Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 146

Translator: Nguyetmai

"Khốn kiếp!"

"Nếu không ỷ vào địa thế, kiểu gì ông đây cũng phải qua đó xé xác hắn ra!"

"Mẹ kiếp! Dám giết huynh đệ của ta! Chờ đó, ta không tin ngươi không xuống núi!"

Lúc lùi về đến ngọn núi ban đầu, cả đám người này mới hoàn hồn, ai nấy đều xoay người về phía vách núi đối diện và đứng đó chửi bới, không ai chịu rời khỏi đây.

Nhưng bọn họ thừa hiểu rằng, khả năng sát thương ẩn chứa trong đao vừa rồi đã vượt qua phạm vi mà bọn họ có thể chịu được, cho dù không có sự cản trở của cầu xích sắt thì bọn họ cũng không phải là đối thủ của người mặc quần áo màu xanh bí ẩn đó.

Bọn họ ở lại đây là vì hộp gấm!

Chỉ còn mấy chục phút nữa là nhiệm vụ này kết thúc rồi, lúc mà bảo vật trong hộp gấm có chủ nhân, bọn họ cũng muốn biết rốt cuộc trong hộp gấm có chứa thứ gì.

Ngoài ra, ai cũng có ý đồ của riêng mình: Chưa đến thời khắc cuối cùng, ai biết liệu có kỳ tích xảy ra hay không?

Bọn họ đoán không sai, đúng là kỳ tích đã đến.

Một đội ngũ khoảng hơn ba mươi người đi từ dưới núi lên, trên ngực có thêu hình ba giọt máu, trang bị đầy đủ, khí thế hơn người. Bọn họ nhanh chóng chiếm lấy cầu xích sắt.

"Nhất Phẩm Đường!"

Những người ở đây nhanh chóng nhận ra thân phận của nhóm người đó, tất cả đều hít vào một hơi khí lạnh. Nhất là khi thấy một cô gái đeo khăn che mặt màu bạc, cắm trang sức trên đầu, dáng người thướt tha đi giữa đám đông, ai nấy đều vô cùng kích động: "Thủ lĩnh của Nhất Phẩm Đường!"

"Có vẻ rất đẹp thì phải!"

Vừa dứt lời, vài chục đôi mắt sắc bén đổ dồn tới! Nhận thấy sự cảnh cáo trong những ánh mắt của đám người Nhất Phẩm Đường, tất cả đều rụt cổ lại, im lặng và rời khỏi khu vực cầu xích sắt.

"Đường chủ."

Sau khi nhóm người này đã bao vây lấy xung quanh phạm vi cầu xích sắt, U Minh bỗng từ đâu nhảy vào đó, chắp tay hành lễ với cô gái đeo trang sức trên đầu đó.

Cho dù gió núi thổi tới, đuôi váy của đường chủ Nhất Phẩm Đường hơi gợn lên, dễ dàng thấy được dáng người yểu điệu của nàng ta, nhưng U Minh cũng không dám nhìn quá lâu. Hắn ta chỉ cúi xuống mặt đất, dáng vẻ cực kỳ cung kính.

Đường chủ của Nhất Phẩm Đường bước lên phía trước dây xích sắt như thể không nghe thấy, cũng chẳng thèm nhìn năm sợi dây xích mà trực tiếp đưa mắt sang Hình Phạt Chi Phong. Váy sam tung bay, lụa bạc trên mặt, như tiên tử lạc vào thế gian.

U Minh không dám lề mề, hắn ta kể lại đầu đuôi mọi chuyện, sau đó im lặng đứng đằng sau mà không nói thêm gì nữa.

Những người khác của Nhất Phẩm Đường chưa từng mở miệng nói một câu nào, tất cả đều kính cẩn đứng xung quanh như U Minh.

Bởi vậy, không khó để biết được trong suy nghĩ của bọn họ, đường chủ của Nhất Phẩm Đường có địa vị và thực lực thế nào…

"Chúng ta có bao nhiêu phần trăm chắc chắn lấy được hộp gấm?"

Sau một hồi, giọng nói nữ tính trong trẻo vọng ra từ sau tấm lụa bạc.

Rõ ràng nàng ta đang hỏi U Minh ở đằng sau.

U Minh trả lời không hề do dự: "Một trăm phần trăm!"

Vẻ mặt của những người chơi đứng sau đều rất bình thường, cảm thấy chuyện này là đương nhiên.

Nhất Phẩm Đường là một trong những công hội game có sức ảnh hưởng nhất Trung Quốc.

Bọn họ bước vào "Giang hồ" đúng lúc, tốc độ phát triển nhanh chóng, đứng đầu trong các công hội trò chơi cùng cấp bậc, bây giờ đã có khoảng mười người có võ học thượng thừa đạt tới cảnh giới Tông Sư, trong đó có ba người đang ở đây!

Còn những người khác, bất cứ ai cũng là những cao thủ hàng đầu trong "Giang hồ", là những nhân vật có thể làm bá chủ một phương. Nếu với sức mạnh như vậy mà còn không xử lý được một người chơi cảnh giới Tạo Hóa vô danh tiểu tốt thì ai mà tin cho được.

"Được."

Đường chủ của Nhất Phẩm Đường chậm rãi xoay người lại, nàng ta nhìn vào U Minh và nói: "Nếu vậy thì nơi này giao cho ngươi, trước khi thời gian kết thúc, phải lấy được hộp gấm trên Hình Phạt Chi Phong cho ta. Sau khi hoàn thành xong, vị trí bang chủ của bang phái thứ ba vùng Giang Nam sẽ giao cho ngươi."

"Thuộc hạ tuân mệnh!"

Nghe vậy, vẻ mặt của U Minh rất vui mừng, tinh thần cực kỳ phấn chấn.

Tính đến thời điểm này, Nhất Phẩm Đường đã thành lập không dưới mười bang phái ở các khu vực khác nhau trên cả nước, bang chủ và phó bang chủ của mỗi bang phái đều có thể nhận được bí tịch võ công, vũ khí, trang bị và các loại đan dược tốt nhất trong quỹ chung của công hội, chỉ cần đạt được cơ hội này thì sẽ tăng cấp cực kỳ nhanh chóng.

Dứt lời, đường chủ của Nhất Phẩm Đường không nói thêm gì nữa, để lại đám người đó ở đây, bóng dáng xinh đẹp dần dần biến mất khỏi đỉnh núi như một làn khói.

"Cây cầu này khá nguy hiểm đó, làm sao để qua được đây?"

Đường chủ đi rồi, cả đám thả lỏng hơn hẳn, biểu cảm không còn nghiêm túc như lúc trước nữa, tụ lại cười ha ha thảo luận với nhau.

"Chúc mừng nha! U Minh, huynh tới đây trước rồi, huynh chỉ huy đi."

Có người đề nghị.

U Minh cũng không từ chối. Hắn ta gật đầu, nói ra kế hoạch của mình.

Việc này không thể chậm trễ được, cả đoàn người bắt đầu phân công nhau.

Hai người vội vàng lấy gân rắn màu xanh lục trong túi Càn Khôn ra, trông có vẻ vô cùng rắn chắc, kéo giật không hề để lại vết tích gì.

"Để ta!"

Hắn ta bước lên trước cầu xích sắt, quăng gân rắn đó ra ngoài. Nó cuốn quanh năm sợi dây xích vài vòng, buộc dây xích vào với nhau.

Ngón tay của người đó rất nhanh nhẹn, chỉ qua chốc lát đã cuốn năm sợi dây xích lại, biên độ dao động của năm sợi dây đó lập tức nhỏ đi rất nhiều.

Chưa hết, hắn ta lại nhảy lên dây xích và bước lên trước một chút, tiếp tục cuốn một lần như vậy nữa, năm sợi dây xích trở nên chắc chắn hơn nhiều, như thể một chiếc cầu treo bằng xích sắt kiên cố do con người làm ra.

Sau một loạt động tác, những người chơi vây xem đều tỏ ra ngạc nhiên.

"Lợi hại quá!"

"Không hổ là thành viên nội bộ của công hội lâu năm, cách này mà cũng nghĩ ra được."

Xa xa, ai nấy đều tặc lưỡi không thôi.

Sau khi đã buộc dây xích vào nhau, cho dù là người chơi bình thường không có cảnh giới thì cũng có thể vịn vào xích sắt để đi qua một cách an toàn. Thảo nào đường chủ của Nhất Phẩm Đường lại giao nhiệm vụ ở Hình Phạt Chi Phong này cho người khác. Chỉ cần hóa giải thế yếu đến từ cầu xích sắt, với nhiều cao thủ cảnh giới Tạo Hóa thế này, người ở Hình Phạt Chi Phong có lợi hại đến đâu cũng phải chịu thua.

Việc cố định xích sắt nhanh chóng hoàn thành được một nửa.

Giờ phút này, U Minh cũng vô cùng tự tin trong việc tấn công Hình Phạt Chi Phong, hắn ta tiếp tục ra lệnh: "Bốn người ở lại bên này trông coi, những người khác qua đó với ta! Nhớ đấy, sau khi qua khu vực có sương trắng, bốn cung thủ chia ra yểm hộ, những người khác tranh thủ thời gian lên núi! Đừng để hắn tới gần vách núi… Chúng ta không được phép thất bại!"

Hàng loạt các sắp xếp như đang lên kế hoạch chiến đấu với Boss trong game, phân chia đâu ra đấy!

Những người khác cũng không có ý kiến gì cả, bốn người ở lại trông coi cầu xích sắt. Số còn lại thì nối đuôi nhau bước lên cầu, đi sang ngọn núi đối diện với tốc độ không chậm.

Lúc này, dù gió thổi giữa hai ngọn núi có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể ảnh hưởng tới bước đi của đám người Nhất Phẩm Đường đang vịn vào xích sắt để bước đi đó.

Trên ngọn núi đối diện!

Khai Tâm vẫn luôn chú ý hành động của Nhất Phẩm Đường, thấy vậy, hắn nhíu chặt đôi mày, vẻ mặt hết sức nặng nề.

Nhất Phẩm Đường…

Quả nhiên không đơn giản!

Nếu người khác nhìn thấy tình cảnh này thì e là đã chuẩn bị rút lui chứ không thể ngồi yên được.

Nhưng trên ngọn núi Hình Phạt Chi Phong tách biệt này, trừ nhảy vực tự sát ra thì chẳng còn cách nào khác cả!

Lẳng lặng hít một hơi thật sâu, Khai Tâm chẳng dám chần chừ thêm nữa. Hắn vội vàng lấy Liễu Diệp Phi Đao trong túi Càn Khôn ra và trải lên mặt đất…
Bình Luận (0)
Comment