bước tới, cầm nó tới trước mặt Huyền Không: "Đại sư, Khai Tâm chọn xong rồi." Khai Tâm đưa bí tịch ra.

"…"

Huyền Không nhận lấy, nhìn thoáng qua quyển bí tịch quen thuộc trong tay, ông ấy không nhịn được mà nở nụ cười, rồi lại ngẩng đầu nhìn Khai Tâm: "Tiểu thí chủ quả nhiên là người có duyên với Phật."

"Thiếu Lâm ta tập võ chủ yếu lấy thiền là chính, lấy rèn luyện sức khỏe, tâm tính làm chủ… Nếu không vì tu vi của cậu khá hỗn tạp thì với dáng vẻ nhẹ nhàng này, lão nạp sẽ cho rằng cậu là đệ tử của Thiếu Lâm ta mất."

"Ta là đệ tử của Thiếu Lâm thật mà." Đương nhiên là Khai Tâm sẽ không nói như thế rồi, nghe Huyền Không đại sư nói vậy, hắn mỉm cười đáp: "Tại hạ vẫn luôn ngưỡng mộ Thiếu Lâm, cũng rất thích thiền võ mà Thiếu Lâm truyền ra."

"Tốt, tốt lắm."

Huyền Không đại sư cười vui: "Hy vọng sẽ có một ngày được nhìn thấy cậu dùng võ công lĩnh ngộ ra từ chỗ của lão nạp để hành hiệp giang hồ."

Quyển bí tịch màu vàng đậm lại trở về tay của Khai Tâm.

Hệ thống lập tức nói rằng Khai Tâm đã nhận được bí tịch Hộ Thể thượng thừa "Kim Chung Tráo" mà Huyền Không đại sư ban tặng.

"Đa tạ đại sư đã ban thưởng."

Cất bí tịch đi, Khai Tâm trịnh trọng thề: "Ta xin thề, nhất định sẽ không bôi nhọ võ công của đại sư cũng như võ công của Thiếu Lâm."

Huyền Không vui mừng gật đầu nhẹ một cái, sau đó ông ấy bỗng thở dài một hơi: "Thế cờ Trân Lung đã được phá rồi, lão nạp cũng không cần ở lại đây nữa, thí chủ hãy đi đi."

"Vâng!"

Khai Tâm chắp tay lại, nhưng vừa nói dứt lời hắn liền hối hận ngay.

Hắn đột nhiên nhớ ra rằng bây giờ mình đang ở trong miếu, nếu nhiệm vụ ở đây kết thúc, Huyền Không đại sư và hòa thượng Trí Hằng rời đi thì chẳng phải đồng nghĩa với việc không có ai ngăn cản những người chơi ngoài miếu cho hắn nữa sao?!!

Không được!

"Chờ một chút! Chờ đã!"

Muộn mất rồi.

Gió nhẹ thổi lướt qua…

Không khí hơi lay động, Huyền Không đại sư biến mất ngay trước mặt Khai Tâm, đến khi hắn sực tỉnh lại thì những giá sách xung quanh cũng đồng thời sụp đổ.

Rầm!!

Tro bụi bay tứ tung.

"Đù!" Khai Tâm kêu lên một tiếng, vội vàng bay ra khỏi đống bụi bặm và lướt ra ngoài phòng.

Ra ngoài xem một lượt, ngọn đèn trong miếu đã tắt, gian thờ phụng đen như mực, cửa chính đóng kín.

Phù.

May quá.

Hít vào một hơi, Khai Tâm cố gắng lấy lại sự bình tĩnh.

Điều duy nhất đáng mừng là Huyền Không đại sư không san bằng cái miếu này, hơn nữa có vẻ như người chơi ở xung quanh không phát hiện ra sự thay đổi trong miếu.

Nghĩ tới việc kế hoạch của mình đã bị hỏng, mất đi sự bảo vệ của hòa thượng Trí Hằng, Khai Tâm vô cùng bực bội.

Quả nhiên là số mệnh, được mất đều do trời định cả.

Vô tình lấy được Chân Long Thập Thức, nhưng lại mất đi khả năng bảo vệ hộp gấm, Khai Tâm không khỏi lắc đầu cười khổ. Nghĩ tới việc sắp phải đối mặt với hàng loạt người chơi đang ngấp nghé cống phẩm, hắn hít một hơi thật sâu để khôi phục nỗi lòng, đồng thời rút Bách Chiến Đao ra.
Bình Luận (0)
Comment